Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21

Tập 21

<Sao bụi>

Chủ nhân của bàn tay ngạc nhiên trước phản ứng của t ôi và cười ngượng nghịu. Anh cúi đầu xin lỗi những ngườ i xung quanh.

Tôi cúi đầu không phải với chính mình mà với những n gười xung quanh.

“Ô, tôi không biết là bạn sẽ ghét nó. “Tôi muốn nhìn thấ y khuôn mặt của bạn."

Tôi không thể nói được như thể cổ họng tôi bị tắc nghẽ n. Nó giống như một nhà tù được bao quanh bởi những n gười này. À, tôi nghĩ điều này sẽ giúp giảm triệu chứng r ối loạn hoảng sợ.

Thuốc khẩn cấp... Bạn cần dùng thuốc khẩn cấp....... “Ahaha, là tôi đây. Nó thực sự khiến tôi cảm thấy mình là một người xa lạ. “Họ hành động đắt giá như vậy vì mặ t mộc của họ là một vấn đề lớn."

Những lời cuối cùng tưởng chừng như được thì thầm để không bị lọt vào âm thanh, nhưng vì ở gần anh ấy nên tôi có thể nghe rõ ràng không một chút sai lầm.

Có phải là sai lầm khi nói rằng tôi sẽ tham gia ở đây?

Trong lúc đó, tôi không thể uống thuốc nên ngơ ngác n hìn vào một khoảng không gian rộng mở xa xăm, cố gắng tránh gặp gỡ mọi người càng nhiều càng tốt cho đến khi các triệu chứng thuyên giảm. Taejun Lee, người đã theo dõi tình hình từ xa, tiến lại g

ần với những bước tiến dài.

Khuôn mặt của Taejun Lee cứng đờ, không giống như k huôn mặt luôn tươi cười của anh.

đợi một giây. Tôi biết đây là gì. “Này, tôi đã xem nó trước đó. “Anh có định xin lỗi đà ng hoàng không?”

Đó là một câu nói sáo rỗng khi một thứ lẽ ra phải được

lặng lẽ bỏ qua lại trở nên lớn hơn.

Mọi người đang xôn xao. Tôi nhắm chặt mắt rồi mở ra.

Tôi không thích điều này nên tôi chỉ cố gắng phớt lờ nó.

"Đúng?"

“Không, nhưng cậu không nên xin lỗi đàng hoàng sao?

“Cậu nên nói xin lỗi cho đàng hoàng đi."

"Đúng......? À haha... Cậu không xin lỗi à? vừa rồi à?"

“Đó có phải là một quả táo không? Thậm chí không có

một lời xin lỗi......."

“Hơi lạ một chút. Bạn là ai mà dám nói thay Seongwoo

n? Seongwoon, kể cho anh nghe đi. "Bạn có nghĩ rằng tôi

đã không xin lỗi?"

"Đúng. Đúng......?"

Tôi muốn khóc. Trong khi tôi đang cố lựa chọn những gì để nói trong đầu thì Taejun Lee đã tiến tới.

“Đừng kén chọn quá, được không? Và ngay cả khi một l ời xin lỗi được đưa ra thì người nhận lời xin lỗi có chấp nhận nó hay không là tùy thuộc vào người đó."

"dưới… Thật buồn cười, nó đấy. Có phải là một sai lầm khi chỉ bảo anh ấy cắt tóc mái đi? Một số người hành độ ng như thể tôi là người lạ... Và thực sự, bạn thậm chí còn không có tóc mái. Đúng?"

Tại sao bạn lại làm ầm ĩ lên vì một chuyện như thế này? anh ta lẩm bẩm. Mọi người đang nói chuyện với nhau nh ưng hầu hết đều nói những điều không tốt với Taejun Le e.

“Sao đột nhiên thế? ...?"

“Người liên quan nói rằng anh ấy sẽ im lặng, nhưng tại sao lại làm những việc như thế này………”

“Điều này sẽ không tốt cho việc phát sóng.” "

Có chuyện gì thế?"

“SN1054: Cậu bảo tôi xin lỗi người đã cố cắt tóc mái củ a tôi làm gì?"

"Hở……………? Với?"

Tôi cảm thấy nếu tôi cứ tiếp tục thế này thì chỉ có Taeju n Lee, người đã giúp đỡ tôi, mới là người có lỗi. Nhưng t ôi phải làm cái quái gì ở đây, trong tình huống này?

“Chúng tôi có ý thức chung cơ bản là không chạm vào bộ phận cơ thể của người khác mà không được phép. Và nếu hành động đó khiến ai đó ngạc nhiên thì ít nhất bạn cũng nên xin lỗi một cách lịch sự, phải không?”

Suy cho cùng, tốt hơn hết là bạn chỉ nên nghe những lờ i khó chịu và bỏ qua chúng. Đó là sự lựa chọn sáng suốt n hất và là quyết định đúng đắn nhất.

Tại sao Lee Tae-jun lại đến giúp tôi và tạo ra tình huốn

g xấu? Đài truyền hình có vẻ vui mừng.

"Tại sao bạn làm vậy? Người liên quan không nói gì cả,

ngay cả bây giờ. Tại sao bên thứ ba lại can thiệp vào công

việc của bạn?

“Có phải mọi chuyện sẽ ổn chỉ vì người liên quan không

nói gì không? “Tôi cũng hy vọng rằng những người vây qu

anh nơi này và tạo ra bầu không khí sẽ ngừng tìm kiếm và

rời đi."

Taejun Lee mỉm cười. Đó là một nụ cười rất sảng khoái

vì nó trông giống như một con ruồi.

“Vậy thì bạn có thể hỏi người liên quan, phải không? Nà

y, Seongwoon Choi. Đừng im mồm như vậy. Hãy nói điều

gì đó đi. “Hiện tại tôi là người duy nhất đang trở thành

một người kỳ lạ."

"Jeon...

Tiếng ù tai của tôi vang lên. Bị đau đầu. Tim tôi đập

mạnh đến mức tôi có thể cảm nhận rõ ràng áp lực của m

áu chảy trong huyết quản.

“Hãy kể cho tôi điều gì đó………………!"

"Tôi là......."

Nếu tôi nói không sao thì tôi sẽ không xấu hổ vì Taejun

Lee đã đứng ra bảo vệ tôi, còn nếu tôi nói là không sao t

hì...

Nếu đúng như vậy... ...
Tôi ngừng suy nghĩ. Sau đó tôi nhận ra mình đã nín th ở.

Tôi đã nghĩ về điều đó khi ở trên sân khấu trước đó. Dù thế nào đi nữa tôi cũng sẽ bị chỉ trích nên hãy làm nh ững gì chúng ta muốn và bị chỉ trích.

Tôi không thể tin rằng tôi đã quên những gì tôi đã hứ a.

Và tôi đến đây để giúp Taejun Lee, nhưng những chuy ện như thế này... Nó chỉ là một mối phiền toái. Tôi ghét trở thành một mối phiền toái thậm chí cho đế

n chết.

“... Xin lỗi cho đúng... Vui lòng." !"

Bụng tôi đang quặn lên. Dường như tôi đã quên mất c ảm giác này và chọn cách bước ra đây.

Lúc đó, cơn đau đã nguôi ngoai và tôi vẫn ổn, chỉ còn lại những kỷ niệm đẹp nên chắc tôi muốn được đứng tr ên sân khấu.

Thật ngu ngốc. Những vết cắt thậm chí còn chưa lành, và giai đoạn này quá đau đớn để chỉ sống bằng cách nh ìn vào những kỷ niệm đẹp.

“Không chỉ hành động của cậu trước đó… “Họ cũng nó i rằng nó quá đắt đối với tôi.

"Đúng? “Tôi đã nói thế à?"

Chứng ù tai trầm trọng đến mức tôi không thể nghe đ ược anh ấy đang nói gì, nhưng tôi có thể mơ hồ hiểu đư ợc những gì anh ấy đang nói qua miệng. Người đàn ông nhìn lưỡi kiếm trước mặt một lúc rồi mỉm cười nhìn xung quanh.

Chứng ù tai của tôi đã đỡ hơn một chút. Giống như ng he thấy giọng nói của những người ngồi cạnh bạn tại một phòng hòa nhạc lớn.

"Bạn đã nói gì về việc đắt tiền?"

"KHÔNG… Nếu một bàn tay bất ngờ tiếp cận bạn, bạn c ó thể tránh nó...

Mặc dù Taejun Lee đã nói điều gì đó với những người

đang tụ tập nhưng mọi người vẫn tụ tập xung quanh tôi,

và theo lời tôi, người đã nói điều gì đó với Taejun Lee cũ

ng bắt đầu nói điều gì đó với người đàn ông này.

Họ không tốt lắm. Từ xa xưa, việc tạo ra bầu không khí

như vậy và gây ồn ào là điều tồi tệ nhất.

“Ha, thật ra thì tôi… Không, thật buồn cười... Vâng, tôi xin lỗi. Xin lỗi. Bây giờ ổn chưa?"

“Xin lỗi thì đúng hơn………………!”

"Taejun Lee, không sao đâu. “Đó chắc chắn là công việc của tôi, nhưng đó không phải là điều khiến tôi có thể qu á bận tâm."

Tôi nói như thể đang vẽ một đường thẳng. Sau đó Taej

un Lee cố gắng nói điều gì đó với tôi nhưng lại kìm nén s

ự phấn khích của mình.

Khi có một khoảng lặng nhất định, người đàn ông rời

khỏi hiện trường như thể đang chạy trốn. Dù sao thì khi t

rận chung kết bắt đầu, chúng ta sẽ đối đầu với nhau, và

nếu cứ tiếp tục như thế này thì sẽ chẳng có điều gì tốt đ

en cả.
Dù sao thì tôi cũng không có ý định ra mắt nên điều đ ó cũng không thành vấn đề………………

Mọi người cố gắng tiếp cận tôi nhưng đã dừng lại.

Khá tốt! Tôi thở dài nhẹ nhõm.

"cái đó… “Cảm ơn, Taejun."

"Ôi không. Cảm ơn. Đó không phải là điều tôi đã cố gắ ng để nhận được lời cảm ơn...

Khi tôi định mở miệng thì Taejun Lee đã lên tiếng trướ C.

“Tôi cảm thấy tiếc vì đã không ra mặt và gây rắc rối mà không có lý do. Xin lỗi… “Tôi lẽ ra đã muốn bước tiếp mộ t cách lặng lẽ, nhưng tôi đã khiến nó trở thành một vấn đề quá lớn.

Dù vậy, anh vẫn biết mình đã làm gì. Tôi ngồi như một miếng pho mát nằm dài trên ghế, nửa thả lỏng.

"Sau khi nghe điều này, tôi thực sự tức giận… Cuối cùn

g nó không dành cho Seongwoon. “Nếu đó thực sự là điề u tốt nhất thì tôi không nên tức giận."

Việc trở thành một người hâm mộ là như vậy. Dù đó không phải là điều tôi đã làm nhưng tôi vẫn vui

khi ca sĩ yêu thích của mình lọt vào bảng xếp hạng Billbo ard, tôi buồn khi ông bà tôi qua đời hoặc bị bệnh, và khi tôi có thành kiến, tôi tức giận thay cho họ. Trở thành một fan hâm mộ thực sự tuyệt vời.

Lee Tae-jun nói rằng anh ấy là một fan hâm mộ của tôi, vì vậy những gì xảy ra vừa rồi không phải là hoàn toàn kh ó hiểu.

"KHÔNG… Vì anh đã tức giận thay cho em.....…."

Tôi mệt. Đầu tôi đau nhức không chịu nổi nên tôi ấn và

o thái dương. Tầm nhìn tối tăm dần dần quay trở lại.

“Nhưng sẽ không sao nếu lần sau cậu không làm vậy. “B ạn không thể gặp rắc rối như thế này được.”

"Đúng...... Tuy nhiên, đó chưa phải là cảm giác tồi tệ nhất. Tôi cả m thấy như có một người thực sự ở bên, người sẽ thay mặ

t tôi tức giận và nói điều gì đó với ai đó.

Tôi giật mình đến nỗi quên mất ý nghĩ đó. Bạn không nên mong đợi nó.

Chúng ta đừng dành trọn trái tim cho nó vì chúng ta k hông biết liệu nó có xảy ra lần nữa như thế này hay khôn g. Tôi nhớ đi nhớ lại những gì tôi đã hứa với mình nhiều

lần. Dù bạn có thích đến mức đó thì cuối cùng bạn vẫn l

à người khác. Nếu cảm thấy tình cảm của mình bị phản b

ội, họ sẽ cắn xé bất cứ lúc nào.

Thật ngu ngốc, dù bị đối xử như vậy nhưng tôi vẫn thự c sự rất rất quý các fan. Đây là một vấn đề thực sự....... “Những người tham gia sẽ di chuyển!"

Thời gian chờ đợi lâu cuối cùng cũng đã kết thúc. Tôi

không biết tại sao khoảng một giờ lại cảm thấy dài như vậ

y.

Taejun Lee đi theo sau tôi và nói chuyện với tôi. Sau kh

i lên sóng quá lâu, tôi biết những lời đó chắc chắn sẽ lọt r

a sau lưng mình, nhưng tôi quá mệt mỏi và bận tâm để ý

đến những điều như vậy.

“Ô, có món ăn nhẹ nào bạn thích không……?" "Bạn có muốn ăn thứ gì đó không?"

"Đúng......?"

“Như tôi đã nói trước đây, cá nhân tôi là một người hâ m mộ cuồng nhiệt, vì vậy tôi muốn tặng một thứ gì đó………

"Không sao đâu, bạn không cần phải đưa nó cho tôi." "Ô… Nhưng… Như một lời xin lỗi, thạch Haribo........."

Taejun Lee trông nhăn nhó khi nói vậy nên tôi đồng ý r ằng tôi biết. Không sao đâu vì nó chỉ là thạch mà thôi. N ó sẽ không phải là một gánh nặng.

Nhưng tôi cứ có cảm giác déjà vu.

Ồ, tôi không biết, tôi không biết, tôi không biết. Bây giờ tôi chỉ muốn sống mà không cần suy nghĩ gì cả. Não tôi đã đình công.

***

Khi tôi đi theo nhân viên phía trước, thời gian lại hết. Có vẻ như tiền tuyến di chuyển có lẽ đã bị xáo trộn trong quá trình chuẩn bị quay phim.

Tôi nhân cơ hội này lấy thuốc trong túi quần ra và nuốt thật nhanh. Taejun Lee rất bất ngờ trước hành động đó v à đưa cho tôi cốc nước tôi đang cầm. Tôi nhận lấy nó m ột cách biết ơn và uống nó.

Các nhân viên tập trung những người tham gia vào một khán phòng lớn. Thật không may là không có ghế. Mọi ng ười ngồi dưới sàn la hét.

MC đứng trên bục một phòng đã thu hút sự chú ý của những người tham gia. Tôi chỉ bị đau lưng thôi.

Ngay cả một cơ thể trẻ cũng đau đớn... Tôi cần phải c hăm sóc nó. Gần đây tôi có tập thể dục để khiêu vũ như ng có vẻ như vẫn chưa đủ.

"cái thước kẻ! “Tôi sẽ nghiêm túc giới thiệu lịch trình ch

ương trình."

Tôi xin lỗi và tôi chỉ muốn về nhà. Nó không thể được

gửi bằng văn bản? Tất nhiên là nó sẽ không hoạt động.

Đến khi MC chịu khó giải thích và kết thúc, tình trạng

đau đầu, ù tai đã thuyên giảm rõ rệt.

Tôi thậm chí còn không quan tâm đến tiếng bíp yếu ớt đó nữa. Bạn có thể nghe bài hát và lắng nghe mọi người một cách cẩn thận, phải không?

“Khi mọi việc tiến triển, trại huấn luyện sẽ bắt đầu sau

ba ngày nữa. “Việc sử dụng bất kỳ thiết bị điện tử nào đ

ều bị cấm trong ký túc xá và chúng tôi sẽ sử dụng điện th

oại công cộng đặt trong tòa nhà.” Tôi ngơ ngác nghe bằng một tai nhưng sau đó tôi mở to mắt sửng sốt trước câu nói gây sốc của MC.

Đúng?

Không, đó là một chương trình ca sĩ. Đó là chương trìn

h ca sĩ, vậy tại sao chúng ta lại có trại huấn luyện?

Khi còn là một thần tượng đầy tham vọng, tôi nhớ mìn

h đã ngủ trên giường tầng với hàng chục người đàn ông.

Vui lòng không lộn ngược tất và bỏ vào thùng giặt. Ngừ

ng ngáy. Rửa chén và lau khô bồn rửa. Khi giặt, hãy tách

quần áo ra và giặt riêng. Tôi có phải là người duy nhất dọn dẹp không? Dọn dẹp những gì bạn ăn một cách kịp thờ i. Bạn có biết rằng giấy vệ sinh có hộp phân phối tự độn g? Khi bạn sử dụng hết mọi thứ, hãy lấp đầy nó. Sau khi r ửa sạch, hãy chăm sóc cống thoát nước.

Bạn có muốn làm một trại như vậy một lần nữa? Đó là điều tồi tệ nhất... Đó thực sự là điều tồi tệ nhất...

Trong khi tôi đang trầm ngâm suy nghĩ thì MC lại tỏ ra buồn bã.

“Và tôi có một thông báo quan trọng."

“Thật ra, buổi thử giọng vừa rồi không chỉ là sân khấu để lọc ra những người bị loại và những người đã vượt qu a."

Một máy chiếu chùm tia được bắn vào bức tường trắng phía sau MC.

“Có tổng cộng 6 cấp: Cấp 1, cấp 2 và cấp 3, các bạn sẽ được phân phòng theo các cấp này!”

Nó thậm chí còn không phải là danh sách điểm trung h ọc... Ô, phải không? Cấp 3 không phải là đến lớp 9 sao? Đã lâu rồi tôi không đến đó nên ký ức của tôi rất mơ hồ.

Ừm. Đó chắc chắn không phải là điều mà một đứa trẻ mười tám tuổi muốn làm. Chúng ta hãy suy ngẫm.

Dù sao thì tôi cũng mong mình chọn được một người b ạn cùng phòng tốt. Trước hết, tôi muốn có càng ít người c àng tốt... Tôi hy vọng nó yên tĩnh...

Khi tôi chắp tay và cầu nguyện trong lòng, Máy chiếu chùm tia chiếu một hình ảnh khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro