Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20

Tập 20

Bản nhạc nền thường được phát trong khi chờ kết quả đã được phát. Mọi người nuốt nước miếng và chờ đợi kế t quả. Những người tham gia đứng trên sân khấu cũng lộ rõ vẻ căng thẳng trên khuôn mặt.

Người ta nói rằng khi người khác rất căng thẳng, họ có xu hướng thư giãn. Cho đến gần đây, tôi đã căng vai đế n mức cứng đờ, nhưng nhìn thấy họ khiến tôi cảm thấy n hư mình đã được thư giãn.

Vừa nghĩ như vậy, tôi nhận ra tay và môi mình vẫn còn lạnh. Chà, có vẻ như căng thẳng vẫn chưa giảm bớt.

-Người tham gia Lee Joo-eun đã vượt qua. !!

Thí sinh trên sân khấu dùng hai tay che miệng, cúi đầu liên tục nói lời cảm ơn.

Những người trúng tuyển được nhân viên hướng dẫn đ ến chỗ ngồi của những thí sinh trúng tuyển. Khu vực chỗ ngồi dành cho những thí sinh trúng tuyển là một nơi sang trọng và thoải mái, bên dưới là nơi dành cho những thí si nh bị loại ngồi.

Chỗ ngồi của thí sinh bị loại chỉ là một chiếc ghế nhựa và một chai nước.

Tôi cau mày vì sự phân biệt đối xử quá trắng trợn như ng nếu nghĩ khác, tôi tưởng họ đang cho tôi một cái ghế. Hàng chục người tham gia đã lên sân khấu và hát. Tron

g số đó, có một số người tham gia có kỹ năng kém.

Những thí sinh như vậy đã nhận được những nhận xét chê bai và bị chuyển sang phần loại trừ với lý do duy nhất là để ban giám khảo 'xem xét'.

Tôi không thể nói gì hơn với các em vì tôi thấy rõ các e

m sẽ nhận được những bình luận như “Làm sao những đ

ứa trẻ như vậy có thể lọt vào vòng đầu tiên của vòng chu

ng kết?” hay “Làm sao chúng có thể vượt qua buổi thử giọ

ng với kỹ năng như vậy?"

Trước hết, họ đã thể hiện sự dũng cảm khi tham gia ở

đây, nhưng tôi không thể nói gì với những người đó.

Ngay cả tôi cũng không tham gia với hy vọng giành chiế

n thẳng và động lực tham gia của tôi cũng rất nhỏ so với

những người khác.

Một kẻ lừa dối như tôi không có quyền chỉ trích những

người tham gia chân chính bằng cách cho rằng họ thiếu k

ỹ năng. “Xin hãy chuẩn bị số 170!"

Tôi xoa dịu trái tim đang đập thình thịch của mình và

vội vã ra khỏi phòng chờ. Tôi đau đầu quá. Lát nữa tôi s

ẽ phải uống thuốc đau đầu...

Lấy micro từ phía sau sân khấu và chuẩn bị rời đi. Đó l

à một cảnh tượng quen thuộc.
Cảm giác như bên trong đầu tôi đang tẩy trắng. Tất cả những gì tôi có thể nghe thấy là tiếng tim tôi đang đập. ừ? Khi nào bạn gọi cho tôi và tôi rời đi?

Khi tôi tỉnh lại, tôi đang đứng trước ống kính và ánh đ èn chiếu vào. Môi tôi trở nên khô khốc. Tim tôi đập rất mạnh. Ôi trời, tim tôi đau quá.

"Tại sao Seongwoon Choi lại tham gia vào việc này?”

“Tôi muốn hát trên sân khấu.

Tôi không nói gì cả phải không? Đó có phải là một câu t rả lời tốt? Tôi đã trả lời gì trước đó?

"Choi Seongwoon, S... N... Tôi nghe nói bạn đang làm v iệc dưới cái tên Ilgong Osa, ô... “Bạn nổi tiếng à?"

Câu hỏi lại bị mắc kẹt. Tôi trả lời nhanh chóng. “

Đối với những người nổi tiếng. “Tôi không nghĩ vậy.”

“Ahaha, không phải bạn nổi tiếng sao? Sau đó, bài hát t hử giọng thường được nói… Đó là một thành công lớn, p hải không? “Lúc đó cậu cảm thấy thế nào?"

"hm... "Tôi không nghĩ gì cả.”

“Tôi không nghĩ gì cả, à………………

“Đây có phải là điều bạn mong đợi không?"

Tôi nên trả lời gì? Tại sao cậu lại hỏi? Bạn đang hỏi loạ i câu trả lời nào?

Nếu là ngày xưa... Thế quái nào mà tôi ngày xưa lại ph ản ứng thế nhỉ? Bạn sẽ nói gì trong quá khứ? Nếu tôi tỉnh táo, tôi sẽ trả lời thế nào...

Tôi có nên trả lời thành thật không? Không, đó có lẽ kh

ông phải là câu trả lời bạn mong đợi. Đó không phải là đ

iều tôi mong đợi.

Tôi không biết.

Tôi thở ra từ từ. Và đã trả lời.

“Tôi nghĩ nó sẽ tốt như kỹ năng của tôi.”

“Ồ~ Đó là một câu trả lời rất tự tin phải không?"

“Bạn có tinh thần. “Tôi thích những thứ như thế."

“Trước hết, bạn phải có kỹ năng...

Chúng ta đừng bám vào quá khứ. Vậy chuyện gì đã xả

y ra với tôi ngày xưa? Cuối cùng không phải hẳn đã chết

sao? Dù tôi đã sống như vậy nhưng cuối cùng tôi lại chửi

thề và chửi thề cùng một lúc.

Dù sống vất vả thế nào tôi cũng ăn, sống thoải mái mà

ăn.

Tôi cảm thấy một cảm giác được giải thoát, như thể có

điều gì đó đã xảy ra. Chắc nó đã quay được một nửa rồ

i.

Tôi thường xuyên ở trong tình trạng căng thẳng, lượng

adrenaline dâng cao liên tục cũng như máy quay và ánh s

áng quay phim tôi đủ khiến tôi phát điên.

Đây có phải là cảm giác của hành vi lệch lạc không? Tô

i không cảm thấy như vậy khi lần đầu tiên thử hút thuốc.

“Tôi sẽ cho bạn thấy điều đó ngay bây giờ.”

Điều duy nhất không thay đổi trong quá khứ và hiện tại

là kỹ năng của tôi. Điều duy nhất tôi có thể tin tưởng là c

ơ thể của mình.

Chứng minh và chứng minh kỹ năng của tôi là chuyên môn của tôi.

Một âm thanh MR quen thuộc phát ra từ loa. Nếu tôi lo

lắng và nghĩ mình không thể làm được thì tôi đã không r a sân.

Khi thực sự đi, tôi rất hồi hộp và lo lắng rằng mình sẽ k hông thể làm được, nhưng...

Giải pháp rất đơn giản. Tất cả những gì bạn phải làm 1 à luyện tập thật nhiều để có thể làm được ngay cả khi lo lắng.

Tôi chộp lấy micro.

Có một điều tôi nhận ra khi sống sót trong ngành này. Tính cách, khiêm tốn, dũng cảm và hải quân. Tất cả nh ững gì bạn phải làm là có khuôn mặt và kỹ năng tốt.

Dù bạn có nhân cách tốt, bị người xấu xử lý cũng khôn g có câu trả lời, nếu giả vờ khiêm tốn thì sẽ bị chê kém m ay mắn, còn người ghi chép sẽ bị chê báng lời kể.

Tuy nhiên, khi nói đến kỹ năng, chúng thường được c oi là thứ không thể coi thường.

Lần đầu tiên được phát sóng. Đây là một câu chuyện mà mọi thứ đều được quyết định bởi kỹ năng.

Trong trường hợp đó, bạn chỉ cần thúc đẩy bản thân b ằng kỹ năng của mình.

“Tôi đã nhìn thấy bầu trời.”

Tôi vừa nhảy vừa cầm micro trên một tay.

“Như tôi vẫn luôn giữ nó-"

Ngay cả khi bạn nhảy, nếu cao độ và hơi thở của bạn k hác nhau thì điều đó cũng tệ như không nhảy chút nào. Tất nhiên, kỹ năng nhảy và hát của tôi không tốt như hồi tôi luyện tập chăm chỉ trước đây, nhưng tôi hài lòng với điều này.

“Nó có vẻ ngoài sáng chói.”

Bạn tự nhiên giao tiếp bằng mắt với ống kính. Nhưng tô i đã có thói quen lo lắng về điều đó nên tôi cứ tiếp tục n hảy.

Không có cái gọi là nét mặt. Nhưng tự nhiên, tiếng cười

vang lên. Tình huống này buồn cười đến mức tưởng chừn

g như nó sắp bay lên. Tiếng cười không hợp với bài hát n

hưng tôi chỉ cười.

Tóc cô ấy không hề được búi nên trông rất lộn xộn, tra

ng điểm không phải kiểu trang điểm trên sân khấu nên c

hắc chắn sẽ bị ánh đèn thổi bay, trang phục của cô ấy là

một chiếc áo phông trắng trơn với quần jeans, và đôi giày

của cô ấy thì không. không phải giày tập đi hay giày mà l

à đôi giày thể thao cô ấy thường mang.

Ngay cả sau khi tôi chết, tôi vẫn còn ở trên sân khấu. C

uối cùng, định mệnh của tôi là không bao giờ có thể thoá t khỏi ánh sáng này. "Chỉ chờ bạn!" Những nốt cao trong trẻo. Ah, mọi chuyện tiến triển tốt

đẹp. Tôi đã suy nghĩ từng phần.

"ha... Cảm ơn Tôi, à, không. Đó là Seongwoon Choi. Cả

m ơn."

Wow, tôi suýt nói đó là Choi Sungwoon của Maze Boy.

Gần như bị hủy hoại.

Có lẽ là do não của tôi đã bị lấy đi nên tôi hoàn toàn mất trí.

Tiếng vỗ tay dần dần lọt vào đôi tai ù ù của tôi. Ban giá m khảo dường như không nói nên lời...

“……… Anh ấy chỉ là một tài năng hoàn chỉnh. “Tôi không n ghĩ cần phải đào tạo gì cả.'

“... “Đó là một màn trình diễn được thực hiện tốt." Chứng ù tai đã giảm đi đôi chút. Lúc đó tôi mới dần dần nghe thấy ban giám khảo nói.

"KHÔNG! “Đó là một giai đoạn mà bạn không thể làm được nếu không luyện tập?"

“Có khi nào bạn muốn trở thành thần tượng không?" "KHÔNG...

“Kuse thực sự là một thần tượng khi anh ấy hát, phải k hông? "Này, hãy nói cho tôi biết mà không nói dối."

“Tôi thực sự không phải là người có tham vọng…….” Không, nếu bạn định nói không ngay cả khi tôi đưa ra câu trả lời này, thì tại sao bạn lại hỏi?

“Bạn là ca sĩ, vậy tại sao bạn lại nhảy? Thành thật mà n ói, người mà tôi vừa nhắc đến trông giống một thần tượn g hơn là một ca sĩ."

“Tôi nghĩ buổi biểu diễn đó rất quan trọng, ngay cả với tư cách là một ca sĩ, vì tôi phải tạo ra một sân khấu. Như ng vì tôi không thể sử dụng thiết bị sân khấu trong buổi th ử giọng nên cuối cùng tôi đã quyết định nhảy."

“Bạn đã biểu diễn một màn trình diễn hoàn hảo như vậ y, bây giờ bạn cảm thấy thế nào?"

Bây giờ bạn cảm thấy thế nào khi đứng trên sân khấu? Mồ hôi trộn lẫn với mỹ phẩm thật khó chịu nên tôi muố

n rửa mặt thật nhanh.

“Sân khấu hoàn hảo là... Tôi không nghĩ vậy. Tôi chỉ mu ốn cho bạn thấy. Bạn cũng có thể làm điều này. như thế này." “Vậy ra đó là lý do tại sao bạn nhảy!"

“Dòng nhảy rất đẹp. Chào! “Tôi muốn đưa bạn đến cô ng ty của tôi ngay lập tức. Tôi có thể làm điều này được không?"

"Điều đó là không thể! “Chúng ta phải lọt vào vòng cuối cùng!"

Cảm giác được đứng trên sân khấu mà bạn hằng mong ước và biểu diễn trên sân khấu mà bạn sợ hãi... thật ngạc

nhiên. Tôi không cảm thấy cảm xúc hay cảm hứng.

Cảm giác đó... Nó còn tệ hơn cả việc phá hỏng sân khấu.

***

Tôi vào phòng tắm rửa mặt và rửa mặt cho đến khi ướt

hết chiếc áo phông trắng.

Khi tôi đang lau tay trong gió với phần tóc mái ướt đư

ợc chải thô, Lee Tae-jun, người đã la hét trước đó, bước

vào phòng tắm. Và rồi anh ấy nhìn tôi và mở đôi mắt cá bơn của mình. "Ai… chín......?"

"... ... ?"
Thật là vớ vẩn.

"nếu như Choi Seongwoon... Hạt giống?"

? Đúng."

“Tôi không nhận ra bạn vì bạn để tóc mái. Ahaha."

Gọn gàng đó......? Tôi dùng tay vuốt phẳng phần tóc

mái ướt của mình. Chỉ khi tầm nhìn của tôi bị che khuất,

tâm trí tôi mới bình tĩnh lại.

“Sân khấu trước đó thật tuyệt vời! “Điệu nhảy rất tuyệt, nhưng bạn cũng sáng tạo vũ đạo à?”

“... Đúng."

Thật là khó xử. Tôi thậm chí còn không hiểu tại sao ch úng tôi lại nói chuyện trong phòng tắm.

Người đàn ông nhanh chóng nhận thấy tôi đang cảm t hấy không thoải mái và kết thúc cuộc trò chuyện.

“Hẹn gặp lại ở sân khấu tiếp theo!"

Thấy anh ấy nói vậy thì có vẻ như Taejun Lee đã thi đỗ rồi. Lúc trước tôi chỉ xem nửa sân khấu nên không nhớ đ ược gì cả.

Ô, giờ nghĩ lại, tôi cũng phải đi tìm Jun. Lẽ ra tôi nên x em sân khấu sớm hơn và nghe bài hát Jun hát để tìm anh ấy, nhưng tôi mải mê quá nên quên mất.

Tôi phải xem sân khấu trước hàng trăm người. Hỏi ngư ời khác thì ngại quá, lần sau tôi sẽ tìm.

Tôi biết ơn chấp nhận sự cân nhắc im lặng của người đ

àn ông và rời khỏi phòng tắm.

***

“Giai đoạn vừa rồi là gì?”

“Có phải là tình cờ không? “Một thần tượng đầy tham v

ọng che giấu sức mạnh của mình?" “Nếu tôi có thể nhảy thì tôi không phải là ca sĩ mà là th ần tượng, phải không?"

“Nếu bạn là thần tượng thì tại sao bạn lại ở đây?"

Tôi đoán tôi sẽ nhốt mình trong phòng tắm.

Chết tiệt……..….

Một lần nữa, tôi đổ mồ hôi đầm đìa, không biết phải l

àm gì trước những câu hỏi của đám đông xung quanh.

"cái đó… Tôi không có ý định trở thành thần tượng...

Ừm, chừng đó... Đó không phải là việc nhảy múa hay làm

mặt nhăn nhó..

Tại sao tôi phải bào chữa?

Tôi có nên bảo mọi người tắt nó đi không?

Không, bạn điên à? Seongwoon Choi Bạn có biết rằng

bạn có thể làm bất cứ điều gì? Không có lý do gì tôi có th

ể nói bất cứ điều gì với những người này...

Tôi kìm nén ý muốn nổi loạn. Sự căng thẳng dâng cao

đến mức đầu tôi lắc lư.

“À, vậy ra là vì tôi nghĩ làm thần tượng thì khó mà làm c

a sĩ thì dễ… Nó có như thế này không? Cái gì…… “Không ph

ải tôi coi ca sĩ là X."

thịch. Tim tôi rớt xuống. Đó là một giọng nói đầy ác ý r

õ ràng.
Có lẽ tôi là người duy nhất nghe thấy nó vì nó đã bị giọ ng nói của người khác át đi, nhưng mọi người thậm chí c òn không thèm tìm xem ai đã nói gì.

Chính lúc đó. Một bàn tay vươn ra từ đám đông.

“Bạn không có khuôn mặt? Hãy cho tôi nhìn thấy khuôn mặt của bạn chỉ một lần! Ô, nhân tiện, tại sao bạn lại đil oanh quanh với mái tóc mái như thế này? “Hãy cởi tóc má i ra.

Một bàn tay chạm vào mặt tôi. Tôi ngạc nhiên và lùi lại vài bước.

Máu tôi nguội lạnh, những người xung quanh đang ồn ào về hành động của tôi cũng trở nên lạnh lùng.

Ánh mắt của tôi rất sắc bén, tôi lo lắng về chiếc máy qu ay đang quay cảnh này và tôi đã nín thở đề phòng micro bắt được hơi thở của mình.

Một ý nghĩ vụt qua tâm trí tôi. bị hủy hoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro