Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19

Tập 19

Tôi đoán mình không phải là người duy nhất nghe thấy ai đó đang lẩm bẩm, vì khuôn mặt của người đàn ông đ ang run rẩy trước mặt tôi và những người xung quanh tôi cũng đanh lại.

Mọi người quay đầu nhìn xung quanh để tìm người đã lẩm bẩm những lời đó, nhưng chủ nhân của giọng nói đ ó đã biến mất như làn khói từ lâu.

"Gì...

Trong giây lát, tôi cảm thấy lo lắng như thể tim mình đ ã ngừng đập, nhưng may mắn thay, không có triệu chứng rõ ràng nào như chứng tăng thông khí xuất hiện. Mọi ngư ời lại nói chuyện, giả vờ bình yên như chưa có chuyện gì xảy ra.

Tôi muốn chạy thật xa... muốn về nhà………

Tôi cảm thấy buồn nôn mặc dù tất cả những gì tôi có ch ỉ là một ngụm nước. Khi tôi ấn vào vùng giữa ngón cái và ngón trỏ, tôi thấy rất đau. Tôi đã đúng khi giả vờ.

Khi tôi đang ngồi yên như một con búp bê, không thể p hản ứng lại bất cứ điều gì và chỉ mỉm cười thì tôi nghe th ấy tiếng cứu rỗi.

“Chúng tôi sẽ cho bạn vào từng người một theo thứ tự! “Xin vui lòng vào với số từ 1 đến 5!"

Ôi, xin chào. Tôi gần như ngừng khóc. Một vài người đ ã tạo thành vòng tròn xung quanh tôi đã rời đi. Tôi đã đến khá muộn trong cuộc đua nên rất vui dù phải mất m ột lúc lâu tôi mới thoát ra được.

Làm ơn tránh xa tôi ra... Người ta nói rằng nếu một

người ở mức độ né tránh hướng nội cao nhất giao tiếp bằ

ng mắt với một số lượng người không xác định trong hơn

10 phút, người đó sẽ bùng nổ như Anipang và chết.

Tất nhiên, nếu bạn không về nhà trong vòng năm giờ, b

ạn sẽ lúng túng và chết như một con cá bơn bị bỏ lại trên

cạn. Và việc quay phim hôm nay sẽ kéo dài ít nhất 12 tiến

g, và tôi sắp chết trên trường quay này...

Người đàn ông gây ồn ào trước mặt ngồi cạnh tôi và nó

i chuyện cho đến hết, nhưng tôi chỉ trả lời ngắn gọn mà k

hông có bất kỳ kỹ năng xã hội nào. Đó là thái độ tồi tệ nh

ất của người đối thoại, nhưng như tôi đã nói đi nói lại n

hiều lần, sự tỉnh táo của tôi đã bằng không để có thể ch

ú ý đến điều đó.

Đó là điều đáng tiếc và xin lỗi người đàn ông đã cố g

ắng hết sức để nói chuyện với anh ấy. Họ nói họ là người

hâm mộ của tôi và lẽ ra tôi nên làm tốt hơn, nhưng tôi th

ực sự rất tiếc vì mình lại kết thúc như thế này.
“SỐ 170!"

Số của bạn đã được gọi. Tôi đứng dậy vì sốc. Có vẻ nh ư những người trang điểm đã tiến sâu hơn vào phòng ch ờ, nhưng chẳng có ai ở đó vì tôi là người cuối cùng xếp h àng.

Tôi thậm chí còn không để ý khi có người biến mất. Tô i bước vào trong với những bước đi vụng về. Ba người đa ng trang điểm xong, và khi tôi nhìn họ, có vẻ như họ đan g dần hoàn thiện việc đó.

Tôi lúng túng bước vào phòng và chào. Có khoảng mườ i nghệ sĩ trang điểm, nghe nói họ phụ trách trang điểm c ho hơn 170 người nên tôi lo họ có thể chết vì làm việc qu á sức chứ không tôn trọng họ.

“Tôi sẽ ngồi ở đây. “Bạn đã rửa mặt và thoa kem dưỡn g da hay kem chống nắng chưa?"

"KHÔNG."

Các nghệ sĩ trang điểm bắt tôi ngồi trên ghế và làm gì đó bằng những động tác máy móc. Tôi đã quá quen với nó đến mức phát ngán nên tôi quyết định nhắm mắt lại. Tôi cảm thấy một bàn tay nâng mái tóc dài đáng ghét c ủa tôi lên.

"Ö."

“Trông bạn ổn, bạn trông ổn."

“Sao cậu không cắt tóc mái đi?"

Tôi nao núng.

Khi tôi vén tóc mái lên, những tiếng cảm thán vang lên xung quanh tôi. Tôi trả lời với cơ thể cứng ngắc.

“Chà, điều này thật tiện lợi…..….”

“Nếu bạn cắt tóc đẹp, bạn sẽ trông rất đẹp trai........"

"Ahaha...

Vậy thì tôi sẽ để nguyên kiểu tóc nhé?" "Cảm ơn."

Không biết đến đây bao nhiêu lần chỉ muốn chạy trốn.

“Màu mắt của bạn… Nó màu xanh phải không? "Bạn có

phải là chủng tộc hỗn hợp?"

“Ông bà tôi là người Nga……………."

Tôi đã đưa ra lời an ủi lớn lao cho bác sĩ tâm thần của

tôi. Tôi xin lỗi, tôi đã cố gắng hết sức để khỏi bệnh tâm t

hần, nhưng có vẻ như nó chỉ ngày càng tệ hơn.

“Nhìn làn da của bạn kìa, nó thực sự rất đẹp.”

Bạn có thể cảm nhận được nét cọ tinh tế của các nghệ

sĩ trang điểm. Nó hơi khác một chút, có lẽ vì đã lâu rồi n

hưng cũng thấy nhàm chán.

“Phiên bản gốc đẹp đến mức tôi không thể làm gì để c

hạm vào nó."

"Cám ơn đã làm tốt công việc."

“Hãy cố gắng hết sức trong khi quay phim!"

“Ở, vâng

Khi bước ra một cách lúng túng, tôi cúi đầu vài lần. Vì

dù sao thì nửa khuôn mặt của tôi cũng sẽ bị tóc che phủ

nên tôi cảm thấy tiếc cho những người trang điểm đã cẩ

n thận trang điểm cho tôi.

Khi tôi rời phòng trang điểm, phía sau sân khấu còn có

một phòng chờ khác. Nó đủ rộng để làm phòng chờ, nhưng có vẻ như nó giống như một tổ hợp được xây dựng để chứa hơn 100 người tham gia.

Nhân viên ở cửa gắn micro cho tôi. Tôi thoải mái chỉnh

micro rồi đi vào phòng chờ. Có một màn hình lớn ở trung tâm, trên màn hình này bạ n có thể xem buổi phát sóng của người trên sân khấu. Ở p hía sau, những chiếc ghế được xếp thành từng bậc giống như một sân bóng chày và có vẻ như họ đang cố tạo ra m ột đoạn cắt phản ứng khiến mọi người phải thốt lên “Ch à” khi họ nhìn thấy màn hình này.

Máy quay, đạo diễn quay phim và nhân viên cũng đan g quay phim những người mặc đồ đen và chỉ trò chuyện. Trong số đó có ba chiếc máy quay đang quay phim tôi.

Cựu thần tượng có kỹ năng tìm kiếm máy ảnh cực tốt. Và tôi biết rõ ống kính máy ảnh hướng về đâu.

Nhiều người như vậy sao lại chụp ảnh tôi?...? ?

Tại sao……

Tôi ứa nước mắt và nhìn quanh tìm một góc.

Trong phòng chờ kê những chiếc ghế thô kệch, những n gười đã trang điểm đang tụ tập trong một bầu không khí ồn ào. Tôi không thể thở được ở một nơi giống như súp g

iá đỗ. Trong khi đó, người đàn ông trước đó đã bày tỏ sự hâ m mộ cuồng nhiệt của mình với tôi thấy tôi loay hoay tìm một góc nên hào hứng bước tới.

"Ông tinh vân!"

"Ah… cái đó. Anh Taejun."

Chết tiệt~!! Lẽ ra tôi nên ẩn náu!

Tôi trả lời một cách ngập ngừng. Người đàn ông mỉm c

ười rạng rỡ và nói chuyện một cách thân thiện. Mặc dù an

h ấy không phải là người giỏi giao tiếp và lúc nào cũng đ

ưa ra những câu trả lời ngắn gọn nhưng việc nói chuyện v

ới anh ấy một cách kiên trì như vậy cũng là một tài năng.

“Ô, nhân tiện, bạn bao nhiêu tuổi? “Nói chuyện thoải m

ái là được. “Chà, tôi thấy thoải mái khi sử dụng ngôn ngữ trang trọ

ng...

Sự thân thiện không phải là trò đùa. Tôi cảm thấy mệt

mỏi. Bây giờ, bất cứ khi nào tôi nhìn thấy người đó, tôi đ

ều bắt đầu tránh mặt anh ta.

"Tuổi là-"

“Bây giờ chúng ta đang bắt đầu quay phim! Mọi người

xin mời ngồi vào chỗ! Hãy chuẩn bị số 1!"

Nhân viên ngắt lời. Mọi người đang đi lại xung quanh,

nhưng do hành động tập thể của người Hàn Quốc nên họ

đã ngồi vào chỗ của mình một cách có trật tự, bắt đầu t

ừ phía bên phải của lối vào.

Không ai bảo tôi ngồi theo số của mình, nhưng đó là m

ột hành vi rất kỳ lạ. Có người nước ngoài tham gia chươn

g trình nhưng không hề hay biết, từng người trong số họ

đã phải ngồi trên ghế do bàn tay thô bạo của người Hàn

Quốc.

Đó là khoảng thời gian thoải mái nhất kể từ khi tôi bắt

đầu quay phim khi chỉ ngồi lặng lẽ và thì thầm với những người xung quanh. Không ai nói chuyện với tôi......! Khô ng ai nhìn tôi cả......!

Tất nhiên, máy ảnh không thoải mái lắm, nhưng… Tôi c ó ý thức bỏ qua nó. Đó là vì tôi có thói quen cố gắng giao tiếp bằng mắt với ống kính máy ảnh.

Nồi. Màn hình lớn đã bật lên.

Có vẻ như những gì được quay trên máy ảnh đang đư ợc phát cho chúng tôi mà không cần chỉnh sửa trên màn hình. Khi màn hình bật lên, tiếng rì rầm trong phòng chờ ngày càng lớn.

Nó ồn ào và khó chịu. Nhưng tôi đã ấn xuống rất mạn h. Tốt nhất là không nên làm điều gì không cần thiết khi camera đang quan sát.

Rõ ràng là người đã nói với tôi rằng đây là một sự kiện ký tặng người hâm mộ nếu không sẽ bị hủy hoại một khi chương trình phát sóng. Hoặc, nó sẽ bị hủy hoại do hành động báo cáo của ai đó.

Những người cố gắng trở nên nổi tiếng thông qua phát s óng sẽ bị hủy hoại thông qua phát sóng.......

Là người nổi tiếng, việc bạn cẩn thận trong lời nói và hà nh động của mình là điều đương nhiên. Nếu bạn không giữ nó, bạn sẽ đi đến mục tiêu. Giống như tôi.

Ngay khi mọi người được ghi lại trên màn hình, những người vốn im lặng bắt đầu nói chuyện trở lại.

-Xin chào! 177 người tham gia!

-Tên tôi là Kim lan và tôi là MC của Stardust!

-Trước hết, hãy để tôi kết luận: Một nửa số người này

sẽ về nhà hôm nay!

Nó thực sự giống như một tia sét từ xanh. Mọi người ồn ào như đang la hét.

-Hãy hát bài hát thử giọng mà bạn đã chuẩn bị trên sâ n khấu ngày hôm nay! Bạn sẽ được những người này xem xét.

Máy quay quay vòng vòng. Ba người ngồi ở một chiếc bà

n dài xuất hiện như trùm cuối của trò chơi. Có ba người k

hác nhau đang ngồi trong buổi thử giọng ở tòa nhà văn p

hòng và MC đã giới thiệu từng người một.

-Đây là các CEO Lee Hyun-seok, Oh Seung-hwan, và L ee Hyun-joo của YP, SJR và ATE, ba công ty quản lý ca sĩ l ớn!

Mọi người hét lên. Tôi tiếp tục theo dõi một cách thích

thú nhưng bị giật mình bởi tiếng la hét của mọi người đế

n mức suýt nhảy ra khỏi chỗ ngồi.

Họ đều là những gương mặt quen thuộc. Ồ, tôi không c hắc lắm về CEO Seunghwan Oh. Lý do là vì trong khoảng t hời gian làm việc trong làng giải trí, tôi đã chuyển giao c ông ty cho người kế nhiệm do bị bệnh mãn tính.

Lần lượt từng người cầm micro nói một lời.

“Công ty giải trí của chúng tôi muốn có những người tài

năng. Kỹ năng của bạn thật xuất sắc làm sao. Tôi ưu tiên

hàng đầu đó. “Chúng tôi nhìn vào kỹ năng hơn là ngoại

hình hay tính cách."

“Dù kỹ năng của bạn có tốt đến đâu thì cũng khó trở t

hành ngôi sao nếu bề ngoài không đẹp. Và dù bạn có thành công đến đâu, nếu tính cách không tốt, bạn sẽ nhanh chóng chìm đắm. “Làm người trước tiên phải khiêm tốn.

“Con người là động vật của những câu chuyện. Chúng t a không hy vọng vào điều gì đó cao cả và không thể chạ m tới được. Con người là những câu chuyện. “Giải trí của chúng tôi xem xét câu chuyện của mọi người."

Và đại diện của ba công ty giải trí đã trao đổi với nha u và bắt đầu một cuộc đấu tranh nhỏ, nói rằng: “Công ty của chúng tôi rất tuyệt” và “Công ty của bạn đã không th ành công”.

Người điều hành mơ hồ can thiệp và nói như sau.

-Và chúng tôi sẽ giới thiệu những người sẽ sàng lọc nh ững người tham gia để họ có thể tỏa sáng hơn và tiến cao hơn!

- Toàn là những gương mặt quen thuộc phải không? cái thước kẻ! Xin hãy ra ngoài!

Máy ảnh quay xung quanh.

Năm người từ xa xuất hiện, chìm trong khói và ánh sán g. Bởi vì ngược sáng nên chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng c ủa họ, nhưng ba người trong số họ là phụ nữ và hai người là nam giới.

-Ca sĩ, Kim Na-yeon! Các bài hát tiêu biểu bao gồm Cả m giác chóng mặt và Hãy nắm tay tôi!

Một ca sĩ với mái tóc nâu dài bồng bềnh trong làn khói 1 iên tục cúi đầu chào.

-Xin chào, tên tôi là ca sĩ Kim Na-yeon. Tôi đã đảm n hận vai trò huấn luyện trong chương trình này, tôi mong c hờ.

Một ca sĩ hơn mười năm kinh nghiệm cúi đầu.

-Tiếp theo, Park Young-hoon, người từng hoạt động t rong nhóm nhạc nam Turning và hiện đang hoạt động vớ

i tư cách ca sĩ!

Anh ấy giống như sự khởi đầu của một nhóm nhạc na m. Đó là một khuôn mặt quen thuộc. Ngoài ra, ba người l ần lượt cúi đầu giới thiệu bản thân.

Mọi người rất hào hứng khi được xuất hiện trong chươ

ng trình và nhận được sự huấn luyện từ một ca sĩ huyền t

hoại như vậy. Tôi xoa bóp đôi vai cứng ngắc của mình và chơi đùa với đôi bàn tay lạnh giá của mình.

-Năm huấn luyện viên này cũng có tiếng nói trong quá trình xem xét. -Kỹ năng được xác định bằng việc đậu hay trượt, và

quá trình sàng lọc được tiến hành, và những người thất b ại có thể thành công, hoặc những người đạt có thể bị đã ra ngoài và bị loại.

y i -Không dài dòng nữa, hãy cùng nghe bài hát của ngườ tham gia đầu tiên.

Trái tim tôi đang đập. Mới nãy tôi đã cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, nhưng ngay cả những nỗ lực đó cũng vô

ích và tôi cảm thấy lo lắng.

Choi Sung-woon, người bước lên sân khấu mà không h ề căng thẳng như đang ăn cơm, đã đi đâu?

Ô đúng rồi. Anh ấy đã chết kể từ đó. Một người tham gia với vẻ mặt lo lắng rõ ràng đã bước

lên sân khấu.
Xin chào… “Người tham gia số 1 là Lee Joo-eun."

Đôi lời trao đổi như để giảm bớt căng thẳng. Khi ngườ i tham gia đã đủ thoải mái ra hiệu rằng họ đã sẵn sàng, MR sẽ xuất hiện. Một âm thanh quen thuộc vang lên, như thể đó là một bài hát cover.

“Bướm trắng, bay đi ngay-" Tôi chắp hai tay lại và nghe bài hát, lòng đầy lo lắng. N gười tham gia kết thúc bài hát trong tiếng thở hổn hển. Vẻ mặt của ba vị giám khảo cứng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro