Chương 18
Tập 18
"Đây không phải là một phần của tinh vân sao?"
"Làm sao bạn biết?"
"Bạn biết tất cả mọi thứ."
Tôi đã xem trailer với mẹ tôi. Mẹ tôi dừng lại và quan s át từng giây, nhưng bà bắt gặp cảnh tôi giấu mặt và chỉ lộ ra phần thân mà không bỏ sót một chi tiết nào. Đó thực s ự là một kiệt tác.
Tôi cảm động và tự hỏi liệu đây có phải là tình cảm kh ông.
Tôi phải hiếu thảo...
Hiện tại, ở tuổi 17, tôi đã kiếm được hơn 100 triệu wo n tiền lương hàng năm và tôi sẽ tiếp tục nhận tiền từ bản quyền của mình cho đến khi già đi và qua đời, nhưng tô i cảm thấy mình nên hiếu thảo hơn. Dù sao thì tiền cũng không phải là tất cả.
"Tối nay chúng ta ăn thịt nhé?"
Dù có nhiều tiền nhưng tôi cũng không cần phải nấu n ướng, rửa bát. Tiền là một lý do chính đáng. Mẹ tôi nói r ằng bà thích nó và đồng ý.
Giờ đây, bà mẹ sẽ khoe trong phòng KakaoTalk của nh óm bà mẹ rằng con trai bà đã mua thịt bò cho bà. Tôi thậ t may mắn vì đã làm cho mẹ tôi tự hào. Tôi thoát khỏi rằ c rối và có thể thở dễ dàng hơn một chút.
Trước đây, anh ấy chỉ ủng hộ tôi với tư cách là một thự c tập sinh thần tượng, nhưng trong năm đầu tiên ra mắt. anh ấy đã qua đời một cách đột ngột và bất ngờ mà thậ m chí còn chưa kịp làm tròn lòng hiếu thảo của mình. Gi ở đây, tôi phải cố gắng hết sức để tránh điều đó. Tôi mơ hồ gộp nó vào loại cấp tính. Tôi nhớ là cấp tính,
nhưng tôi i không nhớ tên bệnh là gì. Lúc đó tôi đã quá ki
ệt sức. Có lẽ tôi đã mất hầu hết ký ức về thời điểm đó. Õ, tôi đã mua hồng sâm và ngày mai sẽ giao hàng. Xin mời ăn."
"đột nhiên? Tốt đấy, nhưng bạn đã nghiên cứu kỹ trướ
c khi mua nó phải không? "Đúng vậy, tôi đã mua nó rất cẩn thận nên đừng lo lắn
8. "Con trai tôi cũng cần ăn."
"Đúng." Rõ ràng là tôi sẽ không ăn nó vì nó quá khó chịu, nhưng tôi đã nói đại khái như vậy.
"Seongwoon đã hát câu cuối cùng phải không? Sao bạn hát hay thế? "Họ thậm chí còn không gửi tôi đến học việ
n.
"Ahaha...
Vì phản hồi của bình luận nghiêng về tích cực nên tôi
đã có thể cho mẹ xem đoạn giới thiệu mà không do dự.
Tôi không có ý định hiển thị nó nếu phản hồi bình luận hoặc dư luận không tốt.
Tuy nhiên, điều hữu ích là mẹ tôi không giỏi sử dụng In ternet nên bà không thể nhìn thấy nó trừ khi tôi tìm thấy. Trước đây thì thật khó chịu, nhưng bây giờ có lẽ sẽ nhẹ n hõm hơn. Tôi chắc chắn bạn sẽ bị tổn thương nếu nhìn th ấy những bình luận ác ý.
Đúng như dự đoán, mục đích của lần chụp này không phải để bị chỉ trích?
Đó là một mục tiêu mơ hồ. Không thể làm hài lòng tất c ả những người đã xem chương trình phát sóng và ngăn c hặn những lời phàn nàn. Có thể nói đó là một hướng... Tôi cảm thấy mình sẽ gặ
p rất nhiều căng thẳng và phải dùng rất nhiều thuốc tâm t
hần nếu cố gắng bảo vệ nó mà không có lý do, vì vậy tôi
đã vượt qua.
"Chúng ta nên đến nhà hàng thịt ở đâu?"
"Tôi đã tìm thấy một nơi có món thịt bò omakase ngo
n. Tôi không thích nhà hàng thịt vì ồn ào và đông đúc. T hật thuận tiện khi ở một nơi yên tĩnh chỉ hoạt động trên cơ sở đặt trước.
Ngay khi vừa nói, tôi đã đặt chỗ tại một nhà hàng oma kase. Đó là nơi tôi thường đến khi còn là thần tượng và tô i rất xúc động khi quay ngược thời gian và quay lại thời điểm cửa hàng được thành lập.
Mặc dù đây không phải là một nhà hàng omakase nổi ti ếng mà mọi người sẽ phải đợi vài ngày, nhưng hương vị k hông khác gì những nhà hàng omakase nổi tiếng khác và rất tiện lợi vì có thể đặt chỗ ngay trong ngày.
Mẹ tôi thường không ngăn cản tôi tiêu tiền như thế này. Có vẻ như anh ấy đang cố gắng hết sức để không can thi ệp trừ khi anh ấy lại bị nhốt trong phòng, nhưng tôi cảm t hãy tệ đến mức muốn làm đủ thứ cho anh ấy.
Nghĩ thế nào đi nữa, đó là lỗi của tôi khi bị mắc kẹt tr ong phòng suốt nhiều tháng trời. Ngay cả khi những gì xả y ra trước đó là bị đuổi việc vì những lý do không công b ẳng, bị một số lượng người không xác định chế giễu và k
ết thúc bằng một vụ tai nạn xe hơi. Tuy nhiên, bất cứ khi nào tôi đi ra ngoài đường, tôi đ
ều nhìn trái nhìn phải i và chăm chú lắng nghe. Nếu bị ánh sáng nhấp nháy như đèn pha chiếu vào, cơ thể bạn sẽ trở nên cứng đờ.
Tôi cảm thấy lo lắng mỗi khi camera điện thoại hướng về phía tôi. Đã lâu rồi tôi mới hình thành thói quen luôn đặt điện thoại di động xuống với ống kính quay mặt ra x
a.
Cái chết lạnh lẽo vẫn còn sống động trong ký ức của tô i và hành hạ tôi hết lần này đến lần khác. Chúng là dấu vết của quá khứ.
Cái chết thật đáng sợ và đáng sợ, nhưng thật tuyệt vời
khi bạn cảm thấy muốn chết. Thực ra không phải là tôi m
uốn chết mà đó là cách nói cực đoan rằng tôi không mu
ốn sống như thế này nữa. Dù sao thì đó cũng là điều đó.
Tôi đã nghĩ về điều này rất lâu rồi nhưng Hàn Quốc là
nơi có hình thức trốn chạy tồi tệ nhất đối với người dân.
Tôi nghe nói ở Nhật Bản, nước láng giềng, có hơn một ng
hìn người mất tích mỗi năm. Ở nước ta tỷ lệ tự tử tăng ca o thay vì mất tích. Cái chết là nơi nương tựa duy nhất. Tôi tựa cầm và nghĩ về điều này điều nọ. Thời gian trô i qua chỉ để nghĩ về ý tưởng bài hát mới tiếp theo và kế h
oạch quay phim.
"Seongwoon, mặc quần áo vào đi! "Tôi phải ra ngoài ă n.
"Ah."
Tôi đã thoát khỏi những suy nghĩ đang tràn ngập trong đầu mình. Rõ ràng là bữa trưa, nhưng đã đến giờ ăn tối rồi sao?
Hãy ăn một ít trước và suy nghĩ thêm về nó, Ô vâng. Đó là thịt.
Tôi rất thích món thịt bò omakase. Tôi cảm thấy muốn uống rượu nhưng tôi đã kìm lại với sự kiên nhẫn siêu phà m. Dù sao thì xin mẹ mua đồ uống cho mình cũng hơi qu á. Tôi chắc chắn bạn sẽ không mua nó.
Thời gian lại trôi qua nhanh chóng, ngày quay phim đư ợc báo trước cũng đã đến.
Đã đến lúc phải gặp trực tiếp Jun.
Được rồi, bây giờ tôi đang ở phòng chờ quay phim. Tôi nghĩ tôi đã đến đó nhiều lần hơn bất kỳ ai khác ở đây v
à có lẽ tôi đã quen thuộc với nó. Nhưng tại sao tôi lại có vẻ lo lắng nhất ở đây?
"Tay mình đang run rẩy phải không?...?
Sau khi chết, tôi trải nghiệm đủ thứ. Thực ra đây khôn g phải là một giấc mơ phải không? Nó giống như một giấc mơ sáng suốt mà bạn có trước khi chết.
Tôi chợt có cảm giác mơ hồ lạ lùng rằng có người thứ b
a đang quan sát tôi. Không cần suy nghĩ, tôi lấy bảng tên
mà nhân viên đưa cho và đeo vào. Chuỗi hành động đư
ợc thực hiện khi đeo nó cũng rất quen thuộc.
Vì toàn bộ điện thoại di động và thiết bị điện tử đều
được mang đi quay phim nên mọi người trò chuyện với n
hững người ở gần đó để giải tỏa sự nhàm chán trong ph
òng chờ. Đối với tôi, người thấy tình huống này quá sức c
hịu đựng, bầu không khí giống như một tia sét từ trong x
anh.
Hình như có một nhóm người đang liếc nhìn tôi và lắm
bấm điều gì đó nhưng tôi không thế chú ý vì tôi hoàn to
àn mất trí. Tôi đang bận làm dịu trái tim đang đập thình
thịch và cơ thể run rấy của mình.
Vào thời điểm đó, một người đàn ông đang đi lại và
nói chuyện với đủ loại người và có cá tính mạnh mẽ đã g
iao tiếp bằng mắt với tôi.
Tôi sững người, giống như một con thú ăn cỏ trên đồng
cỏ gặp phải một con sư tử.
'Xin đừng nói chuyện với tôi, xin đừng đến, xin đừng
nói chuyện với tôi, tôi không biết phải nói gì!!
Trái ngược với tiếng kêu tha thiết của tôi, người đàn ôn
g giao tiến bằng mắt bước về phía tôi với những bước tiến dài.
Ôi, đó là điều tồi tệ nhất...
Mặc dù tuyệt vọng nhưng tôi vẫn chạy một mô phỏng cả n thiết để giao tiếp với mọi người trong một thời gian. Bây giờ, một người nói chuyện với bạn nhận được lờ
1 chào Chúng ta nên nói chuyện gì bây giờ? Lẽ ra tôi nên đọc các bài đăng trên blog về Smalltalk ở nhà.
Lần duy nhất tôi nói chuyện với ai đó không phải bố m ẹ là khi tôi làm việc với Jun, và khi tôi đang mua thứ gì đ ó, điều duy nhất tôi có thể làm là 'Xin hãy đưa thẻ vào đ ầu đọc.
Kỹ năng xã hội của Choi Seong-woon đã hoàn toàn biế n mất.
Tôi lại tuyệt vọng.
Ah… được rồi! Tôi đang nói về quần áo!
Những lời khen về ngoại hình có thế khiến bạn khó chị u nhưng những lời khen về phong cách của bạn thường s ẽ khiến bạn cảm thấy dễ chịu hơn. Trừ khi người đó mặc áo phông otaku.
Ah… không phải nó. Nếu bạn khen một chiếc áo thun o taku, bạn có thể thích nó theo cách riêng của nó.
Tôi biết rằng suy nghĩ của tôi đang quay cuồng, nhưng tôi chỉ nhận thức được nó.
Tâm trí không thể kiềm chế được chỉ chạy loạn chỗ nà
y chỗ kia. Dẫu sao thì
Người đàn ông bước đi với dáng đi tự tin cùng vẻ mặt
tỏ ra muốn nói chuyện với tôi đang mặc một chiếc quần
baggy rộng thùng thình và một chiếc áo liền quần bằng da màu đen. Ở đây nhìn cao hơn một chút sẽ thấy mái tóc tẩy màu v àng dài tới vai. đỉnh đầu đen như bánh pudding vì chưa
được nhuộm và chỉ có một bên tai được xỏ khuyên.
Có trang điểm nhẹ, có lẽ là do cô ấy đã nỗ lực khi qua
y phim, nhưng cũng không quá đậm. Dù sao thì các nghệ sĩ trang điểm cũng sẽ làm việc đó nên tôi tự hỏi liệu mìn h có nên làm điều đó không, nhưng tôi im lặng.
Điều đáng chú ý là tóc đã được tẩy lông. Phần tóc mái được rẽ ngôi của anh ấy được rẽ ngôi rất đẹp, nhưng m ặt khác, tôi lại mặc áo phông trắng trơn và quần jean như lần trước nên nổi bật so với các thí sinh đã trang điểm th eo nhiều cách khác nhau.
"Xin chào?"
Chúa ơi. Tôi thực sự đã nói chuyện với bạn. Đó là mong muốn chân thành của tôi rằng đó là súp ki
m chi. Ý nghĩ rằng anh ấy đang nói chuyện với ai đó đã
ng sau tôi đã tan vỡ. Anh ấy vừa nói, tôi chưa sử dụng đã lâu rồi đột nhiên bật nút nguồn lên và nó bị giật như máy tính lâu ngày mới
khởi động lại. "Đúng? Ảnh chế......?"
Wow, câu trả lời nghe như nấm mốc trong góc phòng ă
y. tuyệt vời! Tôi đã có thể nói chỉ bằng một câu: “Tôi khô
ng gặp nhiều người đến thế",
"Đúng. Choi Seongwoon. Xin chào?"
Hệ thống bảng tên là một tệ nạn cần phải loại bỏ nga y lập tức.
Không chịu thua kém, tôi kiểm tra bảng tên của người đàn ông đó.
[Lee Tae Jun]
"Vâng vâng. Xin chào Taejun Lee.. Hạt giống."
Tôi nhận ra cảm giác bị ngạt thở đến chết vì sự lúng tú ng là như thế nào. Người đàn ông đang cười trợn mắt, m iễn cưỡng mở miệng.
Hehehe, người đó chắc cũng xấu hổ lắm.
"Bạn đã làm gì với bài hát thử giọng của mình?"
Tôi trợn mắt. Hãy nói cho tôi biết điều này phải không?
Sự lo lắng chỉ tồn tại trong thời gian ngắn. Tôi không cò n lựa chọn nào khác ngoài việc nói...
cái đó. Bài hát tự sáng tác. "Cái này."
“Tôi đã xem gần như tất cả các bài hát thử giọng đã đ ược tải lên. Bài hát của riêng bạn là gì? Có lẽ bạn chỉ mu ốn nói chuyện với bạn? ừm… 'Ông Bill sát thủ? Tôi đáp lại bằng tiếng chuột đồng đang bò.
"Edwin... Hubble...
"Edwin Hubble?"
"Đúng
Anh ấy nghe rõ tiếng bò của tôi trong căn phòng ồn ào này và hỏi lại để xác nhận. Tôi cảm động đến mức khôn g cần phải nói lại nữa.
"Ôi chúa ơi! “Tôi thực sự muốn gặp bạn!"
Người đàn ông nói gần như hét lên. Tôi đang che miện g và bồn chồn, gần như đang chạy xung quanh, nhưng m ột người có giọng nói lớn và khả năng phát âm tốt đã ở m ột nơi yên tĩnh nên tôi rút ra sự hung hãn trên phạm vi rộ ng.
"Vậy thì thật sự là SN1054? Tàn dư siêu tân tỉnh. Keple ?"
Mọi người bắt đầu ồn ào. Anh ta đang tiến lại gần tôi h
ơn, từng bước một, và khi người đàn ông lắc đầu xong, t
ôi dường như bị bao vây bởi mọi người.
Tôi muốn ngất đi. Tôi thực sự muốn thoát khỏi nơi nà
Tôi cứng người và chỉ hơi nhếch khóe miệng. Rõ ràng 1
y.
à vẻ mặt của anh ta đã thối nát. Tôi không biết đã bao n
hiêu lần tôi cảm ơn bản thân vì có mái tóc dài dày che kh
uất tầm nhìn. cái đó ở Trước tiên xin cảm ơn các bạn đã nghe b ài hát...
Trước hết hãy nói lời cảm ơn chân thành. Đây là cơ bả
"Tôi thực sự rất vui vì bạn thích nó nhiều như vậy."
Sự khác biệt giữa tình cảm tôi cảm nhận được trên mạ
ng và tình cảm tôi thực sự nhận được thực sự khác nhau.
Ngay cả không khí chạm vào da bạn cũng có cảm giác kh
ác biệt.
"Sau này nếu có cơ hội, tôi sẽ nói chuyện với những ngởi ở đây. “Tôi muốn cùng nhau lên sân khấu."
Chắc hẳn họ đều đã đến đây với tư cách là nghệ sĩ tr ước khi trở thành fan của tôi.
"Chúa ơi !! Thật sự? "Tôi nghĩ điều đó sẽ thực sự t uyệt vời!"
"Thật ra, tôi cũng quyết định tham gia vì nghe nói SN1 054 sẽ xuất hiện ở đây"
Hàng chục người cùng lúc vừa khóc vừa nói nên tôi khô ng hiểu được một từ nào. Nhân viên và an ninh là rất cần thiết.
"Bạn có nghĩ đây là một dạng sự kiện ký tặng fan khôn g? "Tôi thực sự không thể hiểu được bầu không khí."
Trong một không gian tràn ngập thiện chí, một từ đâm vào tai tôi như một con dao găm.
Ah Tại sao tôi luôn nghe thấy những lời này?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro