Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Tập 16

"Bạn không thể ngủ ngon, phải không? "Không sao cả n ếu tôi không ngủ.

Tôi lặng lẽ gật đầu trước lời nói của bác sĩ.

"Chắc hẳn nó giống như một điều gì đó rất tốt và phấn chấn."

"Đúng."

Tôi cảm thấy như mình đã say trong vài ngày qua. Tất nhiên, trẻ vị thành niên sẽ không biết cảm giác say rượu l à như thế nào nên tôi chọn cách im lặng thay vì phần nà n.

Bác sĩ gõ mạnh.

“Tôi ăn rất nhiều."

Ừm… Bình thường tôi khó có thể ăn hết một bát cơm nh ứng cuối cùng tôi lại ăn được hai bát cơm. Chắc chắn tu ần qua anh ấy đã hành động rất kỳ lạ.

"Bạn không thể tập trung vào một việc và chuyến từ làm việc này sang làm việc kia, phải không?"

Làm sao biết được. Đây có phải là lý do tại sao bạ n là một bác sĩ?

Khi tôi đang dọn dẹp và sáng tác một bài hát, tôi không thế tập trung vào một việc nào đó và cứ quay đi quay lại. Tôi không thường xuyên ra ngoài nhưng tôi có đi ra ngoà i. Khi tôi đọc một cuốn sách, tôi sẽ đọc đi đọc lại cùng một chỗ như thế tôi đang nhai lại.

"lúc nãy. Anh ấy nói rằng anh ấy đã như vậy trong hơ n một tuần. Nhìn vào các triệu chứng bây giờ... Nó gần vớ i hưng cảm nhẹ hơn là hưng cảm hoàn toàn...

Vậy đó cũng là chứng trầm cảm à?" "

Đó là một loại trầm cảm." "

Tôi tưởng chứng trầm cảm của tôi đã biến mất. Phải k hông. Tôi im lặng thở dài.

“Tôi không thể nói đó là điều xấu, bởi vì những người bị trầm cảm có thể sống một cuộc sống hữu ích trong thời

gian này." Câu hỏi của bác sĩ lại làm tôi choáng váng. Tôi gật đầu

với tất cả những lời đó.

"May mắn thay, nó được phát hiện nhanh chóng và các

triệu chứng không quá nghiêm trọng. Lần này tôi sẽ kê ch

o bạn một số loại thuốc chống trầm cảm. Một khi cảm giá

c bồng bềnh lắng xuống, tôi sẽ trở nên chán nản hơn trướ

c. Tại sao trước đây tôi lại như thế này? Bạn không thể n

ghĩ như thế này. “Đó là một hiện tượng tự nhiên."

Tôi lặng lẽ nói: "Vâng, vâng.” và chăm chú lắng nghe nh

ững gì bác sĩ nói. Thực sự là tôi không thể lắng nghe đượ c. Đó là vì tôi không thể tập trung được. Tôi không thích nghe những gì anh ấy nói và điều đó t

hật khó chịu, nhưng tôi không khó chịu. Thay vì tỏ ra khó

chịu hay tức giận, hãy im lặng. Hãy chăm sóc cả nét mặt của bạn nữa.

Vì tôi đã được huấn luyện để trở nên buồn chán trong thời gian làm thần tượng nên tôi có thể nhanh chóng tỏ ra thờ ơ.

Dần dần cảm giác hưng phấn cũng mất đi. Tôi nghĩ đó chính là chứng trầm cảm mà bác sĩ đã đề cập trước đó. "Anh có quay lại sau khi ăn trưa không?"

Bác sĩ đã nói như vậy. Tôi muộn màng gật đầu trước n hững lời đó.

"Nhưng bạn thường sống một cuộc sống bình thường, p hải không? Đi ngủ trước mười hai giờ và thức dậy vào bu ối sáng. Ăn hai bữa. "Rửa ba lần một tuần."

Tôi có xu hướng cố gắng làm điều đó. Điều đó thật kh ó khăn, nhưng tôi cảm thấy rất đau khổ nếu tôi thậm chí không thể làm được điều này.

"Vâng, bạn đã làm tốt. "Chắc hẳn rất khó để thực hiện điều đó một cách nhất quán, nhưng điều đó thật tuyệt v ời.

*. "Không có gì to tát đâu mà."

Đi ngủ sớm, thức dậy trước 12h, ăn uống và tắm rửa là những việc mà người bình thường sẽ làm. Đó không phải 1 à điều đáng khen ngợi........

Và bây giờ tôi đang ở trong một tình huống không có c ăng thẳng nào cả. Tôi không bị ép phải làm nhiều, không ai bắt tôi phải tuân theo lịch trình đó, tôi không bị ném v ào những bình luận ác ý quá mức và đồng đội cũng khô ng nói điều gì khó chịu với tôi.

Vậy thì nhất định bạn phải hạnh phúc, vậy tại sao bạn

lại không hạnh phúc? Tôi tưởng mình sẽ hạnh phúc nếu thoát khỏi được điề

u đó nhưng tại sao tôi vẫn cảm thấy muốn chết? Khi nào tâm trí tôi sẽ trở lại bình thường?

Nó vẫn còn là một bí ẩn.

"Cảm ơn."

"Ừ, hai tuần nữa đừng quên quay lại nhé." "Đúng."

Sau này tôi nhận ra rằng lẽ ra tôi nên nói ra những điều mình đang nghĩ sớm hơn khi đi xuống phố. Không phải là tôi quyết định không nói, tôi nghĩ mình

nên nói rồi quên mất. Điều này xảy ra vì khả năng tập tru

ng và trí nhớ của tôi kém. Sau khi nuốt viên thuốc mới được kê, tôi đi dạo quanh khu phố. Vì chỉ cố gắng ở nhà nên tâm trạng tôi sa sút.

Tôi đi dạo quanh khu phố, mua một ly Java Chip Frapp uccino và chuẩn bị đi thang máy về nhà thì điện thoại di động của tôi reo lên.

[JUN] Không phải có chuyện gì sao? (3 ngày trước)

[JUN] Nếu ốn hãy liên hệ với tôi (1 ngày trước)

[JUN] Bạn có chắc là anh ấy chưa chết không? (Ngay trư

ớc đó)

Đó là Jun.

Õ, tôi đã không nhận được tin tức gì từ bạn gần một tu ần rồi. Mãi sau này tôi mới nhớ ra.
Tôi bực tức gõ vào điện thoại và để lại tin nhắn có nội dung: 'Tôi chưa chết và tôi vẫn sống khỏe mạnh. Jun. ng ười nhìn thấy câu trả lời của tôi nhanh như dao, tiếp tục bày tỏ sự nhẹ nhõm và nói rằng anh ấy thật may mắn.

[JUN] Bạn đã không nhận được tin tức gì từ tôi hơn mộ t tuần rồi phải không?

[JUN] Vậy bạn làm cách nào để liên lạc được với công việc bạn đang làm?

Trong tuần bận rộn này, tôi có cảm giác như mình nhận được cuộc gọi về việc sáng tác một bài hát cho một bộ p him. Một đoạn ký ức về việc trả lời cuộc gọi từ công ty hi ện lên trong đầu tôi. Đây là một điều may mắn giữa nhữ ng điều bất hạnh. Sẽ thật khó khăn nếu công việc không được thực hiện.

Và bụi sao... Đợi một chút, bạn đã nhận được hợp đồ ng chưa? Nếu hợp đồng không được thực hiện đúng thờ i hạn thì liệu hợp đồng có bị hủy bỏ không?

Tôi vội vàng mở cửa số email. Quả nhiên. hợp đồng đã tới. Và ngày ký hợp đồng đó... Ô, điều này kéo dài cho đến ngày hôm nay. Ôi, tôi thực sự vui mừng.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm và đưa hợp đồng cho mẹ xem. Người mẹ khẳng định không có chất độc hay bất cứ thứ gì khác và đồng ý.

Hóa ra mẹ tôi thậm chí còn tham gia một quán cà phê đưa ra những lời khuyên và lời khuyên trong ngành giải t rí cũng như các hợp đồng và lời khuyên dành riêng cho n gành giải trí, dựa trên từng lời nói của tôi.

Nó thậm chí không giống như một phản ứng thái quá, c ó lẽ vì có nghiệp chướng đau đớn trong hợp đồng.

Hợp đồng chết tiệt... Nghĩ đến điều đó khiến tôi tức g iận. Tôi đã ăn chiếc bánh pizza với toàn bộ pho mát trên đó.

Mặc dù tôi bị trầm cảm nhưng cảm giác thèm ăn của tô i vẫn khỏe mạnh, điều đó thật tốt. Có cảm giác thèm ăn 1 à hạnh phúc. Bây giờ, tôi đang dần dần cảm thấy tốt hơn, những chứng trầm cảm nặng của tôi đã thuyên giảm và s ự thiếu tập trung của tôi đã phần nào hồi phục. Tình trạ ng của tôi không tệ.

Tôi xem lại lịch trình một lần nữa. Đó là một loại thói q uen.

Vì vậy… Để tìm hiểu kỹ năng thực sự của mình, bạn sẽ

gửi trước bài hát thử giọng Mr. qua email và gặp chúng tô

i tại tòa nhà công ty một tuần sau, phải không? Bạn có thể

đã nói rằng đó là việc xác định khả năng bẩm sinh của

một người trong việc lọc ra hành vi trộm cắp, nhưng có lẽ

nó chỉ để xác định xem người đó có phù hợp để phát s

óng hay không.

Và nếu hát ở đây tôi sẽ lấy nó làm nguồn để làm trailer và edit. Đó là điều hiển nhiên.

Sau đó, tôi có thể hoàn thành bài hát chủ đề của bộ p him trong vòng một tuần... Tôi đoán tôi sẽ phải thực hiện một số nghiên cứu để tìm ra cách đến đó bằng xe buýt.
Một tuần tôi dành để sáng tác bài hát trôi qua rất nhan h. Sau khi trao đổi vô số tin nhắn và email, bài hát đã đ ược hoàn thành trong tích tắc.

Điều này một phần là do tốc độ làm việc của tác phẩm gốc rất nhanh và vì các đoạn của bài hát gốc đã được lã y đi nên nó có thể được hoàn thành nhanh hơn. Nhưng tôi thậm chí còn không muốn điều này.

[Tôi thích bài hát này đến mức quyết định thay đổi kị ch bản một chút]

Tôi không biết nhiều về ngành điện ảnh, nhưng… Thế này được không? ... ? Sẽ ổn thôi vì đạo diễn đã nói sẽ th ay đối, nhưng chẳng phải bộ phim cũng có lịch trình chặ t chẽ giống như thế giới thần tượng sao?

Khi tôi hỏi anh ấy liệu có ốn không nếu có chút lo lắng. anh ấy trấn an tôi rằng anh ấy chỉ thêm một vài cảnh và k hông thay đổi nhiều thứ, và rằng nó không quá căng thẳn g về mặt lịch trình hay kinh phí.

Tôi cũng thích câu chuyện.

Tôi lo mình đã vô cớ làm hỏng một bộ phim hay, nhưn g dù tôi có ngăn cản anh ấy thì anh ấy cũng không phải là người lắng nghe và tôi cũng không có thẩm quyền nên tôi đành im lặng.

Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc ít nhất quản g bá sự thật rằng tôi đã viết một bài hát trên kênh Nebul . Đó là điều tốt nhất của tôi.

Jun, người phát hiện ra tôi đã làm OST cho bộ phim, n ói rằng anh ấy rất tò mò về bài hát và hỏi tôi có thể phát hành trước nó không, nhưng anh ấy nói rằng nếu muốn n ghe thì nên đợi cho đến khi phim chiếu. tại rập trước kh i nghe.

[JUN] Còn 7 tháng nữa phím mới ra rạp! [JUN] Ôi, ước gì tôi không biết Ước gì tôi không biết... !!!

[JUN] Lần sau đừng nói cho tôi biết bạn đang làm gì nh é!!

[Tôi] Thật sao?

[JUN] Không

[JUN] Tất nhiên đó là một trò đùa!! Nếu tôi thực hiện v iệc này một cách nghiêm túc thì sao?:: [JUN] Đừng bao giờ cho tôi biết.

Trong khi đó, một lời đề nghị được đưa ra cho bộ phi

m tiếp theo, nói rằng nếu bộ phim tiếp theo ra mắt, họ m

uốn làm OST chính cho bộ phim đó, nhưng vì tôi không b

iết quá trình quay phim sẽ diễn ra như thế nào nên tôi kết

thúc cuộc trò chuyện bằng cách đưa ra lời đề nghị. Họ c

ó cơ hội từ chối và nói rằng trước tiên chúng ta nên xem l

ịch trình vào thời điểm đó và quyết định xem phải làm g 1. Và tôi đang đứng trước một tòa nhà cao tầng lấp lánh.

Tóc dài của tôi rất khó chịu và ngứa ở vai và lưng nên tôi chỉ buộc lại một cách thô bạo. Tuy nhiên, phần tóc mái che mắt cô vẫn còn đó. Anh ta mặc quần đen nhạt, áo p hông trắng, đội mũ và đeo khẩu trang.

*SN1054, bạn có phải là Seongwoon Choi không?" "Đúng.

"Xin vui lòng đợi ở đây một lát." Tôi được dẫn vào một căn

phòng có vẻ là phòng chờ. N gười dẫn tôi vào phòng đang bận chuẩn bị thứ gì đó. "Trà được, cà phê được, ca cao được không?"

"Ô, ca cao được rồi."

Mình không biết nên cho loại trà nào nhưng có thế chứ a caffeine nên cà phê là một đống caffeine nên cũng hết. Tất cả những gì còn lại là cacao. Tất nhiên, ca cao cũng c hứa caffeine... Sự sắp xếp đó là được.

"Có thể bạn đã nghe nói, hôm nay không chỉ là nơi để kiểm tra kỹ năng của bạn mà còn là nơi kiểm tra máy ản h. Sau khi đợi ở đây một lúc, bạn sẽ được hướng dẫn đ ến địa điểm quay phim và việc quay phim sẽ bắt đầu khi bạn vào phòng. "Sẽ có rất nhiều máy quay nên đừng quá lo lắng và cứ bình tĩnh nhé.

"Đúng."

Tôi đã đứng trước ống kính nhiều năm đến mức khôn g thế nào mà lo lắng được. Tôi gật đầu với những gì nhã n viên nói. Chẳng mấy chốc, ca cao ấm đã được đặt trê n bàn.

"Cảm ơn."

Tôi nhấm nháp ca cao của mình và nhìn mọi người hối hả xung quanh bên ngoài khung cửa kính mờ. Sôcôla nón g nhanh chóng hết. Tôi muốn uống thêm một ly nữa, như ng tôi quyết định không làm vậy.

"Tinh vân? Xin hãy chuyển đến đây." Tôi đi theo sau nhân viên.

Khi tôi đang đi, các nhân viên có vẻ cảm thấy khó xử vì sự im lặng trong thang máy và hành lang nhưng họ vẫn

không ngừng khen ngợi tôi một cách thân thiện và nói rằn

g họ là fan của SN1054.

Về điều đó, à, vâng. Thật sự? Vui lòng? Tôi không thể 1 àm được điều này nên đã vài lần tôi chấp nhận những g ì anh ấy nói. Tôi nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi sau khi l àm điều đó. Dù chỉ nói chuyện ngắn ngủi với một người nhưng tôi cảm thấy mệt mỏi và không biết sau đó mình s ẽ sống như thế nào.

"Vâng, SN1054, mời vào!"

Khi tôi bước vào phòng, đã có ba người đang ngồi ở đ

ó. Có rất nhiều máy quay và nhân viên phía sau chúng tôi, và tất cả họ đều bật đèn đỏ,

Đó là dấu hiệu cho thấy việc quay phim đang được tiế n hành.

Khi tôi nhìn thấy điều đó, tim tôi đập thình thịch và t ay tôi run rẩy. Môi và đầu ngón tay tôi lạnh buốt, ngực tôi đau nhức. Hơi thở của tôi trở nên nhanh hơn. Tầm nhìn

của tôi thu hẹp lại. "Anh Seongwoon? “Xin hãy giới thiệu ngắn gọn về bản t

hân."

đợi một giây. Vậy đây có phải là nỗi ám ảnh về máy ảnh? Nó là gì?

"Ông Seongwoon?" X xong rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro