Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Tập 14

Tôi từ từ đứng dậy khỏi giường. Trong giây lát, đầu tôi quay cuồng, nhưng tôi phớt lờ nó và bước đi vững vàng, 1 oạng choạng.

Tôi theo thói quen lấy thuốc ra khỏi tủ thuốc và uống. S au khi nuốt thuốc mà không có nước, tôi lại đi vào phòng tắm với cử động run rẩy và lơ đãng đánh răng.

Tôi luôn là kiểu người ngủ rất nhiều vào buổi sáng và rã t lâu mới tỉnh lại, nhưng có lẽ do tâm trạng hay gì đó mà sau khi chết và quay ngược thời gian, tôi cảm giác như tôi không thể ngủ được nữa.

Ngay cả khi tôi đánh răng, tôi cũng không thức dậy. M ặc dù đã lâu không ra khỏi giường nhưng tôi vẫn cảm thấ y choáng váng và đổ nước lên đầu.

Mái tóc bây giờ có thể nói là dài hẳn ra, giữ nước và dín h vào mặt. Dòng nước nóng chảy khắp cơ thể tôi làm tan đi cảm giác chùng xuống một cách kỳ lạ.

Nước nhỏ giọt từ đầu tôi. Vai tôi ướt đẫm, nhưng tôi k hông còn sức để làm gì nữa nên đành để mặc vậy. Nó sẽ tự khô.

Sau khi thức dậy và làm ầm ĩ một lúc, tôi kiệt sức và qu ay trở lại giường. Người ta nói đi bộ có tác dụng giảm tră m cảm... Thật khó khăn và khó chịu.

Ngay cả việc ăn uống cũng khó khăn và tôi không thể là m được việc gì lớn lao như đi dạo. Tất cả những gì tôi là m là thức dậy đúng giờ, uống thuốc và tắm rửa. Tôi một lần nữa cảm thấy may mắn vì mình còn là trẻ vị

thành niên, nếu trở thành người lớn, tôi chắc chắn sẽ hút

hai bao thuốc mỗi ngày và uống rượu rất nhiều.

Nằm trên giường, tôi lơ đãng tính toán lịch trình khám bệnh và dùng thuốc tiếp theo, tiến độ thực hiện bài hát mà tôi được giao nhiệm vụ thực hiện và nghĩ về buổi phá t sống.

Những thứ như ngày diễn ra buổi thử giọng và việc phá t sóng sẽ diễn ra như thế nào sau đó. Đầu tiên… Kế hoạch rời đi đã bị hủy bỏ.

Tuy nhiên, vì đây là một chương trình sinh tồn nên tôi định hướng tới việc loại bỏ tự nhiên. Tôi không thích làm mọi thứ một cách thô bạo hay bất cứ điều gì tương tự, n

hưng tôi không thể làm được. đợi một giây. Nếu điều đó xảy ra. Jun sẽ thất vọng.

Tôi nuốt thêm hai viên thuốc giảm đau nữa để làm dịu cơn đau đầu. Tôi vốn đã kỳ vọng rất cao nhưng nếu SN1054 thể hiện

phong độ không như mong đợi thì rõ ràng tôi sẽ vô cùng

thất vọng. Tất nhiên, với tính cách của Jun, anh ấy sẽ khô

ng chửi thề, nhưng... Dù vậy, tôi không muốn làm bạn thấ

t vọng.
Đặc biệt là khi tôi vừa mới cảm nhận được tình cảm nồ ng nàn từ ngày hôm qua.

Nhưng việc tự nguyện ra đi ngay từ đầu đã là điều kh ông thể. Dù kỹ năng của tôi có tệ đến đâu, tôi cũng khôn g đủ giỏi để dễ dàng bị loại khỏi chương trình.

Tất nhiên, theo thời gian, những thứ cặn bã sẽ được lọ c ra và những người thực sự tài năng sẽ ở lại và đấy tôi r a ngoài, nhưng dù thế nào đi nữa, điều đó cũng khá kh ó khăn đối với tôi, người đang hướng tới việc bị loại sở m. Tôi sẽ phải ở lại rất lâu để giúp Jun, nhưng tôi không muốn. Nói chính xác hơn thì tôi phải nói rằng tôi không t ự tin về điều đó.

dưới… Tôi không biết. Thành thật mà nói, tôi thậm chí còn không biết bây giờ mình đang cố gắng làm gì.

Dù ghét bị chỉ trích đến mấy, nếu thực sự ghét thì chỉ cần gửi email nói rằng tôi sẽ không tham gia, còn nếu mu ốn bị loại ngay từ đầu thì tôi có thể vứt bỏ sự chuyên ngh iệp của mình và đi hát, trong khi nhổ đầu chim.

Bạn có muốn giúp Jun không? Tất nhiên điều đó quan trọng nhưng nếu tôi lại bị chỉ trích như vậy một lần nữa, t ôi sẵn sàng đuối Jun ra ngoài. Bạn là một kẻ hèn nhát, bạ n là rác rưởi. Nhưng nếu tôi phải quay lại đó lần nữa, tôi sẽ sẵn lòng làm điều đó. Đó là một địa ngục sống.

Nhưng tại sao tôi lại muốn tham gia chương trình này k hì tôi rất sợ lên TV và sợ gặp gỡ mọi người?

Có thế nào tôi không thể tự mình quyết định được khô ng? Không phải trái tim của người khác, mà là trái tim củ a tôi Tại sao tôi không biết?

Tên khốn này, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?... Tôi ôm đầu. Không có nơi nào để hỏi điều này.

Lúc đó, điện thoại di động nhấp nháy. Tôi ngay lập tứ c nhận ra người liên hệ này là Jun. Người duy nhất liên lạ c với tôi là Jun, và hôm nay là ngày bài hát thử giọng của Jun được tải lên.

[JUN] Đã tải lên~~!!

Tododog. Nói chuyện.

[Tôi] Làm tốt lắm

Tôi thoáng cân nhắc việc hỏi Jun, nhưng lại quyết định

từ chối. Thật khó để định nghĩa một cảm giác mà ngay c ả tôi cũng không biết, nhưng ngay cả khi người khác nói điều gì đó, điều đó cũng không giúp ích gì và chỉ lấy đi sức mạnh của người đưa ra câu trả lời.

Tư vấn tâm thần liên quan đến việc đối tiền, và đó là công việc của họ, nhưng phải không Jun? Không có lý do gì khiến anh ấy lo lắng khi kể cho anh ấy nghe về hoàn cả nh của tôi.

Ngay cả khi nó không làm cho tình hình của tôi tốt hơn. [

Tôi] Tôi phải đi cho nó một like

[JUN] Hahaha, cậu không cần phải làm thế đâu.
Với ý nghĩ đó, tôi bật YouTube. Vì video của anh ấy đư ợc xếp hạng trong số các video thịnh hành nên bạn không cần phải đi loanh quanh để tìm kiếm nó.

Không chần chừ gì nữa, tôi phát video mà Jun đã đăn g. Có vẻ như họ đã bỏ rất nhiều công sức vào nó, và có m giản trên nền đen, và tôi có cảm g ột logo màu trắng đơn giản iác như mình đã nhìn thấy nó ở đâu đó trước đây.

Gì. Bởi vì logo không quan trọng.

Jeonju đến ngay sau đó.

Đó là một khúc dạo đầu với sự kết hợp tuyệt vời giữa s ynth và electric, và đó là phần giới thiệu khiến trái tim ai đó như choáng ngợp. Tôi tập trung nghe bài hát.

Sau khi nghe bài hát dài 3 phút được đăng tải trên Yo uTube, tôi có ấn tượng rằng anh ấy sẽ giành được giải nh ất trong chương trình này.

Tôi bật điện thoại và bắt đầu gõ phím với sự khẩn trươ ng đến mức tôi gạt bỏ cảm giác chán nản và những cơn đau đầu đang làm phiền mình.

[I] Ca khúc nổi tiếng thế kỷ ra đời

Tôi bắt đầu tuôn ra những bình luận mà tôi đã nghe đ ược từ những người hâm mộ thời thơ ấu của mình.

[Tôi] Nếu tôi mua trứng thì sẽ chỉ có 29 quả. [

1] Bạn không có một quả trứng'

[Tôi] Bạn có cảm thấy thế giới là của bạn vì mọi người n

ói với bạn rằng bạn giỏi về nó không?

[Tôi chờ. Bởi vì bây giờ vũ trụ cũng sẽ là của bạn

[JUN] Hahaha, buồn cười quá

[JUN] Tôi hiểu rồi, nên dừng lại đi

[JUN] Tôi xấu hổ chết mất [JUN] Dừng lại~~!!

[1] Có phải Pikachu ở đằng kia không? [Tôi] Tôi vừa vui mừng

[1] Có mùa hàu

[I] Kỹ năng của bạn luôn đúng mùa.

[JUN] (Biểu tượng cảm xúc đang khóc)

[JUN] Xin hãy dừng lại

[JUN] Trừ khi bạn muốn làm tôi xấu hổ

"Ahahaha!"

Tôi hoàn toàn quên mất mình đã chán nản như thế nà

o và bắt đầu cười và trêu chọc The Jun. Bài đăng này bắt

đầu như một lời khen ngợi, những phản hồi lại khiến tôi

muốn giễu cợt nó.

[Tôi] Tôi cảm thấy như mình đang ở đây, tôi sẽ không

bao giờ có được bài hát như thế này nữa

[JUN] Ah- Thực ra cậu đang nói gì vậy?
[Tôi] Bạn không cần phải uống nước.

[I] Bởi vì nó hoàn hảo khi không có nước

[JUN] Bạn có thích phản ứng của tôi không?

[JUN] Đúng rồi!!

Tôi cười nhiều đến mức nước mắt trào ra trong mắt. T ôi hít một hơi thật sâu và lau nước mắt. Thật là vui. "À, buồn cười thật… Ủa, huhuhuh.......

[Tôi] Không

[JUN] Cái gì!!

Tôi quyết định nói lại.

[Tôi] Dù sao thì bạn cũng đã làm rất tốt việc sáng tác b ài hát này.

[Tôi] Tôi có thể thấy rằng bạn đã nỗ lực rất nhiều vào n 6.

Tôi đã gửi cho Jun một món quà là gà. Đó là nhãn hiệu gà mà lần trước anh ấy nói anh ấy thích. Tôi hỏi về những lúc như thế này.

[Tháng 6] ??

[JUN] Cái gì cơ?

[JUN] Cái gì cơ??

[JUN] Anh sẽ đưa cho em nên anh sẽ ăn nó phải khôn

g??

[JUN] Nhưng em có nhớ là anh nói nó ngon và mua cho em không?

[JUN] Nếu vậy thì tôi cảm động quá.

[Tôi]......??

[1] Tất nhiên là bạn nhớ rồi phải không?

[JUN] Ơ

[JUN] Tôi cảm động đến mức muốn khóc

[Tôi] Đến mức đó à??

Tôi quyết định từ nay sẽ tặng Jun thật nhiều quà. Chà, trước đây, chúng tôi thường xuyên bày tỏ lòng kín h trọng đối với những người hâm mộ đã đến xem buổi h òa nhạc của chúng tôi, nhưng chỉ có thế thôi. Ừm… Lúc đó bạn đã làm gì......? Có vẻ như họ đã phát các loại m

ỹ phẩm, nước hoa, thực phẩm và ô có thương hiệu đế gi

úp bạn dễ dàng chờ đợi hơn.

Nếu có chút thời gian rảnh, tôi rất muốn tặng cô ấy thử

gì đó do chính tay tôi làm, nhưng lúc đó, ngày nào tôi cũ

ng bận rộn đến mức chỉ có thời gian để ngủ. Lần duy n

hất tôi có thời gian để ngủ là khi đi du lịch, và thậm chí trong thời gian đi du lịch đó, tôi còn bận sáng tác và gia o tiếp.

À. Thật đáng sợ khi nghĩ lại về điều đó.

Tất nhiên, tôi không lãng phí tiền bạc, thời gian và công

sức dành cho những người hâm mộ đã yêu mến tôi và đế n gặp tôi, dành cho tôi tình yêu, tiền bạc, thời gian và côn g sức, nhưng tôi cũng là con người, nên thật khó để theo kịp lịch trình của tôi. Vì cơ thể tôi mệt mỏi nên tâm trí tôi cũng kiệt sức. Và các thành viên và CEO đã cào tôi bao n hiêu...

Đây là lý do tại sao hợp đồng lại quan trọng. Nếu khôn g có hợp đồng nô lệ chết tiệt đó...

Tôi lắc đầu và giải thoát mình khỏi bóng ma của quá k hứ. Ngay cả khi bạn nghĩ như vậy mà không có lý do gì, b ạn sẽ không làm việc hiệu quả chút nào. Và bây giờ, chẳn g phải đó là điều chưa từng xảy ra sao? Dù tôi có than p hiền đau đớn vì điều này thì cũng không có ai hiểu và th ông cảm cho tôi.

Vì thế tất cả những gì tôi phải làm là uống nó một mình và chịu đựng. Giống như nó đã được cho đến nay. Lần nào cũng vậy nên không có gì khó khăn hay khó khăn cả. Sống theo quán tính thật là thoải mái. Tôi cảm thấy có điều gì đó mới mẻ.

[JUN] Ừm...

[JUN] Vậy SN1054 thích gì?

[JUN] Anh muốn tặng em thứ gì đó khi chúng ta gặp nh au

[Tôi] Ngay cả khi tôi không tặng bạn bất cứ thứ gì, tôi c hắc chắn bạn sẽ thích nó chỉ vì tôi là một fan hâm mộ.

[JUN] Tuy nhiên, vẫn có điều gì đó. Tôi muốn đưa ch o bạn một cái gì đó [Tôi] Đang cố gắng viết một lá thư.......?

[JUN] Tôi đã làm điều đó rồi

Ah… Tôi hiểu rồi… Bạn đã làm được rồi......? Tôi mới

đăng bài hát thử giọng chưa đầy một ngày nhưng nó đã

được viết sẵn rồi.......

Tôi ấn ngón tay vào giữa lông mày. Móng tay mà tôi khô ng cắt vì lười biếng thật khó chịu. Không phải là tôi cảm t hấy tồi tệ. Đúng hơn là tôi hạnh phúc và hạnh phúc. Chỉ 1 à tôi lo lắng không biết liệu mình có thể hạnh phúc đến t hế này không.

[JUN] Nếu tôi mang theo đồ ăn, tôi nghĩ nó có thể bị tịc

h thu ở đó... Tôi không thể đưa nó cho bạn vì tôi không

nghĩ mình sẽ có thời gian để ăn nó.

[JUN] Tuy nhiên, nó quá nhỏ để có thể tặng những thứ như thạch, kẹo hay sô cô la, nên nó làm tổn thương lòng t ự trọng của tôi.......!!
Tôi không biết phần nào trong đó đã làm tổn thương 1 òng kiêu hãnh của tôi nhưng tôi chỉ lờ nó đi. Không phải chỉ một, hai ngày Jun mới cảm thấy kỳ lạ.

[Tôi] Tôi không thể đi hỏi và đưa nó cho bạn vào lần c hụp tiếp theo được sao?

[JUN] À

[JUN] Lỗi đó...!!

Tôi ngơ ngác nhìn vào cửa số trò chuyện và lắc đầu. Sa u đó, tóc mái của tôi làm tôi khó chịu nên tôi buộc lỏng b ằng dây buộc tóc. Mình không dùng bất kỳ loại dưỡng hay dầu xả nào, cũng không chải tóc nên tóc bị mắc vào một đám tóc dày, rối bù nhô ra ngoài.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Jun, tôi ngồi xuống trước máy tính và bắt đầu sáng tác lại bài hát. Tôi nghĩ r ằng tôi sẽ không thể thực hiện nó sau khi nó được phát s óng nên tôi đã lên kế hoạch thực hiện trước.

Một tháng sau.

Một tin nhắn văn bản đã đến. Một tin nhắn cho biết bạ n đã vượt qua buổi thử giọng.

[Truyền web]

Xin chào, đây là Stardust.

Cuối cùng bạn đã vượt qua buổi thử giọng Stardust. Ch úng tôi chân thành chúc mừng bạn.

- Ngày bắt đầu phát sóng và thông tin bổ sung: Đã lên 1 ịch gửi qua email vào một ngày sau đó

- Hướng dẫn viết hợp đồng trực tuyến......

- Các yêu cầu khác: Hỏi qua email hoặc trò chuyện Kak aoTalk

※Để ý

-Nếu bạn không ký hợp đồng sau khi vượt qua buổi th ử giọng, việc chấp nhận của bạn sẽ bị hủy bỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro