Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Tập 10

Uhm....

Uhmm...

Tôi vừa gõ vừa trầm tư suy nghĩ . Một hợp âm đệm quen thuộc phát ra từ tai nghe của tôi. Tôi gặp chút khó khăn khi thực hiện phần đó. Tuy nhiên, thật thú vị khi giải quyết được.

[Nebula] Vâng. Bài hát rất hay.

[JUN] Phải không? Có cảm giác như phong cách đã thay đổi một chút so với bài hát giành vị trí đầu tiên, nhưng tôi nghĩ mình thích bài này hơn.

Tốt hơn 'Stardust' ? Tôi nheo mắt và tò mò

[Nebula] Cái nào tốt hơn?

[JUN] Trước hết, tôi cảm thấy nó dễ tạo ra hơn 'Stardust' . Có vẻ như chất lượng đã được cải thiện.

Không đời nào. 'Stardust' là một bài hát đã được sáng tác từ trước và được viết cẩn thận hơn. Không thể nào chất lượng có thể không bằng một bài hát được làm một cách đại khái như thế này.

[JUN] Tôi nghĩ như vậy là vì tôi thích sự nhạy cảm này. Ừm... Nếu tôi phải hỏi thực sự thì đó sẽ là sự khác biệt về hương vị.

Ừm. Tôi gần như bị thuyết phục. Còn về sự khác biệt về khẩu vị thì không có gì để nói. Chúng tôi trò chuyện về ca khúc, âm nhạc đến tận khuya rồi chìm vào giấc ngủ như muốn ngất đi. Tôi thậm chí còn ngạc nhiên khi thấy mình cảm thấy khỏe như thế nào.

Đã một tháng kể từ khi tôi quen JUN. Tôi nghĩ anh chàng này đẹp trai, không. Tôi quyết định thừa nhận rằng anh ấy là một người khá tử tế.

[JUN] Tôi sẽ quay lại sau 10 phút nữa.

Anh ấy giữ một câu thoại phù hợp mà không hỏi quá nhiều, thậm chí nếu tôi tỏ ra không muốn trả lời, anh ấy sẽ chuyển chủ đề như một cơn gió.

Ngoài ra, anh ấy không cười nhạo khuyết điểm của người khác để lấy làm truyện cười, hay chỉ nói về bản thân .Anh ấy rất biết lắng nghe mọi người.

Tôi không bình luận về lĩnh vực hoặc những điều tôi không biết và tôi tiếp thu tốt ý kiến của người khác,

Những điều này nói thì đơn giản nhưng lại khó khăn.

Dù sao thì kết luận là anh ấy là một người tốt.

Anh ấy còn có tính cách tốt với tôi đến mức tôi không khỏi tức giận. Có những lúc tôi cảm thấy nặng nề vì thái độ đó. Đôi lúc tôi cũng cảm thấy gánh nặng vì mình không phải là người tốt để được đối xử như thế 

Tingtong... Một âm thanh cho biết bạn đã vào phòng gọi.

- Xin chào.

Một giọng nói hay, dễ chịu khi nghe bắt tai. 

Tôi gõ.

[Nebula] Vâng. Bạn đã ăn trưa chưa?

-Hahaha, cuối tuần tôi thường ăn muộn.

Mối quan hệ mà chỉ có Jun bật micro và nói chuyện một chiều được tạo ra bởi vì tôi cảm thấy lo ngại khi phải nói chuyện bằng giọng của mình.

-Ồ, một thông báo về chương trình 'Stardust' đã được đăng.

[Nebula] Đó là gì?

- Tập hợp các ca sĩ nghiệp dư, giúp họ sống sót và cho họ cơ hội lựa chọn công ty khi ra mắt. Họ nói rằng cơ quan sẽ hỗ trợ rất nhiều? Và số tiền thưởng là 100 triệu won.

Có cảm giác như tôi đã mơ hồ nghe được về nó. Vì vậy, không phải bây giờ, mà là trong quá khứ. Khi bận rộn với cuộc sống thần tượng, tôi nhớ mình có nói rằng có một chương trình ca sĩ sống còn và nó đã gây được tiếng vang lớn.

Có phải cái này không?

[Nebula] Bạn có phải thắng mới được ra mắt không?

-Đúng. Tôi đoán vậy? Quán quân, á quân. Họ nói họ chọn hai người như thế này.

Tôi thực sự không nhớ chương trình này đã trở thành hit như thế nào. Lúc đó tôi mới bắt đầu ra mắt và đó là khoảng thời gian bận rộn nhất.

Các chương trình sống còn của thần tượng luôn được yêu thích, do đó, có thể nói rằng chúng sẽ thành công hơn .Nhưng là một chương trình sống còn dành cho cả sĩ. Đó chắc chắn là khác nhau.

"Các giám khảo, huấn luyện viên và công ty quản lý đã

đưa nó lên một tầm cao mới. Tôi thực sự không mong đợi điều gì cả, nhưng họ đã bỏ ra rất nhiều công sức cho việc casting phải không?

Tôi không quan tâm vì dù sao tôi cũng không cần phải ra ngoài. Nhưng JUN có vẻ khá thích thú nên tôi nghe theo anh ấy mà không phàn nàn gì.

- Việc này vẫn chưa được xác nhận, nhưng chúng tôi cũng đang tuyển thêm huấn luyện viên và giám khảo... Họ nói rằng họ đang chấp nhận người tham gia.

[Nebula! Bạn có nghĩ đến việc tham gia?

-Tốt. Sau khi danh sách cơ quan, huấn luyện viên, giám khảo được xác nhận, tôi sẽ suy nghĩ lại.

Theo những gì tôi thấy, Jun chắc chắn là người rất tài năng và tràn đầy năng lượng nên tôi tin tưởng rằng anh ấy sẽ có thể chiếm được vị trí đầu tiên. Mặc dù tôi không biết anh ấy trông như thế nào và làm gì. Nhưng nếu đoạt giải nhất ở đây thì tôi cũng không chắc. Bạn đã từng gặp hoặc nhắc đến nó ít nhất một lần chưa? Ở mức độ đó, Stardust là một chương trình khá thành công.

[Nebula] Bạn sẽ có thể đứng ở vị trí đầu tiên.

-Ahaha. Cảm ơn bạn đã khen. Trước hết, nếu huấn luyện viên là người tốt thì tôi sẽ thử.

 Tôi nghiêng đầu và gõ nhanh.

[Nebula] Tại sao?

-Hmmm ....Tôi chưa chính thức học hát hay bất cứ thứ gì tương tự, nhưng tôi muốn học nó... Điều này là do những nơi dạy có kỹ năng thực sự tốn rất nhiều tiền và khó tìm.

Bạn tham gia một chương trình sống còn chỉ để nhận được những bài học. Tôi có nên coi điều này là bất thường không?

-Và tôi muốn thử biểu diễn trên sân khấu. 

Tôi ngừng gõ, sân khấu. Một cảm giác được truyền tải một cách sống động trên màn hình đó. Trong quá khứ, sự phấn khích của người hâm mộ lấp đầy mái vòm.......

[Nebula] Tôi nghĩ đó sẽ là một trải nghiệm tốt. Tiêu chí để lựa chọn người tham gia là gì?

- Những người có khả năng ca hát, những ngôi sao tiềm năng muốn ra mắt với tư cách ca sĩ và những người từ 1 đến 99 tuổi đều được chọn. Điều này đơn giản có nghĩa là không có giới hạn độ tuổi. Dẫu sao thì. Dường như không có tiêu chuẩn cụ thể nào cả. Họ nói không sao miễn không phải tội phạm

 - Ô, và họ nói không được phép đối với thực tập sinh đã từng thuộc quản lý của hơn 3 công ty hoặc người có công ty chủ quản.

[Nebula] Các tiêu chuẩn khá rộng.

- Tôi nghĩ ý tưởng đầu tiên là chọn càng nhiều càng tốt và sau đó bỏ qua hầu hết chúng ở vòng sơ khảo đầu tiên.

Jun thở dài. Có vẻ như anh ấy đã đọc thông báo một cách cẩn thận. Anh ấy có thực sự nghĩ đến việc tham gia không? Tôi không có ý định ngăn cản . Tôi tự hỏi liệu tôi có thể cho anh ấy một lời khuyên không.......

 KHÔNG. Tôi có lời khuyên gì cho chủ đề của anh ấy? Có lẽ tôi đừng thể hiện thì hơn.

Tôi lắng nghe anh ấy với sự tự suy ngẫm.

- Đó là một cuốn tiểu thuyết nhỏ. Tôi muốn tải mẫu đơn đăng ký lên YouTube. Tôi đã gắn thẻ nó là Stardust.

Sở dĩ tải nó lên YouTube là vì nếu nó trở nên phổ biến hơn trên YouTube thì tỷ suất người xem sau này sẽ cao hơn. Mặc dù bây giờ nó không phải là một phương pháp đặc biệt mới lạ, nhưng nó có vẻ khá mới lạ trong thời đại này.

- Nó bắt đầu sau sáu tháng. Chà, sẽ rất đáng để chọn ứng viên, lọc họ và chuẩn bị mọi thứ.

Tôi tự hỏi liệu có mất tới sáu tháng không, nhưng vì tôi không biết nhiều về phát sóng nên tôi giữ im lặng. Không mở miệng về điều mà mình không chắc chắn là thái độ mà một người nên hướng tới với tư cách là một thần tượng và một con người lý tưởng.

-À, nhân tiện, tôi nghe nói bạn nói sẽ gửi cho tôi một bài hát! Tôi quên mất. Xin lỗi, tôi sẽ gửi nó ngay bây giờ.

Mục đích trao đổi tin nhắn và nói chuyện điện thoại với Jun không phải để trò chuyện mà là trao đổi bài hát và đưa ra phản hồi.

Tất nhiên, tôi kịch liệt từ chối, thắc mắc không biết phản hồi và chất lượng đánh giá như thế nào mới tốt cho chủ đề của mình, nhưng tôi lại là người bị đánh bại trước mong muốn dai dẳng được nhận phản hồi một cách nhiệt tình đến vậy của anh ấy.

Sau khi lấy lại được mục đích ban đầu, tôi lập tức mở file bài hát đã tải lên.

-Hmm... Tôi sẽ ăn chút gì đó trong khi bạn lắng nghe và phân tích mọi thứ.

[Nebula] Ok

Mặc dù giai điệu phát ra từ tai nghe có dấu hiệu chưa hoàn thiện nhưng nó vẫn mang lại cảm giác độc đáo của bài hát anh sáng tác và mang tính thời thượng.

Nói tóm lại, nó khá tốt. Thật khó để đưa ra phản hồi cụ thể. Nếu tôi nhận xét và sửa chúng, cảm giác độc đáo ở bài hát của Jun sẽ biến mất. Tôi rên rỉ và suy đi nghĩ lại cho đến khi anh ấy ăn xong và bắt đầu tìm kiếm những cải tiến bằng cách cộng trừ nhịp điệu và nhạc cụ ảo.

Có vẻ như anh ấy đang đánh giá kỹ năng của tôi là thứ gì đó rất tốt và không thể chạm tới, nhưng tôi không muốn phá vỡ những kỳ vọng đó, và mặc dù tôi là một người đàn ông không có lòng kiêu hãnh nhưng tôi sẽ rất buồn nếu anh ấy thất vọng vì tôi có kỹ năng kém.

Trong khi anh ấy đang dùng bữa xong, tôi nhiệt tình giải thích cho anh ấy những cải tiến mà tôi tìm thấy trong bài hát, hiển thị chúng trên màn hình và dùng chuột để di chuyển chúng. Anh ấy rất ấn tượng và tặng tôi một biểu tượng quà tặng Starbucks.

[Nebula ]Dù bạn không đưa nó cho tôi, tôi cũng sẽ làm điều đó mà.

-Không, đó là vì tôi biết ơn bạn rất nhiều . Thành thật mà nói, tôi nghĩ mình nên được trả tiền cho nhiều phản hồi như thế này, nhưng tôi sợ Nebula sẽ cảm thấy gánh nặng....... Nếu bạn không thích Starbucks, bạn có thể muốn thử nó?

[Nebula] A
[Nebula] Không sao đâu.

Vì vội nên mắc nhiều lỗi chính tả. Hơn thế nữa, người này bắt đầu tặng tôi gifticons một cách bừa bãi, như thể muốn bắn phá tôi bằng những món quà hoặc bày tỏ tình cảm của mình thông qua tiền bạc.

Nó thực sự rất nặng nề.........

Tôi đột nhiên nhận được biểu tượng quà tặng Starbucks, biểu tượng quà tặng gà nhượng quyền, biểu tượng quà tặng pizza và bánh hamburger. Tôi không còn cách nào khác ngoài việc lưu lại những mảnh giấy kỹ thuật số trong phòng trưng bày với cảm giác đầy nước mắt và chỉ nói lời cảm ơn.

Tuy nhiên, Jun cũng nói rằng anh ấy biết ơn tôi hơn. Thực tế, anh ấy đã gặp khó khăn khi viết một bài hát, nhưng sau khi nhận được phản hồi và nghe những phân tích cũng như bài giảng của tôi, anh ấy nói rằng anh ấy cảm thấy mình có thể viết tốt hơn và anh ấy biết sáng tác là gì, và anh ấy liên tục cảm ơn tôi.

Cuối cùng, giai thoại hài hước chỉ kết thúc sau khi cả hai chúng tôi cúi đầu cảm ơn nhau.

 Đó là bởi vì Jun cũng đã cúp máy và nói rằng anh ấy đang đi làm.

"Nó từ đâu ra vậy?"

Mẹ tôi hỏi khi tôi đang mở hộp giao bánh pizza.

"Uhmm... con đã nhận.'

"Của ai đấy con?"

Tôi trả lời ngắn gọn.

"Của bạn con....?"

"Con đã cảm ơn cậu ấy chứ?"

Chúng tôi dành gần 30 phút để nói lời cảm ơn và khen ngợi nhau, cảm thấy rất áp lực nhưng vẫn trốn thoát được.

Đúng như dự đoán, câu hỏi này cũng đã được trả lời ngắn gọn.

"Vâng."

"Ồ, có một ít Coke chưa mở trong tủ lạnh. Chúng ta hãy uống nó trước đã."

Tôi nhai miếng pizza, ngơ ngác nhìn coca được rót vào ly của mình.

Dù không có cảm giác thèm ăn nhưng tôi vẫn không thể không ăn những gì được đưa cho. Bởi như vậy là đã bỏ qua tấm lòng chân thành của người cho đi. Dù tôi có tệ đến đâu, tôi vẫn là người bảo vệ. Tôi cố gắng đáp lại sự chân thành, chân thành và tình cảm của mọi người nhiều nhất có thể. Mặc dù có chút gánh nặng và khó khăn.

Mẹ tôi đang ăn pizza, cảm thấy biết ơn một người bạn mà bà thậm chí còn không biết mặt. Có điều gì đó cắn rứt lương tâm tôi chỉ nói rằng anh ấy chỉ là một người bạn Internet.

***

Tôi không ngờ mình lại thân thiết với Jun đến vậy, một người chỉ là một con người trên mạng mà không biết mặt mũi, nghề nghiệp, nơi ở, tuổi tác, đến mức bỏ dứa vào pizza.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro