Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 3

Sau một chuyến bay dài, Gaoyuan và Manyu cuối cùng cũng đặt chân đến Hắc Long Giang. Gaoyuan đứng trước cửa nhà bạn gái, hít sâu một hơi, lòng bàn tay hơi ướt mồ hôi.

Manyu liếc anh, nhướng mày trêu chọc:

"Sao thế? Hồi hộp à?"

Gaoyuan cười gượng, đưa tay kéo cổ áo, giọng có chút căng thẳng:

"Cũng… có một chút."

Manyu khoanh tay, khóe môi hơi cong lên:

"Bình thường thì miệng dẻo lắm mà, giờ lại sợ à?"

Gaoyuan nhìn cô bằng ánh mắt đáng thương:

"Em nói xem, lần đầu ra mắt bố mẹ vợ tương lai, không hồi hộp mới lạ đấy."

Manyu đỏ mặt, hừ nhẹ:

"Không phải vợ! Không được gọi bừa!"

Gaoyuan cười trừ, nhưng vẫn không sửa miệng trong lòng.

Manyu vừa định giơ tay nhấn chuông cửa thì cửa đã mở ra trước. Bố Manyu đứng đó, ánh mắt sắc bén nhìn người đàn ông lạ mặt trước mặt.

Gaoyuan lập tức đứng thẳng lưng, lễ phép cúi đầu chào:

"Cháu chào bác ạ, cháu là Lin Gaoyuan."

Bố Manyu không nói gì ngay, chỉ gật đầu một cái rồi lùi vào trong. Manyu kéo tay Gaoyuan đi vào, nhưng anh lại cảm thấy bước chân mình có chút nặng nề.

Trong phòng khách, mẹ Manyu đã chuẩn bị sẵn trà, mỉm cười hiền hậu:

"Ngồi đi cháu, cứ tự nhiên."

Gaoyuan nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống, hai tay đặt ngay ngắn lên đùi, không dám lộn xộn. Bầu không khí trong phòng có chút… ngại ngùng.

Manyu liếc thấy anh căng thẳng quá mức, suýt bật cười. Cô nheo mắt hỏi:

"Anh có muốn uống nước không? Đừng để khát quá mà nói không nên lời nhé."

Gaoyuan lườm cô một cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm tách trà lên uống một ngụm.

Bố Manyu nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi lên tiếng:

"Nghe nói, cháu và Manyu ở chung?"

Gaoyuan suýt nữa sặc trà. Manyu cũng hơi sững lại, không ngờ bố mình lại vào thẳng vấn đề như vậy.

Gaoyuan đặt tách trà xuống, hít sâu một hơi rồi gật đầu:

"Dạ vâng ạ. Nhưng cháu muốn bác hiểu rằng, cháu thật sự nghiêm túc với Manyu. Cháu không có ý đùa giỡn hay thiếu tôn trọng gì cả."

Bố Manyu im lặng một lúc, rồi đột nhiên hỏi:

"Cháu biết nấu ăn không?"

Gaoyuan ngẩn ra, không hiểu sao câu chuyện lại rẽ sang hướng này.

"Dạ… cháu cũng biết một chút ạ. Không tính là giỏi lắm nhưng cũng nấu được nhiều món."

Bố Manyu gật gù, vẻ mặt không rõ là hài lòng hay không.

Bên cạnh, mẹ Manyu cười cười:

"Thế cháu định khi nào thì cưới?"

Gaoyuan: "…"

Manyu: "Mẹ!!!"

Bầu không khí ngại ngùng lập tức bị phá vỡ. Gaoyuan đỏ mặt, còn Manyu thì xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.

Bố Manyu nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói:

"Thằng nhóc này cũng được đấy, nhưng phải xem có chịu được con gái nhà này không đã."

Gaoyuan lập tức gật đầu chắc nịch:

"Bác cứ yên tâm ạ! Cháu chịu được, chịu rất giỏi!"

Manyu: "Anh im ngay!"

Tiếng cười của mẹ Manyu vang lên trong phòng khách, còn Gaoyuan thì thầm thở phào—coi như đã vượt qua bước đầu tiên rồi!

Bữa cơm tối hôm đó, Gaoyuan ngồi ngay ngắn trên bàn ăn, đối diện với bố Manyu. Hai người đàn ông mắt đối mắt, không ai chịu dời ánh nhìn trước.

Manyu ngồi bên cạnh, thầm thở dài. Căng thẳng gì mà căng thẳng vậy trời? Bố mình có phải hổ đâu…

Mẹ Manyu thấy vậy thì chỉ cười cười, nhẹ nhàng gắp một miếng thức ăn vào bát Gaoyuan:

"Ăn đi cháu, đừng căng thẳng quá."

Gaoyuan vội vàng cúi đầu cảm ơn, nhưng khi định đưa đũa lên gắp cơm thì bố Manyu đột nhiên lên tiếng:

"Cháu định bao giờ cưới?"

Gaoyuan suýt nữa làm rơi đũa. Anh nuốt nước bọt, cẩn thận nhìn sang Manyu, thấy cô đang trừng mắt nhìn bố mình.

"Mọi người có thể ngừng nhắc đến chuyện này khi chưa có sự đồng ý của con được không?" Manyu nghiến răng.

Bố cô nhấp một ngụm rượu, chậm rãi nói:

"Nó không gấp, nhưng người ta có gấp không thì chưa biết đâu."

Gaoyuan hắng giọng, chỉnh lại tư thế ngồi, quyết định thể hiện lập trường rõ ràng:

"Thật ra… cháu cũng đã nghĩ đến chuyện này rất nhiều rồi."

Bố Manyu nhướng mày:

"Ồ? Vậy cháu nói xem."

Gaoyuan hít sâu một hơi:

"Cháu muốn cưới Manyu. Nhưng cháu cũng biết đây không phải chuyện có thể gấp gáp. Cháu muốn đợi đến khi cô ấy thật sự sẵn sàng, chứ không phải ép buộc. Cháu chỉ mong hai bác có thể yên tâm rằng, cháu sẽ không để cô ấy chịu bất kỳ tổn thương nào."

Manyu giật mình nhìn anh. Tên này bình thường thì lắm trò, sao tự nhiên lại nói chuyện đứng đắn như vậy?

Bố Manyu trầm ngâm một lúc, sau đó đặt chén xuống bàn, giọng điềm tĩnh:

"Được rồi, vậy thì xem biểu hiện của cháu thế nào đã."

Gaoyuan lập tức gật đầu:

"Dạ vâng, cháu nhất định sẽ không làm hai bác thất vọng!"

Bố Manyu không nói gì thêm, chỉ nhấc ly rượu lên uống một ngụm.

Manyu thở phào, còn Gaoyuan thì lén lau mồ hôi trên trán.

Xem ra, bước đầu coi như thuận lợi…

Nhưng mà, anh vẫn chưa biết rằng, thử thách tiếp theo chính là… sáng hôm sau, mẹ Manyu kéo anh vào bếp:

"Nào, Gaoyuan, hôm nay con trổ tài nấu bữa sáng đi!"

Gaoyuan: "…"

Sao tự nhiên lại nhảy đến phần kiểm tra kỹ năng sinh tồn rồi?!

Gaoyuan không phải tay mơ trong bếp, nhưng dưới ánh mắt soi xét của bố mẹ bạn gái, anh vẫn thấy hơi áp lực.

Anh hít sâu một hơi, bình tĩnh lấy trứng và cà chua, động tác nhanh nhẹn cắt cà chua thành từng lát đều tăm tắp. Dao đi gọn ghẽ, không dư thừa một chút nào.

Manyu đứng khoanh tay nhìn, hơi nhướng mày. Ồ, trông cũng ra dáng đấy chứ.

Mẹ Manyu có vẻ bất ngờ:

"Xem ra cũng không đến nỗi tệ nhỉ?"

Bố Manyu hừ nhẹ, giọng vẫn lạnh nhạt:

"Biết cắt rau thôi thì chưa nói lên điều gì."

Gaoyuan cười nhẹ, không nói gì thêm, tiếp tục bật bếp. Anh cho dầu vào chảo, chờ nóng vừa phải rồi cho trứng vào chiên sơ, sau đó nhanh chóng thêm cà chua vào xào cùng. Mùi thơm từ từ lan tỏa khắp bếp.

Một lát sau, anh nêm gia vị, đảo đều rồi tắt bếp. Món trứng chiên cà chua màu sắc hấp dẫn, nước sốt sánh mịn, trứng vừa vặn không quá khô.

Gaoyuan múc ra đĩa, đặt lên bàn một cách tự tin:

"Mời hai bác thử ạ."

Bố Manyu vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng cũng gắp một miếng lên nếm thử. Mẹ Manyu cũng thử một miếng, sau đó nhìn chồng mình.

"Thế nào?"

Bố Manyu im lặng một lúc, rồi chậm rãi gật đầu:

"Được đấy."

Manyu tròn mắt nhìn Gaoyuan. Tên này đúng là giỏi giấu nghề!

Gaoyuan thấy bố Manyu tạm thời hài lòng, liền tranh thủ:

"Bác trai, bác gái, nếu hai bác không chê, hôm nay để cháu nấu cả bữa trưa luôn nhé?"

Bố Manyu nhướn mày:

"Cháu còn biết nấu gì?"

Gaoyuan mỉm cười, xắn tay áo:

"Cháu nấu được nhiều món lắm ạ. Hôm nay cháu sẽ làm vài món Quảng Đông cho hai bác thưởng thức."

Mẹ Manyu cười tủm tỉm:

"Vậy thì để xem tay nghề con rể tương lai thế nào nào."

Manyu lập tức phản đối:

"Mẹ! Ai là con rể mẹ chứ?!"

Mẹ cô cười mà không nói. Còn Gaoyuan, trong lòng đã vui như mở cờ. Có vẻ như mình ghi điểm rồi!

Gaoyuan nhanh chóng vào bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa trưa. Anh chọn làm ba món Quảng Đông: gà hấp hành gừng, canh bí đỏ sườn non và cải thìa xào tỏi.

Manyu đứng khoanh tay quan sát, càng nhìn càng thấy lạ. Cô cứ nghĩ tên này chỉ biết nấu mấy món đơn giản, ai ngờ động tác thuần thục, không chần chừ chút nào.

Mẹ Manyu đứng bên cạnh, vừa nhìn vừa gật gù:

"Nhìn dáng vẻ này, chắc cũng không phải mới tập nấu ăn gần đây đâu nhỉ?"

Gaoyuan vừa cắt gừng vừa cười:

"Dạ, cháu sống một mình nhiều năm rồi, không biết nấu thì đói mất ạ."

Bố Manyu ngồi ngoài phòng khách, không nói gì, nhưng thỉnh thoảng lại liếc về phía bếp.

Sau khoảng một tiếng, bữa trưa đã hoàn thành. Gaoyuan sắp xếp món ăn ngay ngắn lên bàn, mùi thơm lan tỏa khắp phòng.

Manyu cầm đũa lên, gắp thử miếng gà hấp. Cô cắn một miếng, lập tức tròn mắt:

"Ngon thật này!"

Mẹ Manyu cũng nếm thử, mỉm cười hài lòng:

"Hương vị rất chuẩn, không thua gì đầu bếp nhà hàng."

Bố Manyu không nói gì, chỉ lặng lẽ ăn một miếng, rồi lại gắp thêm miếng nữa.

Gaoyuan quan sát phản ứng của mọi người, trong lòng nhẹ nhõm. Có vẻ ổn rồi.

Sau khi ăn xong, Manyu xoa bụng, hài lòng nói:

"Anh mà nấu ăn thế này thì tôi lời rồi."

Gaoyuan nhân cơ hội, cười tủm tỉm:

"Vậy thì cưới anh đi, ngày nào cũng nấu cho em ăn."

Manyu lập tức trừng mắt:

"Anh lại bắt đầu đấy!"

Mẹ Manyu bật cười, còn bố Manyu chỉ hừ một tiếng, nhưng không phản đối.

Gaoyuan nhìn biểu cảm của bố vợ tương lai, biết rằng mình đã chính thức được chấp nhận.

Sáng hôm sau, Gaoyuan và Manyu ra sân bay đón ba mẹ anh. Gaoyuan dù bình tĩnh nhưng vẫn không giấu được sự căng thẳng. Đây là lần đầu tiên hai bên gia đình gặp nhau, mà tính bố Manyu thì nghiêm túc quá mức, không biết có chuyện gì xảy ra không.

Manyu nhìn anh bồn chồn, hất cằm trêu:

"Anh căng thẳng gì thế? Không phải tối qua còn tự tin lắm sao?"

Gaoyuan cười gượng:

"Thì… anh sợ hai bên không hợp nhau ấy."

Manyu nhún vai:

"Chuyện đó còn phải xem đã. Ba mẹ anh thế nào?"

Gaoyuan suy nghĩ một chút, rồi đáp:

"Ba anh ít nói nhưng hiền lắm, còn mẹ thì rất dễ gần. Chỉ là… họ không quen lạnh đâu, thời tiết ở đây khác xa Quảng Đông."

Manyu bật cười:

"Thế thì tí nữa anh chuẩn bị sẵn tinh thần cho ba mẹ anh than lạnh đi."

Gaoyuan còn chưa kịp nói gì thì loa thông báo chuyến bay của ba mẹ anh vừa hạ cánh. Anh lập tức kéo Manyu tiến về phía cổng ra.

Không lâu sau, vợ chồng nhà họ Lin xuất hiện. Mẹ Gaoyuan mặc áo khoác dày, vừa kéo vali vừa xuýt xoa:

"Trời ơi, lạnh quá! Chỉ muốn bay về Quảng Đông ngay lập tức!"

Ba Gaoyuan trầm ổn hơn, chỉ kéo mũ áo lên, nhìn quanh tìm con trai. Khi thấy Gaoyuan, ông gật đầu hài lòng:

"Tốt, đến đúng giờ."

Gaoyuan cười, nhanh chóng bước tới nhận vali.

"Mẹ, ba, đây là Manyu."

Manyu đứng bên cạnh, lễ phép cúi đầu:

"Chào bác trai, bác gái ạ."

Mẹ Gaoyuan vừa thấy cô liền sáng mắt, lập tức nắm tay Manyu, nhìn từ đầu đến chân:

"Trời ơi, ngoài đời còn xinh hơn trong ảnh! Da trắng, dáng cao, đúng là đẹp gái quá!"

Manyu đỏ mặt, hơi lúng túng:

"Dạ… cảm ơn bác."

Gaoyuan nhướng mày nhìn mẹ mình. Bà vui mừng ra mặt thế này không sợ dọa Manyu chạy mất à?

Ba Gaoyuan thì chỉ gật đầu, giọng trầm ổn:

"Cô gái tốt."

Manyu thở phào, may mà ít nhất ba Gaoyuan không quá nhiệt tình như mẹ anh.

Gaoyuan cười cười:

"Được rồi, trời lạnh lắm, mình về thôi!"

Về đến nhà, bầu không khí giữa hai bên gia đình thoạt nhìn có vẻ… ổn, nhưng vẫn có chút căng thẳng ngầm.

Mẹ Manyu chuẩn bị trà nóng, mời ba mẹ Gaoyuan. Ba Manyu ngồi trầm ngâm, quan sát vợ chồng nhà họ Lin.

Ba Gaoyuan không nói nhiều, chỉ nhấp trà, gật gù:

"Trà ngon."

Mẹ Manyu mỉm cười:

"Trà Hắc Long Giang có vị khác với Quảng Đông, bác thấy có quen không?"

Ba Gaoyuan gật đầu:

"Có chút khác, nhưng vẫn ngon."

Bố Manyu gõ nhẹ ngón tay lên bàn, đột nhiên lên tiếng:

"Hai người bay từ Quảng Đông đến đây, có phải định bàn bạc chuyện hôn sự của hai đứa nó không?"

Cả phòng lập tức im lặng.

Gaoyuan suýt nghẹn nước trà. Ba vợ tương lai đúng là không vòng vo gì hết!

Mẹ Gaoyuan cười cười, nhưng ánh mắt không giấu được sự vui vẻ:

"Thật ra thì, chúng tôi cũng muốn nói về chuyện này. Hai bác thấy sao ạ?"

Bố Manyu im lặng, mắt sắc bén liếc sang Gaoyuan.

"Nó đã chứng minh đủ chưa?"

Gaoyuan ngồi thẳng lưng, nghiêm túc trả lời:

"Cháu nhất định sẽ chăm sóc Manyu thật tốt, không để cô ấy chịu thiệt thòi gì cả!"

Mẹ Gaoyuan gật gù, tiếp lời:

"Đúng thế, con trai tôi tuy có hơi… mít ướt một chút, nhưng nó thật lòng yêu Manyu. Nếu hai bác đồng ý, chúng tôi rất sẵn lòng chuẩn bị hôn sự."

Manyu vội chen vào:

"Khoan khoan! Con vẫn chưa nói là con đồng ý mà!"

Mẹ Manyu cười tủm tỉm nhìn con gái:

"Vậy con có từ chối không?"

Manyu mở miệng định nói gì đó, nhưng nhìn sang Gaoyuan, thấy anh đang nhìn mình đầy mong chờ. Đôi mắt anh như đang nói: Em đừng từ chối anh mà…

Cô cắn môi, rồi quay mặt sang chỗ khác:

"Con… chưa nghĩ xong!"

Bố Manyu hừ nhẹ, không nói gì. Mẹ Gaoyuan thì che miệng cười, liếc nhìn con trai:

"Xem ra, con còn phải cố gắng thêm rồi."

Gaoyuan thầm thở dài. Được rồi, ván này chưa thắng, nhưng ít nhất cũng không bị loại khỏi cuộc chơi!

Sau khi bàn bạc chuyện của hai đứa xong, bầu không khí dần trở nên thoải mái hơn. Mẹ Manyu đứng dậy:

"Nói chuyện nhiều cũng khát rồi, để tôi lấy ít rượu ra nhâm nhi nhé?"

Mẹ Gaoyuan cười hưởng ứng:

"Được đấy! Nhậu chút cho ấm người!"

Manyu sửng sốt nhìn mẹ mình:

"Mẹ? Bình thường mẹ đâu có cho ba uống rượu nhiều đâu?"

Mẹ Manyu cười tủm tỉm:

"Hôm nay là dịp đặc biệt mà con."

Bố Manyu và bố Gaoyuan nhìn nhau một chút, rồi cùng gật đầu. Bố Manyu đứng dậy lấy một chai rượu mạnh, rót đầy ly cho cả hai người đàn ông trong nhà.

Gaoyuan ngồi kế bên, chớp mắt nhìn tình huống trước mặt. Có cảm giác… sắp có chuyện vui rồi đây.

Mẹ Manyu, mẹ Gaoyuan và Manyu thì ngồi một góc, chuẩn bị sẵn trà giải rượu, phòng khi các ông quá chén.

Ban đầu, hai ông còn khách sáo, uống từng ly nhỏ một. Nhưng sau vài lượt chạm cốc, bầu không khí bỗng trở nên sôi nổi hơn hẳn.

Bố Manyu vỗ vai bố Gaoyuan:

"Này, ông bạn, tôi thấy ông cũng ra dáng lắm đấy! Nói chuyện có lý, lại biết cách dạy con!"

Bố Gaoyuan cũng hứng khởi vỗ lại:

"Ông mới là người đáng nể! Nuôi dạy được cô con gái mạnh mẽ như Manyu, không dễ chút nào đâu!"

Bố Manyu cười ha hả:

"Đương nhiên! Con gái tôi mà, ai mà bắt nạt nó được!"

Bố Gaoyuan cũng hào hứng nâng ly:

"Nhưng mà nhóc Gaoyuan nhà tôi cũng không phải dạng vừa đâu! Nó ngoan ngoãn, biết nấu ăn, còn nhạy cảm một chút nhưng thật lòng lắm!"

Bố Manyu gật đầu cái rụp:

"Được! Được! Thằng nhóc này được! Trước tôi còn nghi ngờ, giờ thấy nó ngồi im chịu đựng hai ông già chúng ta nói chuyện mà không chạy mất, đúng là có bản lĩnh!"

Gaoyuan: "…"

Manyu ngồi cạnh, che miệng cười. Ba cô mà đã uống vào thì nói nhiều lắm!

Bố Manyu đột nhiên vỗ bàn:

"Nào! Hôm nay chúng ta kết làm anh em chí cốt! Đồng ý không?"

Bố Gaoyuan cũng hào sảng vỗ lại:

"Quá đồng ý luôn!"

Hai ông nắm tay nhau thật chặt, rót thêm một ly nữa, cạn sạch.

Mẹ Manyu lắc đầu bật cười:

"Trời ạ, mới có mấy ly mà đã thành anh em rồi sao?"

Mẹ Gaoyuan cũng bật cười:

"Thôi kệ đi, ít ra bầu không khí tốt là được."

Manyu nhìn cảnh tượng trước mắt, không biết nên khóc hay cười. Cô quay sang Gaoyuan, thấy anh vẫn đang ngồi đơ ra, liền nhấc chén trà đặt vào tay anh.

"Nè, uống chút trà đi, lỡ tí nữa anh bị kéo vào uống cùng thì chết."

Gaoyuan cười bất lực:

"Không cần lo, anh uống cũng không tệ đâu."

Nhưng đúng lúc đó, bố Manyu quay sang, hùng hồn nói:

"Nào! Con rể tương lai! Qua đây làm vài ly với ba vợ nào!"

Gaoyuan: "…"

Manyu suýt phun ngụm trà ra.

Hả?! Chuyện gì xảy ra thế này?!

Gaoyuan chưa kịp phản ứng thì bố Manyu đã vỗ vai anh, đẩy ly rượu tới trước mặt.

"Nào! Đàn ông con trai, uống với ba vợ tương lai vài ly có gì đâu mà sợ?"

Gaoyuan nhìn ly rượu đầy trước mặt, rồi nhìn sang Manyu cầu cứu. Nhưng cô nàng chỉ khoanh tay cười cười, không có ý định giúp đỡ.

Mẹ Gaoyuan ở bên cạnh cũng cười tủm tỉm:

"Thằng bé uống cũng được lắm đó anh ạ, đừng lo!"

Bố Gaoyuan cũng gật gù:

"Đúng rồi, trai nhà họ Lin không yếu đâu!"

Gaoyuan hít sâu, cầm lấy ly rượu, trong lòng thầm nghĩ: Được rồi, trận này mình không thể thua!

Anh nâng ly, chạm cốc với bố Manyu:

"Vậy… con kính ba một ly ạ!"

Bố Manyu cười sảng khoái:

"Tốt! Một hơi uống hết nhé!"

Gaoyuan ngửa đầu uống cạn. Rượu mạnh trôi xuống cổ, cay nồng nhưng anh vẫn cố giữ bình tĩnh. Bố Manyu gật gù, lại rót tiếp:

"Tốt! Thêm ly nữa nào!"

Manyu nhìn sang Gaoyuan, có chút lo lắng. Cô biết anh uống được, nhưng tửu lượng của ba cô thì… không đùa được đâu!

Sau vài lượt chạm cốc, mặt Gaoyuan đã hơi ửng đỏ, giọng cũng to hơn bình thường một chút.

"Bác trai! À không, ba! Ba yên tâm! Con nhất định sẽ chăm sóc Manyu cả đời!"

Bố Manyu vỗ bàn cái rầm:

"Tốt! Đàn ông là phải có khí phách như vậy!"

Bố Gaoyuan cũng hào hứng:

"Được lắm! Thằng bé này đúng là không làm mất mặt nhà họ Lin!"

Hai ông lại chạm cốc, cứ như đã quên mất rằng ban đầu còn có chút nghi kỵ.

Mẹ Manyu và mẹ Gaoyuan ngồi một bên, nhìn cảnh tượng trước mặt mà chỉ biết cười bất lực.

Manyu thì chống cằm thở dài.

"Không biết ai mới là con rể, ai mới là ba vợ nữa…"

Khoảng một tiếng sau, cả bố Manyu và bố Gaoyuan đều đã chếnh choáng. Bố Manyu vỗ vai Gaoyuan, giọng lè nhè:

"Này, từ nay gọi ta là ba nhé! Không cần khách sáo!"

Gaoyuan cũng không khá hơn là bao, nhưng vẫn cố giữ tỉnh táo:

"Vâng… ba!"

Manyu: "…"

Mới vài tiếng trước còn bị tra hỏi, giờ đã thành ba con thân thiết thế này luôn à?

Lúc này, cả bố Manyu và bố Gaoyuan đều đã say khướt, tay khoác vai nhau như tri kỷ lâu năm. Hai ông vừa cười vừa vỗ vai nhau thân thiết.

"Này ông bạn!" – Bố Manyu vỗ mạnh lên vai bố Gaoyuan – "Từ giờ chúng ta là anh em rồi! Có phúc cùng hưởng, có rượu cùng uống!"

Bố Gaoyuan cười lớn, giơ ngón cái:

"Đúng! Đúng! Từ nay ông với tôi không còn là thông gia nữa, mà là anh em chí cốt!"

Manyu ngồi bên cạnh, hai tay ôm đầu, bất lực nhìn cảnh tượng trước mắt.

"Trời ơi… hai người này uống xong mà thành anh em luôn rồi…"

Gaoyuan thì đã ngấm rượu, hai mắt mơ màng nhìn Manyu, rồi đột nhiên ôm lấy cô, dụi đầu vào vai cô.

"Manyu à… em dễ thương quá…"

Manyu: "?!?!"

Cô đỏ bừng mặt, vội đẩy anh ra, nhưng Gaoyuan lại càng ôm chặt hơn.

"Anh nói thật đấy, em đáng yêu lắm luôn… Anh yêu em lắm…"

Mẹ Manyu và mẹ Gaoyuan bật cười trước cảnh tượng này. Mẹ Gaoyuan nhìn con trai mà thở dài:

"Ôi trời, thằng bé này bình thường mít ướt, ai ngờ uống vào lại càng tình cảm hơn."

Mẹ Manyu cũng cười tủm tỉm:

"Hai đứa đúng là có duyên, nhìn mà buồn cười quá."

Manyu lườm Gaoyuan, nhưng anh vẫn ôm cô không buông, miệng lẩm bẩm:

"Manyu à… mai mình cưới luôn đi…"

Manyu suýt phun nước.

"Cái gì mà cưới luôn hả?!"

Gaoyuan gật gù, giọng lè nhè:

"Ba mẹ hai bên đều thân thiết rồi, không cưới thì phí lắm…"

Bố Manyu nghe vậy thì đập bàn cái rầm:

"Đúng! Cưới luôn đi!"

Bố Gaoyuan cũng hưởng ứng:

"Được! Tôi đồng ý!"

Manyu: "..."

Mấy người say rồi nói chuyện vô lý quá đi!!!

Sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua rèm cửa, chiếu vào phòng khách nơi hai ông bố vẫn còn đang… ôm nhau ngủ trên sofa.

Mẹ Manyu và mẹ Gaoyuan đã thức dậy từ sớm, đứng nhìn cảnh tượng này mà chỉ biết lắc đầu cười bất lực.

"Hai ông này đúng là…" – Mẹ Manyu thở dài.

"Uống xong thành anh em, rồi lại gục luôn với nhau thế này." – Mẹ Gaoyuan bật cười.

Manyu bước ra từ phòng ngủ, vừa dụi mắt vừa ngáp. Nhưng khi thấy cảnh tượng trước mặt, cô lập tức tỉnh táo hẳn.

"Trời ơi…" – Cô ôm trán – "Ba con với bác trai… ngủ chung thật luôn à?"

Mẹ cô chỉ cười tủm tỉm:

"Hôm qua say quá mà, hai ông cứ khoác vai nhau khen ngợi đủ điều, rồi lăn ra ngủ lúc nào không hay."

Manyu chưa kịp phản ứng thì nghe tiếng bước chân phía sau. Cô quay lại, thấy Gaoyuan lảo đảo bước ra, tóc tai rối bù, mắt còn ngái ngủ.

Anh dụi mắt, giọng khàn khàn:

"Manyu… đau đầu quá…"

Cô khoanh tay nhìn anh:

"Uống nhiều quá chứ gì?"

Gaoyuan gật đầu, ôm trán, rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, liền nắm tay Manyu, nghiêm túc hỏi:

"Hôm qua anh có nói gì kỳ lạ không?"

Manyu nhếch môi:

"Có chứ. Anh đòi cưới em luôn."

Gaoyuan trợn mắt:

"Anh nói thế thật à?!"

Manyu gật đầu chắc nịch:

"Ừ. Còn ôm em không buông nữa."

Mặt Gaoyuan lập tức đỏ bừng. Anh úp mặt vào tay, lẩm bẩm:

"Trời ơi, mất mặt quá…"

Manyu nhìn anh, không nhịn được cười:

"Nhưng mà… anh dễ thương lắm."

Gaoyuan ngẩn ra, rồi lúng túng gãi đầu.

"Này… em đang khen anh đó hả?"

Manyu hừ nhẹ:

"Không biết nữa. Nhưng mà thôi, anh nhanh đi rửa mặt rồi ăn sáng đi, mẹ em nấu cháo giải rượu rồi kìa."

Gaoyuan gật đầu, nhanh chóng đi vào phòng tắm. Nhưng vừa đi được vài bước, anh lại quay lại, khẽ kéo tay Manyu, nhỏ giọng hỏi:

"Vậy… chuyện cưới đó… em có nghĩ tới không?"

Manyu thoáng sững lại, rồi đỏ mặt.

"Anh đi rửa mặt ngay!"

Cô đẩy anh vào phòng tắm rồi chạy biến vào bếp.

Gaoyuan đứng trong phòng tắm, nhìn mình trong gương, cười một mình.

Cô ấy không từ chối…

Sau khi rửa mặt và ăn sáng xong, mọi người lại quây quần trong phòng khách. Hai ông bố cuối cùng cũng tỉnh dậy, ôm đầu nhăn nhó vì dư âm của cơn say tối qua.

Bố Manyu ngồi thẳng dậy, nhìn bố Gaoyuan bên cạnh, rồi bỗng vỗ vai ông cười lớn:

"Ha! Anh em tốt!"

Bố Gaoyuan cũng bật cười, bắt tay ông một cái thật chặt:

"Đúng! Hôm qua nói rồi, sau này có chuyện gì cứ gọi tôi, tôi nhất định giúp đỡ!"

Hai ông cười ha hả, coi như hoàn toàn quên mất chuyện tối qua mình đã quá chén như thế nào.

Mẹ Manyu mang ra hai ly trà giải rượu, đặt xuống trước mặt hai ông, lắc đầu nói:

"Uống ít thôi, lần sau đừng có làm náo loạn cả nhà nữa đấy."

Bố Manyu hắng giọng:

"Tôi có làm loạn gì đâu, chỉ là thân thiết với thông gia hơn thôi mà!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro