Chapter 1
Sân bay Bắc Kinh vào một buổi tối nhộn nhịp, dòng người tấp nập di chuyển qua lại. Ánh đèn sáng rực chiếu xuống mặt sàn bóng loáng, nhưng trong mắt Xu Yi, mọi thứ đều nhạt nhòa, chỉ tập trung vào cánh cổng hải quan phía trước. Trên tay cô là một bó hoa hồng đỏ thắm, được chuẩn bị tỉ mỉ từ sáng sớm.
Thời gian như ngừng trôi khi một bóng dáng quen thuộc xuất hiện. Một cô gái trẻ, dáng người cao ráo, gương mặt rạng ngời, bước thong thả ra khỏi cánh cổng. Gió nhẹ lướt qua làm mái tóc của cô khẽ bay, còn đôi mắt cô thì sáng bừng khi nhìn thấy Xu Yi đứng đợi.
"Chị!" Xu Yi gọi to, rồi bất ngờ chạy đến, ôm chầm lấy người kia.
Người kia khẽ bật cười, ánh mắt chan chứa sự dịu dàng, rồi trả lời bằng giọng trầm ấm: "Mừng chị về nhà, sau này đừng đi lâu nữa nhé, nhớ chị chết mất thôi."
Xu Yi vẫn ôm chặt, không buông. Nhưng đôi mắt lấp lánh kia đã thay lời nói hết những điều cô muốn bày tỏ.
Người kia, không ai khác chính là Wang Manyu, nhẹ nhàng xoa đầu Xu Yi, đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ: "Biết rồi, Yiyi yêu dấu, không đi nữa, quay về với em đây."
Xu Yi buông chị gái ra, cười cười, rồi đưa bó hoa cho Manyu: "Đừng có nói suông đấy. Chị đã bỏ rơi em 1 năm rồi đấy, chị có biết em chờ chị lâu như thế nào không?"
Manyu nhận lấy bó hoa, mùi hương của những cánh hồng gợi lại biết bao kỷ niệm xưa cũ. "Chị biết," cô nhẹ nhàng nói. "1 năm qua chị đã đi quá xa, nhưng giờ đây chị đã sẵn sàng để quay về."
Xu Yi cười toe toét, nhanh nhẹn xách hành lý cho Manyu: "Chị nói thế thì tốt rồi. Em có kế hoạch đầy đủ rồi đây, từ nay chị phải bù đắp cho em. Đi nào, về nhà thôi!"
1 năm trước: Một bước ngoặt đầy đau đớn
Ngày Wang Manyu rời đi, cô vừa hoàn tất giấc mơ của mình với danh hiệu Grand Slam – đỉnh cao trong sự nghiệp mà bất cứ vận động viên bóng bàn nào cũng ao ước. Nhưng thành công ấy không mang đến niềm vui như cô từng nghĩ. Những áp lực, mệt mỏi và cảm giác trống rỗng dồn nén quá lâu khiến cô quyết định rời khỏi Bắc Kinh, bỏ lại mọi thứ.
Cô ra đi không lời từ biệt, chỉ gửi cho Xu Yi, người em gái mà cô yêu thương nhất một dòng tin nhắn ngắn ngủi:
"Yiyi, chị cần thời gian để tìm lại chính mình. Đừng tìm chị. Hãy sống tốt. Chị sẽ trở về khi sẵn sàng."
Xu Yi đã khóc rất nhiều nhưng cũng thở dài vì chị gái của nàng đã chịu quá nhiều áp lực vô hình khi còn chơi bóng, nàng hiểu chị mình cần khoảng lặng. Suốt 1 năm, nàng luôn chờ đợi ngày Wang Manyu quay về.
Trong 1 năm xa cách, Wang Manyu đã đi du lịch, đi qua những nơi cô tubhxem như bồi thường cho bản thân mình . Từ những bãi biển lộng gió ở Địa Trung Hải, những ngôi làng yên bình ở Bắc Âu, đến những ngọn núi hùng vĩ ở Nam Mỹ. Cô đã sống chậm lại, dành thời gian để suy ngẫm về bản thân, về những điều mình thực sự mong muốn trong cuộc đời.
Có những lúc cô nhớ Xu Yi, nhớ đội tuyển, nhớ cả sân đấu nơi cô từng cháy hết mình. Và nhớ người ấy nữa.Nhưng cô biết mình chưa sẵn sàng để đối mặt.
Cho đến một ngày, trong một buổi hoàng hôn ở Kyoto, khi cô đang đứng trước một ngôi chùa cổ kính, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong hồ nước tĩnh lặng, cô chợt nhận ra: Đã đến lúc quay về.
Xe lăn bánh trên những con đường quen thuộc của Bắc Kinh. Xu Yi liến thoắng kể cho Manyu nghe về mọi thứ đã xảy ra trong những năm qua.
"Chị biết không? Em đã thay đổi câu lạc bộ, giờ em là đội trưởng rồi đó!" Xu Yi nói, giọng đầy tự hào.
"Thật sao? Chị tự hào về em lắm" Manyu đáp, ánh mắt đầy trìu mến.
Xu Yi nhìn chị gái qua gương chiếu hậu, rồi khẽ hỏi: "Chị... có thấy hối hận không? Vì đã bỏ lại tất cả? Và cả người ấy"
Manyu lặng đi một lúc, rồi trả lời: "Có chứ. Nhưng nếu không ra đi, chị sẽ không bao giờ hiểu được những gì mình thực sự muốn. Và giờ đây, chị biết mình muốn gì: chị muốn trở về."
Câu trả lời ấy khiến Xu Yi bật cười: "Vậy thì tốt rồi. Chào mừng chị về nhà, Wang Manyu."
Wang Manyu mỉm cười, lòng cô nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Cô biết, đây là lúc để bắt đầu lại - không chỉ với sự nghiệp, mà còn với những người thân yêu và chính bản thân mình.
Bắc Kinh đón chào cô bằng ánh đèn sáng rực và bầu không khí quen thuộc. Nhưng trên tất cả, đó là vòng tay của gia đình và những người yêu thương cô nhất.
Xe lăn bánh qua những con đường rực rỡ ánh đèn của Bắc Kinh, lòng Wang Manyu vẫn còn một khoảng lặng khó gọi tên. Xu Yi vẫn vui vẻ liến thoắng kể chuyện, nhưng cô lại không hoàn toàn chú tâm. Tâm trí cô quay trở lại những ký ức 2 năm trước, ngày cô lặng lẽ rời bỏ tất cả, mang theo trái tim tan vỡ vì tình yêu đơn phương suốt một thập kỷ.
Từ khi còn là một cô bé tuổi đời còn quá nhỏ, trái tim Wang Manyu đã khẽ rung lên mỗi khi nhìn thấy Lin Gaoyuan. Anh không chỉ là người đồng đội cô ngưỡng mộ mà còn là người khiến cô tin vào khái niệm tình yêu.
Nhưng cô không bao giờ dám thổ lộ. Gaoyuan luôn coi cô là đồng đội, là bạn tốt, là người anh em thân thiết trên sân đấu. Anh chưa từng nhìn cô bằng ánh mắt khác, và cô biết rõ điều đó.
Nhiều lần, cô đã tự nhủ rằng mình nên buông bỏ. Nhưng những cái nhìn thoáng qua, những lần anh dịu dàng hỏi han khi cô mệt mỏi, hay chỉ đơn giản là cách anh gọi tên cô - tất cả những điều nhỏ nhặt đó lại khiến cô không thể quên đi.
Ngày anh thông báo sắp kết hôn
Khoảnh khắc ấy như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim cô.
Hôm đó, cả đội cùng nhau ăn mừng chiến thắng ở giải đấu lớn. Trong không khí vui vẻ, Gaoyuan bất ngờ đứng lên, nâng ly và thông báo một tin khiến cả phòng ăn chấn động:
“Xin cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ và đồng hành cùng tôi. Tôi muốn chia sẻ với mọi người một tin vui… Tôi và cô ấy đã quyết định kết hôn.”
Cả phòng vỡ òa trong tiếng reo hò chúc mừng. Nhưng Wang Manyu chỉ ngồi đó, tay siết chặt chiếc ly trên bàn, cố gắng giữ bình tĩnh.
Cô không nhớ nổi phần còn lại của buổi tiệc diễn ra thế nào. Tất cả những gì cô cảm nhận được là nỗi đau xé lòng. Khi mọi người bắt đầu trò chuyện, cô lặng lẽ rời đi, để lại tiếng ồn phía sau.
Đêm đó, Wang Manyu đứng trên ban công của phòng mình, nhìn lên bầu trời đầy sao. Cô khẽ cười trong nước mắt: Mình đã mong đợi điều gì chứ? Gaoyuan chưa bao giờ thuộc về mình.
Quyết định ra đi
Những ngày sau đó, cô không thể tập trung vào bất kỳ điều gì. Mỗi lần thấy Gaoyuan, trái tim cô lại như bị bóp nghẹt. Cô biết mình không thể tiếp tục như thế này.
Một buổi tối, sau khi sắp xếp hết mọi thứ, cô để lại lá thư ngắn cho Xu Yi và lặng lẽ rời khỏi Bắc Kinh. Cô cần thời gian, cần không gian để chữa lành trái tim mình.
1 năm sau trở về với nỗi đau vẫn còn âm ỉ
Quay về Bắc Kinh lần này, Wang Manyu không hy vọng gì nhiều. Cô đã học cách chấp nhận rằng tình yêu của cô và Gaoyuan mãi mãi chỉ là một câu chuyện không hồi đáp.
Trong xe, Xu Yi chợt hỏi, giọng có chút ngập ngừng:
“Chị… đã nghe tin gì về anh Gaoyuan chưa?”
Wang Manyu hơi khựng lại, nhưng cô vẫn giữ giọng bình thản: “Anh ấy thế nào rồi?”
“Anh ấy… vẫn chưa kết hôn.” Xu Yi đáp, ánh mắt lén nhìn chị gái qua gương chiếu hậu.
Manyu ngạc nhiên: “Chưa kết hôn? Chẳng phải 1 năm trước anh ấy đã nói là chuẩn bị cưới sao?”
Xu Yi mím môi, có vẻ do dự: “Thực ra… hôn lễ đó đã bị hủy vào phút chót. Em cũng không biết rõ chi tiết, chỉ nghe nói rằng họ chia tay vì cô ấy không thực sự yêu anh ấy.”
Trái tim Manyu khẽ run lên, nhưng cô lập tức dập tắt tia hy vọng vừa nhen nhóm. Đừng nghĩ ngợi nữa, Wang Manyu. Mọi chuyện đã qua rồi.
Khi chiếc xe dừng lại trước cổng nhà, ngôi nhà đã 1 năm cô mới quay lại, ngôi nhà đầy kỉ niệm của cô. Manyu bước xuống, hít một hơi thật sâu. Xu Yi đi bên cạnh, vừa kéo hành lý vừa mỉm cười: “Chị về rồi, đây mới là nơi chị thuộc về.”
Manyu khẽ gật đầu. Nhưng sâu trong lòng, cô biết vẫn còn một phần ký ức chưa thể xóa nhòa.
Gaoyuan giờ đây chỉ còn là một mảnh ký ức đẹp, một giấc mơ mà cô từng theo đuổi suốt 10 năm. Nhưng liệu Bắc Kinh - thành phố nơi tất cả bắt đầu - có cho cô cơ hội để viết lại một câu chuyện mới?
Liệu con đường của họ có còn giao nhau một lần nữa? Hay Wang Manyu sẽ mãi bước tiếp mà không ngoảnh lại?
Thật ra cô không biết đấy thôi, Lin Gaoyuan yêu cô hơn cả sinh mạng của mình. Từ những ngày đầu bước chân vào đội tuyển, Lin Gaoyuan đã bị cuốn hút bởi Wang Manyu. Cô là ngọn lửa cháy rực trong anh, một ngôi sao sáng mà anh vừa ngưỡng mộ vừa e dè.
Wang Manyu xuất sắc trong mọi thứ cô làm. Sự mạnh mẽ, quyết tâm và tài năng thiên phú khiến cô như tỏa sáng trên sân đấu. Nhưng chính sự xuất sắc ấy cũng khiến Lin Gaoyuan không dám tiến gần. Anh nghĩ: Cô ấy đang trên đường tới đỉnh cao, mình không thể là người kéo cô ấy xuống.
Anh chọn cách giấu kín tình cảm, luôn giữ khoảng cách để không làm ảnh hưởng đến cô. Anh không nhận ra rằng, chính sự im lặng ấy đã khiến họ ngày càng xa nhau hơn.
Khi anh gặp người kia-cô gái mà anh sau này định kết hôn anh đã tự nhủ rằng tình cảm với Wang Manyu chỉ là một mối tình đơn phương không hồi đáp. Người kia tốt bụng, dịu dàng, nhưng cô ấy không phải Manyu.
Ngày anh thông báo kết hôn trước mọi người, anh đã liếc nhìn Manyu. Cô ngồi đó, gương mặt bình thản, thậm chí còn mỉm cười chúc mừng anh. Nhưng trong giây lát, ánh mắt của cô thoáng qua một nỗi buồn khó tả.
Đêm hôm đó, Lin Gaoyuan trằn trọc cả đêm, tự hỏi: Ánh mắt đó là gì? Cô ấy có cảm thấy gì với mình không? Nhưng anh nhanh chóng gạt đi suy nghĩ ấy, tự trách mình vì đã suy diễn.
Wang Manyu rời đi không lâu sau thông báo của anh. Cô để lại tất cả, từ đội tuyển, sự nghiệp, đến những người cô thân thiết nhất.
Ban đầu, Lin Gaoyuan chỉ nghĩ rằng cô muốn nghỉ ngơi sau áp lực của những giải đấu lớn. Nhưng thời gian trôi qua, khi không nhận được bất kỳ tin tức nào từ cô, anh bắt đầu hoảng loạn.
Một đêm, anh ngồi bên cửa sổ, nhìn vào khoảng trời tối đen mà lòng như thắt lại. Anh biết rõ lý do mình bồn chồn: Mình nhớ cô ấy. Thật sự nhớ cô ấy.
Khi hôn lễ bị hủy bỏ, anh không cảm thấy đau đớn, bởi trái tim anh từ lâu đã thuộc về người khác. Anh nhận ra rằng, dù có cố gắng thế nào, anh cũng không thể yêu ai khác ngoài Wang Manyu.
Nhưng cô đã đi, mang theo tất cả những hy vọng còn sót lại của anh.
Tin Wang Manyu quay về Bắc Kinh lan đến tai Lin Gaoyuan như một cơn gió bất ngờ thổi bùng lên ngọn lửa trong tim anh.
Tối hôm đó, anh lái xe đến trước nhà cô. Nhưng khi đứng trước cánh cửa, tay anh chần chừ, không dám gõ. Cô ấy có muốn gặp mình không? Cô ấy có còn ghét mình vì đã làm tổn thương cô ấy không?
Anh đứng đó rất lâu, cho đến khi một giọng nói cất lên từ phía sau:
“Anh đến gặp chị Manyu à?”
Lin Gaoyuan quay lại, thấy Xu Yi đang nhìn anh với ánh mắt vừa bất ngờ vừa phức tạp.
"Phải… nhưng anh không biết liệu mình có nên không." Gaoyuan thở dài, ánh mắt đầy hối hận. “Anh đã sai lầm quá nhiều lần.”
Xu Yi nhìn anh một lúc, rồi đáp: "Chị em đã đau khổ rất nhiều. Nhưng chị ấy chưa bao giờ ngừng quan tâm đến anh, kể cả khi chị ấy rời đi."
Câu nói ấy như một tia sáng trong bóng tối. Gaoyuan ngẩng đầu lên, ánh mắt bừng lên tia hy vọng: “Cô ấy… vẫn còn nghĩ đến anh sao?”
Xu Yi khẽ gật đầu: “Nếu anh còn yêu chị ấy, thì đừng bỏ lỡ cơ hội này. Anh đã để lỡ quá nhiều rồi.”
Những ngày sau, Wang Manyu đã được vào đội tuyển với tư cách là huấn luyện viên, anh cũng thế, mặc dù còn công ty Yuanjian nhưng anh vẫn chọn làm huấn luyện viên ở đội tuyển, vì anh chờ cô.
Mặc dù Lin Gaoyuan luôn quan tâm và chăm sóc Wang Manyu, nhưng cô vẫn không nhận ra tình cảm anh dành cho mình. Mọi người xung quanh, bao gồm những người bạn thân thiết của cô như Sun Yingsha, ChenMeng, Xuyi luôn nói lấp lửng về tình cảm của Gaoyuan dành cho Manyu, nhưng cô vẫn không hề hiểu. Những hành động ân cần của Gaoyuan, những lần anh lặng lẽ đứng nhìn cô từ xa, đều bị cô bỏ qua, bởi trong lòng cô, anh đã là một phần của quá khứ đã vỡ vụn.
Mỗi khi cô gặp khó khăn, Gaoyuan luôn ở đó. Một cuộc gọi bất ngờ khi cô đang mệt mỏi vì công việc, một bó hoa nhỏ để động viên cô trong những ngày căng thẳng, hay những bữa tối anh chuẩn bị cho cô sau mỗi buổi tập luyện. Mặc dù Manyu không bao giờ thừa nhận, nhưng cô có thể cảm nhận được rằng có một ai đó luôn lo lắng cho mình, luôn ở bên khi cô cần. Nhưng cô không thể hiểu rằng tất cả những điều đó đều xuất phát từ tình yêu chân thành mà Gaoyuan dành cho cô.
Một buổi chiều khi họ cùng nhau tham gia một sự kiện, Gaoyuan đứng cạnh Manyu, luôn nhẹ nhàng hỏi han và chắc chắn rằng cô cảm thấy thoải mái. Tuy nhiên, Manyu chỉ nhìn anh với ánh mắt thờ ơ, không hề nhận ra tình cảm anh dành cho mình.
“Gaoyuan, cảm ơn anh vì đã giúp em,” Manyu nói khẽ, nhưng giọng cô không có chút ấm áp nào.
Gaoyuan chỉ mỉm cười, ánh mắt anh đầy sự kiên nhẫn. “Không có gì đâu, Manyu. Anh chỉ muốn em luôn vui vẻ, dù thế nào đi nữa.”
Sun Yingsha là người đầu tiên nhận ra rằng tình cảm của Gaoyuan dành cho Manyu không chỉ là sự quan tâm thông thường. Một ngày, khi cô và Manyu ngồi uống cà phê, Sun Yingsha thở dài và nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý:
“Manyu, chị không nhận ra sao? Gaoyuan thực sự yêu chị. Từng hành động, từng cử chỉ của anh ấy, chẳng phải là tình yêu sao?”
Manyu nhìn cô, vẻ mặt không mấy tin tưởng. "Em đang nói gì vậy, Yingsha? Chắc em hiểu lầm thôi."
Yingsha chỉ cười khẽ, nhưng không nói thêm gì. Nàng đã nói quá đủ, và biết rằng Manyu sẽ sự hiểu nếu cô sẵn sàng mở lòng.
Zhou Qihao và Fan Zhendong cũng từng nói bóng gió như vậy, nhưng Manyu vẫn không thể hiểu. Khi họ nhìn cô và Gaoyuan bên nhau, đôi mắt họ luôn lấp lánh một sự tinh tường mà cô không thể nhận ra. Họ biết rằng Gaoyuan yêu cô, và chỉ chờ đợi một ngày Manyu nhận ra điều đó.
Gaoyuan vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Anh không thể làm gì hơn ngoài việc lặng lẽ đứng bên cạnh Manyu, chăm sóc cô, làm tất cả những gì có thể để cô cảm thấy an toàn. Anh biết rằng tình yêu không thể ép buộc, và anh không muốn cô cảm thấy bị áp lực. Vì thế, anh cứ âm thầm đứng sau cô, chờ đợi thời điểm cô nhận ra tình cảm của mình.
Có những ngày Gaoyuan lặng lẽ nhìn cô từ xa, thấy cô cười vui vẻ với bạn bè, nhưng lại cảm thấy một nỗi buồn vô hạn khi không phải là anh khiến cô hạnh phúc. Anh hiểu rằng Manyu chưa thể yêu lại mình, nhưng anh không từ bỏ. Dù cô không hiểu, anh vẫn yêu cô. Anh vẫn tin rằng một ngày nào đó, cô sẽ thấy được tình cảm của anh.
Cô về nước và chỉ mới gia nhập lại đội tuyển nên những người thân trong tuyển quyết định tổ chức một bữa tiệc để mừng cô quay về. Cô cũng vui vẻ và đồng ý. Bữa tiệc diễn ra ở nhà hàng gần tuyển, có lẽ vì quá vui nên họ uống khá nhiều, tiếng nói vẫn rất rôm rả ở khắp phòng, tự nhiên không gian im lặng. Sự im lặng đến lạnh ngắt cả sóng lưng nhưng Fan Zhengdong đã cố gắng kím một thứ gì đó để nói làm dịu hoà bầu không khí im lặng nhưng cũng chẳng biết nói gì. Sun Yingsha lên tiếng:
"Nào chị gái của em, uống một ly đi, mừng ngày chị về nước." Chỉ một câu nói mời rượu đã khiến phòng đang im lặng trở lại trạng thái ồn ào. Cô định từ chối nhưng lại không chịu được những tiếng mời rượu của mọi người nên đã uống, cả tuyển thì lần lượt mời cô, từ một người tỉnh táo cô ngà say, không trụ vững nữa mới gục xuống bàn, sau khi tiệc gần tan thì người hiếm hoi tỉnh táo trong tuyển được giao nhiệm vụ là đưa Wang Manyu về nhà. Wang Manyu nghe thế thì vội xua tay nói:" Để tôi gọi Xu Yi là được rồi." Cô vội lấy điện thoại ra nhưng máy đã sập nguồn từ lúc nào. Lin Gaoyuan chính là người hiếm hoi còn tỉnh vì anh không uống rượu, Gaoyuan khẽ thở dài, bước đến đỡ cô dậy. "Để anh đưa em về," giọng anh trầm ổn, không cho cô cơ hội từ chối.
Manyu lắc đầu, định phản đối, nhưng cơn say khiến cô chẳng nói nổi một câu hoàn chỉnh. Đầu óc cô choáng váng, và rồi, cô cảm nhận được một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đỡ lấy mình.
Lin Gaoyuan, người duy nhất còn đủ tỉnh táo, lặng lẽ bước đến trước mặt Wang Manyu. Anh nhìn cô một lúc rồi nhẹ giọng nói:
"Để anh đưa em về."
Wang Manyu ngẩng lên, đôi mắt mơ màng vì men say, định từ chối nhưng chưa kịp nói gì, Sun Yingsha đã nhanh nhảu đáp thay:
"Chị say thế này, anh Gaoyuan đưa về là hợp lý nhất rồi. Mọi người cũng yên tâm!"
Mọi người xung quanh đều gật gù tán thành. Fan Zhendong và Zhou Qihao còn huých nhau cười đầy ẩn ý. Manyu vốn không còn tỉnh táo để phản kháng, chỉ có thể để mặc Gaoyuan dìu mình ra xe.
Trên đường về
Bắc Kinh về khuya vẫn nhộn nhịp, ánh đèn đường lướt qua cửa xe tạo thành những vệt sáng dài. Trong xe, Wang Manyu dựa đầu vào ghế, đôi mắt khép hờ. Cô không ngủ, chỉ là quá mệt để mở mắt.
Lin Gaoyuan liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, rồi khẽ hỏi:
"Em vẫn ổn chứ?"
Manyu không đáp ngay, một lát sau mới lẩm bẩm:
"Vì sao… anh luôn xuất hiện đúng lúc vậy?"
Gaoyuan khẽ sững người trước câu hỏi bất ngờ. Anh nhìn thẳng phía trước, tay siết chặt vô lăng, rồi nhẹ giọng trả lời:
"Bởi vì anh vẫn luôn ở đây."
Manyu nhíu mày, dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cô nhắm mắt lại, không muốn suy nghĩ nữa.
Khi xe dừng trước nhà Manyu, Gaoyuan vòng sang bên mở cửa, đỡ cô xuống xe. Cô loạng choạng bước đi, nhưng khi vừa đến cửa nhà, cô bỗng dừng lại.
"Gaoyuan."
Gaoyuan giật mình, đây là lần đầu tiên trong suốt 1 năm cô gọi tên anh một cách tự nhiên như thế.
Manyu quay lại, ánh mắt vẫn còn chút mơ hồ vì say, nhưng giọng nói lại rất rõ ràng:
"Nếu 1 năm trước… anh không thông báo kết hôn trước mặt mọi người, có lẽ em đã không rời đi."
Trái tim Gaoyuan chợt thắt lại. Anh nhìn cô, đôi mắt ngập tràn sự hối hận.
Anh muốn nói điều gì đó, nhưng Manyu đã quay lưng bước vào nhà, để lại anh đứng lặng dưới ánh đèn đường mờ ảo.
Lin Gaoyuan hiểu rằng, vết thương trong lòng Manyu vẫn chưa thể lành. Nhưng ít nhất, hôm nay cô đã chịu nói ra điều đó. Cô lại lẩm bẩm điều gì đó.
Anh cúi xuống, giọng nhẹ nhàng: "Manyu, em nói gì vậy?"
Cô vẫn nhắm mắt, lặp lại trong vô thức: "Tại sao... tại sao anh không giữ em lại?"
Lin Gaoyuan chết lặng.
Những lời nói này là sao? Cô đang mơ hay đang nhớ lại quá khứ?
"Em... đã đợi anh nói điều gì đó... nhưng anh không nói gì cả..."
Tay Gaoyuan siết chặt vô lăng, lòng tràn ngập một cảm xúc không tên. Anh muốn đánh thức cô, muốn hỏi rõ cô có ý gì. Nhưng nhìn cô lúc này, anh chỉ có thể thở dài, lái xe đưa cô về nhà.
Sáng hôm sau, Wang Manyu tỉnh dậy với cơn đau đầu nhức nhối. Ánh nắng len qua khe cửa sổ, soi rọi căn phòng quen thuộc của cô.
Cô lơ mơ ngồi dậy, nhưng rồi sững sờ khi thấy một cốc nước chanh mật ong đặt ngay ngắn trên bàn, bên cạnh là một tờ giấy nhỏ với nét chữ quen thuộc:
"Uống nước đi, sẽ đỡ đau đầu hơn. Tối qua em nói nhiều lắm, nhưng anh sẽ không nhắc lại đâu. Nghỉ ngơi nhé."
Không có tên, nhưng cô biết đó là ai.
Wang Manyu cầm mảnh giấy, lòng cô bỗng dưng chao đảo.
Tối qua... cô đã nói gì?
Liệu có phải... những điều cô vẫn giấu kín bấy lâu nay?
Cô chạm vào cốc nước chanh mật ong. Vẫn còn ấm, tức là người chỉ mới rời đi cách đây không lâu.
Wang Manyu không nhớ rõ chuyện tối qua.
Những mảnh ký ức vụn vặt lướt qua trong đầu cô tiếng cười, men rượu, ánh đèn đường nhạt nhòa, và… ánh mắt anh.
Cô nhớ có một khoảnh khắc, cô dựa vào vai Lin Gaoyuan, giọng líu ríu nói gì đó.
Nhưng nói gì?
Cô hoàn toàn không nhớ.
Manyu siết chặt tờ giấy, trái tim bỗng đập mạnh hơn một nhịp.
"Tối qua em nói nhiều lắm, nhưng anh sẽ không nhắc lại đâu."
Nghĩa là sao?
Cô đã nói gì đó quan trọng sao?
Hay… cô đã nói ra thứ không nên nói?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro