4. Nhớ Em
Quay lại khoảng thời gian trước khi Hiếu rời đi tìm An
Mưa.
Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái nhà, từng hạt nước chạy dài trên ô cửa kính như thể thời gian đang tan chảy. Hiếu ngồi bất động bên cửa sổ, ly rượu trên tay chỉ còn một nửa, ánh sáng từ những ngọn đèn đường bên ngoài hắt lên khuôn mặt đầy mệt mỏi của anh.
Trong những ngày vừa qua, anh đã thử mọi cách để giữ cho mình bình tĩnh. Hiếu lao vào studio để làm nhạc, cắm cụi tới tận gần 24/7 với đống bản demo chưa được hoàn thiện, thậm chí tham gia những buổi gặp gỡ bạn bè để cố gắng lấp đầy khoảng trống trong lòng. Nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Khi những âm thanh xung quanh lắng xuống, những tiếng cười rơi rụng, chỉ còn lại anh với chính mình – và hình bóng của An vẫn dai dẳng như một cơn ác mộng ngọt ngào.
Bất cứ thứ gì cũng có thể khiến Hiếu nhớ đến An.
Không còn An bên cạnh, Hiếu nhận ra cuộc sống của mình đang rơi vào một vòng xoáy kỳ lạ. Ban đầu, anh tự nhủ rằng thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương, rằng sự bận rộn sẽ giúp anh quên đi nỗi nhớ. Nhưng thực tế không hề như vậy.
Những ngày đầu tiên sau khi An rời đi, Hiếu vẫn giữ được vẻ ngoài điềm tĩnh. Anh xuất hiện trong các buổi họp báo, cười tươi trước ống kính, thậm chí còn chúc mừng thành công của những đồng nghiệp khác. Nhưng mỗi khi trở về căn hộ lạnh lẽo của mình, nụ cười ấy tan biến, để lại một khoảng trống lớn không thể lấp đầy.
Hiếu đứng trong phòng khách, ánh đèn vàng dịu nhẹ phủ lên mọi thứ xung quanh, nhưng chẳng có gì đủ sức sưởi ấm trái tim anh. Chiếc ghế sofa nơi An thường nằm ườn ra lướt tiktok, góc bếp nơi An từng vụng về làm món mì Ý, mọi thứ giờ đây đều im lìm, như thể chúng đang chờ đợi một sự trở lại không bao giờ xảy ra.
Hiếu nhìn bức ảnh An trên màn hình điện thoại – một bức ảnh cậu cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời. Gương mặt ấy giờ đây là một mảnh ký ức mơ hồ, nhưng ánh mắt luôn chất chứa một nỗi buồn mà Hiếu đã quá chậm để nhận ra. Anh nhớ lại lần cuối cùng họ tranh cãi.
"Anh không hiểu đâu, Hiếu." An ngồi đối diện, ánh mắt nhìn xuống mặt bàn. "Em thấy chúng ta nên dừng lại đi. Em cảm thấy ngột ngạt khi xuất hiện mối quan hệ này đáng lẽ ra chúng ta chỉ nên là bạn tốt thôi."
Hiếu đã không đáp lời, chỉ ngồi lặng thinh, nghĩ rằng cơn giận của An rồi sẽ qua. Nhưng giờ đây, khi mọi thứ đã tan vỡ, anh mới nhận ra đó không chỉ là giận hờn mà là một lời cầu cứu.
Anh ngồi xuống sofa, tay với lấy chiếc áo hoodie của An để quên trên thành ghế từ hôm nào. Chiếc áo hoodie cũ nằm trên tay Hiếu như một mảnh ký ức còn sót lại, vài sợi chỉ bung ra ở cổ tay như những vết nứt trên một mối tình không hoàn hảo. Anh đưa chiếc áo lên mặt, hít một hơi thật sâu, nhưng thay vì cảm giác thân thuộc, thứ xâm chiếm anh chỉ là mùi vải cũ pha lẫn chút mùi hương nhạt nhòa. Tất cả như một lời nhắc nhở đau đớn: An không còn ở đây và có lẽ sẽ không bao giờ trở lại.
Chiều qua, khi đi qua một quán cà phê nhỏ trên phố, Hiếu đã khựng lại. Đó là nơi cả hai từng ngồi hàng giờ chỉ để tranh cãi về một bộ phim mà An yêu thích nhưng Hiếu thì chẳng mấy ấn tượng. An luôn pha một chút sữa vào cà phê đen của mình, dù điều đó khiến Hiếu không ít lần lắc đầu chê cười. Vậy mà giờ đây, hình ảnh An khuấy ly cà phê, ánh mắt sáng lên vì một câu chuyện nào đó, cứ hiện lên trong đầu Hiếu rõ mồn một.
Hiếu thở dài, rảo bước qua quán, nhưng dư vị ký ức vẫn bám riết anh cả ngày.
Rồi hôm nay, khi cố gắng sắp xếp lại những vật dụng trong căn hộ, anh tìm thấy vé xem phim cũ mà cả hai từng giữ lại như một kỷ niệm. Đó là lần hẹn hò đầu tiên của họ, khi Hiếu lén lút nắm tay An giữa ánh sáng mờ nhạt của màn hình chiếu. Buổi hẹn hò lãng mạn và hạnh phúc khiến Hiếu không kiềm chế được, mở ví và nhét tấm vé vào túi áo như thể đó là một phần của mình không thể từ bỏ.
Hiếu đặt ly rượu xuống bàn, bước về phía ghế sofa. Chiếc áo hoodie màu xanh lam vẫn nằm đó, gọn gàng như chờ đợi. Mùi hương thoang thoảng còn sót lại trên vải khiến tim anh thắt lại. Anh nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, nhưng không sao kiềm chế được.
"An, em bây giờ thế nào?" – Anh thầm thì như tự nói với chính mình.
Hiếu từng nghĩ rằng thời gian sẽ làm vơi đi nỗi nhớ. Nhưng sự thật là càng cố quên, anh lại càng nhớ. Nhớ cách An cười, nhớ cách cậu khoác tay anh khi họ đi bộ qua công viên vào những buổi chiều đầy nắng. Nhớ cách An cau mày mỗi khi bị Hiếu chọc ghẹo, rồi chỉ một phút sau lại cười xòa như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Đêm xuống, Hiếu mở laptop, cố gắng làm việc để xua đi cảm xúc. Nhưng mỗi khi anh gõ bàn phím, từng dòng chữ lại như biến thành lời nhắn gửi tới An. Trong tâm trí, hình ảnh cậu xuất hiện ở mọi nơi, mọi khoảnh khắc.
Hiếu biết mình không thể tiếp tục như thế này mãi. Sự trống rỗng ngày một lớn dần, đến mức anh cảm giác như mình đang đánh mất chính bản thân. Cuối cùng, Hiếu buông bút, ánh mắt dừng lại trên bản đồ trên màn hình máy tính.
Anh nhớ An từng nhắc đến một vùng quê nơi cậu muốn đến để nghỉ ngơi, tận hưởng sự bình yên mà cậu luôn tìm kiếm trong những ngày bận rộn. Hiếu lục lại trí nhớ, cố gắng ghép nối những gì An từng kể. Sau vài phút tìm kiếm, một cái tên hiện ra trên bản đồ – một thị trấn nhỏ, ẩn mình giữa những ngọn núi.
Hiếu không chắc An có thực sự ở đó hay không. Nhưng anh biết mình không thể ngồi yên thêm nữa.
Sáng hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, Hiếu kéo vali rời khỏi căn hộ. Hành lý của anh không nhiều – vài bộ quần áo, chiếc áo hoodie màu xanh, và vé xem phim cũ mà anh giữ trong túi áo ngực.
Anh tự nhủ, nếu còn một cơ hội, dù nhỏ bé, anh cũng phải nắm lấy. Vì với anh, An không chỉ là quá khứ, mà còn là tương lai mà anh không muốn đánh mất.
Hành trình tìm đến thị trấn nhỏ ấy không hề dễ dàng. Hiếu không có địa chỉ cụ thể, chỉ dựa vào vài mẩu ký ức rời rạc mà An từng nhắc đến trong những lần họ trò chuyện. Một vùng quê yên tĩnh, nơi cậu bảo rằng mình sẽ "rũ bỏ tất cả để bắt đầu lại từ đầu, nếu một ngày cảm thấy quá mệt mỏi." Hiếu dành hàng giờ tra cứu bản đồ, dò tìm những địa điểm có thể khớp với lời kể của An, lần mò qua những bài viết trên mạng, thậm chí gọi điện hỏi một vài người quen từng làm việc với cậu.
Cuối cùng, một cái tên xuất hiện – thị trấn T., nép mình giữa những ngọn núi và rừng thông, cách xa thành phố ồn ào.
Đến gần thị trấn, mưa bất chợt rơi nặng hạt, đập vào kính xe như những ngón tay vô hình. Hiếu dừng xe bên vệ đường, bước ra ngoài, để mặc mình ướt sũng dưới cơn mưa. Không khí nơi đây mang một mùi thơm lành của đất và cây, hoàn toàn khác với sự ngột ngạt của thành phố. Nhưng lòng anh vẫn nặng trĩu, Hiếu nắm chặt bàn tay mình.
"Nếu là An, em ấy chắc chắn sẽ chọn nơi này," Hiếu tự nhủ, cảm giác vừa hy vọng vừa sợ hãi. Anh không dám chắc, nhưng ý nghĩ An có thể đang ở đó như một ngọn lửa nhỏ thắp sáng trái tim anh, đủ để thôi thúc anh lên đường.
Hiếu lái xe qua màn mưa, ánh đèn đường lờ mờ phản chiếu qua kính. Tâm trí anh rối bời với những câu hỏi không có lời giải.
"Nếu mình tìm thấy cậu ấy, liệu cậu có sẵn sàng quay về không? Hay mình chỉ đang ích kỷ, kéo cậu trở lại nơi cậu đã cố gắng trốn chạy? Nhưng nếu không đi, mình sẽ mãi sống trong sự tiếc nuối này."
Anh siết chặt tay lái, cố gắng tập trung vào con đường phía trước, nhưng trong lòng vẫn không ngừng bị giằng xé. Ý nghĩ rằng An có thể đã quên mình khiến tim anh nặng trĩu, nhưng cũng chính ý nghĩ ấy thôi thúc anh phải tiếp tục.
Cuộc hành trình kéo dài suốt nhiều giờ đồng hồ. Hiếu lái xe xuyên qua những cung đường dài hun hút, đi qua những cánh đồng trống trải và những ngọn đồi xanh mướt bị mưa nhấn chìm. Lúc dừng lại ở một trạm xăng nhỏ, anh hỏi người bán hàng về thị trấn T., nhưng tất cả những gì nhận được chỉ là những câu trả lời mơ hồ: "Ở đó có vài quán trọ, vài tiệm cà phê nhỏ, và một khu chợ cuối tuần."
Đường vào thị trấn hẹp dần, chỉ còn lại những con đường lát đá quanh co, hai bên là những hàng cây cao vút, lá ướt đẫm mưa. Hiếu tắt nhạc trong xe, để âm thanh duy nhất là tiếng mưa và tiếng động cơ. Càng đến gần thị trấn, trái tim anh càng nặng trĩu. Phần lớn anh không dám hy vọng, nhưng một phần nhỏ, rất nhỏ, lại thúc giục anh phải tìm kiếm, dù chỉ để biết rằng mình đã cố gắng hết sức.
Khi Hiếu đặt chân xuống thị trấn, trời đã nhá nhem tối. Những ngọn đèn vàng mờ nhạt hiện lên dưới màn mưa, tạo nên một khung cảnh tĩnh lặng mà anh chưa từng thấy bao giờ. Hiếu bước qua những con phố hẹp, ngắm nhìn những cửa hàng nhỏ đang dọn dẹp đóng cửa. Anh chợt nghĩ, liệu An có đang ở đâu đó quanh đây, hoặc liệu cậu có thể đứng sau khung cửa sổ nào đó, lặng lẽ quan sát thế giới bên ngoài? Ý nghĩ ấy khiến tim anh đập mạnh, từng nhịp vừa đau nhói vừa tràn ngập mong chờ.
Hiếu dừng lại trước một quán cà phê nhỏ với cánh cửa gỗ cũ kỹ. Ánh sáng từ bên trong hắt ra, lẫn với âm thanh dịu dàng của một bản nhạc jazz.
Hiếu đẩy cửa bước vào quán cà phê. Mùi thơm của gỗ cũ, cà phê và một chút hương quế làm anh bất giác chững lại. Căn phòng nhỏ, với vài chiếc bàn gỗ xếp rải rác, ánh đèn vàng ấm áp hắt lên những bức tranh treo tường.
Anh bước đến quầy gọi đồ, ánh mắt lướt qua một góc phòng. Và rồi, tim anh như ngừng đập.
Một bóng dáng quen thuộc, mái tóc đen và bờ vai nhỏ nhắn, đang ngồi cúi đầu đọc sách. Bên cạnh là một chiếc áo hoodie màu xanh, giống hệt chiếc mà An từng mặc. Hiếu hít một hơi thật sâu, bước về phía người ấy.
"Anh gì ơi, anh lộn người rồi."
Hiếu lùi lại, cảm thấy như bị nhấn chìm trong cơn sóng của sự thất vọng.
Hiếu bước ra khỏi quán cà phê, đôi chân lặng lẽ trên con đường lát sỏi. Bóng mưa rơi làm mờ đôi kính, nhưng anh không quan tâm. Đột nhiên, một giọng nói từ phía sau khiến anh khựng lại.
"Hiếu."
Anh quay người lại, cả cơ thể như bị đóng băng. Dưới ánh đèn đường lờ mờ, An đứng đó, khuôn mặt vẫn như anh nhớ nhưng ánh mắt có gì đó khác lạ – một thứ vừa quen thuộc vừa xa cách.
"Em..." Hiếu lắp bắp, không biết phải nói gì.
An khẽ nhíu mày, giọng nói vang lên:
"Sao anh lại đến đây?"
Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Yep viết truyện sớm tết đỡ phải réo deadline hiuhiu .Còn 1 tuần nữa là tui được nghỉ tết rồi mấy bà được nghỉ bao ngày dạ =3
Có vẻ dạo gần đây tui viết hơi ba láp ba xàm nên phải đẩy nhanh tiến độ tình tiết thôi chứ sắp cạn kiệt idea r cú tui cú tui!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro