GIAC NGO
GIAC NGO
Minh Tam suu tam
Minh Chon che ban ebook
Trăng không núi gát soi cùng chốn
Nước chẳng bờ ngăn khoả khắp nơi
Có một người sanh giữa thế gian
Cho đời vơi khổ bớt lầm than
Cho niềm tin đến trong nhân loại
Thắp sáng ngàn sao ánh đạo vàng
Tôi tin có Phật ở trong lòng
Cõi lòng thanh tịnh tợ hư không
Toà sen phảng phất hương thơm ngát
Át cả bùn nhơ cả bụi hồng
Xuân Thuỷ
Đức Di Lặc ngồi trơ bụng đá
Thây bụi trần bám đã rồi rơi
Mặc cho thế cuộc đầy vơi
Dững dưng như một nụ cười vô duyên
1. Tiếng gọi từ bi của bậc bồ tát
2. Sự viễn ly vĩ đại
3. Thực nghiệm tâm linh
4. Sự tỉnh thức vĩ đại
Lửa lòng đã tắt từ lâu
Tự tâm thanh tịnh một bầu thanh lương
Mưa từ nước pháp nhành dương
Chúng sanh lợi lạc bốn phương đượm nhuần
Kệ Tắm Phật
Ngã kim quán nội Chư Như Lai
Tịnh trí trang nghiêm công đức phụ
Ngũ trược chúng sanh linh ly cấu
Đồng chứng Như Lai tịnh pháp thân
Tạm dịch :
Con nay tắm gội Đức Như Lai
Trí sạch trang nghiêm phước hiển bày
Chúng sinh năm trược lìa trần cấu
Chính tâm thanh tịnh vốn xưa nay
Phật hiệu thiên trung thiên
Hào quang chiếu đại thiên
Bát phong suy bất động
Đoan toạ tử kim liên
Tô Đông Pha
Oi luân hồi dài dài
Bao lần máu tuông chảy
Bao lần giáo gươm đâm
Khi ta làm giặc cướp
Bao lần máu tuông chảy
Bao lần giáo gươm đâm
Khi ta làm heo dê
Và đây tìm khắp chốn
Không một chúng sanh nào
Chẳng phải cha mẹ ta
Không một chúng sanh nào
Chẳng phải con em ta
Không một chúng sanh nào
Chẳng phải bạn bè ta
Này hỡi các hằng hữu
Chừng ấy đủ cho ta
Giải thoát tất cả hành
Chừng ấy đủ cho ta
Cảm niệm bao thống khổ
Chừng ấy đủ cho ta
Giải thoát tất cả hành
Chừng ấy đủ cho ta
Thương xót hết mọi loài
Câu Đối
Vườn Lum Bi Ni bảy bước
Xưng tôn cùng vũ trụ;
Nước Ca Tỳ La
Chín rồng tắm Phật cõi ta bà
DỪNG CHÂN LẦN CUỐI
Ta bà dong ruổi ngàn phương
Công hạnh viên mãn vô thường tròn xong
Dừng chân tự hỏi thinh không
Chơn thường chợt lắng bụi hồng từ đây
Trần Quê Hương
DÒNG SÔNG XƯA
Những ngày cuối Đức Như Lai
Hoá thân là cả hình hài ứng thân
Bệnh duyên ngũ uẩn xoay vần
Dòng sông xưa nước trong ngần thanh lương
Trần Quê Hương
Người đi vào cõi miên trường
Hoá thân để lại dọc đường tử sinh
Thời không vắng bóng hữu tình
Trần gian để lại bài kinh không lời
Hay
Trăng vờn trên đỉnh tháp thiên
Không gian vang vọng khúc thiền vô ngôn
Em yêu hỡi tình ta đâu còn nữa
Đã đến giờ chia xẻ cặp uyên ương
Dẩu đôi ta mang mãi mối tình thương
Thì cũng chịu cảnh vô thường đau đớn
Anh cũng biết tình bạn đâu trìu mến
Em cũng vui lòng khi anh cất bước ra đi
Để lên đường theo hình bóng từ bi
Em đừng cản để anh tròn mộng ước
Vầng trăng ai xẻ làm đôi
Đường trần ai vẽ ngược xuôi hỡi chàng
Đưa nhau một bước lên đàng
Cỏ xanh hai dãi mấy hàng châu sa
Hẹn nhau giữ trọn lời thề
Chúng sanh hết khổ anh về bên em
"Trên thế gian này tôi không biết còn
cái gì vĩ đại hơn là chân dung của Đức Phật
Đây là sự thể cách hoá toàn hảo một giá trị
tinh thần trong thế giới hữu hình"
Bá Tước Kaiserling
Ta từ bình minh chứng ngộ chân lý cho đến
đêm nhập Niết bàn ở Sa la này chưa hề nói một lời
Ở đây ba cõi chúng sanh
Tham sân biển khổ đầy tình sông mê
Lâu xa quên hẳn lối về
An sâu tế độ xin thề quy y
Cúi đầu lạy đấng Từ Bi
Cho con sám hối trong khi con về
Phật tâm thanh tịnh tợ lưu ly
Phật diện du như mãn nguyệt chi
Phật tại thế gian thường cứu khổ
Phật tâm vô xứ bất từ ly
Vui thay sáng lạng cả trời
Hoa đàm đã nở rạng ngời khắp nơi
Đại từ Đức Phật ra đời
Đem thuyền bát nhã độ người trầm luân
Thiều quang chói lọi cõi trần
Hỡi ai có biết hồng ân gần kề
Ca di ánh sáng đã về
Trời tối nhân gian mờ mịt quá
Giờ này thái tử định đi đâu ?
Chính đời mờ mịt nên ta phải
Đi để tìm ra ánh nhiệm mầu!
Ngày mai , bao kẻ trong than khóc,
Ly biệt, thưa ngài nỗi khổ đau,
Ta sẽ trỡ về khi thấy đạo
Giải thoát nhân gian vạn thảm sầu
Đông môn kiến lão nhân
Nam môn kiến bệnh
Tây môn kiến tử nhân
Bắc môn kiến sa môn
Bảy đoá sen vàng nâng gót ngọc
Đón mừng Bồ tát xuống trần gian
Vườn Lâm chợt thấy hoa đàm nở
Muôn vạn tim vui trỗi nhịp đàn
Chuông không một tiếng ngân vang
Lời kinh vô tự ngút ngàn không gian
Thế nhân điên đão gian hùng
Khát khao tham vọng không ngừng hành hung
Thù xứ sỡ máu nhuộm hồng
Xuống tay tế độ muôn lòng vầy vui
Ngài cho cuộc sống ngọt bùi
Người người hoà hợp đời đời thăm stươi
Thi Hào An Độ
Mỗi lời một giọt sương rơi
Mỗi cung một nhịp buông lơi não nùng
Mỗi hơi thở một dòng sông
Mỗi cái nhìn ...mạch suối trong tận nguồn
Mỗi bước đi một buồng tim
Mỗi dấu chân một lời nguyền thuye chung
Phan Thị Xuân
Phật xưa là một chúng sinh
Nhờ tu mà được đắc thành vẻ vang
Người đi vào cõi miên trường
Hoá thân để lại dọc đường tử sinh
Thời không vắng bóng hữu tình
Trần gian để lại bài kinh không lời
Làm chúng sanh muôn kiếp vẫn chúng sanh
Chốn mê thành vẫn lăn lộn mê thành
Trong tam giới vẫn ra vào tam giới
Tôi sợ ngày mai thành Chánh giác
Đường trần gian ai dìu bước em đi
Ngày nào địa ngục còn ma
Chúng sanh còn khổ Ta không thành Như lai
Rừng lâm Phật Thích thuở xưa kia
Non tuyết rén ra bát nhã kìa
Phổ hoá dân lành trong khắp chúng
Hoàn cầu bốn biển khắc danh bia
Đói là nỗi khổ lớn
Vô thường là chứng bịnh lớn
MỘT LẦN ĐI
Hai ngàn năm và chạy dài vô tận
Thế nhân ơi vui mãi ánh đạo vàng
Khi cuộc đời còn bể khổ đa mang
Vẫn còn đó nỗi lòng chàng Thái tử
...........
Này Da du ta đoạn trừ quá khứ
Sang canh rồi thôi cũng phải đi thôi
Những khoảnh khắc còn lại nỗi bồi hồi
Màn đêm ấy sương giăng tàn giá lạnh
Ngoài mênh mông trời đầy sao lắp lánh
Cả hoàng cung yên tỉnh dưới trăng mờ
Nàng say nồng giấc ngủ với con thơ
Ai thấu được mai này phòng đơn chiếc
.................
Chàng quyết đi trong màn đêm biền biệt
Bỏ lại sau điện ngọc với cung vàng
Với tột cùng riêng cuộc sống giàu sang
Để dong ruổi dấn thân không ngần ngại
..................
Chú Kiền trắc khi đã tung vó sãi dài
Đưa Thầy trò vào rừng sâu núi thẳm
Nhân loại mai này vui ngày đẹplắm
Bởi cảnh đời sẽ có bóng hoa che
.................
Xa nặc hỡi quay về đi nhé
Nắm tóc này người trao lại Phụ thân
Cả chúng sanh đang sống cảnh luỵ trần
Ta quyết chí tìm con đường giải thoát
....................
Đạo sĩ Tư đà thêm phần ngơ ngát
Khi biết rằng đây chính vị Pháp Vương
Sẽ ngự trị cả thế giới vô thường
Và xuất thế tất nhiên thành đạo nguyện
..................
Sáu năm trời nơi đại ngàn khổ luyện
Thêm mấy tuần trăng tâm khơỉ định thiền
Đạo quả chứng thành Tuệ giác vô biên
Hai ngàn năm trước mãi triền miên soi
Quán Chơn
Nghiêm thay tướng pháp Như Lai
Cao giơ huệ kiếm sáng ngời thuỷ tinh
Thời lành cả mở hội kinh
Reo đưa gió Phật quét thanh bụi tà
Vầy đoàn yến múa oanh ca
Vượn xanh dâng trái hạc già nghe kinh
Người đi tìm lại dấu xưa
Nghìn năm phiêu lãng nắng mưa nhạt nhoà
Bước chân sen ngự mấy toà
Lung linh ngàn cánh chói loà hào quang
Gió đưa mây hạ nhẹ trôi
Hương sen hoa phượng ngát đồi thông xanh
Mắt ai xanh biếc long lanh
Đón mùa Phật đản giữa ngàn yêu thương
Gió ở nơi đây gió ở ngàn
Đời chưa ngừng lệ chưa vơi than
Thời gian chẳng ngớt mười phương gió
Gió bạt non cao gạt sóng tràn
Rồi đến bây giờ Phật đản sinh
Hai ngàn năm rưỡi rạng tâm linh
Chư thiên nhân loại mười phương cõi
Nhập một ngày thiên hưởng thái bình
Oi bóng Người trên vạn nẻo đường
Y vàng thắm đượm ngát muôn phương
Thương đời còn vướng trong ngàn mộng
Mở cửa vô sinh xoá đoạn trường
Mùa Thánh đản về hoa nắng bay
Hương trầm toả ngát cả trời mây
Sáu đường sinh tử dường phiêu bạt
Xin hướng về đây lễ Phật đài
Nguyên Thuần
Thiền toạ gốc cây hàng huệ sĩ
Chôn mình trong đất bậc chân nhân
Thân tâm thanh tịnh hưởng niết bàn
Trí tánh bình đẳng chuyển pháp luân
Có một người sanh giữa thế gian
Cho đời vơi khổ bớt lầm than
Cho niềm tin đến trong nhân loại
Thắp sáng ngàn sau ánh đạo vàng
Điện ngọc ngai vàng vương vấn chi
Tuổi xuân nào hệ luỵ thê nhi
Người đi mở lối cho muôn thuở
Ra khỏi phù sinh thoát khổ bi
Nguyên Thuần
Dung nhan Phật tốt lạ lùng
Hào quang chiếu sáng khắp cùng mười phương
Từ bi oai đức khôn lường
Ba đời tế độ dẫn đường chúng sanh
Được thấy tướng lại nghe danh
Cũng nhờ kiếp trước căn lành trồng sâu
Thế Tôn đủ phép nhiệm mầu
Làm cho nhân loại cúi đầu quy y
Ngũ phần hương toã khắp mười phương
Kết lại thành mây nguyện cúng dường
Pháp thân thanh tịnh mười phương Phật
Mỗi niệm tương ứng lý chơn thường
Thiện tai đại trượng phu
Năng liễu thế vô thường
Khí tục thú nê hoàn
Công đức nan tư nghì
Huỷ hình thủ chi tiết
Cắt ái từ sở thân
Xuất gia hoằng thánh đạo
Thệ độ nhất thiết thân
Thiên nhãn thông không ngại
Nhục nhãn ngại không thông
Pháp nhãn chỉ quán tục
Huệ nhãn rõ chơn không
Phật nhãn ngàn mặt nhật
Chiếu khác thể lại đồng
Thấy sự thật mà không tự hào tinh mắt
Hiểu sâu xa mà không nghĩ tuệ mình cao
Hàng Thinh Văn như thế hiếm dường bao
Như hạt cát long lanh trên sa mạc
Có hình tướng hay không hình tướng
Ơ gần ta hoặc ở xa ta
Đã sanh rồi hoặc sắp sanh ra
Cầu cho tất cả đều an lạc
KTB
Chùa ngọc cây xanh suối lượng dòng
Hoa yên mười mái năng đùa song
Dâng hương ướm hỏi bao nhiêu khách
Ai kẻ tâm trần đã rửa xong
Ai lơ lững như thuyền nan không bến
Ai hận đời không một chút tình thương
Ai thấy mình sao lạnh lẽo thê lương
Mơ kiếp sống một mùi hương giải thoát
Thì đây
Mắt Thế Tôn nhìn xa muôn vạn dặm
Mắt Thế Tôn như biển thẳm xanh màu
Tay hiền từ đốt đuốc giữa đêm thâu
Với pháp nhủ đầy vàng châu cảm mến
Xưa vì chúng sanh khơỉ đại bi
Tu hành lục độ ba la mật
Nên được tướng tốt than đẹp đẻ
Chúng sinh trông thấy đều vui mừng
Kính lạy Phật từ bi quảng đại
Vì chúng sinh muôn loại đão điên
Luân hồi sinh tử triền miên
Làm thầy hướng dẫn nhân thiên thoát nàn
Khai mở đạo cam lồ
Gieo niềm tin hoan hỷ
Cõi diêm phù chuyển pháp
An lạc cả muônloài
Sen quí nở đài giác ngộ
Hào qưuang chói rạng muôn phương
Trí tuệ vượt tầm pháp giới
Từ bi thắm đượm non sông
Vừa thấy dung nhan Điều ngự
Trăm ngàn phiền não sạch không
Quay về tán dương công đức
Tinh chuyên đạo nghiệp vun trồng
Mỗi bước chân là mỗi đoá sen
Thắm nhuần mưa pháp sáng hoa đèn
Bừng lên chơn lý ngời ngời toả
Mỗi bước chân là mỗi đoá sen
Mỗi mãnh y là mỗi niết bàn
Ngâm dòng thơ cho mạch sầu tan
Khi đã tỉnh bến mê là giác
Thì chong đèn cho tỏ thế gian
Đường trúc sương treo nếp áo chầu
Thi hồn bổng vướng giữa dòng sâu
Như Lai ví giải dòng oan được
Bao khách trầm luân thoả nguyện cầu
Phật động lòng thương kiếp đoạ đày
Hoá thân làm tuyết bốn trời bay
Kết hoa sáu cánh sen mười trượng
Giọt tịnh bình xoa dịu đắng cay
Nhớ xưa bồ tát Tất đạt đa
Trốn cha lìa vợ vượt tỳ la
Sáu năm tu tập nhiều gian khổ
Đạo quả tròn nên Phật Thích Ca
Hò ơ..! trong đàm gì đẹp bằng sen
Lá xanh bông trắng lại chen nhuỵ vàng
Nhuỵ vàng bông trắng lá xanh
Gần bùn mà chẳng......hò ơ....
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn
Sáu năm khổ hạnh chốn rừng già
Khổ hạnh ai bằng Sĩ đạt ta
Chim hót trên vai sương phủ áo
Hưu kề dưới gối tuyết đơm hoa
Suy cơ tạo hoá hồn mê mẫn
Thấy rõ huyền cơ trí sáng loà
Thữ hỏi ai tìm chơn lý đạo
Bên bờ sông giác Thích Ca ta
Phật là thầy chí đạo
Bậc tỉnh thức vẹn toàn
Tướng tốt đoan trang
Trí và bi viên mãn
Pháp là con đường sáng
Dắt người thoát cõi mê
Đưa con trỡ về
Sống cuộc đời tỉnh thức
Tăng là đoàn thể đẹp
Cùng đi trên đường vui
Tu tập giải thoát
Làm an lạc cho đời
Phật là quê mẹ thương yêu
Kinh là những tiếng sáo diều của em
Chùa là bóng mát quê hương
Là nơi chan chứa tình thương vào đời
Bụt là vầng trăng sáng
Đi ngang trời thái không
Hồ tâm chúng sanhlặng
Trăng hiện bóng trong ngần
Đức Phật còn là Thái Tử đã than với
Da Du Đà La rằng: Trong cung vui khi nghĩ
dến vô thường của kiếp người chúng ta sẽ già
yếu xấu xa, thời gian sẽ phủ lên đầu chúng ta
những lớp tơ bạc. Oi mắt trong của em rồi sẽ
mờ đục, môi đỏ của em rồi sẽ úa màu. Ta nghe
trong ta trong em và trong cả mọi người mỗi đổ
vỡ dưới sức tàn phá của búa thời gian. Tất cả
những gì quí giá nhất của đời người, chúng ta
ôm giữ một cách tuyệt vọng, những bảo vật
trong ta như ôm giữ một cái bóng, như nắm bắt
một làn hương
Nhạc trời trỗi dậy khắp muônphương
Hoa nở chim ca ý dị thường
Rộn rã ưu phơi nắng hạ
Vườn lâm hoà điệu gió say hương
Đây cõi ta bà lấp lánh sao
Đây tầng Đâu suất rạng muôn màu
Pháp thân đại sĩ nguyền tiến bước
Trãi kiếp vào đời quyết chẳng nao
Đây dãi ngân hà chiếu đại thiên
Đây trời đâu suất hội chư hiền
Pháp thân đại sĩ hằng khuyên tiến
Thệ nhập trần lao hoá hữu duyên
Cây là chồi hoa là nụ rất tươi
Đất vỡ mới nước trong từ mạch nứt
Trời tinh khôi người sắp nở môi cười
Người khắp nở môi cười (TAN )
Tôi tưởng niệm một ngày sinh cổ đại
Một kỳ hoa một tư tưởng trọn lành
Mà thơm ngát hương bình an toả mãi
Một cây xanh thành ức triệu rừng xanh
TAN
Oi từ độ đá thành tên
Oi từ độ đất nên hìnhcỏ hoa
Giọt cành dương hạt mưa sa
Pháp âm dậy giữa phong ba ngọt ngào
Từng biển thắp từng non cao
Ý chi không Phật lời nào không kinh
Trụ Vũ
Sáng hôm nay Bụt lại về
Như từng buổi sáng bồ đề tung tăng
Đêm nào đêm chẳng sáng trăng
Ngày nào ngày chẳng ngày rằm tháng tư
Bụt về trên lá phương thư
Trên hoa thông điệp thắm như quê mình
Trụ Vũ
Oi ngày vui mở hội
Ngày của trần gian mãi miết
Dệt mộng vàng cho ngàn kiếp soi chung
Mừng Phật đản ngày mở đầu lịch sử
Một vĩ nhân mà bản chất thường nhân
Công khai hoá lòng đại từ muôn xứ
Đón nhận đều như nắng ấm mặt trời xuân
TAN
Với hoa sen tôi cố giữ vẹn hương mầu
Hương ngát đã vào các sớm nhỏ
Màu tươi đã mát cả lầu sang
Sen ơi giản dị trong tư chất
Hoa Phật vì đời mà điểm trang
TAN
Tuyệt vời bảy bước hoa sen
Trang nghiêm cho cõi bùn đen nhiệm mầu
Giữa lòng biển thệ thiên thâu
Chợt nghe lóng lánh xưa sau nụ cười
Sáng nay Bụt lại vào đời
Ngón tay hoa trỏ cho mười phương trăng
Trụ Vũ
Bóng thiều quang thắm thoắt thoi đưa
Cái già sẽ đến không mấy lúc
Ta tuy giàu sang qquyền thế
Nhưng làm sao tránh khỏi cảnh này
Nữa khuya Đức Phật vào đời
Trong đôi cánh hạc tuyệt vời lên trăng
Cành hoa muộn nở ngoài sân
Thoảng hương xa Phật đến gần trong hương
Phật là hoa Phật là hương
Là trăng là hạc là hồn phương đông
Trụ Vũ
Rạng ngày chim hót vừng đông
Chở chuyên trên cánh hoa hồng âm thanh
Ba nghìn vô tự chân kinh
Lắng nghe thoảng đến tai mình đơn sơ
Lời chim hót tiếng quay tơ
Cả âm thanh cả lặng tờ đều kinh
Trụ Vũ
Phật ngời trong mắt thuỷ tinh
Phật thơm trên má cây huỳnh cành giao
Phật phơ phất giữa hàng rào
Thắm hoa râm bụt xôn xao nắng chiều
Trụ Vũ
Tinh hoa toàn thiện tự phương đông
Đức Phật cao siêu mức tột cùng
Chứng quả niết bàn vương tự lực
Vạch đường giải thoát vạn kỳ công
Từ bi cứu khổ lòng vô ngại
Trí tuệ ban mai cõi đại đồng
Thế giới chuyển mình phăng ánh sáng
Tinh hoa toàn thiện tự phương đông
Lịch kiếp vi minh quân vi hương tướng
Vi đạo sư vi hiếu tử
Vận dụng chơn như kết vô lượng thiện duyên
trang nghiêm phước hải
Khí quốc thành khí vương vị khí thê loan
Hiện thế khí trân bảo viên thành Đại Giác
Bạt tế tam hữu
Một chúng sanh duy nhất
Một nhân vật phi th]ờng
Vì hạnh phúc nhân loại
Mà xuất hiện thế gian
Chết hay sống ta không quản ngại
Giữ thân này hay phải bỏ đi
Bỏ đi ta bỏ tức thì
Với tâm sáng suốt có gì sợ lo
Em hãy hy sinh hạnh phúc mình
Để anh tầm đạo cứu nhơn sinh
Tình ta nay đẹp mai đau khổ
Lưu luyến làm chi một bóng hình
Võ Đình Cường
Còn nhớ vô ưu cây bảo thọ
Ngàn năm giữ mãi vrx nên thơ
Ta là Phật đã thành
Các ngươi là Phật sẽ thành
Các con hãy tự mình thắp đuốc lên mà đi
Ta chỉ là một lương y một hướng đạo
Dẫn đường trong đêm tối
Ta không muốn quyền vương hay chức tước
Của bao người đang trồi hụp bể nguy
Ngày mai đây ta quyết chí ra đi
Tìm chơn lý cho muôn người soi sáng
Ta không thể vùi thân trong lửa đạn
Kiêm sa trường nhuộm màu áo hoàng vương
Không thể vui trên vạn khổ tang thương
Của nhân thế muôn đời trồi hụp mãi
Mai ta đi mang kiếp người hồ hải
Tìm đạo vàng soi sáng cả trần gian
Mùi hương đức hạnh bi trí dũng
Un đúc trong người Tất đạt Đa
Ngàn năm sống mãi trong ta
Nhớ ơn Đức Phật Thích Ca muôn đời
Song lâm quì dâng toà Như Lai
Nhơn thiên chiều hôm vắng bóng Ngài
Oi đời thương tiếc bao loài khóc
In dáng người xưa đau đớn thay
Người đã về đây với cõi đời
Con thuyền bát nhã vượt trùng khơi
Am vang cứu rỗi hồn nhân loại
Khỏi biển trầm luân thoát mộng đời
Tỳ la đêm nay người cứu tinh
Trần gian trăng sao ngàn lung linh
Anh mai vừa chói ngời tia nắng
Là Đấng Như Lai hiện bóng hình
Lồng trăng sao bóng người dũng sĩ
Trót thương đời quyết chí ra đi
Công danh phú quí thu sương sớm
Phổ cứu chúng sanh chí tạc ghi
Từ ấy vườn hoa vắng bóng Ngài
Đêm đêm gió nhẹ thoáng u hoài
Chim khuyên biếng hót hoa tàn sắc
Tất cả chìm trong niệm nhớ Ngài
KỆ TẮM PHẬT
Hôm nay được tắm cho Như Lai
Trí tuệ quang minh công đức lớn
Chúng sanh ba cõi đang chìm đắm
Được thắy trần gian hiện pháp thân
Thế Tôn dung mạo như vầng nguyệt
Lại như mặt nhật phóng quang minh
Hào quang trí tuệ chiếu muôn phương
Hỷ xả từ bi đều thấm nhuần
Bảy đoá sen vàng nâng gót tươi
Chín rồng phun nước tắm cho người
Chư thiên rộn rịp niềm hoan lạc
Hoa lạ quỳ dâng đấng cứu đời
Ơn Phật lớn lao chẳng nghĩ lường
Cũng vì bác ái với lòng thương
Xả thân tuổi trẻ tầm chơn lý
Cầu đạo chẳng màng tuổi thanh xuân
Tinh khiết như hoa sen
Rạng ngời như bắc đẩu
Xin quay về nương náu
Bậc thầy của nhân thiên
Đức Di Lặc ngồi trơ bụng đá
Mặc bụi trần bám đã rồi rơi
Dẫu cho trần thế đầy vơi
Dửng dưng như một nụ cười vô duyên
Kính lễ Phật từ bi quảng đại
Vì chúng sanh nhân loại đảo điên
Luân hồi sanh tử triền miên
Làm thầy hướng dẫn nhân thiên thoát nàng
Quê hương đạo pháp thắm tình
Ngời trang sử việt mấy nghìn năm qua
Hương từ Phật đản bay xa
Niềm thương một cõi vị tha tâm hồn
Một đức Phật ra đời
Đau khổ liền nhẹ vơi
Nụ tầm xuân vừa nở
Hương bay ngát đất trời
Đoá ưu đàm nở rạng ngời
Lâm tỳ ni rực một trời sắc hương
Pháp thân hiện giữa vô thường
Gót vàng bảy bước mở đường chơn như
Nguyện sanh về tịnh độ
Sen nở thấy vô sanh
Chư Phật và Bồ tát
Là các bạn đồng hành
Pháp Phật thật phi thường
Bảy hạt đầy mười phương
Cúng dường khắp pháp giới
Từ bi không biên cương
Bởi giấc mơ tiên con lở say
Lòng con mến Phật tự bao ngày
Hôm nay chuông gọi hồn con tỉnh
Phủi sạch trần ai con đến đây
Người về khoác cả nắng vàng
Cho vườn chùa nở cánh hoàng lan hương
Ngỡ mình như một giọt sương
Lung linh trong cõi diệu thường đó chăng
Phật về mở cửa vô minh
Mở dòng suối ngọt khơi tinh chúng sanh
Phật về cho đất thêm lành
Cho hoa thêm nhuỵ, cho cành thêm xinh
Sen lên từng đoá hoá thân
Nhìn sâu con thấy dấu chân của Người
Phật đi hoa cũng mỉm cười
Bình minh nhân loại khi người về đây
Đêm nay trăng tròn hơn mọi tháng
Lá nhỏ trên cành gió mơn man
Hương trầm thơm toả mờ sương khói
Cuộc đời hư ảo sắc hay không
Hoa sen vừa nở trên đầm biếc
Nắng đã lên rồi thức bình minh
Chim hót trên cành như tiếng hát
Mừng Phật đản về độ chúng sanh
Trăng vằng vặc soi đất trời bát ngát
Mây muôn phương rạng rỡ bóng thiên thần
Mạn đà la mưa hoa hương ngào ngạt
Chuyển luân vương vừa giáng hạ phàm trần
Người nhập thế ánh bình minh rực rỡ
Vạn vật reo mừng chiêm ngưỡng dung quang
Đài sen báu bảy bước chân nhẹ đỡ
Nước rồng thiêng suối mát gội kim thân
Con kính cẩn quỳ dưới chân Từ Phụ
Tâm hồn con thấm đượm đức ân Người
Con xin sống một cuộc đời an trú
Trong yêu thương Ngài ban rải nơi nơi
Hãy để tâm tĩnh lặng
Theo tiếng niệm Di Đà
Hãy sống vui an lạc
Mai về chốn quê xa
Oi Từ Phụ cha lành chung bốn cõi
Thương chúng sanh ngài thị hiện ta bà
Diệt khổ đau ngài đi tìm nguồn cội
Cứu muôn loài ngài vứt bỏ xa hoa
Mang ánh sáng, ngời soi nơi tăm tối
Pháp nhiệm mầu ngài gieo rắc trần gian
Từ buổi nọ mấy ngàn năm dời đổi
Vẫn còn đây rạng mãi ánh đạo vàng
Hôm nay trong ánh bình minh
Hào quang rạng chiếu chúng sanh vui mừng
Thế Tôn xuất hiện cõi trần
Hân hoan đến mấy tầng không nhạc trời
Hoa đàm rộn nở nụ cười
Trần gian chào đón một người siêu nhân
Không gian rực sáng vầng trăng
Trần gian pháp vũ khiến đời thăng hoa
Bốn phương nhân loại hoan ca
Từ bi hỷ xả chan hoà nguồn vui
Giây phút ấy thế gian bừng chấn động
Đoá ưu đàm hé nụ mấy ngàn năm
Sen nở thắm bên hồ hương gió lộng
Muôn cung tơ nhã nhạc tấu bổng trầm
Trăng mùa Phật đản thiêng liêng
Trăng hôn mái ngói chùa làng quê hương
Trăng soi sáng mãi tình thương
Ngàn năm trăng vẫn diệu thường cõi tâm
Dù xa cách mấy nhịp cầu
Đến ngày Phật đãn năm châu cũng gần
Ra đi rồi lại quay vào
Phút giây chia biệt dạt dào tình thương
Song đây tiếng vọng vô thường
Tình riêng gát lại lại chọn đường xuất gia
Thân giới phẩm đã đượm nhuần mưa Phật pháp
Ao cà sa thêm rạng vẻ phước điền
Mùa Phật đản con thành tâm lễ Phật
Nguyện cầu Ngài phân toả ánh hào quang
Để chúng con được đón ánh đạo vàng
Sống thư thái trong hào quang chư Phật
Ngày Phật đản tin về mùa kỷ niệm
Rộn ràng lên người con Phật năm châu
Nghe niềm vui mang sắc thái nhiệm mầu
Niềm tin vững in sâu lòng thệ nguyện
Bậc đại giác ta bà đà xuất hiện
Cứu quần sanh thoát khỏi bể trầm luân
Một đời vì pháp độ sinh
Quyết noi theo tấm gương lành Phật trao
Cho đời vơi nổi sầu đau
Khuôn vàng thước ngọc thâm sâu lý huyền
ÂN SƯ
Mưa chiều khói nước đượm thiền môn
Văng vẳng di ngôn dạ chạnh buồn
Cảnh cũ người xưa bao kỷ niệm
Nhớ người nhớ dáng chúng trung tôn
Ơn giáo dưỡng sinh thành nên huệ mạng
Nghĩa thầy trò muôn kiếp trả chưa xong
Trai tuần chung thất ngưỡng mong
Cúng dường tam bảo hướng trông về thầy
Kính lạy Tăng người thầy chí cả
Thay Thế Tôn truyền bá đạo mầu
Tuỳ duyên hoá độ vô cầu
Làm thầy mô phạm dẫn đầu chúng sanh
Chùa rộng thênh thang bóng đại đồng
Tấm lòng ưu ái sánh biển đông
Mưa kinh, gió pháp lời khuyên dạy
Om cả ta bà cõi sắc không
Trần thế chuyển mình hoa lá bay
Thầy đi về tận cõi trời tây
Lời xưa di cảo còn gìn giữ
Mõ sớm chuông khuay dõi bước thầy
Hồi chuông sớm đưa thầy về cõi niết
Con bàng hoàng khóc giữa đêm thâu
Hiện thân giữa chốn bụi hồng
Ưng vô sở trụ tâm không não phiền
Ngàn năm bia đá dể mòn
Ngàn năm tâm khảm vẫn còn khắc ghi
Ta bà một thuở ra đi
Hạc vàng cất cánh tây quy nhẹ nhàng
Bát cơm ngọc tấm lòng vàng
Hương hoa lễ nhạc, cúng dàng Tôn sư
Khuất bóng tôn sư trời giá lạnh
Vắng lời giáo huấn gió đìu hiu
..........môn phái lòng se thắt
Phật tử muôn phương lệ thấm đều
Hôm nay nhìn lại thầy trong ảnh
Sao nhớ chùa xưa quá đi thôi
Chân dung dáng vẻ từ bi ấy
Mãi mãi từ nay đã mất rồi
Rừng tùng thưa thớt từ nay
Cội tùng ngã bóng về tây xa vời
Thầy đi để lại cho đời
Giới đức nghiêm tịnh người người kính thương
Miền cát trắng từ nay vắng bóng
Bậc chân tu trọn sống cho đời
Tấm gương đức hạnh tuyệt vời
Việc đời hạnh đạo nay vơi trọn tình
Quảy dép về tây chốn nghỉ ngơi
Hạc vàng cất cánh chốn chân trời
Dung nhan đã khuất nơi trần thế
Kẻ ở người đi luống ngậm ngùi
Một mai thân xác tiêu tan
Danh thơm vẫn ở thế gian muôn đời
Pháp thân lồng lộng tuyệt vời
Chiếu soi pháp giới, rạng ngời chân như
Sinh như thể đắp chăn bông
Thác như cởi áo hạ nồng khác chi
Xưa nay các pháp hữu vi
Không sao tránh khỏi hiệp ly vô thường
Trăng linh thứu chiếu miền lạc cảnh
Gió từ bi phất phưởng chốn ta bà
Giờ thầy thượng phẩm đài hoa
Nụ an nhiên ấy trong ngần như như
===========================
Chân bước nhẹ lên thềm hoa cửa Phật
Lòng từ bi náo nức bổng dâng trào
Nhìn khói hương nghi ngút tự bàn cao
Thầm khấn nguyện chúng sanh đời bớt khổi
Cũng người ,như mọi người chúng ta
Vô minh tạp niệm cuốn phăng ra
Trí- bi - dũng tiến lên bờ giác
Hiện hữu chơn tâm ấy Phật đà
Đinh Hồi Tưởng
NIỀM VUI SIÊU THOÁT
*Vén trăng Phật xuống trần gian
Sắc thân tinh đẩu chảy rtràn lưu ly
Sen vàng nở bảy bước đi
Cốt cách vi diệu dung nghi đại hiền
* Hoàng thành Xá Vệ đứng lên
Mừng vui nhảy múa dáng mềm tiên nga
Hương ươm từ đoá sa la
Thơm thơm đại nguyện, chan hoà nước mây
*Gió lành phơ phất ,ô hay!
Đất người mát mẻ, và ngày và đêm
Người ơi! Giây phút linh thiêng
Núi cao cúi xuống, thương miền tà huân
*Phật về cây lá thanh tân
Niềm đau hạt muối vỡ gần vỡ xa
Biển dâu lận đận không nhà
Chợt nghe siêu thoát câu ca thượng đầu.
Minh Đức Triều Tâm Anh
Thiên thượng thiên hạ,
Duy ngã độc tôn
Nhứt thiết thế gian
Sinh lão bịnh tử
(Trên trời dưới trời
Chỉ có Ta trên hết
Tất cả trong thế gian
Đều sinh lão bịnh tử)
Ta là bậc cao nhất trên đời
Ta là người quí nhất trên đời
Ta là bậc chí tôn trên đời
Sự sinh ra của ta kiếp này là kiếp cuối cùng
Nay ta chẳng còn tái sanh nữa
Ta phải đi một khi ngày đã tận
Yêu đã xong và ân oán đã xong rồi
Ta tịch diệt giữa cõi trần bụi bặm
Anh hào quang lìa hẳn cảnh luân hồi
Có thương tiếc xin đừng thương tiếc quá
Buồn đủ buồn như mọi cuộc chia ly
Ta để lại không mang theo gì cả
Thật nhẹ nhàng như gió lúc ra đi
Vì đời cần những giai điệu đẹp
Nên ta làm những nốt nhạc xanh
THIỀN SƯ
Khai thị Trần Thái Tông rằng
Trong núi vốn không có Phật, Phật ở ngay trong
lòng
Lòng lặng mà hiểu, đó chính là chân Phật.
Nay nếu bệ hạ giác ngộ tâm đó thì lập tức thành
Phật, không nhọc công tìm kiếm ở bên ngoài"
Phàm là bậc nhân quân thì phải lấy ý muốn của
thiên hạ làm ý muốn của mình, lấy tấm lòng của
thiên hạ làm tấm lòng của mình. Nay thiên hạ
muốn đón bệ hạ về thì bệ hạ không về sao được!
Duy có việc nghiên cứu nội điển xin bệ hạ đừng
chút xao lãng mà thôi"
Phù Vân Quốc Sư
Sống như mặc áo Chết như cỡi quần
Xưa nay vô cùng Không đường nào khác
Trần Thái Tông
Từ bồn tắm tới bồn tắm
Toàn thể chuyến đi dài
Chỉ thế mà thôi
Issa
Mở toang tám chữ mà trao
Có đâu dư chuyện ngõ hầu trình anh
Trần Thái Tông
Khải tay phá vạn trùng san
Công phu thế ấy vẫn nhàn làm sao
Trần Thái Tông
Chẳng đợi vô thường đến rước ta
Quyết lòng tránh khỏi cửa Diêm la
Mừng nay chim cá dầu bay nhảy
Nò lưới rảnh rơi rộng lãng xa
HT. Huệ Lựu
Đản tri kim nhật nguyệt
Thuỳ thức cựu xuân thu
Thiền Lão TS
Thân như tường vách đổ xiêu rồi
Thiên hạ bồn chồn xót dạ thôi
Nếu rõ tâm không không sắc tướng
Sắc không ẩn hiện mặc xoay dời
Viên Chiếu TS
Biết thời biết thế đôi đường vẹn
Bước tới liên đài cũng dể thôi
Đạo Tế TS
Sông yêu chìm nổi lúc nào thôi
Nhà lửa đốt thiêu bao giờ dứt
Trần Thái Tông
Tạc nhật giai đầu do tẩu mã
Kim triêu quan nội dĩ minh thi
Liên Trì ĐS
Một chút giận hai chút tham
Lận đận suốt đời ri cũng khổ
Trăm điều lành nghìn điều nhịn
Thong dong tấc dạ rứa mà vui
HT.Thiện Siêu
Nếu vẫn nhàn việc ở trong tâm
Thì ngày ngày đều xem là ngày đẹp
Vân Môn TS
Nguyệt vô sự chiếu nhân vô sự
Thuỷ hữu thu hàm thiên hữu thu
Trần Nhân Tông
Đèn song chếch bóng sách đầy giường
Đêm vắng, sân thu lát đát sương,
Thức dậy tiếng chài đâu chẳng biết
Trên cành hoa quế, nguyệt lòng sương
Trần Nhân Tông
Một thân nhàn nhã dứt muôn duyên
Hơn bốn mươi năm những hão huyền
Nhắn bảo các người đừng gạn hỏi
Bên kia trăng gió rộng vô biên
TT.Thượng Sĩ
Ngọc hun đỉnh núi màu thuần nhả
Sen nở trong lò sen chẳng tàn
Ngộ An TS
Nếu không do gió quét mây mù
Làm sao thấy được trời thu vô tận
Trí Bảo TS
Giang Hồ Mê Mãi
Cái tâm hồ hải ban sơ
Sớm hôm thôi lượn, khắc giờ tên bay
Trăng thanh gió mát sinh nhai
Non xanh nước biếc cũng ngày ngày dư
Dong buồm mai sớm phiêu du
Chiều nghiêng sáo thổi với mù sương chơi
Người chèo nay bặt tăm hơi
Thuyền không trên cát lâu rồi thuyền không
TT.Thượng Sĩ
Cơn giông
Ô kìa vỏ ốc
Trống không
Yajin
Trên bờ sông hoang vắng
Còn lại một mình tôi
Thuyền vàng chở mọi thứ
Mang tất cả đi rồi
Thi hào Tagore
Nếu biết đem hư không xử thế
thì ai hại được mình?
Trang Tử
Giang Hồ Tự Thích
Sông dài, thuyền nhỏ lênh đênh
Chèo đưa lãng đãng qua ghềnh thác xa
Từ đâu tiếng nhạn bay qua
Chợt hay thu đến muôn nhà gió thu
TT.Thượng Sĩ
"Các con muốn đi đâu?
Thầy không nương vào chổ trụ để trụ,
cũng không lấy chổ vô trụ để trụ".
Vạn Hạnh TS
"Khi Đức Phật dập tắt ngã trong Ngài
, thế giới bừng nở hoa. Và đúng thế,đó là cái lối vẫn hằng diễn ra với những ai mà đạo là sự ngạc nhiên, chứ không phải là cứu chuộc!"
Joseph Campbell
Đã mang chí lớn ở trong lòng
Nghe lời vi diệu ý theo cùng
Tham dục bỏ xa ngoài vạn dặm
Diệu lý cao siêu mãi bao dung
Trí Nhàn TS
Thị phi bình đẳng tướng thôi
Cung ma cõi Phật tuyệt vời như nhau
Huyền Quang TS
Vì ta đã biết trăng rồi
Trái tim ta đó sáng ngời là trăng
Hàn Sơn
Khai trì bất đãi nguyệt
Trì thành nguyệt tự lai
Nhớ ai luống những thiết tha
Sầu ta khôn rửa tình ta khôn mài
Thiết tha luống những nhớ ai
Sầu cao như núi tình dài như mây
Thánh Tông di cảo
Chúng ta cách biệt nhau
Từ ngàn vạn kiếp xưa
Nhưng chưa bao giờ xa cách
Dù một phút giây nào
Chúng ta đối diện nhau
Hằng ngày suốt ngày lâu
Suốt ngày nhưng không gặp
Không bao giờ gặp nhau
Suzuki
Việc làm hư thật tự mình hay
Hoạ phước do ta chớ hỏi thầy
Thiện ác chung qui đều báo ứng
Nếu không đến sớm ắt là chầy
TS.Từ Đạo Hạnh
Chiều nay gió tạt mây về núi
Mưa nhẹ rơi rơi giọt nữa chừng
Y Sa
Bồ đề tâm tự thuở nào
Xưa nay thanh tịnh làu làu gương xưa
Muốn tu chứng đạo chân thừa
Bồ đề tâm nguyện sớm trưa tu trì
ĐS.Trừng Quán
Từ nay cõi Thánh bước lần
Bồ đề thêm lớn muôn phần cao xa
Được vào trong pháp vương gia
Đủ duyên, đủ phước nghe qua pháp mầu
ĐS.Vân Thê
-Khi mỗi đơn thể được tạo lập
Thì thế giới hợp thể được hình thành
Cũng vậy, khi các uẩn nhóm họp
Thì tạo nên một thực thể chúng sanh
TKN.KIM CƯƠNG
- MẶC TÌNH
Lời trăng, lời gió lời mây
Mênh mông - Ta phút giây này
mênh mông
Chạnh lòng tay với trăm năm
Lao xao nữa đất - trầm ngâm nữa trời
Bước chân ta - bước chân người
(bước chân dâu bể... rót cười vào đêm)
Thôi thì ! lạ lạ quen quen
Mặc tình nhớ - mặc tình quên....
Mặc tình.
Y SA
Con sông cuồn cuộn con sông chảy
Cát bụi theo nhau cát bụi về
Quay lại muốn tìm đôi dép cũ
Chợt bóng mình hút giữa sơn khê
Triều Tâm Anh
Lời qua tiếng lại
Ích lợi chi đâu ?
Sao không dừng lại
Kẻo hố thêm sâu.
Lời qua tiếng lại
Giải quyết chi đâu ?
Sao không dừng lại
Thở nhẹ và sâu.
Lời qua tiếng lại
Đưa ta tới đâu?
Sao không thở nhẹ
Mỉm cười nhìn nhau.
Thiền Ca
Hư vô diệu thể vẫn khoe bày
Khắp cõi Sa Ba, gió dịu bay
Vui nhất Vô vi, ai cũng hiểu
Vô vi, nhà ở chính nơi này
TS.Chân Không
Lục rậm, hồng thưa cảnh quạnh hiu,
Mây quang, mây tạnh đất tan rêu
phòng trai giảng đoạn, Sư về viện,
cầu bến canh đầu, bóng nguyệt treo.
Trần Nhân Tông
Lòng khe in ngược bóng cầu hoa,
Hết sáng bù khe vệt nắng tà,
Lặng lẽ nghìn non rơi lá đỏ,
Mây giăng như mộng, tiếng chuông xa
Trần Nhân Tông
Mừng khổ đều vô cùng,
Vần xoay hoá "kia" "nọ"
Bao giờ sinh tử không màng,
Um tô rô! Ta vào cõi thọ
Trì Bát TS
Đôi vành luân chuyển giữa bầu trời
Biển cả lo gì chút bọt trôi
TS.Huyền Quang
Giang hồ tếch một lá thuyền con,
Chèo khỏi hàng lau, gió dập dồn,
Trắng xoá chim âu, trời lẫn nước,
Mịt mù bốn phía ngọn triều tuôn !
TS.Huyền Quang
Thu về chẳng báo nhạn theo bay,
Cười nhạt người đời uổng xót vay,
Thôi hỡi môn đồ đừng quyến luyến,
Thầy xưa mấy lượt hoá thầy nay
TS.Từ Đ Đạo Hạnh
Đầu non mây nổi khi chơi sớm,
Eo biển trăng soi ngủ lại đêm.
Bổng chốc thấy mình đầy hứng thú,
Thơ tuông ngọn bút dạt dào thêm
Trần Thánh Tông
Nào phải rừng xanh hay cỏ tía,
Cuối cùng đâu chẳng chốn yên lòng.
Người đời chỉ thấy nghìn non sáng
Tiếng vượn rừng sâu ai biết không ?
TT.Thượng Sĩ
Nữa gian nhà đá, bạn cùng mây,
Tấm áo lông thô lạnh tháng ngày.
Sư khểnh giường thiền, kinh trước án,
Lò tàn, than lụi, sáng nào hay.
TS.Huyền Quang
Ba chục cung tiên ,giường ngủ đặt,
Tám nghìn bóng tháp,nước triều reo
Phổ Minh phong cảnh,chùa như cũ,
Trong giấc mơ màng Thuấn thấy Nghiêu.
Trần Nhân Tông
147-Thân như hơi thở luồng qua phổi
Mệnh tợ mây luồng đỉnh núi xa
Chim quyên kêu rả bao ngày tháng
Đâu thể ngày xuân dể luống qua
Trần Nhân Tông
148-Ta kết tiền duyên với phật đài
Thung dung bình bát nhẹ trên vai
Cười anh nghiệp nặng còn say đắm
Lủi thủi trên cầu khách vãng lai
Sư Viên Minh
149-Thế nhân ơi một ngày anh
Là một ngày được mất
Một ngày anh là một ngày đói no
Một ngày anh là một ngày
buồn vui sướng khổ
còn ngày tôi là ngày chăn trâu
từ An
150-Tác hữu trần sa hữu
Vi không nhất thiết không
Hữu không như thuỷ nguyệt
Vật trước hữu không không
Có thì có tự mãi mai
Không thì cả thế gian này cũng không
Từ Đạo Hạnh
151-Gặp bước đường cùng và ngõ cụt
Bầu trời quang đãng sẽ hiện ra
<bà lão bán nghèo bằng cách
Nguyện đoạ địa ngục>
Năm xưa nghèo chưa thật nghèo
Năm nay nghèo mới thật nghèo
Năm xưa không đát để cắm dùi
Năm nay dùi cũng klhông có nữa
Hương Nghiêm
152-Tỉnh táo lặng lẽ phải
Tỉnh táo loạn tưởng sai
Lặng lẽ tỉnh táo phải
Lặng lẽ hôn trầm sai
Hương Hải ts 1628-1715
Khi rét thì hãy run lên
Khi nóng thì đổ mồ hôi ra
Lão Tử
153Chà chà bóng ngày chừ qua khe cửa
Oi ối mây nỗi chừ mộng giàu sang
Buông bốn đại chừ đừng nắm bắt
Tỉnh một đời chừ thôi chạy quàng
Thoả nguyện ta chừ được ngã sỡ
Sống chết bức nhau chừ ta vẫn thường
Tuệ Trung TS
Năm nhi tự hữu xung thiên chí
Hưu hướng Như Lai hành xứ hành
Quảng Nghiêm TS
Khi mê nói một nói hai
Chừng khi tỉnh mộng cười hoài một phen
Ta không biết đâu suối nguồn an lạc
Sáng sớm ra vườn bón đậu trồng dưa
Ta không biết đâu bến bờ diệu giác
Đúng ngọ về chùa cất cuốc ăn trưa
Lặng lặng không đâu mà chẳng có
Loay hoay chẳng có ở nơi đâu
Làm sao để được thành chánh giả
Cứ loay hoay tính chuyện ngoài da
Nói sinh tử suốt đời phước hoạ
Sao chẳng dừng ngàn dặm bôn ba
Tâm địa nhược không
Tuệ nhật tự chiếu
Tới lui chừ không động
Sinh tử chừ thong dong
Đoạn thường chừ chẳng có
Nhất dị chừ cũng không
Xưa nay trà là đạo
Khát chỉ việc uống thôi
Nghĩ thêm trà với đạo
Đầu thượng trước đầu rồi
Cũng chỉ một lời kinh
Tuỳ căn cơ sai khác
Kiến giải bất đồng tình
Nam mô thường bất khinh
Thật tế lý địa bất thọ nhất trần
Sự sự môn trung bất xã nhất pháp
Trí không bi là trí thông minh điêu xảo
Bi không trí là bi thương hão thương quàng
Phật pháp tại thế gian
Bất ly thế gian giác
Ly thế gian mích bồ đề
Khắp như tầm thố giác
Trong mộng có không đều ảo mộng
Tỉnh ra không có cũng hoàn không
Mặc ai không có không không đó
Lặng lẽ hồn nhiên một nụ cười
Ra đi khắp bốn phương trời
Tìm ai mỏi gót muôn đời còn xa
Ta veef gặp lại tình ta
Dấu chân viễn mộng chỉ là phù vân
Ham chơi trò con nít
Oi lộng giả thành chơn
Biết bao giờ tỉnh ngộ
Nhìn thấy tận nguồn cơn
Vĩnh cửu mong tìm mà chẳng được
Vô thường muốn bỏ lại cưu mang
Mai sau nhăn svới hàng con cháu
Chớ mắc công toi chuyện dã tràng
Mau mau thoát khỏi rừng kinh điển
Mở mắt mà xem chuyện gì đây
Chớ luận tam hoàng rồi ngũ đế
Cũng đừng nằm mộng giữa ban ngày
Trong ngoài lặng lẽ chẳng vin đâu
Sáng suốt hồn nhiên khỏi vọng cầu
Buông hết một phen đừng luyến tiếc
Ai hay ngay đó thấy đạo mầu
Tu hành lấy vọng để cầu chân
Nào có hay đâu vọng hai lần
Chẳng vọng chẳng ngay tại đó
Bản lai diện mục hiện toàn chân
Hướng ngoại cầu tâm tâm chẳng ổn
Đem tâm kiếm đạo đạo còn lâu
Tâm ở gốc tâm sao chẳng thấy
Đạo còn nơi đạo mãi tìm đâu
Thấy thì nên nói thấy
Không thấy cứ bảo không
Chẳng thà rằng không thấy
Còn hơn thấy bông lông
An nhiên tâm lặng lẽ
Sáng suốt tuệ nhật soi
Nói đạo còn xa đạo
Huống kẻ mù sờ voi
Nước phaatj nằm trong hạt cát
Chúa trời ngự khắp nơi nơi
Vạn pháp tiềm tàng thái cực
Người xưa đâu phải nói chơi
Mới hay tự ngộ lấy
Chớ nên bắt chước chúng khinh bạn cười
Thức đắc bổn tâm bổn tánh
Chính thị tông môn đại bệnh
Mắt rợ hồ mở tròn xoe xanh biếc
Lão thiền tăng chống gậy ngắm trần gian
Hai chú gà mãi tranh nhau thắng bại
Anh mắt thiền xanh biếc vẫn còn xanh
Bôn ba mãi chạy dài theo vọng tưởng
Biết bao giờ thấy lại bổn lai nhân
Thoại đầu vô nhất tưởng
Do lai tưởng khởi sinh
Bất tri vaan già tưởng
Hoàn ngộ tướngvô minh
Người nằm xuống từ ngàn xưa vang bóng
Ta bước qua từ ngữ vựng hai lần
B.Giáng
Hữu ý tìm không lại có
Không tâm thấy có có hoàn không
Bệnh tưởng làm loà mắt
Thấy mình người là một
Vô ngã chẳng thấy đâu
Coi chừng ba mươi trượng
Dực sinh ư nhữ ý
Y do tư tưởng sinh
Không tâm các tịch tịnh
Phi sắc diệt phi hành
Không đúng không sai không đại tiểu
Chẳng hai chẳng một chẳng vơi tăng
Há miệng mắc quaiđừng bép xép
Chuyên cần giác niệm chớ lăng xăng
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro