Chap 9 - Ma Nữ?
Sau khi cố gắng nói ra được bản thân đã gặp ma, Tú Anh bắt lấy cánh tay của bạn trai làm điểm tựa để ngồi dậy. Nhỏ tựa lưng vào tay vịn ghế sofa, hai chân vẫn duỗi thẳng trên ghế như trước. Với dáng vẻ mệt mỏi, nhỏ đưa tay xoa lấy lồng ngực. Ngọc Khiết vội phối hợp xoa lưng cho bạn thân, ý muốn giúp bạn mình bình tĩnh hơn. Dù rằng trong lòng rất tò mò muốn nghe chi tiết chuyện vừa xảy ra, nhưng thấy Tú Anh cả người như vừa trải qua cơn bạo bệnh nên cô quyết định khuyên bạn:
- "Bà nghỉ ngơi chút đi! Có gì lát nói sau!"
Thuỵ Vân nhìn ba người trẻ tuổi, ánh mắt xẹt qua một tia bối rối, xong chị vẫn lặng lẽ đi xuống bếp rót nước cho Tú Anh. Một lát sau, chị trở ra với ly nước lọc trên tay, Ngọc Khiết đón lấy ly nước rồi chậm rãi đưa đến gần miệng cô bạn thân. Tú Anh hớp vài ngụm nước, sắc mặt lúc này đã tươi tỉnh hơn, nhỏ lí nhí cảm ơn Thuỵ Vân rồi bắt đầu rùng mình kể lại sự việc vừa xảy ra trong nhà vệ sinh.
Qua lời nói lắp bắp cùng run rẩy của Tú Anh, mọi người rốt cuộc cũng hiểu ra lý do vì sao cô gái này đột nhiên ngất đi. Thì ra sau khi nôn xong, Tú Anh đang cúi đầu rửa mặt thì bỗng nhiên có cảm giác sau gáy lành lạnh, da gà da vịt thi nhau nổi lên khiến nhỏ cảm nhận được có gì đó bất thường. Vậy nên Tú Anh theo phản xạ ngước lên nhìn tấm gương trước mặt, nhất thời cả người nhỏ cứng đơ không cử động được mà cũng chẳng lên tiếng nổi. Cô gái đáng thương chỉ có thể giương mắt ra nhìn người phụ nữ tóc dài với khuôn mặt dữ tợn từ phía sau đột ngột bóp lấy cổ mình. Tú Anh muốn giãy dụa, muốn hét lên cầu cứu nhưng cố mấy vẫn không được. Hình ảnh trong gương hiện rõ gương mặt người kia đang cười man rợ khi thấy con mồi của mình dần đuối sức. Hai cái răng nanh bén nhọn nhe ra hết sức kinh dị khiến Tú Anh càng thêm sợ hãi, nhỏ dùng hết sức bình sinh hét lên một tiếng rồi ngã xuống bất tỉnh.
Dẫu đã vượt qua được tai hoạ khủng khiếp kia, Tú Anh vẫn không thể bình tĩnh nổi khi kể lại. Cô nàng khóc thút thít, hai tay sờ lên cái cổ nhỏ nhắn của mình, khuôn mặt càng thêm tái xanh. Ngọc Khiết mở to mắt nhìn chằm chằm vào chiếc cổ của cô bạn mình, sau đó cô đột ngột kéo hai bàn tay đang sờ cổ của khổ chủ ra và nhìn với ánh mắt hoang mang. Hành động của Ngọc Khiết khiến những người còn lại đều bở ngỡ, họ chăm chú nhìn theo cô, ngay lập tức Thuỵ Vân kêu lên:
- "Cái gì vậy nè?"
Trên cổ của Tú Anh lúc này là vết tím xanh như dấu hai bàn tay in hằn rất rõ ràng, trong khi trước đó lau mặt cho nhỏ thì cả hai người phụ nữ đều không thấy gì. Vũ Văn bấy giờ đã nhận ra vấn đề, anh siết chặt tay người yêu như an ủi, trong lòng trở nên lo lắng vô cùng.
Trong lúc cả bốn người đều hoang mang, sợ hãi thì thầy Phong, Tuấn Kiệt và Vĩnh Tường cũng đã trở lại. Mắt liếc qua liền biết có chuyện bất thường, thầy Phong vội lên tiếng hỏi han Tú Anh. Vì ba người kia đều rơi vào trạng thái trầm mặc, Ngọc Khiết đành kể lại chuyện vừa xảy ra với Tú Anh, cô cũng không quên chỉ cho mọi người xem vết bầm tím lưu lại trên cổ cô bạn.
Trong khi thầy Phong cùng Tuấn Kiệt bày ra vẻ mặt lo lắng, bất ngờ thì Vĩnh Tường hừ một cái, thái độ hằn học, anh ta lạnh lùng nói:
- "Tôi trước giờ ở đây chưa từng xảy ra chuyện gì vô lý như vậy! Nếu thật có chuyện đó thì cũng là do các người làm gì đó chọc giận người ta nên mới bị như vậy."
Anh ta dứt lời liền lôi vợ mình lên phòng, không hề để tâm những người khách đang khó xử nhìn theo. Thuỵ Vân trước khi rời đi đã để lại một ánh mắt ái ngại cho mọi người, chị chỉ có thể nói đỡ cho chồng mình:
- "Ảnh vẫn còn sốc nên nói chuyện hơi khó nghe, mọi người thông cảm nha!"
Cả nhóm ngẩn người nhìn theo bóng dáng hai vợ chồng khuất dần, mỗi người đều mệt mỏi rã rời nên cũng không còn hơi sức đâu mà để bụng lời người chủ vừa nói. Thầy Phong hắng giọng một cái, nhìn về phía Ngọc Khiết nói:
- "Bên phía cảnh sát đang hối thúc chúng ta nhanh đến đồn để lấy lời khai, em mau dìu Tú Anh lên phòng tắm rửa, thay quần áo đi!"
Ngọc Khiết "dạ" một tiếng rồi mọi người bắt đầu ai về phòng nấy để chuẩn bị, riêng Vũ Văn thì phụ đưa Tú Anh về phòng rồi mới về phòng mình. Hai cô gái nhờ có mang theo đồ ngủ để thay trước khi ngủ nên quần áo thay ra tối hôm trước không bị dính bùn đất như đồ ngủ. Tú Anh lúc này đã khoẻ hơn, nhỏ không chịu được cả người đầy mồ hôi nên quyết định đi tắm để thay lại quần áo hôm trước. Cửa toilet bấy giờ không dám đóng mà chỉ khép hờ, Ngọc Khiết ngồi bệt xuống cạnh cửa để canh chừng cho cô bạn thân.
*******
Ngọc Khiết không một chút giấu diếm kể lại một mạch những chuyện đã xảy ra, dù là những chuyện mang yếu tố tâm linh như chuyện bức tranh, cô gái ngoài cửa sổ và ma nữ đã bóp cổ Tú Anh cũng không hề kiêng dè mà nói ra hết.
Sau khi được đưa đến đồn cảnh sát, mấy người bọn cô đều bị chia ra để tra hỏi. Ngọc Khiết và Vĩnh Tường được dẫn đến một phòng riêng biệt, còn những người khác thì được đưa đến đâu để lấy lời khai thì cô không rõ. Căn phòng nơi cô đến còn có một cái phòng nhỏ bên trong, Ngọc Khiết được sắp xếp ngồi vào bàn phía ngoài còn Vĩnh Tường thì được đưa vào phòng nhỏ đó. Vách ngăn của phòng nhỏ nửa phía dưới là tường, nửa trên lại bằng kính nên Ngọc Khiết có thể nhìn thấy vị chủ nhà khó ở kia đang ngồi đối diện cảnh sát Giang, vẻ mặt cả hai đều căng thẳng, lo lắng. Vì chăm chú ngóng chuyện người khác nên khi nghe người trước mặt gọi tên mình thì cô giật mình xoay lại.
- "Khi nãy em nói vết máu chỉ dính bên trong chứ bên ngoài hàng rào phía khu rừng thì không có. Vậy mọi người làm sao xác định được nạn nhân đang ở bên kia khu rừng mà vội vàng qua đó để tìm?" - Anh cảnh sát này tên Tùng, Ngọc Khiết không rõ quân hàm của anh ta, chỉ thấy anh ta tuổi trẻ, dáng vẻ hiền hoà, thân hình mập mạp. Lúc bấy giờ anh ta nhìn cô với ánh mắt dò xét, kèm theo chút gì đó như là hồi hợp. Ngọc Khiết thành thật trả lời:
- "Có thể những lời em nói anh nghe rất khó tin nhưng chúng em đều là dựa vào cảm giác thôi! Khi nãy em quên một chi tiết, lúc em vừa hoàn hồn sau khi bị cô gái ngoài cửa sổ doạ thì chị gái em có gọi, chị nói mơ thấy một người bị lôi vào rừng cây, còn thấy em khóc. Từ khi đến nơi đó đã có nhiều chuyện quái dị xảy ra, nên em đều xử sự theo cảm tính thôi! Em biết cảnh sát các anh không tin, nhưng em chỉ có thể nói sự thật!"
Ánh mắt Ngọc Khiết trở nên kiên định, nỗi thấp thỏm, sợ hãi cũng dần nhạt nhoà, cô bình tĩnh hơn và âm thầm thăm dò thái độ người trước mặt. Đồng chí Tùng không nhìn cô, cũng không phản bác, anh trầm ngâm cúi đầu nhìn quyển sổ ghi chép của mình. Một lúc sau, anh ta ngẩng đầu lên rồi nói:
- "Theo như bên pháp y thì nạn nhân mất khoảng từ 3h đến 4h, nếu lời khai của em là thật thì mấy người bọn em đều có bằng chứng ngoại phạm."
Anh chàng chỉ nói về vấn đề chứng cứ ngoại phạm chứ không đề cập đến mấy chuyện bí ẩn mà Ngọc Khiết vừa kể. Cô cũng không để ý sự phớt lờ của anh, chỉ quan tâm đến việc từ 3h cô đã bị hồn ma kia đánh thức, mọi người cũng đã theo cô đi tìm kiếm Thanh Huy nên chuyện họ không liên quan đến vụ án mạng là thật. Có điều... anh bạn kia đã không thể trở về nữa rồi. Ngọc Khiết cúi đầu, gặm nhấm nỗi đau đang dần dậy sóng ở trong lòng, hình ảnh bạn mình cả người đầy máu hiện lên làm cô vô cùng xót xa.
Cảnh sát Tùng cũng đang chạy theo những suy nghĩ riêng nên không chú ý đến cô gái trước mặt, đang lúc không gian yên tĩnh thì điện thoại reo vang. Đồng chí cảnh sát gấp rút bắt máy, sau đó anh ra hiệu cho Ngọc Khiết ngồi chờ rồi ra ngoài nghe điện thoại. Cô gái trẻ ngồi yên trong căn phòng vắng lặng được một lát, đột nhiên nhớ ra bên trong còn có một người đang bị tra hỏi. Cô tò mò nhìn qua thì thấy vẻ mặt cả hai người bên trong đều rất khó coi, dường như còn đang lời qua tiếng lại. Bởi vì thấy hai người kia không hề để ý đến mình nên cô ngồi xuống tránh đi tấm kính ở phía trên, lợi dụng bức tường phía dưới để che giấu hành vi lén lút của mình, sau đó nhanh chóng di chuyển đến gần cửa phòng nhỏ. Phòng vốn kín nhưng do người trong phòng đang nói chuyện lớn tiếng nên Ngọc Khiết vẫn nghe được loáng thoáng cuộc đối thoại của họ.
- "Tường! Anh có biết mình đang nói gì không? Chính anh đã nói cô ấy đi rồi, bây giờ anh lại nói vậy là sao chứ? Anh có phải cố tình muốn dày vò tôi hay không?" - Giọng cảnh sát Giang có chút gì đó chua xót.
Vĩnh Tường dường như muốn bùng nổ:
- "Tôi cũng thắc mắc giống anh thôi! Anh tưởng tôi muốn tin lắm chắc? Nhưng mọi chuyện rõ ràng như vậy, tôi còn có thể hi vọng không phải là nó quay lại? Nó đến mức này không phải đều do anh cố chấp mà ra hay sao? Anh đau lòng còn tôi thì không đau hả? Còn dám nói tôi cố tình dày vò anh?"
Ngọc Khiết nghe được mấy lời này thì vô cùng bất ngờ, hai người kia hoá ra lại có quan hệ mờ ám như vậy, rõ ràng nói là lấy lời khai nhưng lại bàn chuyện riêng, đã vậy còn liên quan đến một cô gái. Thế nhưng chuyện đó liệu có liên quan gì đến cái chết của Thanh Huy hay không? Ngọc Khiết đang ngẩn người suy nghĩ thì "cạch" một tiếng, cánh cửa phía ngoài mở ra. Cô giật nảy mình xoay lại nhìn thì bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của cảnh sát Tùng, anh ta nhíu mày rồi ra hiệu cho cô ra ngoài.
Cô xấu hổ nhìn người kia, lặng lẽ theo người ta ra ngoài. Anh ta ngược lại không nhắc đến việc cô nghe lén, chỉ thở dài nói:
- "Em có thể về rồi! Sau này tốt nhất đừng đến nơi đó nữa. Ai không tin nhưng tôi tin, nơi đó không "sạch sẽ". Bạn em có lẽ là gặp ma thật rồi!"
Ngọc Khiết ngạc nhiên nhìn anh ta, người thanh niên lại tiếp tục nói:
- "Những lời tôi nói xin đừng nói lại với ai!"
Cô mơ hồ nhìn anh, trong lòng thầm nghĩ thì ra đến cảnh sát cũng tin tâm linh là có thật.
——————————
Lam Nhạn
11/12/2019
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro