Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 8 - Trách Nhiệm

Ngọc Khiết không nhớ rõ bản thân đã đối diện với xác người bạn như thế nào, cô chỉ nhớ mang máng trong lúc gần như muốn ngất đi thì có cảnh sát đến. Cô cùng ba người đồng hành được một anh cảnh sát dẫn ra khỏi khu rừng rồi sau đó nhét lên xe để đưa đi. Còn lại, toàn bộ đối thoại của cảnh sát với những người kia trước đó cô không hề có ấn tượng.

Chiếc xe di chuyển khó khăn trên đường núi gập ghềnh, không khí trong xe nặng nề và u ám, lòng mỗi người đều cảm thấy như chưa thể thoát khỏi cơn chấn động tinh thần vừa xảy ra. Đồng chí cảnh sát cũng không hơn gì những người này, bản thân chỉ là người mới nên đã bị hình ảnh thanh niên kia doạ sợ run cả người. Cũng may trung uý Giang là người tốt bụng, thấy anh nhát gan nên cố ý kêu anh lái xe chở mấy người này về.

Anh cảnh sát liếc nhìn kính chiếu hậu, cô gái phía sau vẻ mặt thất thần nhìn ra cửa sổ xe, cả người lấm lem bùn đất trông rất đáng thương. Rốt cuộc nhịn không nổi, anh đánh liều hỏi thăm:

- "Mọi người sao tự nhiên lại vào rừng đó làm gì? Nạn nhân cùng mấy anh chị có quan hệ gì vậy?"

- "Lúc nãy tôi đã nói qua với anh Giang rồi mà!? Chẳng phải ảnh nói là khi nào về đồn sẽ hỏi rõ lại sao?" - Bởi vì gần như không quen biết nạn nhân nên Vĩnh Tường là người duy nhất có tâm trạng để trả lời.

Anh cảnh sát trẻ thấy sắc mặt những người này đều rất kém nên cũng biết điều im lặng, dù sao người ta cũng vừa mất đi người thân, tốt nhất việc tra hỏi vẫn nên để dành cho những người có chuyên môn. Anh vừa suy nghĩ xong thì cũng đã đến nơi, anh chàng nuốt nước bọt nhìn toà lâu đài mà trong lòng rét run.

Ngọc Khiết không ngờ lại được chở về toà lâu đài thay vì đồn cảnh sát như cô vẫn tưởng, hoá ra từ phía cổng lâu đài cũng có đường vòng đến khu rừng kia. Cô cùng những người khác xuống xe, trên sân lúc này cũng có một tốp cảnh sát đang tới lui xem xét hiện trường.

- "Họ sẽ lấy lời khai ở đây luôn hả thầy?" - Ngọc Khiết hướng thầy Phong thắc mắc.

Người thầy thở dài, khổ sở vuốt mặt một cái rồi mới nói:

- "Lúc nãy anh Tường có xin cảnh sát cho mình về ăn chút gì rồi mới đến đồn cảnh sát" - Im lặng một chút, thầy lại hỏi: "Thầy mất số của gia đình Huy rồi, em có số gia đình Huy không?"

Mặc dù thầy không nói ra nhưng vẻ mặt đau khổ của thầy khiến Ngọc Khiết nhận ra rằng thầy đang trách mình vì không bảo vệ được học trò, động tác vuốt mặt của thầy khiến cô cảm nhận được sự bất lực đến cùng cực đang vây lấy thầy. Thầy chỉ lớn hơn họ tám tuổi thế nhưng lại gánh trên vai trách nhiệm nặng nề, dù đã luôn cố gắng ngăn cản học trò mình đến nơi bí hiểm này nhưng vẫn bị bọn họ qua mặt để rồi cuối cùng... cuối cùng là thầy ôm lấy cảm giác tội lỗi.

Ngọc Khiết lấy điện thoại ra tìm kiếm trong danh bạ, nhìn thấy cái tên "Mami Huyhuy" khiến cô rơi nước mắt. Cô vốn định sẽ gọi trực tiếp cho bà nhưng lại bị thầy ngăn cản.

- "Để thầy gọi! Chuyện đến nước này cũng do thầy chủ quan, bây giờ thầy phải có trách nhiệm nói chuyện với gia đình Huy"

Ngọc Khiết xót xa nhìn thầy, trong lòng cô rất rõ ràng mọi chuyện là do mấy người bọn cô tự mình chuốc lấy, đáng tiếc hối hận đã không kịp. Cô đứng cạnh bên nghe thầy gọi báo tin cho gia đình người bạn xấu số của mình, bản thân cũng không chú ý Vĩnh Tường cùng Tuấn Kiệt đã đi đâu. Tai chăm chú theo dõi cuộc đối thoại của thầy và mẹ Thanh Huy, cô không biết bên kia đã nói những gì chỉ thấy thầy không ngừng an ủi cùng xin lỗi. Một lúc sau là im lặng kéo dài, Ngọc Khiết tiến đến định hỏi thầy tình hình nhà bên đó như thế nào lại bị dáng vẻ tự trách của thầy làm cho không nỡ mở miệng. Thầy nhìn Ngọc Khiết, khó khăn nói:

- "Mẹ Huy ngất rồi! Cha thì... rất giận"

Nhớ tới những lời xin lỗi của thầy khi nãy, Ngọc Khiết thầm hiểu cha Thanh Huy nhất định là đã trách thầy rất nhiều. Gương mặt anh tuấn của thầy Phong nhuốm màu u ám, đôi mắt vốn dĩ ôn hoà giờ đây hằn đầy tia máu, sự mệt mỏi bao trùm lấy thầy. Thầy nhìn cô học trò tinh quái hiện tại sắc mặt nhợt nhạt, nhỏ giọng an ủi thầy, tự nhận mọi trách nhiệm về mình thì lại thấy bản thân càng có lỗi hơn. Những đứa trẻ vốn hồn nhiên nay vì sự sơ suất của mình mà đều mang trong lòng một cú sốc tinh thần rất lớn.

Hai thầy trò đang thầm lặng thương cảm lẫn nhau thì nghe tiếng Tuấn Kiệt gọi, cả hai lúc này nhanh chóng vào nhà. Ở trong phòng khách toàn là mùi của mì gói, bảy tô mì được nấu đơn giản đặt trên bàn, năm người kia đã ngồi sẵn trên sofa chuẩn bị ăn.

Ngọc Khiết lúc này mới cảm thấy đói, cô cùng mọi người thức từ rất sớm rồi lại chạy đông chạy tây tìm kiếm Thanh Huy nên giờ đây bụng đã bắt đầu biểu tình. Vì vậy cô không nghĩ ngợi nhiều nữa mà cũng ngồi vào một chỗ chuẩn bị ăn. Ngồi cạnh cô, Thuỵ Vân ăn chưa được nửa tô đã muốn bỏ đũa, kết quả bị chồng mình cằn nhằn sợ nhịn ăn sẽ đau dạ dày. Chị thở dài, vẻ mặt khổ sở than rằng không có lòng dạ nào ăn nổi. Ngọc Khiết chợt hiểu ra Vĩnh Tường hẹn cảnh sát Giang sẽ đến đồn lấy lời khai sau là để về chuẩn bị thức ăn, anh ta lo vợ mình tâm trạng không tốt sẽ không thèm ăn uống. Trong lòng vốn đang ảm đạm, may mắn được đôi vợ chồng ngọt ngào kia làm cho tươi tỉnh lên được chút.

Ngọc Khiết vừa nghĩ vừa gắp một đũa mì cho vào miệng, bản thân chưa kịp cảm thụ được hết hương vị của mì thì đã nghe "oẹ" một tiếng. Ban đầu, cô tưởng rằng Thuỵ Vân bị ép ăn đến mức nôn ra nhưng không ngờ người suýt nôn lại là Tú Anh. Cô gái nhỏ nhắn cả người xanh xao lảo đảo đứng dậy, rồi như một cơn gió chạy nhanh vào nhà vệ sinh phía sau phòng khách. "Rầm" một tiếng, cánh cửa đóng lại, Vũ Văn lúc này mới hoàn hồn theo chân người yêu đến trước cửa toilet không ngừng hỏi thăm.

- "Chắc là nghĩ tới cảnh máu me ghê quá nên ăn không nổi" - Tuấn Kiệt thở dài, cậu tưởng tượng với lá gan đó nếu Tú Anh thấy được hình ảnh Thanh Huy lúc chết chắc sẽ còn phản ứng dữ dội hơn nữa. Nhớ đến đây bản thân cậu cũng cảm thấy muốn nôn.

Mọi người trong phút chốc đều nuốt không trôi dù rằng đã rất đói. Ngọc Khiết đứng dậy phụ Thuỵ Vân dọn dẹp, cô đổ mì thừa vào một tô rồi chồng các tô kia lên để chuẩn bị bê ra sau bếp. Nhà vệ sinh đặt gần phòng bếp nên lúc Ngọc Khiết đi vào liền thấy Vũ Văn đứng ở cửa chờ Tú Anh, cô nhanh chóng đặt mấy cái tô xuống bồn rửa chén rồi đi đến cạnh Vũ Văn.

- "Sao rồi Văn? Tú Anh có sao không? Tự dưng nôn làm tôi hết hồn!"

- "Nãy giờ hỏi thì nói là không sao, chắc tại bị ám ảnh thôi. Rửa mặt xong chắc cũng tỉnh táo lại!" - Vũ Văn thở dài nói.

Đang lúc Ngọc Khiết định rời đi để giúp chủ nhà rửa chén thì một tiếng "AAAAAAA" vang lên, tiếp theo là tiếng động lớn như có vật nặng rơi xuống sàn khiến cô giật mình nhìn về phía cửa toilet. Vũ Văn lúc này gấp gáp gõ cửa, miệng kêu lớn tên người yêu nhưng mãi không thấy ai trả lời. Lúc này hắn mới hoảng hốt vặn tay nắm cửa, may mắn cửa nhanh chóng bật ra, có lẽ cơn buồn nôn đến quá nhanh khiến Tú Anh không nhớ khoá cửa.

Ngọc Khiết luống cuống chạy đến thì nhìn thấy cô bạn mình đang nằm dài trên sàn nhà vệ sinh lạnh lẽo, Tú Anh nhắm nghiền mắt, sắc mặt tái xanh cho thấy đã ngất xỉu. Vũ Văn nhanh chóng bế người yêu lên, miệng vẫn không ngừng gọi tên bạn gái mình. Lúc này Ngọc Khiết cũng vội vàng lay người cô bạn thân nhưng khi chạm vào thì có chút sửng sốt, người Tú Anh lạnh băng, một chút phản ứng cũng không có dù cô cùng Vũ Văn đã lớn tiếng gọi.

Thuỵ Vân đang rửa chén gần đó nên rất nhanh đã chạy đến xem, nàng nhìn thấy cảnh này thì tay chân cuống cả lên kêu gọi mọi người trợ giúp. Chị nói Vũ Văn bế Tú Anh ra ghế sofa nằm, bản thân lật đật chạy theo.

Mọi người nhất thời đều bối rối, Tú Anh đột nhiên ngất khiến cả nhóm vốn đang hoảng loạn lại càng loạn hơn. Thuỵ Vân lấy một cái gối kê đầu cho cô gái nhỏ, còn chưa biết nên làm gì tiếp theo thì sắc mặt Tú Anh trở nên ửng đỏ, đưa tay sờ thì thấy nóng bỏng lạ thường. Vị chủ nhà bấy giờ đã hơi bình tĩnh, chị hối thúc Ngọc Khiết đem nước ấm đến rồi nhanh chóng lau mặt cho người bệnh.

Thấy Tú Anh lúc thì lạnh như băng, lúc lại nóng như lửa, Ngọc Khiết thở dài lo cho bạn mình. Có lẽ vì sức khoẻ vốn yếu, gần đây lại bị thiếu ngủ rồi thêm hoảng sợ quá mức nên mới đổ bệnh như vậy. Thuỵ Vân lau mặt rồi lại đến hai tay, hai chân của Tú Anh, vẻ mặt trở nên phức tạp. Mấy người đàn ông ngoại trừ Vũ Văn đều cảm thấy đứng đó nhìn thì sẽ rất dư thừa nên biết điều bỏ đi, nói là ra hỏi cảnh sát tình hình điều tra hiện trường xem sao. Trong phòng khách chỉ còn ba người phụ nữ cùng một chàng trai.

Thuỵ Vân lau được một lúc thì lo lắng nói:

- "Sao vẫn nóng quá vậy nè!? Khiết! Em giúp chị lau tiếp cho bạn đi! Chị đi lấy nhiệt kế"

Ngọc Khiết đến gần lau cho bạn thân, cô xót xa nhìn bạn mình đang sốt cao, dù đã bất tỉnh nhưng lông mày vẫn nhíu chặt. Vũ Văn im lặng nhìn người yêu, sốt ruột đứng ngồi không yên, không khí ngột ngạt vô cùng.

Thuỵ Vân từ trên lầu đi xuống, trên tay cầm nhiệt kế tiến đến gần ba người trong phòng khách, thế nhưng chị chưa kịp đo nhiệt độ cơ thể cho Tú Anh thì đã nghe Ngọc Khiết kêu lên:

- "Tú Anh!"

Vũ Văn vội vã ngồi xuống cạnh người yêu, hắn thấy cô gái nhỏ đôi mắt mở hé, miệng lắp bắp muốn nói gì đó thì vô cũng mừng rỡ.

- "Em không sao là tốt rồi! Đừng nói gì hết! Nghỉ ngơi một chút rồi hãy nói!"

Tú Anh lấy hết sức lắc đầu, nước mắt giàn dụa còn đôi môi thì cố rặn lên tiếng:

- "Ma! Có ma!"

——————————
Lam Nhạn
04/12/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro