Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7 - Cây Nhỏ Máu

Khu rừng phía sau toà lâu đài u ám và tối tăm, nó lại bị ngăn cách bởi hàng rào khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy bối rối không biết phải làm sao. Mấy thầy trò Ngọc Khiết nhìn nhau, trong lòng mỗi người đều thầm nghĩ hung thủ gây ra những sự việc đáng sợ này có lẽ không phải là người bình thường.

Sở dĩ mọi người có suy nghĩ như vậy là do những sự việc kì lạ của toà lâu đài và sự biến mất khó hiểu của Thanh Huy. Từ lời kể của ông Tâm, rồi lại đến bức tranh kì lạ trong phòng khách và kế tiếp nữa là cô gái bí ẩn ngoài cửa sổ mà Ngọc Khiết đã trông thấy, xâu chuỗi những việc này lại không thể không nghĩ nơi này có điều bí ẩn. Hơn nữa mấy người bọn họ lần đầu đến nơi này vồn không hề có thù oán với ai, lúc Thanh Huy ra ngoài theo lời Vũ Văn nói thì lại chỉ mặc đồ ngủ chứ chẳng mang theo thứ gì đắt tiền nên xác suất do kẻ thù hay cướp gây ra là rất khó. Chưa kể Thanh Huy làm sao ra khỏi nhà được khi không có chìa khoá? Và gã ra ngoài làm gì vào giờ đó? Tại sao vết máu vừa đến hàng rào đã không còn? Nếu thật sự Thanh Huy đang ở bên khu rừng kia vậy thì là ai có khả năng mang gã sang đó mà không để lại dấu vết gì? Tất cả những điều này làm mọi thứ trở nên rối ren, đầu óc bảy người hết thảy đều rối loạn.

Vĩnh Tường cùng Tuấn Kiệt đi loanh quanh xem xét nhưng vẫn không thấy có gì đáng ngờ ngoài vệt máu dính trên đám cỏ gần hàng rào. Thầy Phong cao khoảng 1m75 mà hàng rào thì cao đến ngực của thầy, hàng rào này được làm từ dây thép gai, khác hẳn với vẻ sang trọng của bức tường xây xung quanh để bảo vệ phía trước và hai bên hông lâu đài. Thầy đưa tay chạm thử hàng rào gai kia, chỉ chạm nhẹ đã cảm thấy rất bén nhọn nên chắc chắn thứ này không thể leo qua được. Vì vậy thầy đặt hết hi vọng vào bức tường bên hông, người thầy nóng lòng kêu gọi sự trợ giúp của học trò mình bởi lẽ bức tường khá cao.

Đang lúc Tuấn Kiệt loay hoay tìm cách đỡ thầy lên thì Thuỵ Vân lên tiếng, khi ấy giọng nàng vẫn còn run rẩy:

- "Anh đợi chút, em có cách..."

Nàng chưa nói dứt câu đã bị chồng mình ngắt ngang:

- "Cùng tôi đi lấy thang!" - Vừa nói xong liền ra hiệu cho Tuấn Kiệt và thầy Phong phụ một tay.

Sắc mặt Tú Anh bấy giờ đã tái xanh không còn giọt máu, cô ngồi tựa vào một gốc cây gần đó không ngừng khóc. Vũ Văn ngồi một bên nắm tay người yêu lựa lời an ủi nhằm giúp cô trấn tĩnh, Thuỵ Vân lại chỉ có thể thẩn thờ nhìn về phía khu rừng kia mà im lặng. Về phần Ngọc Khiết lúc này đã bình tĩnh hơn, cô lấy điện thoại gọi cho cảnh sát mặc dù biết rằng chuyện này không phải do người gây ra, nhưng có người mất tích lại thêm vũng máu kinh dị kia xuất hiện thì vẫn phải cần gọi cho cảnh sát đến.

Được một lúc thì cái thang rất lớn bằng sắt đã rỉ sét, tựa hồ đã lâu không dùng đến được ba người khệ nệ khiêng ra. Ngọc Khiết liếc nhìn cái thang liền hiểu vì sao nó lại đóng đầy mạng nhện như vậy, bởi vì bình thường nếu Vĩnh Tường muốn dùng cũng không thể khiêng một mình nổi nên có lẽ vì vậy mà nó bị bỏ quên.

Vũ Văn cuối cùng cũng rời khỏi người yêu để đến phụ ba người kia, họ để cái thang dựa vào phần tường ở góc sân. Xong đâu đó mấy người bắt đầu bàn luận xem ai là người đi tìm, ai là người ở lại với ba người phụ nữ. Kết quả Vũ Văn ở lại chăm sóc cho Tú Anh, hai người kia theo chân Vĩnh Tường rời đi.

Ngọc Khiết cảm thấy bản thân không thể ngồi một chỗ đợi được, cô rất nóng lòng muốn nhìn thấy Thanh Huy. Vậy nên cô quyết định đi cùng mấy người kia dù bản thân cũng rất sợ nhìn thấy thứ không nên thấy.

Tuấn Kiệt nhìn cô bạn mình dễ dàng leo lên từng bậc thang thì khẽ thở phào, cũng nhờ bên kia có Vũ Văn giữ vững nên cái thang không quá rung lắc. Tuấn Kiệt đỡ bạn xuống, cả hai nhìn quanh chỉ thấy toàn cây là cây nên tạm thời chưa thể định hướng được.

Ngọc Khiết không quan tâm mái tóc ngắn đã bị mồ hôi làm cho bết lại, cũng chẳng để ý quần áo ngủ đã sớm trở nên lôi thôi, nhếch nhác của mình mà nhanh chóng lao vào cuộc tìm kiếm. Nơi họ vừa leo xuống là bên hông toà lâu đài nên cây cối có vẻ không um tùm bằng phía sân sau được chắn bởi hàng rào. Theo chân Vĩnh Tường, mọi người vòng ra hướng giáp với sân sau của lâu đài để tìm kiếm và tiếp tục gọi điện thoại để xác định vị trí của Thanh Huy nhưng lần này máy đã không còn đổ chuông nữa. Thế là bốn người nhất trí chia ra tìm cho nhanh, thầy Phong cùng Vĩnh Tường đi chung một hướng, Ngọc Khiết cùng Tuấn Kiệt vội rẽ qua hướng khác bắt đầu vừa đi vừa gọi bạn mình.

Lúc này mặt trời đã ló dạng, thế nhưng khu rừng này khá rậm rạp nên ánh sáng cũng chỉ le lói xuyên qua những khe lá. Đường đi gập ghềnh đầy đá sỏi, vốn không hề có lối mòn nên chỉ có thể đạp trên cỏ mà đi, thỉnh thoảng đến chỗ có quá nhiều cành cây xoè ra che phủ lại phải dùng tay ngăn tán cây quét vào mặt. Càng đi sâu vào càng mất phương hướng, vết máu thì vốn chỉ lưu lại bên trong hàng rào rồi hoàn toàn biến mất, như thể hàng rào đó là ranh giới tách biệt toà lâu đài với khu rừng này.

Ngọc Khiết mãi suy nghĩ về vũng máu cùng những vết máu nên không chú ý phía trước, kết quả là mặt đâm sầm vào một tán cây. Theo phản xạ cô đưa tay ôm mặt rồi "á" lên một tiếng nhỏ, Tuấn Kiệt đi trước mấy bước giật mình quay lại. Cậu chàng đưa tay đẩy tán cây sang một bên rồi vội vàng hỏi thăm bạn mình, Ngọc Khiết miệng nói "không sao" tay cũng rời đi không ôm mặt nữa. Lúc bấy giờ Tuấn Kiệt mới đúng là bị doạ sợ, bởi vì cậu thấy trên mặt bạn mình dính máu, cậu lo lắng kêu lên:

- "Chảy máu rồi! Khiết có sao không? Đau lắm không?"

Ngọc Khiết ngạc nhiên nhìn bạn mình, giơ tay lên xem thì quả nhiên thấy tay mình có dính máu. Cô cảm thấy bất ngờ vì rõ ràng bản thân chỉ là giật mình chứ vốn dĩ va quẹt nhẹ chỉ hơi rát một chút, lúc nãy sờ mặt thấy ươn ướt lại chỉ nghĩ do trên lá cây còn đọng sương. Bấy giờ cô không trả lời Tuấn Kiệt mà đưa tay lên mũi ngửi thì đúng là mùi tanh của máu. Đúng lúc này thì "tạch", một chất lỏng gì đó rơi từ trên xuống trúng vào giữa trán cô rồi chảy dài xuống mũi, miệng. Tuấn Kiệt và Ngọc Khiết hoảng loạn nhìn nhau, một cảm giác rợn người xâm chiếm lấy Ngọc Khiết, cô run run ngước nhìn trên ngọn cây.

Một tiếng hét xé tan sự tĩnh mịch của khu rừng, Ngọc Khiết ngã quỵ trong nỗi xót xa cùng sợ hãi. Tuấn Kiệt thì như chết đứng, hai mắt mở to không tin nổi nhìn người đang nằm vắt ngang trên cành cây. Cái cây này khá cao, Thanh Huy mà họ cần tìm đang ở trên một cành của cây đó, bộ dáng của gã lúc này thật sự không dám tả, máu từng giọt, từng giọt từ trên người nhỏ xuống. Tán cây khi nãy quẹt vào mặt Ngọc Khiết cũng là bị máu của kẻ xấu số kia nhỏ trúng, mà chất lỏng rơi ngay trán cô cũng chính là máu của người bạn mình.

Vì đi chưa xa nên Thầy Phong cùng Vĩnh Tường rất nhanh đã đến được chỗ phát ra tiếng hét. Họ nhìn thấy bộ dạng kinh sợ của hai người trẻ tuổi liền biết có chuyện chẳng lành, lại theo ánh mắt của hai người kia nhìn lên thì cả hai người đàn ông chững chạc đều bị khiếp sợ bởi cảnh tượng ghê rợn trước mắt.

Thầy Phong lúc này như người mất trí lao đến bên thân cây, thầy cố gắng muốn trèo lên, muốn cứu lấy học trò của mình. Vĩnh Tường là người bình tĩnh nhất trong số bốn người, anh tiến đến ngăn người kia lại:

- "Cậu ta đã chết rồi! Không cứu kịp nữa đâu. Cái cây cao như vậy muốn leo lên không có dễ, vả lại còn phải giữ hiện trường đợi cảnh sát đến".

- "Anh Tường nói đúng đó thầy, thầy bình tĩnh lại đi thầy!" - Tuấn Kiệt cũng kịp định thần, cậu đi đến ngăn cản thầy mình.

Ngọc Khiết sửng sờ nhìn thân ảnh trên thân cây kia, nước mắt như mưa thi nhau rơi xuống. Vẫn nhớ rất rõ buổi chiều còn cùng nhau trò chuyện, tên phong lưu kia còn không ngừng mở miệng trêu ghẹo cô mà giờ đã âm dương cách biệt. Thanh Huy theo đuổi Ngọc Khiết từ năm đầu tiên vào đại học, mặc dù có bị từ chối bao nhiêu lần vẫn cứ mặt dày không xấu hổ mà lấy lòng cô. Đối với Thanh Huy, Ngọc Khiết dù rằng không đáp lại tình cảm nhưng cũng không hề thấy gã phiền, ngược lại xem đây là người bạn tốt, vừa phóng khoáng vừa dẻo miệng.

Hiện tại mọi việc diễn ra trước mắt quá đường đột, dù rằng lúc nhìn thấy vũng máu kia cô cũng có lường trước Thanh Huy sẽ gặp nạn, thế nhưng chưa từng nghĩ bạn mình lại chết thảm như vậy. Những hình ảnh tàn nhẫn, man rợ này khắc vào trong lòng Ngọc Khiết một vết thương sâu không thể xoá mờ. Lần đầu tiên trong đời, cô gái luôn sống trong vui vẻ, yên bình mà chưa hề nếm qua đau khổ, bi kịch như cô lại có cảm giác sợ hãi và chua xót đến như vậy.

——————————
Lam Nhạn
02/12/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro