Chap 6 - Chất Lỏng Màu Máu
Thầy Phong cùng bốn học trò của mình vừa đi nhanh xuống dưới tầng hai thì đã thấy Thuỵ Vân cùng chồng đang ngơ ngác đứng ngay cửa phòng mình.
Phòng ngủ của vợ chồng chủ nhà nằm ở tầng hai đối diện với phòng của Vũ Văn và Thanh Huy. Cầu thang hình xoắn ốc nằm ở giữa toà lâu đài, hai căn phòng nằm ở bên phải, phòng vợ chồng chủ nhà ở bên ngoài còn phòng hai vị khách nằm ở phía bên trong. Bên trái cầu thang cũng có hai căn phòng đối xứng y hệt vậy nhưng Thuỵ Vân nói rằng hai phòng này tương đối bừa bộn nên mới để bốn người còn lại lên tầng ba ngủ. Ngọc Khiết cùng Tú Anh chọn ngủ tầng trên là vì ngại chạm mặt hai vị chủ nhà.
Thuỵ Vân thấy những người khách vẻ mặt lo lắng, hoảng hốt trong lòng nàng cũng có dự cảm không lành. Cô chủ trẻ chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy chồng mình ở bên lớn tiếng hỏi:
- "Có chuyện gì mà nửa đêm mấy người lại ồn ào lên vậy? Có gì đợi đến sáng không được sao mà phải kéo nhau đi đâu giờ này?"
Năm người trao đổi ánh mắt cho nhau, ai cũng cảm thấy ái ngại. Vẫn là thầy Phong lên tiếng xin lỗi:
- "Xin lỗi anh! Anh với Vân thông cảm cho! Học trò của em có một đứa không biết đi đâu giờ này mà gọi điện hoài nó không bắt máy, tụi em biết giờ là nửa đêm nhưng vì lo quá nên mới sơ suất như vậy"
Thuỵ Vân cùng chồng là Vĩnh Tường lập tức nhìn nhau, ánh mắt trong phút chốc trở nên khác thường. Sau đó cả hai không truy cứu hay hỏi sâu thêm về việc này nữa mà bắt đầu thúc giục mọi người tìm kiếm.
Hai vợ chồng lần lượt tiến đến hai căn phòng bên trái cầu thang để xem xét một lượt, những người còn lại thì được họ phân công vào phòng Thanh Huy để xác nhận lần nữa. Sau khi xác định Thanh Huy không có ở tầng hai thì nhóm bảy người mới quyết định xuống tầng trệt tìm kiếm. Toà lâu đài dù rộng lớn nhưng có đến bảy người nên bọn họ rất nhanh liền đi hết tất cả các ngõ ngách của tầng trệt, tiếc là vẫn không thấy người cần tìm.
Ban đầu mọi người đều cho rằng Thanh Huy sau khi rời khỏi phòng để nhường không gian riêng cho Tú Anh và Vũ Văn thì chắc sẽ xuống sofa dưới phòng khách nằm ngủ. Họ nghĩ chẳng ai lại tự tiện vào những phòng khác khi mà chưa được sự cho phép của chủ nhà, vì lẽ đó họ hi vọng nhất là sẽ nhìn thấy hình ảnh Thanh Huy nằm ngủ say trên sofa. Vậy nên khi đã tìm cẩn thận ở những tầng dưới mà không thấy Thanh Huy đâu nhóm người đều mang vẻ mặt thất vọng. Lúc này đây, mọi người mới quyết định rà soát lại tầng ba và cả tầng bốn vốn bỏ trống, dù xác suất tìm được người tại những nơi này là rất thấp.
Thuỵ Vân cùng chồng mình vội dẫn mọi người lên hai tầng trên, khoảnh khắc vừa từ tầng trệt bước chân lên đến tầng hai Ngọc Khiết đột nhiên cảm giác có điều gì đó rất kì lạ. Cô nhìn qua một lượt phòng của chủ nhà và phòng nơi Thanh Huy, Vũ Văn đã ngủ nằm đối diện nhau ở bên phải cầu thang, sau đó ánh nhìn hướng về phía bên còn lại. Chân Ngọc Khiết bất giác đi chầm chậm về hai căn phòng không có người ở kia, mặc dù hai nơi này vốn đã được vợ chồng Thuỵ Vân xem qua rồi nhưng không hiểu sao cô vẫn muốn kiểm tra lại. Lúc này đây những người kia đều đang gấp rút di chuyển lên hai tầng trên cùng và có lẽ chẳng ai nhận ra sự vắng mặt của Ngọc Khiết.
Chân cô dừng lại ở căn phòng phía trong, tay đặt trên tay nắm cửa nhẹ nhàng xoay, cửa vốn không khoá nên dễ dàng mở được. Trước mắt cô gái trẻ là một màu đen u ám dù hành lang tầng này đã được bật đèn. Cô nhìn kĩ lại thì phát hiện sau cửa ra vào này có treo một tấm màn màu đen rất lớn, tấm màn dài chạm đất và hoàn toàn che kín mọi thứ trong căn phòng. Thiết kế này khiến Ngọc Khiết cảm thấy hiếu kì, lúc vợ chồng Thuỵ Vân tìm ở đây thì mấy người bọn cô cũng đang bận tìm kiếm nơi khác nên không hề nhìn thấy nó.
Thứ gì bên trong mà lại khiến chủ nhà phải dùng màn che lại ngay sau cánh cửa? Sự tò mò làm Ngọc Khiết mất tỉnh táo, cô đưa tay chạm vào tấm màn đen bí ẩn.
- "Khiết! Em làm gì vậy? Phòng đó chị đã tìm rồi!"
Giọng Thuỵ Vân bất ngờ vang lên, Ngọc Khiết theo quán tính xoay mặt lại nhìn về phía vừa phát ra lời nói, tay định vén màn cũng nhanh chóng thu lại. Ngơ ra khoảng vài giây cô mới nhận ra bản thân mình tuỳ tiện xem xét phòng khi không có mặt chủ nhà như vậy là bất lịch sự. Nhìn vẻ mặt khó chịu nhưng cố giữ bình tĩnh của cô chủ, Ngọc Khiết chỉ có thể lên tiếng xin lỗi. Sau đó cô theo chân Thuỵ Vân lên tầng ba để tìm kiếm.
Lên đến tầng ba thì đã thấy mọi người thất vọng dời bước lên tầng bốn, trong lòng Ngọc Khiết lúc này trở nên lo lắng, bồn chồn một cách kì lạ. Tầng bốn chỉ có hai phòng nằm hai bên trái phải cầu thang, hai phòng này ở bên trong và đối diện ở bên ngoài là một khoảng sân thượng rộng rãi có trang trí mấy chậu cây cảnh.
Chủ nhà mở cửa hai phòng ngủ kia để cùng những người khác tìm kiếm, thế nhưng họ vẫn bị kết quả làm cho thất vọng. Lúc bấy giờ, Ngọc Khiết bỗng dưng đi ra ngoài sân thượng, cô đứng im quan sát khu vườn phía trước lâu đài. Đang lúc từ trên nhìn xuống phía dưới khu vườn, Ngọc Khiết bị một hình ảnh kinh dị doạ cho giật mình, miệng cô lắp bắp:
- "Trời ơi! Mọi người nhìn xem... máu... phải máu không?"
Tất cả mọi người đều bị câu nói của Ngọc Khiết làm cho ngạc nhiên, thế nhưng khi họ theo ánh nhìn của cô để quan sát phía dưới thì nhóm người ai cũng đều sửng sốt không tin được vào mắt mình. Một vũng chất lỏng màu đỏ như máu rất lớn nằm trên con đường dẫn vào toà lâu đài. Mọi người đều bối rối bởi lẽ khoảng cách quá xa mà dưới sân chỉ có ánh đèn lờ mờ nên không thể nhận định chất lỏng kia là gì.
Ngọc Khiết lúc này nôn nóng đề nghị nên ra ngoài tìm thử xem Thanh Huy có phải đang ở dưới kia hay không. Ý kiến này khá vô lý vì cửa ra vào lâu đài đã được khoá trong bằng ổ khoá, Thanh Huy làm cách nào ra khỏi nhà mà ổ khoá vẫn khoá chặt như trước được? Huống hồ chìa khoá để mở cửa lại chỉ có vợ chồng Thuỵ Vân có. Tuy nhiên vì không còn lựa chọn, lại thêm hình ảnh ghê rợn dưới kia thôi thúc, nhóm người quyết định nhờ chủ nhà mở cửa.
Cánh cửa lớn mở ra, lúc này đã gần 5h sáng. Trời vẫn tối om, sương xuống khiến không khí trên núi đã lạnh lại càng lạnh hơn. Con đường vốn không lớn, hai bên lại là nhiều chậu cây cảnh, chậu hoa nên con đường này càng thêm âm u, tối tăm. Nhóm người hồi hợp tiến đến gần chất lỏng màu đỏ kì dị kia. Khi chỉ mới đến gần họ liền bị mùi tanh nồng làm cho choáng váng, lúc này đây họ đã nhận định thứ chất lỏng đó quả thật là máu. Mấy người nữ lập tức buồn nôn, thậm chí Tú Anh đã bật khóc.
Thầy Phong nhìn kĩ vũng máu, trong lòng xót xa đến mức không giữ nổi bình tĩnh, thầy gào tên Thanh Huy trong vô vọng. Trong vũng máu kia, mọi người đều nhìn rõ những hạt chuỗi màu đen quen thuộc đang nằm lẫn lộn trong đó. Ngọc Khiết nhìn xuống chiếc chuỗi hạt đeo trên tay mình, cô cũng bắt đầu rơi nước mắt. Chuỗi hạt này là của thầy Phong tặng cho năm người bọn họ, thầy là người tín Phật nên xem đó là món quà bình an dành cho học trò của mình. Đáng tiếc chuỗi hạt kia không cứu được Thanh Huy.
Trong lúc những người thân thiết với Thanh Huy đều đang xúc động, Vĩnh Tường lên tiếng an ủi mọi người:
- "Mọi người bình tĩnh! Hiện tại vẫn chưa tìm thấy người, trước tiên phải tìm được Huy trước đã. Biết đâu là có điều gì hiểu lầm"
Tuấn Kiệt kiềm lại sự xúc động, cậu chỉ tay vào vết máu dây trên nền xi măng:
- "Nhìn kìa!"
Mọi người theo hướng tay của Tuấn Kiệt chỉ thì quả thật nhìn thấy vết máu kia dây từ vũng máu ra tới mép lộ xi măng bên trái con đường. Nhìn kĩ lại thì thấy một hàng dài cỏ dưới đường đất đều nằm rạp xuống như thể có vật gì đó vừa bị kéo lê trên đám cỏ. Thầy Phong cúi xuống nhìn thì phát hiện có vết máu dính trên những đám cỏ này, nhóm người lúc này mới theo dấu vết đó để đi tìm.
Đám cỏ biết nói dẫn họ đi một đoạn đường khá dài, từ phía sân trước vòng ra tận sau toà lâu đài. Điều bất ngờ là dấu vết dẫn họ vào ngõ cụt, nơi cuối cùng có vết máu là đám cỏ nằm ngay cạnh hàng rào. Sân đất mọc đầy cỏ dại phía sau toà lâu đài trống rỗng không có bóng người, bên ngoài hàng rào là rừng cây rậm rạp, u ám. Ngọc Khiết nhìn về phía khu rừng kia, bất giác trong lòng lại nghĩ về giấc mơ của chị gái.
——————————
Lam Nhạn
26/11/2019
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro