Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4 - Xe Lăn Biến Mất

Năm người trẻ tuổi đang phân vân không biết nên mở lời thế nào với chủ nhà thì lại bất ngờ bị câu nói của cô chủ làm cho bối rối. Họ dõi theo ánh nhìn của người phụ nữ và đồng loạt kêu lên:

-"THẦY!"

Người thầy mà nhóm họ nhẫn tâm "cướp" xe và bỏ rơi giữa đường đang đứng cạnh chiếc xe vừa bị "cướp" của mình. Thầy giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, không nói không rằng gì với lũ nhóc của mình mà đi thẳng về phía cổng. Lúc đối diện người phụ nữ kia, vẻ mặt thầy trở nên vô cùng buồn bã, thầy xúc động đáp lời:

- "Là Thuỵ Vân đúng không? Anh có nghe nói về chuyện xảy ra với thầy Vinh, tiếc là lúc đó anh đang ở xa đến lúc biết được thì đã là hai năm sau rồi. Hỏi thăm mọi người thì cũng không ai biết em đang ở đâu, không ngờ lại gặp nhau ở đây"

Quan sát thấy đúng là người quen của mình, Thuỵ Vân nhanh chóng mở cổng rào. Cô dường như cố giấu đi sự chua xót vừa được khơi dậy trong lòng mình bằng cách cười và bắt chuyện với những người còn lại:

- "Mấy em là học trò của anh Phong đó hả? Anh Phong mà làm thầy giáo thì chắc nghiêm khắc lắm đúng không?"

- "Dạ thầy em dễ thương lắm chị! Lúc nào cũng thương yêu, bao dung đối với tụi em hết" - Ngọc Khiết lên tiếng nịnh nọt nhằm trốn tội.

Thầy Phong liếc học trò mình một cái rồi hằn học nói:

- "Dễ thương quá nên mới bị mấy đứa nhóc chơi cho một vố nè"

Cả đám lúc này mới thay nhau năn nỉ, nhận lỗi với thầy giáo của mình. Thuỵ Vân dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vì lịch sự nên cũng mời mọi người vào nhà nghỉ ngơi.

Ngọc Khiết trong lòng hết sức vui mừng, cô không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến vậy. Nếu thầy Phong không vì lo lắng mà thuê xe đuổi theo nhóm bọn họ, nếu thầy không phải là bạn cũ của cô chủ này thì chắc năm người họ sẽ phải ra về tay không.

Thuỵ Vân dẫn những vị khách không mời đi về phía toà lâu đài. Hai bên đường thơm ngát mùi hoa lài, xa xa lại có thêm vài loài hoa khác nhau đang cùng khoe sắc. Mấy chậu cây cảnh được cắt tỉa thành nhiều hình dáng khác nhau nhưng chúng đều rất đẹp mắt. Trong lòng nhóm người hiếu kì bắt đầu cảm thấy nơi đây thật ra không hề ghê rợn như họ vẫn nghĩ.

Đi bộ khoảng năm phút mới vào tới cửa chính của toà lâu đài. Phòng khách rất lớn và đẹp mắt, toàn bộ đồ nội thất từ bàn ghế đến tủ, kệ,... đều được làm bằng đá đắt tiền.

Ngọc Khiết theo lời mời của chủ nhà ngồi xuống một chiếc ghế sofa đá bóng loáng, phía trên ghế được lót đệm hết sức êm ái. Hai tên con trai là Tuấn Kiệt cùng Thanh Huy cũng nhanh chân chen vào ngồi hai bên người đẹp. Không mấy để tâm đến việc hơn thua của hai người kia vì cô còn bận ngắm nhìn vẻ đẹp độc đáo của căn phòng. Đang lúc ngó nghiêng thưởng thức, bỗng dưng Ngọc Khiết vô tình chạm phải ánh mắt hoảng hốt cũng như bàn tay đang túm chặt lấy cánh tay người yêu của Tú Anh. Cô bạn đang ngồi ghế đối diện với Ngọc Khiết, cạnh bên là bạn trai Vũ Văn và thầy Phong. Nhanh chóng nhận ra Tú Anh đang bị gì đó sau lưng mình làm cho kinh ngạc, Ngọc Khiết ngay lập tức xoay lại nhìn về hướng mà bạn mình đang bị thu hút. Và lúc này đây, cô gái cũng bị bất ngờ trước thứ mình trông thấy.

Bởi vì không gian phòng rất rộng nên lúc mới bước vào Ngọc Khiết không hề phát hiện ra ở ngay trên bức tường sau lưng mình là một tấm hình cưới được lồng khuôn lộng lẫy. Dù chỗ cô ngồi cách khá xa bức tường nhưng vì tấm tranh rất to nên vẫn nhận ra được cô dâu có gương mặt phúc hậu kia chính là Thuỵ Vân, còn về phía chú rể thì lại là một người lạ mặt. Điều đáng nói ở đây chính là cô dâu xinh đẹp trên hình đang ngồi trên... xe lăn. Ngọc Khiết hết sức tò mò hướng mắt về phía Thuỵ Vân để ngắm đôi chân thon dài của chị đang đi từ phía nhà bếp ra phòng khách. Trên tay bê một bộ bình trà, cô chủ tao nhã mời mọi người dùng trà để giữ ấm bởi thời tiết trên núi rất lạnh. Ánh mắt Thuỵ Vân bị vẻ mặt kì lạ của Tú Anh làm cho chú ý, nàng mỉm cười nhìn về phía Tú Anh đang xúc động rồi nhỏ nhẹ nói:

- "Đó là hình cưới của chị! Nhìn khác bây giờ lắm hay sao em?"

Tú Anh bị câu hỏi của chủ nhà làm cho giật mình, nhỏ bối rối chỉ về phía tấm hình rồi giải thích:

- "Chị từng bị thương ở chân đúng không chị? Tại em thấy chị ngồi xe lăn nên em thấy lạ"

Thuỵ Vân sửng sốt nhìn cô gái nhỏ, nàng kinh ngạc đáp lời:

- "Đúng là chị từng bị tai nạn khiến cho chân tổn thương phải ngồi xe lăn một thời gian, lúc chụp hình cưới chị vẫn còn chưa đi lại được. Nhưng em nhìn nhầm rồi đâu ai chụp hình mà ngồi xe lăn bao giờ!? Chị đang ngồi trên ghế thôi mà!"

Không chỉ Tú Anh mà cả những người còn lại đều hướng mắt nhìn về hình cưới kia. Lúc này đây Ngọc Khiết thật sự không thể tin vào mắt mình, chiếc xe lăn cô thấy khi nãy đã được thay bằng một chiếc ghế từ lúc nào!? Cô nàng theo phản ứng tự nhiên dụi mắt mấy cái, khi cô còn chưa kịp định thần đã nghe tiếng Vũ Văn lẫn Tú Anh kêu lên:

- "KHÔNG THỂ NÀO!!!"

- "Không thể gì? Hai đứa yêu nhau đến nỗi mắt cũng có vấn đề như nhau rồi đúng không? - Thanh Huy đã nhìn rõ bức tranh và gã thấy hai người kia vô lý hết sức nên vô cùng bức xúc.

Ngọc Khiết vẫn chưa khỏi bàng hoàng, cô vội lên tiếng bênh vực hai kẻ đồng cảnh ngộ với mình:

- "Không chỉ hai người đó thấy mà lúc nãy mình cũng thấy giống vậy đó!"

Tuấn Kiệt cùng thầy Phong vốn dĩ cũng chẳng nhìn thấy chiếc xe lăn nào nhưng họ biết rõ khó có chuyện ba người nhìn nhầm cùng lúc như vậy. Huống hồ tấm hình cũng không phải nhỏ nhắn gì, chiếc ghế mà Thuỵ Vân ngồi trên hình lại là loại ghế sang trọng được lót đệm nhung và trang trí tinh tế, lộng lẫy nên muốn nhìn nhầm thành xe lăn là chuyện không thể. Trong phút chốc căn phòng trở nên im ắng lạ thường, bầu không khí nặng nề bao trùm lấy nơi này.

Thầy Phong hắng giọng một cái, cố tỏ ra bình tĩnh lên tiếng xoa dịu không khí căng thẳng của mọi người:

- "Chắc do đi cả ngày, mấy đứa mệt quá nên mới sinh ra ảo giác thôi!"

- "Thầy nói đúng rồi đó! Mấy cưng nhát quá nên mới nghe hai cha con tâm thần kia hù một chút liền tin có con ma ngồi xe lăn" - Thanh Huy một lần nữa chế giễu, những điều không nên nói cũng không ngại nói ra.

Sắc mặt Thuỵ Vân biến đổi, cô nhìn thẳng về phía người bạn cũ của mình thăm dò:

- "Lúc nãy thấy anh bất ngờ khi nhìn thấy em, thêm nữa là nghe anh cùng học trò của anh nói chuyện với nhau em liền biết mọi người đến đây là có mục đích. Hai cha con mà cậu này nhắc là cha con ông Tâm đúng không?"

Mọi người nhất thời đều ngượng ngùng, mục đích đã bị phát hiện khiến họ không biết phải đối mặt ra sao với Thuỵ Vân. Cô chủ đối với họ rất lịch sự, nhã nhặn, đổi lại những người khách này lại tỏ thái độ nghi ngờ và tệ hơn là ý đồ dò xét đối với ngôi nhà cô đang ở.

Vẫn là thầy Phong lên tiếng gỡ rối cho lũ trẻ của mình:

- "Tụi nhỏ còn non dại nên nghe được cái gì bí ẩn, khác lạ là lại muốn tìm tòi. Anh đã cản mà vẫn bị tụi nó qua mặt, em thông cảm bỏ qua cho anh với mấy đứa nhóc này. Cảm ơn em vì mấy tách trà và cũng xin lỗi vì đã làm phiền em. Bây giờ cũng trễ rồi chắc tụi anh phải về rồi. Khi nào có dịp vợ chồng em cho anh một cái hẹn nha!"

Thuỵ Vân đúng là rất không vui khi biết nhóm người này đến đây vì câu chuyện kia. Nhưng khi nhận thấy dáng vẻ ngượng ngùng, hối lỗi của các cô cậu trẻ tuổi này và đặc biệt là thái độ thành khẩn mong được thông cảm của thầy Phong thì nàng ta lại thấy xiêu lòng. Vì lẽ đó, nàng cố gắng làm tình hình giảm căng thăng:

- "Anh hiểu lầm rồi em không phải đang giận gì mọi người đâu! Không cần xin lỗi em gì hết. Em chỉ là không chịu nổi cha con kia! Bản thân ông ta làm chuyện ác hại em mất cha, khiến chân em suýt tí nữa không thể đi lại được nữa nên khi gặp lại em mới bị ám ảnh sợ đến mức đó. Cô gái ma ngồi xe lăn đuổi theo ông ta vùn vụt mà ông ta vẫn kể với mọi người chính là em. Mọi người nghĩ thử xem em còn sống sờ sờ vậy thì thành ma kiểu gì? Em lúc đó ngồi xe lăn di chuyển còn khó khăn huống hồ đuổi theo xe tải của ông ấy!"

Thuỵ Vân bức xúc đến mức nói một mạch trong nước mắt. Mọi người đều thay nhau an ủi nàng, trong lòng ai cũng xót xa cho người phụ nữ bất hạnh này. Ngọc Khiết tiến đến nắm lấy tay Thuỵ Vân, giải thích:

- "Xin chị bớt đau thương! Cuộc đời lấy đi người cha mà chị yêu thương nhất nhưng sau đó lại bù đắp cho chị người chồng luôn bên chị trong mọi hoàn cảnh. Đương nhiên không ai có thể thay thế được cha mình nhưng đã không còn trở về được nữa rồi, chị cố gắng vượt qua nha! Tụi em chỉ vì thông qua lời kể của người khác nên mới có hiểu lầm, nay nghe chị nói thì đúng là thấy những điều người ta kể vô cùng khó tin. Bây giờ trễ rồi, tụi em phải về với thầy để nghỉ ngơi sớm, mai còn có việc nữa! Cảm ơn chị nhiều, đừng buồn thầy trò tụi em nha chị!"

Những người khác trong nhóm nghe Ngọc Khiết nói vậy đều rất ngạc nhiên, người luôn muốn được khám phá toà lâu đài lại là người chủ động muốn rời đi sớm. Họ đương nhiên không biết rằng cô bạn hoạt bát, lanh lợi của họ đang trong trạng thái hỗn loạn, bất an. Ngọc Khiết miệng nói không tin vào lời ông Tâm nhưng tận sâu trong lòng lại có sự dao động cực kì lớn. Sự việc chiếc xe lăn trên ảnh cưới cộng thêm hình bóng cô gái ngoài lan can nhà thầy giáo làm cho suy nghĩ không tin ma quỷ của cô trở nên lung lay dữ dội.

Đang lúc mọi người phần thì mệt mỏi, phần vì lo ngại nên đều đồng tình chuẩn bị ra về thì một người đàn ông từ trên lầu đi xuống thu hút sự chú ý của cả nhóm, đó là chồng của Thuỵ Vân. Anh giữ vẻ mặt lạnh lùng, miễn cưỡng nói:

- "Có lẽ mọi người không nên về lúc này. Tôi vừa nhận được thông báo ngoài kia có lốc xoáy."

——————————
Lam Nhạn
17/11/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro