Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3 - Người Phụ Nữ Mặc Váy Đỏ

Ngắm nhìn chính mình trong gương, Ngọc Khiết không khỏi cảm thấy bất ngờ trước gương mặt kém sắc, nhợt nhạt của mình. Cô tự nhủ có lẽ do đêm qua ngủ không ngon rồi bình tĩnh dùng son phấn cứu lấy vẻ ngoài.

Tú Anh cũng bắt đầu thức giấc và chuẩn bị rời khỏi giường. Ngọc Khiết vừa định bắt chuyện thì đã bị vẻ tiều tuỵ của cô bạn làm cho giật mình. Đôi mắt thâm quầng cùng làn da tái nhợt kết hợp với thân hình vốn nhỏ nhắn của Tú Anh thật khiến người ta thương xót. Ngọc Khiết vội lên tiếng hỏi han:

-"Tối qua ngủ không được đúng không? Tôi cũng bị khó ngủ, 3h giật mình thức đến hơn 4h mới ngủ lại được đó"

-"Tôi biết mà! Lúc bà ngủ tôi vẫn còn thức, tận 5h30 tôi mới chợp mắt được chút. - Giọng Tú Anh thều thào trả lời.

Ngọc Khiết nhìn đồng hồ chỉ mới 6h. Cô nhớ lúc nữa đêm thức dậy không thấy bạn mình ngủ trong phòng, sau đó lại thức đến tận 5h30 mới ngủ được, chẳng trách nhìn lại thiếu sức sống đến vậy.

Chuẩn bị đâu đó chỉnh tề, thầy Phong chở cả nhóm đi chơi. Mấy tên con trai thấy vẻ mệt mỏi của hai bạn nữ liền hỏi thăm không ngừng. Tú Anh thừa nhận khó ngủ do sự việc ông Tâm, về phần mình Ngọc Khiết chỉ trả lời qua loa chứ không muốn chuyện cô gái kia làm mọi người hoang mang. Đến tận lúc này, cô vẫn cho là mình bị ảo giác.

Thầy đưa tụi học trò đi ăn sáng, cả đám loanh quanh vài khu phố ẩm thực nổi tiếng tại thành phố D mới chọn được quán thích hợp. Đây là một quán ăn của người Hoa, thức ăn ngon lại có trang trí rất đẹp với phong cách cổ kính vô cùng ấn tượng. Trong lúc dùng bữa, Tuấn Kiệt vì quá hiếu kì nên đã nhắc đến Lâu Đài Lửa, anh chàng thắc mắc nơi đó là nơi nào và nhờ thầy giải đáp.

Thầy Phong vẻ mặt như thể không mấy để tâm, một lần nữa khẳng định bản thân không biết. Hôm qua lúc cha con ông Tâm rời đi, cả đám sau khi lên xe mới định thần lại mà hỏi đến địa điểm kì quái kia, nhưng lại chỉ nhận lại cái lắc đầu của thầy giáo. Người ngốc nhất cũng biết thầy đang nói dối, vẻ mặt bối rối của thầy khi lần đầu được hỏi đã tố thầy chỉ đang trốn tránh chuyện này.

Thanh Huy đối với cái tên Lâu Đài Lửa cũng rất tò mò, phần nữa là vì muốn thể hiện bản thân mình chẳng sợ gì linh hồn cô gái kia nên vội vã lên tiếng nài nỉ:

-"Thôi đừng giấu nữa thầy ơi! Tụi em biết thầy biết mà, năn nỉ thầy đó kể tụi em nghe đi. Sao lại gọi nơi đó là Lâu Đài Lửa? Nó nằm ở chỗ nào? Thầy đưa tụi em đi xem thử đi!"

-"Đúng rồi đó thầy em cũng muốn biết, thầy không kể tụi em nghe tụi em cũng hỏi được từ người khác thôi à" - Ngọc Khiết tinh nghịch nói.

Vũ Văn bình thường ít nói nhưng cũng không tránh khỏi thắc mắc:

-"Nơi đó có gì đáng sợ lắm hay sao mà thầy không muốn kể vậy thầy? Tụi em lần đầu đến đây du lịch nên cũng muốn tìm hiểu về nơi đây. Chứ cứ đi leo núi hay ăn uống không cũng chán lắm"

Người duy nhất giữ im lặng là Tú Anh. Thầy Phong khó xử buông đũa, thầy nhìn mọi người một lát rồi nói:

-"Lâu đài đó lúc trước từng xảy ra hoả hoạn rất lớn, vì được xây cất lâu năm nên sau vụ cháy toà lâu đài càng thêm cũ kĩ. Người ta thấy vẻ ngoài của nó hoang tàn lại thêm nó nằm trên ngọn núi vắng vẻ nên dệt ra nhiều chuyện bí ẩn thôi. Hiện tại nghe đâu được tu sửa lại rồi, có gì mà mấy đứa xem"

Thầy Phong dù đã giải thích rõ ràng nhưng vẫn không nhận được sự đồng tình của cả đám. Mặc kệ sự phản bác của những người còn lại, thầy lái xe đến một ngọn núi nổi tiếng với thắng cảnh đẹp bậc nhất thành phố D.

Nhóm sáu người cùng leo núi, ngắm cảnh, chụp ảnh đến xế chiều mới trở về. Trên đường lái xe xuống núi, thầy Phong khéo léo giới thiệu thêm vài địa điểm hấp dẫn khác nhằm đánh lạc hướng của mấy cô cậu học trò. Tiếc rằng chẳng ai trong số họ quên được Lâu Đài Lửa, ngoài Tú Anh vốn không quan tâm.

Trong suốt hành trình leo núi của ngày hôm nay, cả nhóm thông qua người dân bản địa đã hỏi thăm được đường đến Lâu Đài Lửa. Đương nhiên là người thầy vẫn ngây thơ chưa biết gì, mãi đến khi bản thân bị bỏ lại lúc đang đi vệ sinh thì thầy Phong mới nổi giận gọi điện mắng. Nhưng đều đã muộn màng, đám nhóc của thầy sẽ không từ bỏ ý định.

Ngọn núi mà họ muốn đến ở xa trung tâm khoảng chừng ba mươi phút chạy xe. Lúc đến nơi điều làm cả đám ngạc nhiên là ngọn núi này không hề vắng vẻ như họ nghĩ. Đường lên núi được trải nhựa, hai bên vẫn có nhà người dân sinh sống và thậm chí còn có một cái chợ nhỏ. Bởi vì phía trước có một ngã ba nên Tuấn Kiệt cho xe dừng lại bên đường để hỏi thăm người dân nơi họ muốn đến.

Ba chữ Lâu Đài Lửa vừa được nói ra đã thấy rõ vẻ mặt khó chịu của những người bản địa này. Có người hỏi bọn họ là người quen của vợ chồng chủ nhà đúng không, sợ bị từ chối không chỉ đường nên Tuấn Kiệt nhận bừa mình là người quen ở xa đến. Người đàn bà nọ sau khi nghe xong liền chỉ ngay về một hướng với thái độ còn bực dọc hơn khi nãy, như thể để bọn họ đi nhanh cho xong chuyện vậy. Thái độ của bà rất giống với những người đã chỉ đường cho họ lúc ở ngọn núi xinh đẹp kia. Thậm chí có người còn khuyên họ không nên đến vì toà lâu đài đó không những bị đồn có ma mà sự thật còn rất xui xẻo, những người ở toà lâu đài hay chỉ đơn giản từng ra vào nơi đó đều sẽ gặp chuyện không may. Những người tốt bụng đó không biết rằng chính những lời khuyên chân thành đấy lại khiến cho nhóm người trẻ tuổi này càng muốn khám phá mà thôi.

Chiếc xe theo hướng dẫn của người dân chậm chậm di chuyển, đoạn đường từ ngã rẽ trở lên lại vô cùng vắng vẻ. Hai bên đường chỉ là những hàng cây um tùm, đường nhựa cũng xuống cấp gồ ghề gây khó khăn cho xe chạy. Lúc bấy giờ trời cũng sập tối, quang cảnh vắng lặng làm cả đám có chút lo lắng. Tú Anh run rẩy lên tiếng:

-"Không ấy mình về đi! Tôi thấy ghê ghê sao đó, mình nên nghe thầy mới phải"

-"Gan cưng sao nhát quá vậy bé! Có tụi anh bảo vệ cưng lo gì?" - Thanh Huy buông lời trêu chọc.

Vũ Văn liếc tên bạn của mình một cái rồi cũng an ủi người yêu:

-"Trời tối nên nhìn hơi ghê vậy thôi. Thật ra anh không tin có ma cỏ gì đâu, anh chỉ là muốn lên gặp chủ nhà tìm hiểu thử xem. Biết đâu tụi mình lại tìm được nguyên do nào đó khiến mọi người hiểu lầm về toà lâu đài, lúc đó mình sẽ giải oan cho nó"

-"Ái chà nghe ông nói sao thấy giống tụi mình là thám tử quá! Vấn đề là chủ nhà có đồng ý cho tụi mình vào nhà không nè? Một đám lạ mặt tự nhiên đòi vô nhà người ta tìm hiểu này nọ chắc bị đuổi về là chắc luôn" - Tuấn Kiệt lúc này mới nhận thấy không ổn.

Ngọc Khiết cũng giật mình thở dài:

-"Tụi mình hôm nay bị làm sao vậy ta? Khi không nổi hứng lên là đi mà không tính trước tính sau gì hết. Đáng lí ra đi buổi sáng có khi còn có cơ hội, giờ này ai dám cho mình vào nhà chứ?"

Lúc này cả đám mới bắt đầu ngơ ngác, tự trách mình quá bồng bột. Thế nhưng vì đã gần đến toà lâu đài nên cũng đành đánh liều một phen.

Lâu Đài Lửa cuối cùng cũng hiện ra trước mắt, thầy Phong không nói dối họ, toà lâu đài đã được tu sửa. Dẫu vậy vẻ đẹp nguy nga, tráng lệ của toà lâu đài vẫn không che lấp được sự tĩnh mịch, trống vắng của nơi này. Cổng rào cao lớn cùng những bức tường vây quanh mang dáng dấp cổ kính che chắn cho toà lâu đài, khiến nó tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài. Từ ngoài nhìn vào có thể thấy rõ khu vườn lớn phía trước toà lâu đài: cây cối, hoa lá mọi thứ đều được sắp xếp và cắt tỉa gọn gàng chứ không hề um tùm, hoang sơ như trong tưởng tượng của cả nhóm.

Lúc này mấy người bọn họ đã xuống xe. Họ thảo luận không ngừng về việc có nên gõ cửa hay không và nên đối đáp thế nào với chủ nhà. Đúng lúc này, một người phụ nữ mặc váy đỏ từ đâu đó trong vườn bất ngờ bước về phía cổng. Tiếng giày cao gót vang lên trong đêm tối, làn da trắng ngần trong chiếc váy đỏ và mái tóc được búi cao để lộ chiếc cổ xinh đẹp khiến cả đám nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Người phụ nữ tiến đến sát cánh cổng, ánh mắt nàng quan sát cẩn thận từng người trong đám rồi ngừng lại ở phía xa, sau lưng nhóm người lạ mặt. Nàng ngạc nhiên cười, lời nói được thốt ra hết sức êm dịu:

-"Là anh sao? Lâu quá không gặp!"

——————————
Lam Nhạn
14/11/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro