Chap 2 - Cô Gái Ngoài Cửa Sổ
Màn hình điện thoại hiện rõ 12 giờ đêm mà Ngọc Khiết vẫn chưa ngủ được. Hình ảnh người đàn ông kì lạ vẫn lưu lại trong đầu cô. Còn nhớ lúc ông ta đột ngột nổi giận với Thanh Huy, mấy người bọn cô đang ngơ ngác không biết nên xử lí thế nào thì con trai ông ta đến.
Anh con trai tự xưng tên là Tài. Anh khác hẳn người cha, ăn mặc dù giản dị nhưng sạch sẽ, gọn gàng lại nói năng rõ ràng, lịch sự. Sau khi hỏi rõ sự tình, anh áy náy xin lỗi và đưa cha mình đi. Trước khi rời đi, anh không quên kể lại chuyện của cha mình, mong nhận được sự thông cảm.
Hoá ra cha anh tên Tâm, chín năm trước là tài xế lái xe tải chở hàng cho một cửa hàng nội thất. Trong một lần giao hàng xong, ông cùng bạn đi uống rượu và vì quá chén nên trên đường về nhà đã gây ra tai nạn cho hai cha con cô gái trẻ nọ. Vì quá hoảng loạn, ông chạy xe tẩu thoát mà không chở người bị tai nạn đi cấp cứu. Sợ gia đình biết chuyện sẽ bắt mình đi đầu thú, ông giấu nhẹm chuyện này.
Một năm đầu trôi qua trong bình yên, ông cũng không có can đảm tìm hiểu về hai cha con nọ do sợ bị nghi ngờ. Cho đến ngày hôm đó, ông theo lời ông chủ dặn dò đến Lâu Đài Lửa để giao hàng thì biến cố xảy ra. Theo như lời kể của anh con trai, khi cha anh giao hàng xong trở về thì bị một cô gái ngồi xe lăn đuổi theo. Lạ ở chỗ chiếc xe lăn này lướt vùn vụt trên đường, nó bám sát xe tải của ông Tâm khiến ông sợ hãi đâm sầm vào vách đá bên đường và ngất xĩu.
Anh con trai khẳng định rằng cha mình lúc tỉnh lúc mê, đặc biệt lúc ông tỉnh đều kể lại mọi chuyện rất chi tiết. Đáng tiếc anh chưa kể cụ thể được thì đã bị cha mình trong cơn nóng giận mất kiểm soát lôi về.
Ngọc Khiết có cha là bác sĩ, bản thân cô thân thiết với cha từ nhỏ nên bị ảnh hưởng từ suy nghĩ thiên về khoa học của cha mình - cô không tin trên đời này có ma. Thế nhưng hôm nay khi đối diện với câu chuyện này cô lại cảm thấy vô cùng hoang mang, bởi lẽ cô nhìn thấy rất rõ sự chân thật và tỉnh táo từ anh Tài. Đầu óc đang lúc rối rắm, Tú Anh nằm cạnh lại bất ngờ lên tiếng:
-"Tôi ngủ không được, sợ quá bà ơi!"
-"Tôi không mấy tin đâu, nhưng đúng là bị rối ngủ không được" - Ngọc Khiết đáp.
Tú Anh giữ im lặng. Ngọc Khiết biết cô bạn mình cũng đang buồn bực ghê lắm. Nhóm mấy người bọn họ vừa tốt nghiệp đại học, Thanh Huy cùng Tuấn Kiệt đều là thiếu gia nhà giàu nên vẫn nhàn nhã ở không chưa vội kiếm việc làm; Tú Anh và Vũ Văn đều đã nộp hồ sơ xin việc, bên phía công ty đã cho ngày hẹn để phỏng vấn nhưng chắc phải cả tuần nữa mới đến; Còn Ngọc Khiết hiện tại bị dì út buộc phải giúp dì trông coi cửa hàng thời trang của dì. Nhân dịp hiện tại những người khác đều rảnh rỗi, Ngọc Khiết xin dì cho nghỉ vài hôm để cùng nhau đi du lịch. Địa điểm họ chọn là thành phố D - nơi nổi tiếng với những dãy núi đẹp ngút ngàn, những đồi thông xanh ngát và một bầu không khí thoáng mát, trong lành tràn đầy sức sống. Trùng hợp khi nơi đây là quê của thầy Phong - thầy chủ nhiệm của họ. Dưới sự nài nỉ của học trò, thầy buộc phải làm tài xế đưa tụi nhỏ về quê chơi. Khó khăn lắm mới thuyết phục được thầy, ấy vậy mà niềm mong đợi, nôn nao của cả đám lại bị dập tắt trước sự cố kia. Vì vậy Ngọc Khiết vô cùng đồng cảm với tâm trạng của bạn thân. Cô cứ suy nghĩ mãi, bản thân chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Giật mình thức giấc, Ngọc Khiết đưa tay tìm kiếm điện thoại để xem giờ, bây giờ là 3h sáng. Cô nàng xoay người về phía Tú Anh thì ngạc nhiên không thấy bạn mình đâu hết, nhìn phía toilet lại không có ánh đèn. Ngọc Khiết vội xoay người lại phía sau lưng mình đưa mắt tìm kiếm, thế nhưng cũng chẳng thấy Tú Anh đâu.
Trong lòng có chút kì lạ, Ngọc Khiết rời khỏi giường. Lúc vừa bước xuống giường, cô thấy lờ mờ ở ngoài ban công có bóng người đang đứng. Ngọc Khiết thở phào nhẹ nhõm, thì ra Tú Anh ngủ không được nên ra hóng gió.
Cô gái trẻ không định ra cùng bạn bởi trong lòng cô đoán rằng khuya thế này mà ra ngoài ấy thì chắc là đang tâm sự cùng với Vũ Văn rồi. Ấy thế mà khi lưng vừa xoay đi, Ngọc Khiết bất chợt nhận ra có điểm bất hợp lí. Nhà thầy Phong gồm có ba phòng, thầy cùng Tuấn Kiệt ngủ dưới tầng trệt; hai phòng trên tầng hai thì chia ra cho hai nam, hai nữ còn lại. Đặc biệt, phòng của hai đứa con gái bọn cô cùng phòng Vũ Văn và Thanh Huy đều có ban công riêng biệt chứ không nối liền với nhau. Ban công được xây nhô ra một khoảng nhỏ xinh để tạo kiểu là chính và khoảng cách giữa hai ban công rất xa nên khả năng Vũ Văn trèo qua cùng người yêu tâm sự là không thể, mà Tú Anh nữa đêm ra đó một mình chẳng phải rất kì lạ hay sao?
Ngọc Khiết bối rối nhìn lại một lần, lần này thấy rất rõ chỉ có một người, màn che cửa sổ mỏng manh nên cô nhìn ra người kia là nữ nhờ mái tóc dài. Không hiểu sao lúc ấy cô không gọi tên bạn mình mà quyết định sẽ ra xem thử, chân cô vừa hướng về phía cửa ra vào ban công thì đôi mắt lại bị thu hút bởi cánh cửa đã được khoá chặt từ bên trong phòng. Cửa khoá trong thì làm sao Tú Anh ra ngoài ấy được?
Đang lúc hồi hợp, Ngọc Khiết bị một tiếng "cạch" lớn làm cho giật mình. Cô xoay lại nhìn về phía cửa ra vào, Tú Anh đã về phòng và cũng nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên không kém.
-"Tú Anh! Bà đi đâu vậy? Làm tôi lo muốn chết"
Tú Anh nhìn bạn mình, vẻ mặt bối rối cô gái nhỏ nhắn lắp bắp nói:
-"Mình ra có tí việc... à... ngủ không được... ra ngoài chút vậy mà"
Nhìn vẻ lo lắng, trốn tránh kia Ngọc Khiết ngầm hiểu là cô bạn mình chắc là hẹn hò tâm tình với người thương rồi. Nghĩ vậy nên cô cười cười lên giường định ngủ tiếp, chân vừa di chuyển được mấy bước bỗng dưng cô nhận ra bản thân đã quên mất điều quan trọng. Ánh mắt Ngọc Khiết lập tức nhìn về phía cửa sổ, màn che vẫn mỏng manh nhưng lần này bóng người kia đã không còn nữa. Không tin vào mắt mình, cô tiến đến mở tung cửa sổ ra quan sát nhưng nhận lại chỉ là một ban công trống rỗng, tối tăm.
Là mắt cô có vấn đề? Hay thật sự có một ai đó đang dõi theo bọn họ? Lòng Ngọc Khiết trở nên vô cùng hoảng loạn. Cô nhìn về phía Tú Anh đang ngơ ngác, bản thân biết rõ bạn mình tâm lý yếu nên cố nén sự xúc động mà nhẹ giọng giải thích:
-"Chuyến đi này làm mình mệt đến hoa mắt luôn rồi!"
——————————
Lam Nhạn
14/11/2019
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro