Chap 1 - Người Đàn Ông Lạ
Ô tô bảy chỗ di chuyển chậm dưới trời mưa. Trong đêm tối tĩnh mịch, tiếng động cơ xe hoà cùng tiếng mưa tựa như một bản nhạc lạ ru ngủ những người phía trong xe.
Ở ghế giữa xe, hai bóng hồng đang say giấc. Tiếng thở nhè nhẹ của hai nàng đối lập hẳn với tiếng ngáy to khó nghe của hai thanh niên ở ghế sau.
Tuấn Kiệt che miệng ngáp, hai mắt cậu mở hết lên nhưng vẫn cố trò chuyện với tài xế kế bên nhằm giữ cho người kia không ngủ gật. Thầy Phong tỉnh táo lái xe vốn không hề đáng lo như Kiệt nghĩ, anh thấy cậu học trò cố chống chọi với cơn buồn ngủ nên nói ngay:
- Nhắm mắt một lát đi! Thầy không ngủ gật đâu mà lo.
Kiệt cười cười, cậu chuẩn bị vào tư thế ngủ thì đột nhiên nhìn thấy phía trước có bóng người lao nhanh trong mưa. Thầy Phong cũng bị người lạ kia làm cho bối rối, bóng đen đó như mất phương hướng chạy thẳng về phía xe của bọn họ. Thầy vội vàng đạp thắng, mọi người trên xe đều bị mất thăng bằng nhào người về phía trước. Cả đám thay nhau ngơ ngác hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Mặc dù thầy Phong đã xử lí rất nhanh nhưng người lạ kia vẫn ngất đi trước mui xe, thầy nhanh chóng xuống xe cùng với Tuấn Kiệt xem tình hình người nọ.
Trên xe ngập tràn những tiếng trao đổi, Ngọc Khiết muốn cùng xuống xem tình hình lại bị Tú Anh cùng Thanh Huy ngăn cản. Mấy người bọn họ lo rằng có kẻ dàn cảnh cướp nên chần chừ không dám xuống xe.
Phía ngoài xe, người đàn ông chừng sáu mươi tuổi đang nằm bất động dưới đất. Cả người ông ướt sũng, ông nằm nghiêng để lộ nữa gương mặt tái nhợt đến đáng sợ. Thầy Phong cùng Tuấn Kiệt phải lay gọi mãi ông mới bắt đầu có phản ứng, người ông run rẩy rồi bất ngờ ngồi bật dậy co rúm lại ôm lấy đầu mình mà hét:
- Tôi sai rồi! Sai rồi! Tôi không cố ý... đừng giết tôi... tha đi tha đi mà... đừng ám tôi nữa...aaa.
Thầy Phong vội lên tiếng giải thích, thầy nói rằng không có ý hại hay trách móc gì ông chỉ là muốn xem ông có ổn hay không thôi. Tuấn Kiệt ở bên cũng nhẹ giọng an ủi, người đàn ông lúc này mới bình tĩnh hơn một chút. Ông ngước nhìn hai người họ, nhẹ nhõm nói:
- May quá... không phải cô ta... may quá...
- Cô ta nào? Nãy giờ cháu đâu thấy cô gái nào đâu - Tuấn Kiệt nhanh miệng hỏi.
Người đàn ông nhìn xa xăm, ánh mắt đẫm lệ trên khuôn mặt khô héo trở nên vô cùng tuyệt vọng. Giọng ông thì thào:
- Các người sẽ không thấy, chỉ có mình tôi... chỉ có tôi mới thấy được. Cô ta muốn giết tôi... muốn báo thù.
- Là ai? Ai muốn giết bác? Khi nãy là cô ta đuổi theo bác đúng không? Tại sao bác không báo cảnh sát? - Tuấn Kiệt ngây ngô hỏi.
Lúc này, bốn người còn lại trên xe cũng lần lượt xuống. Tú Anh sợ hãi nép sau bạn trai là Vũ Văn; Thanh Huy hiên ngang bước đến cạnh ông bác lạ mặt, buông lời cay nghiệt trách móc:
- Sao hả? Ông say sĩn suýt gây ra tai nạn rồi còn muốn kiếm chuyện ăn vạ nữa đúng không?
Người đàn ông sợ hãi nhìn Thanh Huy, ông lắc đầu giải thích:
- Tôi không có... không say... không say... Cô ta thật sự đuổi theo tôi, cảnh sát không bắt được đâu... cô ta không phải người... không bắt được... không ai tin. - thân ảnh gầy gò nói trong hàng nước mắt.
Ngọc Khiết ngồi xổm xuống cạnh ông, thân thiết hỏi:
- Theo như ông nói thì cô ấy chỉ là linh hồn đúng không? không ai bắt được cô ta, vậy cô ta cũng không làm gì được ông đâu. Nhà ông ở đâu? Có cần tụi cháu đưa về không?
Lúc nói mấy câu này, Ngọc Khiết đinh ninh rằng người đàn ông này mắc bệnh hoang tưởng nên lên tiếng an ủi. Cô cũng có ý muốn giúp đỡ cho người lạ đáng thương này.
Thanh Huy muốn lên tiếng phản đối nhưng lại bị cái nhìn cảnh cáo của thầy Phong ngăn lại. Thầy cũng lên tiếng hỏi han nhưng nhận lại là thái độ lầm lì cùng câu trả lời không ăn nhập:
- Tôi biết các người sẽ không tin... tôi biết mà!
Thanh Huy nhịn hết nổi, gã đá ngay một hòn đá cạnh chân rồi lên tiếng giễu cợt:
- Nếu có thật thì ra đây cho tôi gặp xem! Tôi cũng muốn biết nhan sắc con ma nữ này đẹp cỡ nào!? Có bằng em Khiết của tụi này không?
Ngọc Khiết nạt một tiếng "Huy!". Gã lại chỉ hướng người lạ mặt kia mà cười khinh bỉ.
Đôi mắt người đàn ông trợn to, giọng nói trở nên the thé khác lạ, ông chỉ tay vào Thanh Huy rồi lớn giọng cảnh báo:
- Xúc phạm cô ta anh sẽ phải chịu trừng phạt! Cô ta thù rất dai, lần này anh tiêu rồi. Nếu anh muốn thì đi đến Lâu Đài Lửa mà gặp.
Lời nói được nói ra trơn tru chứ không hề lắp bắp như những câu trước, thần sắc ông cũng trở nên lạnh lẽo bất thường. Ánh mắt dữ tợn cùng biểu cảm khuôn mặt méo mó khiến ông như con quỷ dữ trong màn đêm. Trong giây phút ấy, mọi người trong nhóm bao gồm cả Thanh Huy đều cảm thấy rùng rợn một cách kì lạ.
——————————
Lam Nhạn
13/11/2019
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro