Chương 2: 4 giờ 16 phút sáng sớm
Trước khi rời khỏi phòng làm việc của tôi, Lam Điền Vũ luôn miệng nói lời cảm ơn. Nhưng tôi biết, đó chỉ là hành động lễ độ của 1 học sinh, cậu ấy vẫn chưa biết vấn đề của mình ở đâu.
Đó là điều rất bình thường, mặc dù tôi phải nhịn đói nói chuyện với cậu hơn nữa giờ đồng hồ, nhưng không thể nào chữa được vấn đề trong tâm lý cho cậu chỉ qua 1 lần nói chuyện như vậy. Nhất là khi tôi ám thị rằng tình hình mà cậu gặp phải thực ra chỉ là chứng loạn thần ám ảnh cưỡng chế và hoang tưởng phát tác vào 1 đôi khi nào đó, tôi đã đọc được nỗi thất vọng và sự đối lập trong mắt của cậu. Rõ ràng là cậu không tin vào mấy lời khai sáng của tôi, song vì rất lễ độ nên cậu mới không tỏ ý không tin tôi mà cứ lẳng lặng nghe hết những phân tích và đề nghị của tôi, cảm ơn tôi và bày tỏ rằng cậu sẽ thử thả lỏng mình, giảm bớt áp lực học hành. Nhưng, như tôi đã nói, tôi thấy cậu rất lễ độ, nhưng thực ra hoàn toàn không chấp nhận những lời tôi nói.
Sau khi Lam Điền Vũ ra về, tôi thầm thở dài, xem ra, muốn chữa triệt để bênh tâm lý này cho cậu, tôi cần phải thực hiện 1 quá trình điều trị lâu dài.
Buổi chiều hôm đó không có tiết, tôi đến phòng tập thể lực tập hơn 1 tiếng, sau đó lại ra hiệu sách mua mấy cuốn sách mới, cuối cùng về phòng đọc sách, lên mạng tại phòng ở của mình. Đúng thế, đối với 1 tên độc thân hơn 20 tuổi như tôi thì việc muốn làm gì thì làm trong thời gian rãnh rỗi là điều thích nhất.
Sáng ngày hôm sau, vừa đến trường, tôi đã nhận ra, có chuyện gì đó xảy ra.
Một chiếc xe cảnh sát đậu ngay cổng trường. Trong trường, học sinh đang tập trung ở sân vận động, mặt mày hoảng hốt, bàn tán xôn xao. Tôi đi qua sát bên họ nhưng không nghe rõ những học sinh ấy đang nói gì. Tôi vào phòng làm việc với 1 sự hoài nghi, thấy Hiệu trưởng đang nói gì đó với các giáo viên. Câu cuối cùng tôi nghe được là:"Tóm lại là chuyện này không được làm truyền đi kẻo tạo ảnh hưởng xấu trong xã hội."
Tôi lập tức hỏi xen vào: " Thưa Hiệu trưởng, có chuyện gì thế ạ?"
Hiệu trưởng quay lại nhìn tôi, thở dài, rồi đáp với vẻ không muốn nói: "Một học sinh nội trú trong trường đã tử vong bất ngờ trong phòng ngủ vào sáng hôm nay."
"Sao cơ?" Tôi rất lấy làm kinh ngạc. "Em nào vậy?"
" Lam Điền Vũ lớp 10 A12" Hiệu trưởng chau mày nói, "Thôi, đừng hỏi chuyện đó nữa, vừa rồi tôi đã nói rồi đấy, chuyện này..."
"Khoan đã!" Tôi run bắn người lên như chạm vào điện, "Hiệu trưởng nói ai chết cơ? Lam Điền Vũ lớp 10 A12 à?"
Hiệu trưởng và 1 số giáo viên đều ngây người, họ cảm thấy phản ứng của tôi hơi quá mức. Hiệu trưởng không hiểu hỏi lại: "Đúng thế. Sao vậy? Cậu có quan hệ đặc biệt với cậu học sinh đó à?"
Tôi định nói cho mọi người biết rằng, buổi trưa hôm qua Lam Điền Vũ đã đến chỗ tôi để xin tư vấn tâm lý, nhưng rồi lại không nói. Vì tôi nghĩ rằng, rất khó mà nói về sự việc kì lạ đó bằng 1 vài câu, huống chi, bây giờ tôi còn có câu hỏi quan trọng hơn cần được trả lời.
"Thưa Hiệu trưởng, cậu ấy chết như thế nào ạ?" Tôi sốt ruột hỏi.
"Hình như là bị nhồi máu cơ tim vì quá hoảng sợ, cụ thể hơn thì tôi chưa được rõ."
Tôi ngây người, nhớ đến chuyện kì lạ màLam Điền Vũ nói với tôi hôm qua, trong đầu chợt lóe lên 1 ý nghĩ rất lạ lùng." Hiệu trưởng nói rằng cậu ấy chết vào sáng sơm hôm nay, vậy Hiệu trưởng có biết thời gian cụ thể không ạ?"
"Nghe nhân viên pháp y có tên là Khang Vĩ nói, thời gian tử vong khoảng từ 4 giờ đến 4 giờ rưỡi." Nói đến đây Hiệu trưởng có vẻ càng ngạc nhiên hơn, "Thầy Vu, rút cục là học sinh Lam Điền Vũ có quan hệ gì với thầy mà thầy hỏi cặn kẽ thế?"
Dường như tôi không nghe thấy những lời nói sau đó của Hiệu trưởng, vì khi nghe đến cái tên Khang Vĩ thì bèn lập tức kêu lên "Sao cơ, pháp y là Khang Vĩ ạ? Vâng, cảm ơn Hiệu trưởng."
Hiệu trưởng và mấy giáo viên khác ngơ ngác nhìn tôi lao ra khỏi phòng làm việc
Khang Vĩ là bạn học phổ thông của tôi. Chúng tôi vẫn còn giữ mối liên lạc thường xuyên. Tôi vốn nghĩ công việc của cậu ấy chẳng có liên quan gì đến mình, thế mà bây giờ lại được nhờ.
Tôi vội lấy di động ra bấm số máy của Khang Vĩ. Ngay lập tức, tôi nghe thấy giọng trầm trầm quen thuộc của cậu ấy, "A lô, Vu Dương à?"
"Ừ, mình đây." Tôi đi ngay vào vấn đề, " Mình muốn hỏi cậu 1 việc. Có phải sáng nay cậu tới trường mình để khám nghiệm 1 tử thi không? Một học sinh tên làLam Điền Vũ ấy?"
"Ừ, đúng thế. Sao vậy, cậu có quan hệ gì với học sinh đó à?"
"Là quan hệ thầy trò bình thường thôi." Tôi không muốn giải thích cặn kẽ với Khang Vĩ vì đang rất muốn có được một đáp án về 1 số vấn đề. "Mình muốn hỏi 1 chút, cậu xác định được thời gian chính xác chưa?"
"Khoảng từ 4 giờ đến 4 giờ rưỡi." Câu trả lời giống như của Hiệu trưởng.
"Thời gian có thể chính xác hơn được không?"
Cậu ấy cười, "Kỹ thuật pháp y hiện thời của bọn mình chưa thể chính xác đến từng giây từng phút được. Mình đã suy luận thời gian tử vong trong khoảng 1 tiếng, như thế đã là chính xác lắm rồi."
Tôi thần người ra. Có lẽ Khang Vĩ cũng cảm thấy sự thất vọng của tôi, bèn nói: "Có điều, mình được 1 bạn học sinh của học sinh đó nói cho biết 1 số tình hình. Cậu học sinh này cũng chính là người đầu tiên phát hiện ra chuyện này. Cậu ấy nói, lúc đó có nhìn đồng hồ và biết được thời gian tử vong cụ thể của cậu bạn kia. Nhưng, cậu biết đấy, pháp y bọn mình không thể nhìn vào đấy để làm căn cứ phán đoán được, nhiều lắm cũng chỉ là để tham khảo thôi."
"Không sao đâu, cậu hãy nói cho mình biết đi! Cậu bé ấy chết lúc nào?"
"Cậu bạn kia nói rằng, lúc đó chiếc đồng hồ điện tử chỉ vào thời gian 4 giờ 16 phút."
Khi Khang Vĩ nói những lời này với giọng rất thản nhiên bình thường, nhưng cậu ấy không biết được rằng nó đã khiến tôi thấy chấn động đến thế nào. Khi tôi nghe cậu ấy nói 4 giờ 16 phút, thì trong đầu như có 1 tiếng nổ lớn. Rõ ràng là câu nói đó đã chứng thực cho suy đoán đáng sợ trong lòng tôi. Một cảm giác khiếp đảm lạ lùng lan khắp toàn thân, khiến tôi ngây ra như tượng gỗ.
"A lô. Vu Dương... Vu Dương? Cậu sao vậy?"
Tiếng gọi của Khang Vĩ kéo tôi ra khỏi tưởng tượng đáng sợ, tôi định thần, hỏi: "Kết quả xét nghiệm pháp y của cậu cho thấy cậu học sinh đó đã chết vì nhồi máu cơ tim do quá sợ hãi, đúng không?"
"Đúng vậy."
"Vậy cậu có biết cậu bé ấy sợ gì không?"
"Điều này thì mình không biết. Nhưng theo lời nói của cậu bạn ngủ giường trên thì, cậu ấy đang ngủ mơ, bỗng nghe thấy 1 tiếng kêu hãi hùng ở giường dưới, nghĩ rằng bạn mình gặp ác mộng, nên cúi xuống gọi, nhưng không thấy có tiếng trả lời. Cậu ấy xuống khỏi giường để xem thì thấy Lam Điền Vũ trợn trừng mắt, miệng há ra, mặt méo mó rất đáng sợ và đã không còn thở nữa. Cậu này cũng sợ gần chết, bèn kêu ré lên gọi 2 bạn ngủ cùng phòng khác. Sau đó thì đi thông báo cho phòng Quản lý kí túc."
"Ý của cậu là, Lam Điền Vũ có khả năng bị chết vì cơn ác mộng quá đáng sợ?" Trán tôi bỗng vã đầy mồ hôi.
"Mình không biết, cũng có khả năng đó."
"Có sự việc đó sao? Ý của mình là, con người ta có thể chết vì cơn ác mộng đáng sợ?"
Khang Vĩ im lặng một lúc rồi nói: "Đúng là mình có nghe nói về chuyện này, nhưng rất hiếm. Có điều, mình đã nói rồi, đó chỉ là có khả năng mà thôi. Mình không thể xác định chắc chắn rằng có phải cậu bé ấy bị chết vì giấc mơ đáng sợ hay không."
Đầu tôi quay cuồng, rối ren. Lúc đó, Khang Vĩ lại nói: "À, phải rồi Vu Dương này, mình khuyên cậu nếu có thể hãy chuyển sang trường khác đi, mình cảm thấy phong thủy ngồi trường của cậu không tốt lắm."
Tôi nghe mà chẳng hiểu gì: "Gì cơ?"
Khang Vĩ nói: "Cậu có biết không. Cục Cảnh sát bọn mình sắp xếp hồ sơ các vụ án theo từng khu vực. Hôm nay, khi mình đặt hồ sơ vụ của Lam Điền Vũ thì phát hiện ra một túi hồ sơ từ lâu rồi, qua đó mới biết mười một năm trước trường cậu cũng xảy ra sự việc ở chính nơi ấy."
"Gì cơ... Khi ấy mình còn đang là học sinh. Sao, mười một năm trước trường cũng đã xảy ra vụ học sinh tử vong à?" Tôi không thể nào tin được.
Không, không phải như vật. Mà là vụ hoc sinh mất tích." Khang Vĩ nói. "Hơn nữa, cậu quên rồi à? Hồi trước nơi đó không phải là một ngồi trường trung học phổ thông mà là một trường tiểu học cũ nát. Vì trường quá cũ nên nhà trường đã mời thợ đến sửa. Hồi ấy nhà trường vừa giảng dạy vừa sửa chữa nên cứ rối tung cả lên, dẫn đến sơ hở trong quản lý. Một học sinh nam lớp 1 nghịch ngợmđã biến mất như bốc hơi vào giờ học thể dục. Mọi người trong trường đã tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy đâu, còn phòng bảo về thì một mực nói rằng không nhìn thấy học sinh nào đi ra ngoài. Cậu nói xem, như thế có lạ không?"
Nghe đến đây, tôi đã phần nào hiểu được: "Chính vì xảy ra chuyện đó, nên trường tiểu học đó buộc phải đóng cửa, sau này người ta đã xây dựng trường trung học phổ thông ngay trên nền cũ đó!"
"Đúng vậy. Nhưng bây giờ trường ấy lại xảy ra chuyện đáng sợ và khó tưởng tượng hơn - 1 học sinh nội trú chết trong khi ngủ 1 cách khó hiểu! Vì thế mình mới nói, có lẽ phong thủy ở đó không được tốt, thay đi đổi lại vẫn cứ xảy ra chuyện..."
Khang Vĩ vẫn nói, nhưng hầu như tôi không hiểu gì những lời sau đó của cậu ấy.
Trong đầu tôi cứ nghĩ mãi về 1 vấn đề: có đúng là Lam Điền Vũ tử vong trong khi ngủ 1 cách lạ lùng không? Hay là do 1 nguyên nhân bất ngờ nào khác?
Tôi chợt nhớ đến những lời cậu học sinh đó nói với tôi vào buổi trưa hôm qua, đến tận bây giờ nó vẫn khiến tôi nổi da gà:
Em liên tục bị thức dậy bởi cùng 1 cơn ác mộng giống nhau, khi tỉnh dậy đều là 4 giờ 16 phút.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro