Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40

Mưa xuân kéo dài suốt mấy đêm, khiến khắp nơi trong nhà ngập tràn hơi ẩm.

Đã nhiều ngày Cung Viễn Chủy tại y quán nghiên cứu Châm Thủy giải dược. Nhưng hiệu quả vẫn chưa thấy rõ. Dù vậy y vẫn kiên trì đến Hàn Trì sau núi để tiếp tục thử nghiệm.

Cung Thượng Giác luôn dành thời gian bên cạnh y, hiếm khi nhìn thấy bóng dáng của Thất Công Chúa. Việc mắt không thấy, lòng không phiền cũng là điều tốt. Dù nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ dưới sự giám sát chặt chẽ, nhưng không có nghĩa là tham vọng của nàng đã nguôi ngoai.

Nếu không phải có người giám sát từng hành động của nàng, Cung Thượng Giác e rằng khó có thể tin được nàng đã sống yên ổn trong những ngày qua.

Khi thị vệ báo cáo tình hình gần đây của Thất Công Chúa, từng việc lớn nhỏ đều không mấy khả nghi. Điều này khiến Cung Thượng Giác khẽ cười lạnh, khịt mũi tỏ vẻ khinh thường. Hắn không tin nàng có thể tiếp tục trụ vững tại Giác Cung, chỉ chờ xem nàng sẽ lộ sơ hở khi nào.

Sau khi thị vệ lui ra, một phong mật thư được đưa vào. Cung Thượng Giác nhấc tay nhận lấy, chậm rãi mở ra. Thư báo tin Đà chủ Vô Phong Điểm Trúc, đang trúng độc kỳ lạ, thời gian không còn nhiều. Sắp tới nàng chắc chắn sẽ có hành động.

Nhắc đến Điểm Trúc, Cung Thượng Giác không dám xem nhẹ. Nếu nàng phát cuồng, ngay cả Cung môn cũng khó ngăn nổi.

Cầm mật thư trong tay, Cung Thượng Giác lập tức rời đi, hướng tới trưởng lão viện để bàn bạc.

"Nếu tin tức trong thư là thật, Điểm Trúc chắc chắn sẽ nhằm vào Bách Thảo Tụy. Nếu nàng liên thủ cùng hoàng thất để chèn ép chúng ta, hậu quả sẽ khó lường."

"Dù giữa nàng và hoàng thất có mối thù không đội trời chung, cũng không thể loại trừ khả năng họ sẽ đạt được thỏa thuận trong việc này. Nếu Điểm Trúc hợp tác cùng Thất Công Chúa, nội ứng ngoại hợp, hậu sơn của chúng ta chỉ e khó giữ."

"Giang hồ hiện nay đều dõi theo từng động tĩnh tại Cung môn, chỉ chờ cơ hội để nhân lúc hỗn loạn mà cướp đoạt. Nếu những kẻ dị hóa bị thả ra từ hậu sơn, e rằng sẽ gây ra đại loạn khắp thiên hạ."

......

Điện tiền vang lên tiếng xôn xao, các trưởng lão đều tranh luận không ngừng về tin tức mới nhận. Cung Thượng Giác vẫn im lặng, không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào.

Trái lại, Cung Tử Vũ không thể chịu nổi sự huyên náo này. Hắn khẽ phất tay ra hiệu chấm dứt trận môi lưỡi chi chiến.

"Nếu không có gì bất ngờ, Điểm Trúc đã trúng phải loại độc cực hiểm do Cung môn chế tạo nhiều năm trước – Cực Tịch Chi Độc – Châm Thủy. Loại độc này chỉ có Cung Viễn Chủy mới có thể giải. Điểm Trúc dù ngang ngược bá đạo đến đâu, cũng sợ chết mà ham sống. Hành động tiếp theo của nàng nhất định là tìm cách đột nhập Cung môn, lần nữa bắt đi Cung Viễn Chủy."

"Nếu muốn an toàn, thời gian tới, Viễn Chủy sẽ do trưởng lão tại hậu sơn phụ trách bảo vệ và chăm sóc. Những việc tại tiền sơn, tạm thời không cần nhắc đến."

Lời nói vừa dứt, Cung Thượng Giác lập tức động dung. Hắn bước thẳng đến điện tiền, ánh mắt sắc bén như chim ưng quét qua tất cả.

"Ta sẽ không lặp lại sai lầm lần thứ hai."

"Cung Viễn Chủy vết thương cũ chưa lành, ở lại hậu sơn càng tốt hơn, chứ không phải trở thành cái bia ngắm cho kẻ thù ngay trong Giác Cung."

"Ta nói rồi, ta sẽ không lặp lại sai lầm lần thứ hai."

Cung Tử Vũ trầm giọng, ánh mắt cũng trở nên kiên định:

"Cung Thượng Giác, Cung Viễn Chủy không phải của riêng ngươi. Hắn thuộc về Cung môn, mạng của hắn không phải để một mình ngươi kiểm soát!"

Cung Thượng Giác cười lạnh, giọng nói vẫn vững vàng như núi:

"Mạng của Cung Viễn Chủy không thuộc về ngươi, ta, hay cả Cung môn. Em ấy chỉ thuộc về chính bản thân mình. Ta không có quyền quyết định liệu em có cần sự bảo vệ hay không. Dù ngươi là Chấp Nhẫn, cũng không có quyền định đoạt Viễn Chủy nên đi hay ở."

Cung Thượng Giác dù đứng giữa mọi áp lực, vẫn giữ được khí thế hiên ngang, dáng vẻ ngạo nghễ như ngọn núi sừng sững.

Nguyên do chính là những gì hắn từng mất đi, để rồi nhận ra rằng sự bảo vệ mà mình cho đi chẳng qua chỉ là một loại tự mãn, một sự an ủi giả dối.

Cung Viễn Chủy đã bị giam cầm trong thế giới nhỏ bé của Giác Cung suốt mấy chục năm, ngày qua ngày, năm này qua năm khác. Hắn chỉ được thấy ánh sáng qua khe hẹp nơi thung lũng cũ kỹ, nghe tiếng gió qua phiến rừng ẩm thấp, chạm vào một góc cung thất cô quạnh.

Y không nên là chim trong lồng, càng không nên bị giam cầm giữa núi non hoang vắng. Viễn Chủy xứng đáng được như ngọn gió tự do, như mây trời phiêu bồng, như lửa bừng cháy, như ánh sáng rạng rỡ khắp nhân gian.

Cung Viễn Chủy vốn dĩ thuộc về tự do.

Thứ mà Cung Thượng Giác tưởng chừng như là ánh bình minh mà hắn trao cho Cung Viễn Chủy, hóa ra chỉ là một ngọn đèn lồng khác trong nhà ngục. Dưới danh nghĩa tình yêu, hắn đã xiềng xích người hắn yêu cả đời.

Trong đại điện, hai người giằng co không ai nhường ai. Cung Tử Vũ kiên quyết muốn đưa Cung Viễn Chủy ra sau núi thủ hộ. Cung Thượng Giác lại trước sau như một không chịu nhượng bộ.

Không khí trở nên nặng nề, áp lực từ hai luồng uy thế khiến mọi người trong điện khó thở.

Cung Tử Thương, vốn luôn giữ im lặng trong các cuộc họp trưởng lão, nay lại cảm thấy mình không thể đứng ngoài. Thứ nhất, nàng thân là nữ tử, không tiện can thiệp quá sâu, hai với vai trò Thương Cung Cung Chủ, nàng không có quyền vượt qua giới hạn các trưởng lão. Nhưng sự việc liên quan đến Cung Viễn Chủy khiến nàng buộc phải đứng ra hòa giải.

" Viễn Chủy đệ đệ thân thủ lợi hại, lại am hiểu ám khí và chế độc, bản tính cứng cỏi bướng bỉnh, chắc chắn không muốn nép sau huynh trưởng mà trở thành kẻ yếu đuối. Nhưng gần đây thân thể đệ ấy không khỏe, lại từng vì đẻ non mà mất nhiều máu, khí huyết mới hồi phục được phần nào..."

"Là ngươi nói cái gì?!"

Cung Tử Thương bị tiếng quát giận dữ làm cho sợ hãi, lập tức bối rối, đầu lưỡi cắn vào răng đến đau nhói, ngũ quan nhăn lại.

Cung Thượng Giác là người luôn trọng lễ nghĩa và giữ đúng mực, chưa từng nổi trận lôi đình trước mặt các trưởng lão. Tuy thái độ của hắn với Cung Tử Vũ không mấy hòa nhã, nhưng với Cung Tử Thương, hắn vẫn chưa khi nào quá đà.

Nhưng lần này, sự giận dữ của hắn mang theo sát ý quét đến, khiến không chỉ Cung Tử Thương kinh hoàng mà ngay cả Kim Phồn cũng toát mồ hôi lạnh, suýt nữa không kịp rút tay khỏi chuôi đao.

Ánh mắt sắc bén của hắn trừng thẳng vào Cung Tử Vũ, như muốn áp bức đối phương đến lùi bước.

Cung Tử Vũ như lâm đại địch, mồ hôi lạnh toát ra, nhưng hắn nén lại, chậm rãi lên tiếng:

"... Ngày đó quả thực là do ta sơ sót."

Cung Tử Thương nuốt khan, cố gắng lấy lại bình tĩnh để giải thích:

"Đó cũng là lỗi của ta. Ta không phát hiện Viễn Chủy đệ đệ đang chịu đựng khổ sở. Khi đó, đệ ấy bị vây trong cực sí chi độc, khổ không thể nói, trong cơ thể còn tích tụ nhiều độc tố, chịu đủ giày vò. Đệ ấy... không phải cố ý uống thuốc có xạ hương..."

Nghe đến đây, ánh mắt sắc bén của Cung Thượng Giác dịu lại, thu về phần nào sự giận dữ.

Hắn hiểu rằng không thể trách Cung Tử Vũ hay Cung Tử Thương, bởi vì nguồn gốc của tất cả những đau khổ này thực chất là do hắn. Nếu không phải đêm đó hắn mất lý trí, Cung Viễn Chủy đã không phải chịu đựng nỗi đau đớn như bây giờ.

Hắn cúi đầu, ánh mắt đầy tự trách. Nhưng trong đại điện không một ai dám lên tiếng, tất cả đều im lặng cúi đầu, mang nỗi lo sợ lẫn bất an.

"Giác công tử, không ổn rồi!"

Một tiếng thét dài phá vỡ sự tĩnh lặng trong đại điện. Kim Phục không màng đến việc giữ mặt mũi trước các trưởng lão, hoảng hốt lao thẳng vào trưởng lão viện.

Cung Thượng Giác cau mày, tựa hồ không hài lòng với sự luống cuống của Kim Phục. Hắn giương mắt, ra hiệu cho Kim Phục nói tiếp.

"Thất công chúa... nàng đã đả thương thị vệ Giác Cung, hiện đang chạy về phía sau núi ——"

Sau núi!

Đồng tử của Cung Thượng Giác co rút mạnh. Lúc này tất cả trưởng lão đều đang ở đây, mà hiện tại, sau núi chỉ có một người — người đó chính là Cung Viễn Chủy, người mà hắn đích thân đưa tới Hàn Trì!

Hôm nay Viễn Chủy vừa rời khỏi Hàn Trì, dự định đến Nguyệt Cung để luyện dược. Do khoảng cách ba, bốn canh giờ không quá xa, hắn không muốn làm chậm trễ việc quan trọng nên đã đẩy nhanh hành trình, định sau khi luyện xong dược sẽ quay lại.

Ánh mắt Cung Thượng Giác tràn đầy lo lắng. Hắn không chần chừ, lập tức vung tay áo, nhanh chóng chạy về phía sau núi.

Cung Tử Vũ thấy vậy, lập tức muốn chạy theo. Nhưng Nguyệt trưởng lão bước lên ngăn lại, nói:

"Chấp Nhẫn đại nhân, không thể khinh suất! Đây rất có thể là kế điệu hổ ly sơn. Một khi ngài rời khỏi nơi này, Cung môn sẽ không thể giữ vững. Hãy nhớ, ngài chính là thanh kiếm cuối cùng bảo vệ Cung môn. Nếu ngài đi, toàn bộ Cựu Trần Sơn Cốc sẽ không thể chống đỡ. Xin hãy hết sức cẩn trọng."

"Cung môn không thể mất, sau núi không thể loạn. Chấp nhận đại nhân ngài ở lại, Cung môn mới ở lại. Ngài ở, toàn bộ CựuTrần Sơn Cốc mới có thể được bảo toàn."

Một tiếng "Chấp Nhẫn", là một đời trọng trách.

Cung Tử Vũ dừng bước, nhìn bóng lưng Cung Thượng Giác khuất xa, cảm giác trong lòng như rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Hắn đau đớn vì không thể tự do hành động, nhưng nỗi đau lớn hơn chính là mất đi người yêu thương nhất.

------

Cung Thượng Giác cơ hồ điều động toàn bộ nội lực, lao đến trước tiên so với bất kỳ ai khác, một cước đá tung đại môn Nguyệt Cung.

Trước mắt, trên mặt đất vương vãi đầy máu, từng vệt đỏ thẫm loang lổ khiến lòng hắn như bị mũi tên xuyên qua, căng thẳng đến không dám thở mạnh.

"... Ca, là ngươi sao?"

Cung Viễn Chủy dựa người bên cạnh ao, nửa thân chìm trong nước. Máu không ngừng lan ra từ cơ thể, hòa lẫn với dòng nước trong ao, quấy đục cả mặt hồ. Y nhắm nghiền mắt, dòng máu đen từ khóe mắt chảy ra, từng giọt từng giọt.

"Viễn Chủy! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Cung Thượng Giác vội vàng bước đến, ý định kéo người từ trong nước ra.

Cung Viễn Chủy không muốn ca ca lo lắng, cố giữ giọng điềm tĩnh để trấn an:

"Ca, ta không sao. Vừa rồi Thất Công Chúa xâm nhập sau núi, định từ đáy hồ tiến vào trung tâm núi non. Ta nhận thấy nàng mưu đồ bất chính, liền cùng nàng giao đấu một trận..."

"Ngươi bị thương chỗ nào? Để ta mang ngươi lên."

"Ta không bị thương. Chỉ là trúng cổ. Thất Công Chúa rất giỏi dùng cổ thuật. Cổ trùng đã chui vào mắt, ta phải dùng độc để bức nó ra. Ngâm mình trong ao lấy máu cũng là bất đắc dĩ."

"Kia... máu này là..."

"Ca không tin ta sao? Đương nhiên, không phải máu ta." Giọng nói của Cung Viễn Chủy mang chút trách móc nhẹ nhàng.

Cung Thượng Giác nghe vậy, nỗi lo lắng như mũi tên căng trên dây cung cuối cùng cũng được thả lỏng.

"Tự nhiên ta tin ngươi. Chỉ là lo ngại vết thương cũ tái phát, lại bị nàng ám toán thêm."

Nghe vậy, Cung Viễn Chủy mặt mày giãn ra. Dù mắt không thấy rõ, khóe môi vẫn như đang cong lên, tựa một nụ cười đầy đắc ý.

"Đáng tiếc ta trúng cổ của nàng, không thể thấy rõ ai đã mang nàng đi. Chỉ loáng thoáng nhận ra một bóng đen, cả người bọc kín trong vải đen, thân thủ cực kỳ lưu loát." Cung Viễn Chủy thở dài tiếc nuối pha chút phấn khích, ánh lên chiến ý khó giấu:

"Nơi này không đơn giản. Có thể lặng lẽ mang người rời đi, chưa từng để lộ dấu vết, tựa hồ có một loại nội lực đặc biệt..."

Cung Thượng Giác trầm ngâm một lát, đáp:

"Kẻ đó, e rằng chính là 'dị hóa nhân' mà các trưởng lão từng nhắc đến."

"Dị hóa nhân?"

"Cung môn chấp nhận bảo hộ hậu sơn, không chỉ vì sự tồn tại của Vô Lượng Lưu Hỏa khiến người đời e ngại, mà còn bởi lo sợ những kẻ dị hóa bị trấn áp bao năm trốn thoát, gây nên đại họa. Hiện tại xem ra, chúng đã rời núi."

Cung Viễn Chủy nghe vậy, lòng nửa rõ nửa không hỏi:

"Kẻ đó có nhược điểm hay không?"

"Cung môn nội có ghi lại rằng, những dị hóa nhân này cực kỳ giống với lời đồn về Hạn Bạt ở Phi Cương. Chúng hiếu sát, ưa máu tanh, thích trời đông giá rét và màn đêm u tối. Máu chúng chứa độc, nhưng đồng thời lại sợ độc, sợ lửa và ánh sáng. Vì thế, quanh năm chúng đều ẩn mình trên đỉnh tuyết sơn."

Không nói thêm lời giải thích, Cung Thượng Giác siết lấy cổ tay Viễn Chủy, dùng nội lực dẫn máu để ép cổ trùng ra ngoài. Khi cổ trùng bị nghiền nát trong lòng bàn tay, một luồng máu đỏ diễm lệ phun trào khiến cả hai người cùng biến sắc, gương mặt tái nhợt như tuyết trắng.

Viễn Chủy cố gắng leo lên bờ, nước trên người chảy dài thành từng vệt, ánh mắt mờ mịt chỉ còn phân biệt được gương mặt Cung Thượng Giác lờ mờ, thần sắc hoàn toàn không rõ ràng.

Cung Thượng Giác nghiêng mắt nhìn, ánh mắt lướt qua đường nét sắc nhọn ở cằm y, rồi dừng lại trên phần bụng trống rỗng phía dưới. Trong ánh mắt u ám thoáng qua một tia cảm xúc khó diễn tả, như tiếc nuối, như hoài niệm.

Ánh mắt chồng chéo ấy dừng lại khi Cung Thượng Giác đưa tay vuốt phẳng góc áo Viễn Chủy đang ướt sũng. Vô tình chạm vào bên sườn trống trải, ngay sau đó, hắn lấy băng gạc thấm dược trị thương, cẩn thận băng lại miệng vết thương cho người trước mặt, động tác nhẹ nhàng như chạm vào điều gì vô cùng quý giá.

"... Làm ngươi chịu khổ."

Viễn Chủy giật mình, hiểu ý hắn muốn ám chỉ điều gì. Trong ánh sáng lờ mờ, y không thể nhìn rõ dáng vẻ Cung Thượng Giác, nhưng dưới đáy lòng, từng biểu cảm và giọng nói của người kia đều khắc sâu.

"Không phải lỗi của ca, là ta... mang niệm từ trước đến nay——"

Lời vừa dâng lên liền bị nghẹn lại, vạn lũ tình ti đan xen trong lòng suốt bao năm qua cắt ngang, làm y mím môi không thốt thành lời, âm cuối tựa như bị nuốt trọn vào hư không.

"Viễn Chủy chỉ niệm, là vì cớ gì mà niệm?"

Cung Thượng Giác tha thiết hỏi, nhưng Viễn Chủy lại chậm chạp không dám đáp lại.

Thượng Giác đối y thiên vị, giống như ánh bình minh ló dạng giữa đêm trường, kéo y ra khỏi vực sâu thê lãnh, làm dịu đi cái lạnh cắt da thịt của cô độc. Thượng Giác dạy cách khóc cười, cách yêu hận, giúp Cung Viễn Chủy tìm được nơi nương tựa. Từ đó, y chìm đắm trong sự ấm áp của đôi cánh ấy, không cách nào thoát ra, cũng không cách nào từ bỏ.

Nhưng ánh sáng ấy lại xa xôi như trăng cuối trời, tựa giấc mộng phù hoa mà không thể chạm tới. Y chỉ có thể tự ví mình như bóng nguyệt soi trên mặt nước, cả đời phản chiếu ánh sáng ấy, ngóng trông bình minh ngày mai, nhưng suốt đời chẳng thể nào vươn tới.

Không dám tham luyến hơi ấm, không dám níu giữ sự thuần khiết, càng không dám để bất cứ ý niệm sai lầm nào nảy sinh. Vì vậy chỉ biết bảo hộ lấy một khoảng trời nho nhỏ trước mặt mình, ngẩng đầu nhìn lên ánh sáng xa xăm, mà không dám bước qua giới hạn để ôm lấy.

Như chim bị nhốt trong lồng son từ thuở bình minh, mười năm giam mình trong một thế giới chật hẹp, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện phá lồng bay đi.

Cung Viễn Chủy là cam tâm tình nguyện.

--------

Jahee: Cảm động muốn khóccccc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro