Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Mỗi người đều có những quá khứ không thể nhắc tới, Cung Thượng Giác cũng không ngoại lệ.

Tại trưởng lão viện thế cục căng thẳng, Vụ Cơ phu nhân phản chiến chỉ sợ đã là kế hoạch âm thầm được chuẩn bị từ lâu.

Tình thế hiện tại chẳng những khiến Cung Tử Vũ rửa sạch huyết mạch của mình mà còn khơi gợi trong Cung Thượng Giác những ký ức đau khổ năm xưa.

Mười năm trước thảm án diệt môn, cái chết của phụ mẫu Cung Lãng Giác tất cả đều như bóng ma đè nặng lên tâm trí của hắn.

Y không bằng tân, người không bằng cũ. Mất đi những người thân yêu cũ, cảm giác trống vắng ấy mãi mãi không thể thay thế

Cung Viễn Chủy nhẹ nhàng khép lại cánh cửa, xoay người rời đi. Khoảnh khắc ấy, một cơn bất lực ập đến ép hắn đến mức khó thở.

Ánh đèn trong phòng vẫn sáng, nhưng hắn chỉ lặng lẽ đứng ngoài cửa không dám bước vào.

Lần đầu tiên Cung Thượng Giác nổi giận lớn đến vậy với hắn, chính là vì y vô tình nhắc đến Linh phu nhân và Lãng đệ đệ.

Tiếng rống giận khàn khàn của Cung Thượng Giác vang vọng bên tai, mang theo sự phẫn hận và lửa giận. Nhưng với Cung Viễn Chủy những lời ấy lại như lưỡi dao, xé nát tâm hồn vốn đã yếu ớt của hắn.

Cung Viễn Chủy khẽ vuốt lấy thanh đoản đao, ánh mắt ẩn hiện lệ quang. Từ nhỏ hắn luôn đi theo Cung Thượng Giác, mọi yêu thương đều là hướng về phía hắn đòi lấy.

Cung Thượng Giác cho một phần, hắn nhận một phần.

Cung Thượng Giác cho ít, hắn lấy chính bản thân mình để bù đắp.

Cung Thượng Giác không cho, hắn liền chờ đợi, đợi đến khi nào hắn muốn cho, lúc ấy lại nhận lấy.

Với tình yêu Cung Viễn Chủy đã gom nhặt suốt nhiều năm. Số lượng nhiều ít ra sao, với hắn điều đó không còn quan trọng.

Cung Thượng Giác như giải dược của hắn – hắn không thể rời đi, cũng chẳng thể cầu xin được.

Dòng suy nghĩ bị cắt ngang, một cơn đau cuộn trào từ dạ dày khiến hắn khó chịu. Cung Viễn Chủy thu thanh đoản đao lại, che miệng cố kìm nén tiếng ho khẽ.

"Ta thấy Cung Nhị tiên sinh từ trưởng lão viện trở về, sắc mặt không được tốt lắm. Có chuyện gì sao?"

Giọng nói của Thượng Quan Thiển bất ngờ vang lên. Nàng xuất hiện lặng lẽ như mọi khi, mỗi bước đi đều không phát ra chút âm thanh

"Không liên quan đến ngươi." Cung Viễn Chủy buông tay, đứng thẳng người nuốt xuống cảm giác nghẹn ngào. Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chẳng thèm dành cho nàng lấy một ánh mắt

"Công tử đây là đang khóc sao?" Thượng Quan Thiển đứng dưới ánh trăng, nhìn rõ vài giọt nước mắt còn vương trên khóe mắt hắn.

"Ngươi nói bậy!" Cung Viễn Chủy khoanh tay, tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra.

"Vậy thì ta vào bồi Cung Nhị tiên sinh một chút. Hộp điểm tâm này là ta cố ý làm, hy vọng có thể giúp tiên sinh thấy dễ chịu hơn." Thượng Quan Thiển mỉm cười, tay nâng chiếc hộp gỗ, ánh đèn trong tay nàng lập lòe trong đêm tối.

"Ca ca ta nói muốn một mình yên tĩnh, ngươi không cần làm phiền." Cung Viễn Chủy lạnh lùng đáp, trong lòng biết rõ nàng khó mà từ bỏ.

Quả nhiên, Thượng Quan Thiển cả gan gõ cửa.

Khi nàng đẩy cửa bước vào, Cung Thượng Giác không quát mắng hay ngăn cản, trái lại chỉ im lặng. Thượng Quan Thiển mỉm cười đầy đắc ý, quay lại nhìn Cung Viễn Chủy một cái rồi tiến vào trong

Tiếng cửa gỗ khép lại, ánh sáng bên trong phòng lại bị che khuất.

Cung Viễn Chủy đứng ngoài, ánh mắt chỉ thấy được bóng người mơ hồ qua khe cửa.

Khoảnh khắc Thượng Quan Thiển bước vào, cảm giác chua xót trong lòng hắn như bị phóng đại vô hạn.

Mọi người đều hướng về phía Cung Thượng Giác, liệu Cung Thượng Giác có còn chút thời gian nào dành cho hắn?

Liệu đến một ngày nào đó, hắn sẽ chẳng thể gom nhặt được gì nữa?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro