Chương 37 38
Jahee: 2 chương này Vũ Chủy nhóa
Chương 37
Cung Tử Vũ lặng lẽ lặp lại từng chữ trong lá thư, thầm đọc như một lời mặc niệm rồi thở dài, cất lá thư vào tay áo.
Hắn ngẩng đầu nhìn ra cửa cung, nơi những bậc thang dài được trải thảm đỏ sặc sỡ.
Hoàng thất không ngừng tìm cách dò xét, khai thác từng manh mối nhỏ nhất liên quan đến Vô Lượng Lưu Hỏa. Sự tham lam và dã tâm của bọn họ đã lộ rõ, móng vuốt sắc bén không phút nào ngừng găm vào Cung môn.
Cung Thượng Giác dự kiến sẽ đến Cựu Trần Sơn Cốc vào giờ Ngọ hôm nay. Hoàng thất trong lớp vỏ bọc đầy giả tạo của thiện chí và thành ý đã phái công chúa đến hòa thân. Một hôn lễ vội vã được chuẩn bị, dường như để tuyên bố với thiên hạ rằng Cung môn đã hoàn toàn nằm trong tay họ.
Những rương hoàng kim và trân bảo được chở đến nối đuôi nhau, của hồi môn trải dài mấy trăm dặm. Toàn bộ Cựu Trần Sơn Cốc náo nhiệt hẳn lên, quần chúng đổ ra đường đông nghịt. Người dân không quản công việc, chưởng quầy bỏ cả cửa tiệm, tất cả đều chen lấn để được nhìn thấy dung nhan vị công chúa hòa thân này.
Cung Tử Vũ trong lòng ngũ vị tạp trần. Hắn không rõ ý định của Cung Thượng Giác, nhưng hắn biết chắc rằng Cung Thượng Giác có nhược điểm bị hoàng thất nắm trong tay. Nếu không, Cung Thượng Giác tuyệt đối sẽ không bao giờ chấp nhận cưới vị công chúa kia.
Nhưng mặt khác, một cảm giác ti tiện lại len lỏi trong lòng hắn. Có một khoảnh khắc ngắn ngủi cảm thấy niềm vui mơ hồ trào dâng từ tận sâu trong tâm khảm. Hắn vội vàng dời ánh mắt, cố tránh nhìn thẳng vào cảm xúc ấy, rồi quay đầu lại nhìn về phía saunúi. Thế nhưng, trái tim vẫn không thể che giấu được sự phấn khích lạ kỳ đang âm thầm trỗi dậy.
--------------
Cung Tử Vũ vội vàng từ trưởng lão viện trở về Vũ Cung, bận rộn chuẩn bị đủ loại thuốc bổ. Hắn gần như trở thành người canh bếp, xoay như chong chóng. Chờ mãi đến khi Cung Viễn Chủy tỉnh lại, Cung Tử Vũ lại tất bật mời Nguyệt công tử đến khám bệnh. Mấy ngày nay, con đường giữa núi trước và núi sau như bị hắn đi lại sờ soạng đến thuộc lòng từng ngóc ngách.
Mặc dù núi trước có nhiều thảo dược hơn, nhưng núi sau quanh năm phủ tuyết lại có vô số loại dược liệu quý hiếm. Dù Cung Tử Vũ vốn sợ lạnh phải quấn chặt áo choàng hắn cũng chẳng ngại, bước đi vội vã trong gió rét tiến thẳng đến Nguyệt Cung.
"Nguyệt công tử, thương thế của Viễn Chủy đệ đệ thế nào rồi?"
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Nguyệt công tử, như thể chỉ cần đối phương sơ suất một chút thôi, người nằm trên giường sẽ như con búp bê sứ bị nghiền nát.
"Chủy công tử hiện tại tạm thời không nguy hiểm, nhưng trong cơ thể cực sí chi độc đã tích tụ không ít. Nếu không được trị liệu kịp thời, chỉ cần chút bất cẩn cũng có thể tái phát."
"Tái phát thì sẽ ra sao?" Hắn hỏi, giọng căng thẳng.
Nguyệt công tử im lặng một lát, rồi nghiêng người đến kệ sách. Từ ngăn dưới cùng lấy ra một cuộn sách cũ kỹ phủ đầy bụi thời gian, chậm rãi mở ra và chỉ vào dòng chữ ghi bên trong.
"Loại độc này từ mười mấy năm trước đã được ghi chép lại, khi đó được tiền bối Chủy Cung gọi là 'Châm Thủy.' Nếu để lâu mà không điều trị, nó sẽ giống như một ngọn lửa bốc cháy từ bên trong. Đầu tiên, nó sẽ thiêu đốt lục phủ ngũ tạng, sau đó làm cạn kiệt cốt tủy và hủy hoại toàn bộ kinh mạch. Cuối cùng chỉ để lại một cơ thể khô quắt, không còn sự sống."
Cung Tử Vũ nhận lấy quyển trục, cảm giác nặng nề như cầm cả một tảng đá. Quyển trục hiển nhiên đã được cất giữ từ rất lâu, chữ viết trên đó mờ nhòe, nhiều chỗ không thể đọc rõ. Những đoạn phía sau gần như hoàn toàn vô pháp phân biệt.
Không có phương thuốc cụ thể để chữa trị, nhưng lại cần giải độc gấp. Trong toàn bộ Cung Môn, ngoài Cung Viễn Chủy ra không một ai có khả năng giải loại độc này.
Hắn nhíu chặt mày, sắc mặt đượm vẻ lo âu. "Hiện tại có phải chỉ còn cách dùng Hàn Trì cực hàn để tạm thời làm chậm tiến triển bệnh trạng của hắn?"
Nguyệt công tử trầm ngâm một lát, ánh mắt lướt qua quyển trục rồi chậm rãi gật đầu. "Nếu chưa tìm ra biện pháp nào khác, thì trước mắt đây là phương pháp duy nhất."
Chương 38
Từ lần nhặt về nửa cái mạng, Cung Viễn Chủy đã ở lại Nguyệt Cung gần mười ngày. Ngoại thương trên người cơ bản đã lành bảy tám phần, y thậm chí có thể đứng lên đi lại đôi chút, không cần phải cả ngày ở trên chiếc xe lăn chật hẹp nữa.
Trong những ngày này, hầu như mỗi lần vừa mở mắt, y đều thấy Cung Tử Vũ canh giữ bên cạnh. Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Cung Viễn Chủy quay lưng về phía Cung Tử Vũ, mái tóc dài lâu ngày chưa được chải chuốt, buông thõng tự nhiên, ánh lên tia sáng nhàn nhạt dưới ánh nắng chiếu xiên qua cửa sổ.
Cung Tử Vũ cầm một chiếc lược gỗ, nhẹ nhàng chải từng sợi tóc. Từ trong lòng lấy ra mấy xâu lục lạc xinh đẹp, hắn học theo dáng vẻ của Cung Viễn Chủy trước đây, cẩn thận kết vào tóc của người kia.
Những xâu lục lạc này là đồ hắn đặt riêng tại cửa hàng nổi tiếng nhất ở Cựu Trần Sơn Cốc, tốn không ít công sức và tiền bạc. Thành phẩm tinh xảo, lấp lánh ánh bạc, kết hợp với vài sợi lụa đỏ mềm mại, vừa vặn hoàn mỹ.
Cung Viễn Chủy hơi quay đầu, mái tóc khẽ lay động, những chiếc lục lạc phát ra tiếng leng keng uyển chuyển giống như tiếng chim hót giữa rừng sâu.
"Thật là đẹp mắt."
Cung Tử Vũ nhìn sườn mặt của Cung Viễn Chủy, khẽ lẩm bẩm như nói với chính mình.
"Ngươi nói gì cơ?"
Cung Viễn Chủy không nghe rõ, quay đầu nhìn hắn, ánh mắt đầy nghi hoặc.
"Không, không có gì," Cung Tử Vũ giấu sự bối rối bằng một nụ cười nhẹ. "Đúng rồi, ta vừa nấu một ít cháo, thêm vào mấy loại dược liệu thanh bổ. Ngươi thử một chút đi."
Cung Tử Vũ dời ánh mắt, bước đến bên lò, múc ra một bát cháo thanh đạm.
"Sáng nay tuyết lớn rơi ở Tuyết Cung, con đường qua núi đã bị tuyết phủ kín một nửa. Đường núi gập ghềnh, lại trơn trượt không dễ đi chút nào."
"Không sao, ta sẽ cẩn thận."
Cung Viễn Chủy đáp lại, đưa tay nhận lấy bát cháo.
Cung Tử Vũ yên lặng liếc mắt nhìn đôi chân của y, nhưng rất nhanh thu hồi ánh mắt. "Tuyết sơn giá lạnh, ngươi đừng cậy mạnh. Ta cõng ngươi đi."
Cung Viễn Chủy cầm chiếc thìa sứ múc một muỗng cháo trắng, hơi nóng bốc lên che mờ cảm xúc trong đáy mắt. Dẫu biết Cung Tử Vũ đối với bản thân rất tốt, nhưng vẫn luôn cảm thấy giữa hai người không nên là như thế.
Y không nói lời nào, Cung Tử Vũ cũng không nói gì thêm. Đợi đến khi uống xong cháo, chuẩn bị mở miệng từ chối lời đề nghị lại bất ngờ bị một hành động cắt ngang.
Cung Tử Vũ nhẹ nhàng phủ thêm áo choàng lên người y, không để Cung Viễn Chủy kịp phản ứng đã cúi người bế bổng y lên.
Cảm giác cơ thể bị nhấc bổng lên mà không chút đình trệ khiến Cung Viễn Chủy không khỏi bất ngờ. Theo bản năng quay đầu lại, nhưng đã thấy mình nằm gọn trong vòng tay người kia.
Đầu mũi y chạm vào lớp áo lông chồn của Cung Tử Vũ, thoảng đến mùi mai hương nhàn nhạt. Cung Viễn Chủy ngẩng đầu định nói gì đó, nhưng lại đối diện với ánh mắt nóng rực của Cung Tử Vũ.
Cung Tử Vũ cúi đầu nhìn người trong lòng, ánh mắt sâu thẳm pha chút ý cười khó đoán, "Đường khó đi, để ta đưa ngươi qua."
Cung Viễn Chủy tránh ánh mắt của người kia, nhưng hai má lại bất giác nóng bừng lên, "Ngươi... thật là người kỳ quái."
Giọng nói của y thấp xuống, như trách móc nhưng lại mang theo chút ngượng ngùng khó che giấu.
Cung Tử Vũ khẽ cười mà không nói.
Nguyệt Cung cách Tuyết Cung không xa, tuy nhiên cũng không thể gọi là gần. Tuyết phủ kín lối qua núi rừng, sương mù nhẹ nhàng bốc lên bao quanh bốn phía. Tuyết tan thành nước hòa lẫn với bùn đất, chỉ cần một chút bất cẩn là có thể trượt ngã xuống triền núi.
Khi hai người họ đến nơi, Tuyết Công Tử đã đứng sẵn ở cửa chờ đợi. Gương mặt hắn không bộc lộ cảm xúc nào, chỉ lặng lẽ lấy ra một cuốn sổ cháy nham nhở, rồi dẫn họ đi tới trước cánh cửa đá.
Tuyết Công Tử lấy ra một miếng ngọc bội, nhẹ nhàng đặt vào khe hở trên cửa đá. Lúc này, Cung Tử Vũ liếc mắt nhìn xuống Cung Viễn Chủy đang nằm trong lòng mình, ánh mắt thoáng qua một tia phức tạp.
Hắn nhớ lại lần trước ở Hàn Trì, cả hai từng vì chuyện của Vân Vi Sam mà tranh cãi kịch liệt. Thời điểm đó bầu không khí căng thẳng đến mức tưởng chừng như không thể dung hòa. Nhưng bây giờ họ lại xuất hiện với dáng vẻ hòa hợp đến khó tin, khiến chính hắn cũng phải bàng hoàng.
"Nếu có thể mãi mãi như thế này thì tốt biết mấy."
Ý nghĩ ấy chợt lướt qua trong đầu, nhưng rất nhanh Cung Tử Vũ tự mỉm cười chế giễu chính mình.
"Chủy công tử, Hàn Trì cực lạnh, nếu thực sự không chịu nổi, ngàn vạn lần đừng cố gắng cầm cự."
Tuyết Công Tử cẩn thận dặn dò, giọng nói vừa nghiêm túc vừa có chút quan tâm.
"Lần trước ta chỉ đứng cạnh ao hàn được một nén nhang mà suýt không chịu nổi. Huống chi ngươi nội thương chưa lành, lại không thể vận dụng nội lực để chống lạnh, nhất định sẽ rất khó khăn."
Hắn thoáng nhìn qua Cung Viễn Chủy, dường như nhớ lại lần trước ở Hàn Trì. Hắn cố ý nói với vẻ thản nhiên:
"Chủy công tử, lần trước ngài có đến đây nhưng không bước xuống Hàn Trì. Lần này xin hãy cẩn thận. Ta và Chấp Nhận đại nhân sẽ đứng chờ bên bờ."
Cung Tử Vũ bị lời nói của Tuyết Công Tử làm cho hơi xấu hổ, nhưng chỉ có thể cười gượng đáp lại.
Cung Viễn Chủy nhìn bọn họ không nói lời nào. Ánh mắt y dường như mang theo chút suy tư, hoặc là chút bất an không dễ phát hiện.
----------
Này Hàn Trì nằm sâu trong trung tâm núi non, bốn bề thông suốt với lòng núi. Lớp nước bên trong ao mang hơi ấm như nhiệt độ cơ thể, nhưng tầng nước bên ngoài lại lạnh lẽo đến thấu xương, tựa như lưỡi dao sắc bén chạm vào da thịt.
Cung Viễn Chủy chỉ mặc một bộ áo đơn màu đen, chậm rãi bước về phía Hàn Trì. Khi đầu ngón chân chạm vào mặt nước, một cơn lạnh lẽo không gì sánh được lập tức xâm nhập nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể. Y siết chặt hàm răng để kiềm chế cơn run rẩy không tự chủ, nhắm mắt lại hít một hơi sâu rồi tiếp tục tiến vào.
Lạnh. Một cái lạnh không thể diễn tả bằng lời, lạnh đến tận xương tủy.
Hơi thở hòa lẫn vào hàn ý, mỗi lần hít vào ngực như bị hàng ngàn mũi kim đâm xuyên qua. Đôi tay vòng quanh thân mình, cố gắng giữ lấy chút hơi ấm cuối cùng, nhưng cơ thể tựa hồ đang tan rã từng chút một.
Trong đầu Cung Viễn Chủy, vô số âm thanh bắt đầu vang lên.
Tiếng nước vỗ nhẹ vào mặt hồ, tiếng thở nặng nề. Những tiếng gào thét, tiếng hò hét mơ hồ
"Ca ca, ngươi ở đâu..."
"Viễn Chủy đau quá..."
Hơi nước từ dung tuyết rơi xuống nhỏ từng giọt, tiếng lục lạc lanh lảnh mát lạnh như tiếng ngân giòn tan của băng pha lê. Những âm thanh ấy xoáy sâu vào tai không ngừng vọng lại giữa không gian trống trải của Hàn Trì, như thể đang bủa vây lấy y.
Cung Viễn Chủy siết chặt tay, muốn xua đi những âm thanh đang tràn vào tâm trí mình. Nhưng tất cả chỉ càng trở nên rõ ràng như được cụ thể hóa thành những hình bóng mơ hồ, vang vọng ngay bên tai.
"Dung tuyết hóa vũ, nhỏ giọt lạnh lẽo..."
"Tiếng kiếm va chạm, tiếng chiến tranh loang loáng vang vọng..."
Những thanh âm ấy, vụn vặt mà ám ảnh, liên tục va đập trong đầu. Đau đớn lan tỏa khắp cơ thể như thể từng tấc da thịt đang bị xé rách. Hàn ý không còn chỉ là cái lạnh thông thường, mà tựa như hàng ngàn mũi dao vô hình len lỏi vào từng lỗ chân lông, xâm nhập vào từng ngóc ngách của linh hồn.
Trong khoảnh khắc, Cung Viễn Chủy như không còn phân biệt được thực tại và ảo giác. Những ký ức, những cảm giác, và những âm thanh từ quá khứ ùa về bao trùm lấy y.
".... Ca, đau quá..."
Thanh âm mơ hồ như vọng về từ nơi xa xôi, lại mang theo sự run rẩy đầy bất an.
Ngay sau đó một mùi rượu nồng nặc thoáng qua, hương vị thanh trúc sắc lạnh len lỏi vào xoang mũi, y đột ngột bừng tỉnh trong làn sương mù dày đặc. Trong khoảnh khắc như nhìn thấy một đôi mắt.
Một đôi mắt đỏ rực, sắc bén mà ngập tràn tơ máu.
Là Cung Thượng Giác.
Cảnh tượng ấy như lưỡi dao vô hình khắc sâu vào tâm trí, khiến y không tự chủ được mà phun ra một ngụm máu tươi. Nỗi đau nhức nhối từ trái tim như ngọn lửa bùng cháy, bị cái lạnh thấu xương dần bao trùm, từng đợt sáng lóe lên rồi vỡ vụn trong dòng chảy ký ức.
Những mảnh ghép của quá khứ lần lượt hiện lên, rõ ràng mà hỗn loạn:
Cung Thượng Giác.
Cung Tử Vũ.
Cung Tử Thương.
Tựa hồ mọi thứ, mọi người đều bị ép buộc nhồi nhét vào đầu, như thể ai đó đang lật nhanh từng trang sách, buộc y đọc hết mười mấy năm cuộc đời chỉ trong một hơi thở.
Y như bị cảnh trong mơ hung hăng đá văng ra ngoài, những ký ức quá khứ vừa chân thật lại vừa hư ảo, khiến hắn không thể phân biệt được đâu mới là bản chất của chính mình.
Cung Viễn Chủy thật sự rất mệt, mặc kệ bản thân chìm vào cái lạnh cắt da cắt thịt.
---------
Bên bờ Cung Tử Vũ lo lắng đi qua đi lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào trong ao, thấy Cung Viễn Chủy ho khụ một tiếng rồi phun ra một ngụm máu đỏ vào trong nước. Hắn cả kinh, áo ngoài cũng chưa kịp cởi liền vội vàng bước nhanh lao vào trong ao.
Tuyết công tử đứng bên cạnh thấy vậy nhưng không kịp ngăn cản, chỉ thấy người kia đã biến mất ngay bên bờ.
Cung Tử Vũ run rẩy vì cái lạnh, không kịp suy nghĩ liền ôm Cung Viễn Chủy đem y đưa lên bờ.
Tuyết công tử lập tức đem hai người chuyển dời đưa cả hai ra ngoài, tạo một lớp ngăn cách lạnh lẽo liền nhóm lửa sửi ấm.
Cảm nhận được sự ấm áp, Cung Tử Vũ xoa xoa tay, vận nội lực truyền cho Cung Viễn Chủy, đồng thời đem tuyết công tử kéo đến gần phủ thêm áo cho hắn.
Nội lực lưu chuyển một vòng, Cung Tử Vũ nhận ra hỏa độc trong cơ thể Cung Viễn Chủy đã lui đi hơn phân nửa, còn tâm mạch nơi tím đen cũng nhạt đi rất nhiều.
Xem ra hàn trì quả thực có tác dụng, chỉ là cảnh tượng này nhìn có chút thảm.
Cung Viễn Chủy hôn mê không lâu đã từ trong lòng ngực Cung Tử Vũ tỉnh lại.
"Viễn Chủy, ngươi cảm thấy thế nào?"
Cung Tử Vũ lo lắng, cảm nhận được động tĩnh vội vàng hỏi.
"Tê ——"
Cung Viễn Chủy giãy giụa một hồi, đau đầu khiến y phải nắm chặt lấy mặt, qua một lúc lâu mới hoãn lại được.
"Gì cơ, gọi ai vậy? Viễn Chủy là cho ngươi gọi sao?"
Y nghiến răng nghiến lợi, hơi nghiêng mặt dùng ánh mắt hung ác trừng Cung Tử Vũ một lúc lâu.
Cung Viễn Chủy không quên, sau khi mất trí nhớ bị đám người Cung Tử Vũ và Cung Tử Thương vây quanh, y thực sự muốn giết người!
Bây giờ Cung Viễn Chủy chỉ muốn chế độc giết chết mấy người bọn họ!
"......" Cung Tử Vũ ngạc nhiên, hắn không nghĩ rằng Cung Viễn Chủy đột ngột hồi phục ký ức, nhất thời không biết nói gì.
Cung Viễn Chủy phát hiện mình vẫn còn dựa vào trong lòng ngực Cung Tử Vũ, trên mặt một trận thẹn thùng, tức giận đến mức lập tức muốn nhảy dựng.
"Viễn... Viễn Chủy đệ đệ." Cung tử vũ xấu hổ sờ sờ chóp mũi, che giấu nội tâm đang rối bời, có chút ngơ ngẩn mà mở miệng, "Là nhớ ra rồi sao?"
Nghĩ đến đây, Cung Viễn Chủy càng thêm tức giận, y giận đến mức hốc mắt đỏ bừng, khóe miệng không thể tự nhiên mà giật giật.
"Cung Tử Vũ, ta cảnh cáo ngươi, đừng cho là ta mất trí nhớ mà các ngươi có thể tùy ý trêu đùa. Ngươi...còn có Cung Tử Thương, Kim Phồn, một ai cũng chạy không thoát."
Y vừa nói vừa run rẩy, hơn nửa tháng ở Thương Cung hồi tưởng lại quả thực làm y muốn chui xuống đất, tai không biết là tức giận hay là xấu hổ, đỏ đến mức gần như chảy máu.
Cung tử vũ vẫn chỉ lặng lẽ nhìn y, không hề có ý tứ che giấu.
"Cung Tử Vũ, nhắm mắt lại nếu không chuẩn nhìn ta! Đùa đủ rồi thì đi về Vũ cung của ngươi đi!"
Dù lời này có vẻ thẹn quá thành giận, nhưng y lại cố gắng tránh né những ký ức đáng sợ đó, dường như hoàn toàn không chú ý đến.
"Hảo hảo hảo, ta đi ta đi, ngươi đừng giận."
Cung Tử Vũ đột nhiên thu hồi ánh mắt, chớp chớp đôi mắt do dự một hồi lâu, cuối cùng đứng dậy im lặng một lúc rồi lui về sau nửa bước, thân hình lại như bị một cái đinh đóng chặt, không thể nhúc nhích.
"Cung Tử Vũ! Ngươi cút đi cho ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro