Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35 36

Chương 35:

Mấy ngày sau, Cung Tử Vũ đưa Cung Viễn Chủy tới núi sau. Nội thất trong Nguyệt Cung không phong phú như y quán núi trước, nhưng các loại dược liệu cần thiết đều sẵn có.

"Không biết Chủy công tử cần vị dược liệu nào, để ta mang đến giúp ngươi."

Nguyệt trưởng lão chống gậy trúc, từ bờ sông đẩy xe lăn của Cung Viễn Chủy lên bờ.

Chấn thương chân của Viễn Chủy đã gần hồi phục hoàn toàn, nếu không vì Cung Tử Vũ khăng khăng yêu cầu, y đã chẳng chịu ngồi trên xe chờ người đến giúp đỡ như thế này.

"Nguyệt trưởng lão không cần khách khí, ta tự mình làm là được rồi."

Đối mặt với dáng vẻ khách sáo của Cung Viễn Chủy, Nguyệt trưởng lão thoáng chút không quen. Y vẫn hoài niệm hình ảnh vị tiểu công tử kiêu ngạo, thích lấn lướt người khác của ngày trước.

Thấy vậy Nguyệt trưởng lão cũng không nài ép thêm, chỉ gật đầu rồi để không gian lại cho Viễn Chủy.

Sau khi Nguyệt trưởng lão rời đi, Cung Viễn Chủy mới từ trong ngực lấy ra phương thuốc mới viết. Y cúi đầu dò xét những dược liệu ghi trên đơn, chậm rãi tìm kiếm trước quầy.

Nhìn những vị dược chất đống trên án đài, đôi mắt y thoáng u ám. Tay đặt trên bụng, một thoáng do dự thoáng qua trong lòng. Nhưng ngay sau đó, y nghiến đầu ngón tay đến rớm máu, dòng máu tím đen lập tức chảy ra.

Độc đã ngấm vào máu, nếu chậm trễ thêm chỉ e đứa nhỏ này cũng sẽ chịu khổ. Thà rằng cắt đứt tất cả ngay từ bây giờ, đoạn tuyệt hậu hoạn còn hơn.

Dù sao, ca ca cũng không muốn nhìn thấy y trong bộ dạng này.

Cuối cùng Cung Viễn Chủy hạ quyết tâm không chần chừ thêm, châm lửa đốt cháy dược lò.

Cung Thượng Giác hôm nay cảm thấy bất an, mắt phải liên tục nháy không ngừng. Hắn không kiên nhẫn nhảy xuống ngựa, buộc chặt dây cương rồi đưa mắt nhìn về phía tòa Dụ Thế Lâu cao lớn ngay trước mặt.

Đây là tửu lâu đệ nhất kinh thành, toàn thân lộng lẫy kim bích huy hoàng. Chốn này bất kể ngày hay đêm đều tụ hội những kẻ tài tử phong lưu, ngâm thơ mua vui chẳng biết mệt mỏi.

Cung Thượng Giác kiềm nén nội tâm một trận táo úc, từng bước tiến vào tửu lâu.

Dáng vẻ của hắn lạnh lùng nghiêm nghị, khác biệt hoàn toàn với bầu không khí náo nhiệt nơi đây, khiến không ít ánh mắt hoặc tò mò hoặc địch ý đổ dồn về phía hắn.

Hắn biết rõ, kinh thành vốn là nơi người đông thế lực tạp, khắp nơi đều ẩn giấu những ánh mắt dò xét. Vì vậy cố tình chọn một góc khuất, tùy ý ngồi xuống gọi vài món ăn đơn giản. Chỉ đến lúc này, những ánh mắt kia mới lần lượt rời đi.

"Ngươi đến sớm hơn ba ngày."

Đồ ăn còn chưa kịp mang lên, một giọng nói thanh thoát đã vang lên trước.

Cung Thượng Giác vẫn cúi đầu, không ngẩng lên nhìn. Thanh kiếm trên bàn, ý vị không cần nói cũng biết

"Giải dược."

"Cho ngươi cũng được, nhưng phải có điều kiện."

Nhạc Dao công chúa từ sau tấm màn bước ra. Nàng khoác trên mình một chiếc áo sa đen kín đáo, che giấu gần như toàn bộ diện mạo. Bên cạnh nàng là một hộ vệ thần bí, trông lặng lẽ nhưng nguy hiểm. Nhạc Dao dường như chẳng có chút phòng bị trực tiếp ngồi xuống đối diện Cung Thượng Giác.

"Giang hồ đồn rằng, tại Cựu Trần sơn cốc có vật đến từ thiên ngoại, thứ bảo vật có thể khai thiên tích địa, cũng có thể hủy cả một thành trì. Nếu bảo vật ấy rơi vào tay hoàng thất, tương lai thiên hạ tự nhiên thuộc về Dương thị."

"Ngươi muốn gì?"

"Vô Lượng Lưu Hỏa, ta đã nghe qua. Nhưng bí mật trong hậu sơn của các ngươi... e rằng không chỉ có mỗi thứ đó, đúng không?"

Nhạc Dao tự mình rót trà, động tác ung dung, dáng vẻ lại như nắm chắc phần thắng trong tay.

Cung Thượng Giác không để tâm đến sự ngạo mạn cùng vô lý của nàng. Sau núi vốn thuộc sự quản lý của ba tộc Hoa, Tuyết, Nguyệt, hắn không phải chấp nhẫn càng không có quyền tự ý quyết định.

"Ta cũng chưa nói đây là điều kiện." Nhạc Dao khẽ cười, đôi mắt lấp lánh nét tinh quái. "Hoàng thất muốn gì chẳng phải luôn cướp đoạt mà thành sao? Nếu ngươi còn muốn bảo toàn Cung môn, chẳng bằng biết điều một chút, đưa ta vào làm phu nhân trong cung. Như vậy đại sự cũng tiểu sự."

Cung thượng giác mặt mày một ánh mắt lúc này mới hung ác liếc về phía.

"Đây là điều kiện của ngươi? Hay là của hoàng thất?"

"Không hổ danh là Cung Nhị Tiên Sinh được giang hồ kính trọng, ngươi quả nhiên thông minh. Liên hôn đôi khi là vũ khí tốt nhất của hoàng thất. Ta chỉ là một quân cờ, nhưng cũng có mục đích riêng của mình, chẳng qua là vừa khéo mà thôi."

Cung thượng giác lạnh mặt, xuy chi nhất cười.

"Dẫn sói vào nhà."

Này đã không tính lần đầu tiên. Trước đó Vô Phong cũng từng lén xâm nhập sâu vào Cung môn. Cấp Quái chưa kịp ra mặt đã để lại vết thương nặng nề cho nơi này. Hiện giờ giang hồ đầy rẫy tinh phong huyết vũ, nếu còn kéo hoàng thất vào cuộc, chỉ e thiên hạ sẽ càng thêm đại loạn.

"Cung nhị tiên sinh không nói đáp ứng, trận này giao dịch liền kết thúc vui vẻ. Dù sao cổ trùng là ta ở thao tác, tùy thời đều có thể chấm dứt tánh mạng các ngươi. Chờ giết ngươi cùng đệ đệ tốt của ngươi, dư lại một Cung Tử Vũ cũng đủ."

Nhạc dao công chúa mở ra lòng bàn tay, tiếc hận đùa bỡn dược bình trong lòng bàn tay. Loại tàn nhẫn độc đoán này cư nhiên toát ra từ trên người một thiếu nữ trẻ tuổi thật khiến người khác không khỏi rùng mình sợ hãi.

"Trước hết, đưa giải dược cho ta."

"Ngươi đã tính toán kỹ lưỡng đến vậy, ta sao có thể để ngươi tay không mà về?" Nhạc Dao ném chiếc bình dược trong tay về phía Cung Thượng Giác. "Đây là giải dược của ngươi. Nhưng còn một viên khác, đợi khi sự thành tự nhiên sẽ trao cho ngươi."

"Ta sao biết ngươi có thể hay không lật lọng?" Cung thượng giác tất nhiên là không tin nàng, cầm giải dược cũng cũng không hề có ý định dùng ngay.

Nhạc Dao dường như đã dự đoán được phản ứng này, ánh mắt lộ ra mạt nhàn nhạt đắc ý. "Đương kim Thái tử đã hạ chiếu thư. Nếu ngươi vẫn không tin, ta sẽ đích thân đến Cung môn cùng ngươi, không mang theo bất kỳ thị vệ nào."

Người hộ vệ thần bí bên cạnh nàng thoáng động, sát ý lạnh lẽo lan tỏa ngay tức khắc. Cung Thượng Giác ngẩng đầu, ánh mắt hồ nghi quan sát chủ tớ trước mặt như muốn tìm hiểu sâu thêm mối quan hệ kỳ lạ giữa họ.

"Sự thành xong, ta chỉ cần đi một chuyến đến núi sau, từ đó không còn liên quan đến ngươi."

Cung thượng giác rõ ràng, chính mình đây là dẫn hỏa thượng thân. Nếu Nhạc Dao công chúa gây ra bất kỳ chuyện gì trong nội cung, hoàng thất ắt sẽ vin vào cớ này danh chính ngôn thuận tấn công Cung môn. Khi ấy chỉ e sẽ không còn đường lui, Cung môn cũng khó mà xoay chuyển tình thế.

Nhưng vì Cung Viễn Chủy, hắn không thể không làm vậy. Nếu quả thật mọi việc diễn ra như suy tính, Cung Thượng Giác hẳn có trở thành tội nhân thiên cổ cũng bằng lòng nguyện ý.





Chương 36:

Cung Tử Vũ thế nào cũng không ngờ, chỉ trong một buổi sáng, đã xảy ra nhiều sự việc như vậy, mỗi đường rẽ đều khiến hắn không khỏi nặng lòng.

Sáng sớm cơn buồn ngủ còn chưa tan hết, Kim Phồn vội vã từ ngoài cửa bước vào, nét mặt tràn đầy lo lắng. Không để hắn kịp định thần đã kéo người đến thẳng Trưởng Lão Viện. Chỉ thấy tuyết trưởng lão sắc mặt xanh mét tay cầm một tờ chiếu thư viền vàng nạm ngọc

Cung Tử Vũ nén lại cảm giác khó chịu nơi ngực, nhanh chóng nhận lấy chiếu thư. Ánh mắt lướt qua từng dòng chữ.Càng đọc, lửa giận trong lòng càng dâng cao, nhưng lại chẳng thể phản bác. Đây là chiếu thư của thiên tử, mỗi chữ mỗi câu đều toát ra ý chí không thể trái nghịch.

Ý tứ sâu xa về sự thèm muốn "Vô Lượng Lưu Hỏa" đã lộ rõ. Đặc biệt là khu vực núi sau vốn thuộc quyền quản lý của Cung môn nay lại trở thành mục tiêu trong tay hoàng thất. Đáng giận hơn, thiên tử còn không tiếc tiền trảm hậu tấu, mạnh mẽ dưa công chúa hòa thân, mỹ kỳ danh tăng cường giao lưu và quan hệ đôi bên nhưng thực chất lại mang đầy mưu toan.

Chiếu thư bang mà một tiếng rơi trên mặt đất chói tai như một lời tuyên cáo đầy áp lực đè nặng trong lòng mọi người. Cung Tử Vũ đứng đó, cảm giác như chính mình đang gánh cả trời trách nhiệm. Hắn không chỉ cần bảo hộ núi trước, mà khu vực sau núi—vốn là trung tâm bảo vệ qua các đời—nay đối diện nguy cơ lớn nhất mà hắn chưa từng muốn chứng kiến.

"Vị Thất Công Chúa kia, rõ ràng chính là mật thám. Nếu thật sự để nàng bước vào, chỉ e rằng bí mật sau núi sẽ không giữ được bao lâu."

"Hiện giờ giang hồ chấn động, Cung môn chúng ta đã là mũi tên nhắm thẳng vào ngàn người. Nếu Vô Lượng Lưu Hỏa bị hoàng thất khống chế, thiên hạ ắt sẽ chịu khổ nạn không dứt." uyết trưởng lão thở dài.

"Nếu hoàn toàn tiêu hủy, có phải sẽ không thể bị bất kỳ ai lợi dụng?" Cung Tử Vũ hỏi

"Không đến bước đường cùng thì không thể làm vậy," Tuyết Trưởng Lão lắc đầu, giọng trầm ngâm. "Núi sau lớn nhất bí mật vẫn là những người dị hóa. Vô Lượng Lưu Hỏa nếu bị tiêu hủy, ngày đó chính là khởi đầu cho tai họa giang hồ."

Tả hữu đều là tử lộ. . Cung Tử Vũ cảm thấy như có một tảng đá nặng trĩu đè lên vai mình. Hiện giờ mỗi người trong cửa cung đều đang đối mặt nguy cơ, không quá vài ngày nữa, mũi giáo thiên hạ ắt sẽ hướng thẳng vào họ.

Không chờ Cung Tử Vũ đắm chìm trong suy nghĩ. Nguyệt Trưởng lão liền từ đại môn một đường chạy tới.

"Chấp nhận đại nhân, không xong rồi! Chủy Công Tử hắn—"

Cung Tử Vũ nghe tiếng hô lập tức quay đầu lại, chỉ thấy Nguyệt trưởng lão vạt áo trước phủ đầy vết máu, cổ tay áo biên huyết thậm chí chưa khô, theo một đường nhỏ mà đến.

Xưa nay vốn thói ở sạch lại bình tĩnh, giờ đây Nguyệt trưởng lão như thế hoảng loạn không chọn lối, làm Cung Tử Vũ trong lòng căng thẳng. Cảm giác ngột ngạt âm ỉ từ sáng sớm bất ngờ dâng trào, phủ kín cả tâm trí chàng.

"Chủy Công Tử... hắn đã dùng Lạc Thai Dược. Hiện tại xuất huyết không ngừng, tình thế nguy cấp!"

Chỉ một câu nói đã khiến Cung Tử Vũ chấn động, trái tim như bị bóp nghẹt.

Không tốt!

Cung Tử Vũ đi theo Nguyệt trưởng lão một đường đi vào núi sau. Tĩnh hồ trước Nguyệt Cung đều bị huyết sắc nhuộm hồng, giống như đáng sợ huyết đàm sâu không lường, huyết sắc không ngừng hướng xa hơn hồ gian kéo dài.

Ánh sáng mờ ảo trong đàm gian chiếu lên khuôn mặt Cung Tử Vũ tái nhợt. hắn đột nhiên nhớ tới, Cung Thượng Giác trước khi đi đối hắn căn dặn. Bổn ý cho rằng ngoại địch tới phạm, không dự đoán được thế nhưng sẽ là như vậy cục diện.

Mồ hôi lạnh tẩm ướt hắn phía sau lưng, từ nóng nảy ăn chơi trác táng đến tiếp nhận chức vụ chấp nhận hắn chỉ sau 2 lần trăng tròn mà nay từ trầm ổn bình tĩnh chấp nhận biến trở về nóng nảy bất an bản nhân.

Nếu là Cung Viễn Chủy xảy ra chuyện gì, người đầu tiên đem Cung môn ném đi sợ không phải hoàng tộc mà là chính Cung Thượng Giác.

Hắn sốt ruột hoảng hốt mà nhảy xuống thuyền, lúc này Cung Viễn Chủy đang bị một nhóm y sư vây quanh.

Dưới thân kia xuất huyết liên tục lầy lội dính ướt đầy đất, Cung Tử Vũ nhìn sắc trắng vũ dệt bị nhiễm đến huyết nhuộm một mảnh, bất quá hắn không rảnh bận tâm. Người trước mắt sống chết không rõ, sắc mặt trắng bệch. Hắn ngay cả lực đạo cắn môi đều như bị tình cảnh này rút ra hết.

"Viễn Chủy..."

Hắn thanh âm khẽ run nhẹ giọng gọi, như là tự trách thẹn thùng như vậy ngã ngồi ở bên cạnh Cung Viễn Chủy.

Đáng tiếc không ai đáp lại.

Mọi người cơ hồ đều căng thẳng, sợ rằng y sẽ phải đi gặp Diêm Vương. Máu không ngừng chảy, dòng máu đen từ từ chuyển sang đỏ tươi. Mặt y vốn trắng như tuyết, giờ đây mới dần dần có chút sắc đỏ, như thể có sự sống trở lại.

"Chấp nhận đại nhân, Chủy công tử hiện tại tạm thời không nguy hiểm, nhưng... đứa trẻ không giữ nổi rồi."

Nguyệt trưởng lão hiếm khi để lộ sự suy sụp và bất lực. Vẻ tiếc nuối và thương tiếc trong lời nói rõ ràng không thể che giấu.

"Chỉ cần người không sao... người không sao là được..."

Cung Tử Vũ lặp lại vài lần, thất thần nhìn về phía giường. Hắn như không còn sức, suýt chút nữa ngã xuống. Nguyệt trưởng lão vội vàng bước lên đỡ lấy, nhưng bị hắn yếu ớt đẩy ra.

"Đều là ta sai, ta không nên đồng ý, ta sớm nên nghĩ đến."

Cung Tử Vũ nghẹn ngào tự trách, khuôn mặt đầy sự áy náy và tiếc nuối.

"Chủy công tử xem như nhặt về một mạng, chấp nhận đại nhân không cần quá tự trách. Thực chất, độc tố trong cơ thể hắn đã tan đi hơn phân nửa. Nếu hắn được chăm sóc tốt và nghỉ ngơi nơi yên tĩnh, độc căn sẽ được loại bỏ."

Cung tử vũ khóe miệng treo một mạt chua xót "Viễn Chủy đệ đệ ngày gần đây tới chịu khổ..."

Nguyệt trưởng lão vốn định an ủi hắn một phen, rồi lại nghe thấy hắn thổn thức không ngừng, thở dài nói.

"Nếu như Cung Thượng Giác biết được chuyện này... ta sẽ xong đời. Ngay cả Nguyệt Cung của chúng ta cũng không chắc còn giữ được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro