Chương 33 34
Ngày xuân thịnh hảo, cây cối tấc thảo tại Cung môn đua nhau mọc chồi non, khắp nơi tràn ngập sức sống. Đỗ quyên trong Giác Cung đã bắt đầu hé nụ, rồi lại vì không ai ngắm nghía mà những nụ hoa ấy dường như ủ rũ hơn đôi phần.
Cung Thượng Giác bận rộn xử lý công vụ suốt mấy ngày liền cuối cùng cũng hoàn thành hầu hết những việc tồn đọng trong gần một tháng. Những quyển trục không quan trọng còn lại, hắn giao cho Kim Phục xử lý rồi đích thân hướng tới Thương Cung, nơi mà chính bản thân hiếm khi đặt chân tới.
"Ai da, chẳng phải là Giác công tử đây sao? Thế nào, một người rồi đến hai người, đều muốn đến Thương Cung của ta xem thử mỹ nhân trong kim ốc chăng?
Vừa bước đến cửa chính, Cung Tử Thương liền nghênh đón. Cung Thượng Giác hiếm khi tỏ vẻ dễ chịu, hắn khẽ dừng bước, nhận ra nàng dường như đang chuẩn bị đi đâu đó bèn hỏi.
"Tử Thương tỷ tỷ, đây là muốn đi đâu vậy?"
"Viễn Chủy đệ đệ nhờ ta đi lấy thuốc. Hẳn là do ngươi không giao đủ phương thuốc nên mới khiến đệ ấy tội nghiệp tự mình tra y thư, rồi còn phải viết cả phối phương cho ta."
Cung Thượng Giác khẽ nhíu mày, trong lòng không khỏi sinh nghi. Hắn rõ ràng đã an bài đầy đủ phương thuốc, sao lại có chuyện thiếu sót như vậy?
"Đưa phương thuốc đó cho ta xem thử."
"Đây, đây là do Viễn Chủy đệ đệ tự tay viết."
Cung Tử Thương không mảy may che giấu, lập tức đưa tờ phương thuốc cho hắn.
Cung Thượng Giác cầm lấy, mở ra xem qua.
—— Ngũ vị tử, hoa hồng Tây Tạng, xạ hương...
Đáy mắt hắn thoáng hiện vẻ kinh ngạc, thần sắc lập tức trở nên ngưng trọng. Tâm trạng vốn đang tốt đẹp bỗng chốc hóa thành một cơn sóng âm u.
"Những thứ này không cần làm phiền Tử Thương tỷ tỷ nữa, sau đó để ta tự xử lý là được."
"A, Cung Thượng Giác, đây là Viễn Chủy đệ đệ nhờ ta ——"
Không đợi Cung Tử Thương nói hết lời, Cung Thượng Giác đã nhanh chóng thu phương thuốc vào trong tay áo mà không để nàng có cơ hội phản đối. Hắn dẫn đầu bước vào đại môn Thương Cung, thần sắc trầm tĩnh như thường nhưng khí thế không thể lẫn vào đâu được.
Tại hậu viện, Cung Tử Vũ đang nghiêng người rót trà nóng cho Cung Viễn Chủy, hai người vừa nói vừa cười, không khí hòa hợp đến lạ thường, khoảng cách gần gũi khiến người khác không khỏi chú ý.
Cung Thượng Giác mặt không đổi sắc cố ý đứng chắn giữa hai người .Đầu tiên, ánh mắt lăng liệt của hắn quét qua Cung Tử Vũ, mang theo ý cảnh cáo rõ ràng. Sau đó lại như gió thoảng nét mặt hắn dần dịu lại, ánh mắt tràn ngập quan tâm khi hướng về phía người trên xe lăn.
"Viễn Chủy, em thấy không thoải mái ở đâu sao? Vì cớ gì lại muốn lấy thuốc?"
"Không có, ta chỉ là..."
Cung Viễn Chủy cúi đầu, tránh né ánh mắt của Cung Thượng Giác như muốn giấu đi điều gì đó. Nhưng thái độ lưỡng lự của y lại càng làm lộ vẻ bất an. Cuối cùng, Cung Viễn Chủy khẽ ngẩng đầu, ánh mắt vẫn không dám nhìn thẳng, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe rõ.
"Ta chỉ là cảm thấy... Ca ca lâu như vậy không tới tiếp ta, có phải hay không bởi vì..."
Lời nói đột nhiên ngừng bặt, như thể bị nghẹn lại giữa chừng. Cung Viễn Chủy vô thức đặt tay lên bụng, động tác nhỏ nhặt ấy lại tựa như một mũi dao bén ngót đâm vào lòng Cung Thượng Giác.
Cung Thượng Giác lặng người trong chốc lát, lòng ngực bỗng co rút một cách đau đớn. Kể từ khi tìm thấy Viễn Chủy trở về, trái tim hắn như bị kìm kẹp bởi những nỗi ám ảnh không tên. Từng hành động nhỏ bé, từng lời nói vô tình hay ánh mắt thoáng qua của Viễn Chủy đều chạm vào những góc khuất sâu thẳm nhất trong lòng hắn.
Chỉ là như vậy thôi, cũng đủ để gợi lên từng đợt sóng cảm xúc cuồn cuộn.
Cung Viễn Chủy xoa nhẹ lòng bàn tay, không ý thức động tác bất giác mạnh hơn, đến nỗi ngón tay vô tình lướt qua cạnh móng rạch ra một vết nhỏ, máu đỏ thẫm từ từ rỉ ra, đọng thành những hạt nhỏ li ti.
Cung Thượng Giác nhìn khó chịu, lập tức nắm lấy đôi tay ấy nhẹ nhàng che đi vết thương, dùng ngón cái vuốt ve đầu ngón tay dính máu.
"Không phải lỗi của nó. Ca ca nhất định sẽ đến đón ngươi."
Ánh mắt Cung Viễn Chủy sáng lên một thoáng, nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, niềm vui ấy đã lụi tàn, thay vào đó là một sự u sầu âm thầm. Hàng mi dài rủ xuống, mềm mại như đôi cánh của một con bướm nhỏ đậu dưới ánh nắng sớm.
Y từ từ thu tay lại, đặt lên bụng như một phản xạ tự nhiên. Khóe môi nhếch lên một nụ cười nhu hòa nhưng lại như ẩn hiện xót xa.
Cung Thượng Giác nhìn thấy môi y khẽ mấp máy, âm thanh nhẹ nhàng vang lên, tựa như gió thoảng qua tai:
"Mặc dù sai không ở nó, nhưng... nó cũng là một nghiệt duyên. Chi bằng, nhân lúc còn sớm mà chặt đứt đi."
Chương 34:
Thương trong cung, Cung Viễn Chủy đang cúi đầu đọc y thư.
Y thân thể có chút mệt mỏi, đầu tựa vào cửa vào và ngủ thiếp đi.
Cung Tử Vũ tới khi, liền thấy y chỉ mặc áo đơn, y thư trong tay còn mở ra liền như vậy dựa vào cửa ngủ rồi.
Hiện giờ ngày xuân đã đến, nhưng gió đông vẫn chưa qua, thổi qua mát lạnh đến tận xương, Cung Tử Vũ thấy thế liền bế Cung Viễn Chủy vào trong phòng, khép cửa lại đem hàn ý cự ra ngoài.
"Chấp nhẫn đại nhân, sao hôm nay lại đến sớm vậy?"
Cung Viễn Chủy bị đánh thức bởi một âm thanh, trợn mắt nhìn lên và không ngạc nhiên khi thấy bóng dáng quen thuộc.
"À, hôm nay không có việc gì, nên ta nghĩ sẽ đến thăm ngươi sớm một chút." Cung Tử Vũ vừa khép cửa sổ, vừa đốt lò sưởi trong phòng rồi nói tiếp, "Hôm nay trời lạnh lắm, nếu Viễn Chủy muốn ra ngoài một chút, cứ gọi ta."
"Thượng Giác ca ca đã nói rằng, Chấp nhẫn đại nhân rất bận, không tiện quấy rầy ngài."
"Thượng Giác ca ca?" Cung Tử Vũ hơi bất ngờ khi nghe xưng hô này tay run lên, suýt nữa làm đổ nửa chén trà.
"Không sao, nếu Viễn Chủy muốn gặp ta, lúc nào ta cũng có thể đến." Cung Tử Vũ suy nghĩ một chút rồi nói thêm, "Nhưng mà, gọi ta như thế thật lạ, Viễn Chủy không ngại gọi ta là Tử Vũ ca ca sao?"
"... Tử Vũ ca ca."
Cung Viễn Chủy nhận chén trà, không mấy ngại ngần mà gọi ra bốn chữ này.
Cung Tử Vũ vui vẻ ra mặt, uống trà mà không thể giấu được nụ cười trên khóe miệng.
Thường ngày, Cung Tử Vũ luôn mang vẻ mặt nghiêm túc, đôi khi lời lẽ sắc bén, nhưng hôm nay lại có vẻ ôn hòa khiến Cung Viễn Chủy cảm thấy không biết phải làm sao, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất vui và trên mặt cũng nở nụ cười hạnh phúc.
"Tử Vũ ca ca, trong cung còn có một y quán khác nữa không?" Cung Viễn Chủy uống một ngụm trà, bỗng nhiên hỏi.
"Cái gì? Viễn Chủy có yêu cầu gì về dược liệu không? Những y quán trong cung có thể cung cấp tất cả những thứ này, nếu không phải là những loại thuốc quý hiếm, thì không có gì là không có đâu."
"Đúng không...?"
Cung Viễn Chủy khép lại cuốn sách, lẩm bẩm một cách nhẹ nhàng.
Sáng nay khi tì nữ từ Thương Cung mang thuốc đến, họ đã nói rằng phương thuốc mà y viết trước đây vẫn còn thiếu một số dược liệu, nếu cần gấp phải đợi thêm một thời gian để phái người đi lấy từ dưới chân núi.
Sự tình trùng hợp như vậy, y tự nhiên không thể tin hoàn toàn.
Cung Tử Vũ dường như nhận ra sự bất an của y, định nói gì đó nhưng lại ngừng lại, không nói thêm lời nào.
"Tử Vũ ca ca nếu không muốn nói thì cũng không sao, ta không vội dùng..."
Cung Viễn Chủy đột nhiên thay đổi sắc mặt, vẻ chán nản hiện rõ trên gương mặt, đôi mắt như muốn rơi nước mắt. Hình ảnh đó khiến Cung Tử Vũ cảm thấy đau xót trong lòng, hắn không thể giữ lại lời nói nữa, chỉ có thể nói một cách kính cẩn.
"Không phải không muốn nói, chỉ là ta lúc này không nhớ ra ngay thôi. Ở núi sau, nơi Nguyệt Trưởng Lão ở còn có một y quán thứ hai. Tuy đó là dược phòng riêng của hắn, nhưng có rất nhiều dược liệu hiếm có, nếu Viễn Chủy có yêu cầu gì, ta có thể đi lấy ngay."
"Núi sau?"
"Cung môn chúng ta nằm ở phía trước núi, thật chất núi sau mới là nơi quan trọng. Hầu hết mọi người trong cung đều phải vượt qua thử thách tam vực tại đó. Y quán thứ hai mà ta nói đến, chính là ở Nguyệt Cung, nơi đó có liên quan đến thử luyện dược liệu và độc dược..."
Cung Tử Vũ nhận thấy Cung Viễn Chủy có vẻ chưa hiểu rõ, vì thế giải thích qua về nguồn gốc của việc này. Ngoài những bước quan trọng, hắn hầu như đã nói hết tất cả cách thức và phương pháp.
Cung Viễn Chủy lắng nghe, ghi nhớ trong lòng từng lời nói của Cung Tử Vũ.
Gió ngoài cửa sổ nổi lên, lá cây lay động từng đợt, cánh hoa rơi nhẹ nhàng vào trong phòng. Cung Viễn Chủy nhìn theo, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác khó tả.
Cung Tử Vũ cũng ngừng lại, nhìn thấy Viễn Chủy có vẻ lạnh, hắn đứng dậy tiến lại gần cửa sổ, chuẩn bị đóng lại.
Nhưng trước khi làm vậy, hắn cảm nhận được một bàn tay nắm lấy tay mình.
"Nóng."
Đây là phản ứng đầu tiên của Cung Tử Vũ, nhưng ngay sau đó hắn nhận ra rằng Cung Viễn Chủy không phải lạnh, mà là cảm thấy hơi nóng. Liền vọi vả mở cửa sổ ra thêm một chút.
Đầu mùa xuân, dù nhiệt độ có tăng lên nhưng vẫn chưa rõ rệt, trong thung lũng vẫn còn khí lạnh. Hắn vốn cơ thể dễ lạnh, lại sợ lạnh, nếu không có lò sưởi, thân thể sẽ cảm thấy giá lạnh rõ rệt.
Cung Viễn Chủy dường như đặc biệt thích cái lạnh của cơ thể hắn, vẫn nắm tay hắn không buông. Thậm chí còn ép sát vào gần hơn, cảm nhận được sự nóng bỏng trên mặt, hơi lạnh lập tức lan tỏa đến tận tâm can, khiến y bất giác cảm thấy an tâm.
Cung Tử Vũ đứng bất động, đôi mắt của hắn mở to nhất thời không biết nên làm gì. Nhiệt độ từ tay Cung Viễn Chủy truyền đến khiến hắn như bị phỏng, làm cho làn da đỏ lên, đôi mày cũng dần ửng hồng.
Nhưng cảm giác ấm áp không kéo dài lâu. Cung Tử Vũ nhận ra có gì đó không đúng. Mặc dù hắn trời sinh ưa thích nhiệt, nhưng cảm giác này lại vượt quá mức bình thường.
Hắn đưa tay đặt lên trán Cung Viễn Chủy, cảm nhận được một nhiệt độ bất thường, gần như thiêu đốt.
"Viễn Chủy, ngươi..." Cung Tử Vũ cúi đầu nhìn, phát hiện từ khuôn mặt Cung Viễn Chủy kéo dài xuống cổ, làn da đỏ ửng bất thường.
"Viễn Chủy!"
Cung Tử Vũ cuống quýt, vội vã nhìn quanh tìm kiếm sự giúp đỡ. Ngay lúc đó, Nguyệt trưởng lão vừa vặn đến nơi, mắt đối mắt với Cung Tử Vũ, hai người không nói lời nào, Cung Tử Vũ liền lập tức nhường chỗ.
Nguyệt trưởng lão lấy ra một cây châm bạc, đứng vững đầu ngón tay trên thân châm, nhanh chóng tìm đúng huyệt vị rồi ấn vào, châm nhẹ nhàng xoay chuyển.
Một nén nhang sau, nhiệt độ trên mặt Cung Viễn Chủy liền giảm đi không ít.
"Đây là cực sí chi độc. Loại độc này đối nghịch với hàn độc. Nếu chỉ dùng thuốc để chữa, e là chỉ trị được ngọn mà không trị được gốc. Trừ phi..."Nguyệt trưởng lão vừa vê châm, vừa nói.
"Trừ phi cái gì?" Cung Tử Vũ vội vã hỏi.
"Chắc chắn ngài còn nhớ, Thử Thách Tam Vực cửa thứ nhất chứ?" Nguyệt trưởng lão ngẩng đầu nhìn Cung Tử Vũ.
"Nguyệt trưởng lão muốn nói là... hàn trì?" Cung Tử Vũ hỏi, ánh mắt chợt sáng lên.
"Đúng là hàn trì. Cung Viễn Chủy bên ngoài thì nóng rực, nhưng bên trong lại hàn khí nặng nề, chẳng khác gì một thân thể chết lặng. Chỉ có hàn trì mới có thể kiềm chế độc tính này. Nhưng hàn trì lại quá lạnh, có thể sẽ khiến cơ thể Cung Viễn Chủy không thể chịu đựng nổi," Nguyệt trưởng lão liếc mắt nhìn Cung Tử Vũ vẻ mặt có chút lo lắng, nhưng lại không nói hết lời.
"Thật sự là..."
"Ta có thể."
Cung Tử Vũ đang định nói gì đó thì bị Cung Viễn Chủy trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, ngắt lời.
"Ta có thể, Tử Vũ ca ca, ta có cách điều chỉnh nội tức..." Cung Viễn Chủy ngẩng đầu nhìn Nguyệt trưởng lão, mở miệng nói tiếp, "Chỉ là không biết Nguyệt Công Tử có thể để cho Viễn Chủy mượn một chút dược phòng của Nguyệt Cung không? Ta cần tìm một thứ thuốc dẫn."
"Cái này..." Nguyệt trưởng lão nhìn Cung Viễn Chủy, vẻ mặt có phần do dự.
"Có thể, đương nhiên là có thể." Cung Tử Vũ nhanh chóng trả lời thay, sau đó quay sang Nguyệt trưởng lão cho một ánh mắt, "Đúng không? Việc này rất nhỏ, Nguyệt trưởng lão là người rộng lượng, luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác, đúng không, Nguyệt trưởng lão?"
"À... Đúng vậy." Nguyệt trưởng lão khẽ cười, nhưng rõ ràng là có chút bối rối. Cung Tử Vũ thật sự rất khéo léo trong những việc như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro