Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29 30

Chương 29:

Trước mắt là một mảnh mông lung sương mù, một cổ bùn mùi tanh vọt vào xoang mũi. Cung Thượng Giác từ một đống cành khô xen lẫn cành gãy tỉnh lại, cơ thể được những dây leo rậm rạp từ vách núi kéo lại làm giảm phần nào va chạm từ cú rơi.

Đôi chân chạm xuống mặt đất gồ ghề của sườn núi, hắn chẳng màng đến những vết cào xước đang rướm máu trên da thịt. Thần sắc tràn ngập sự lo lắng, ánh mắt liên tục quét quanh vội vàng tìm kiếm bóng dáng Cung Viễn Chủy

Mùa đông lạnh lẽo trên ngọn núi, gió Bắc gào thét không ngừng, cái lạnh thấm vào tận xương khiến ý thức hắn đôi chút mơ hồ. Cũng may sơn gian u tĩnh, hắn bắt giữ đến từng trận mỏng manh hít thở cách đấy không xa

Cung Thượng Giác vội bước đến...

Khói thuốc súng nổ vang trời, ánh sáng lập lòe từ đạn tín hiệu chớp lóe trên bầu trời tỏa ra những vệt sáng nhạt rực rỡ.

Kim Phục vừa nhìn thấy lập tức ra lệnh tăng cường nhân lực thúc ngựa lao nhanh về phía tín hiệu. Không mất quá nửa canh giờ, tại một đoạn đường núi sườn dốc hắn chợt thấy một con ngựa trắng từ xa lao tới. Cưỡi trên lưng ngựa chính là Cung Thượng Giác.

"Mau! Mau tìm y sư!"

Trước khi Kim Phục kịp mở miệng hỏi, tiếng hét vang của Cung Thượng Giác đã cắt ngang. Khi hai bên giao nhau, xuyên qua lớp sương mù dày đặc hắn mới thấy rõ cảnh tượng trước mắt. Cung Thượng Giác tay trái nắm dây cương, tay phải ôm chặt lấy một thân hình nhỏ bé đang bất tỉnh trong lòng ngực — chính là Cung Viễn Chủy, người đã lâu không thấy.

Không dám chần chờ, Kim Phục lập tức ghìm ngựa quay đầu phi như điên xuống núi để tìm y sư.

Cung Thượng Giác đã tạm thời băng bó đơn giản cho Cung Viễn Chủy. Y bị nội lực của Hàn Nha Nhất gây thương tích nặng, cơ hồ bị một trận cường lực cuốn theo mà ngã vào trong sơn cốc. Mặc dù có dây leo giảm xóc, đá vụn vẫn mạnh mẽ đập vào sau gáy y.

Cung Thượng Giác gần như phải ép bản thân bình tĩnh lại. Hắn nhẹ nhàng đặt đầu Cung Viễn Chủy lên trên đầu gối mình, xé một phần vạt áo để cầm máu cho y.

Cho đến khi máu đã ngừng chảy, Cung Viễn Chủy vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Nhịp đập của y mỏng manh, hơi thở yếu ớt, tựa như sắp tan biến ngay trong lòng Cung Thượng Giác.

Nhìn tình trạng của Cung Viễn Chủy, trong lòng Cung Thượng Giác vừa kinh hoàng vừa hoảng sợ. Hắn không dám chạm vào các vết thương khác của y, lo rằng một chút lực mạnh cũng đủ khiến nội tạng của y thêm tổn thương nặng nề.

Từ nơi xa vọng đến tiếng hí vang, tiếng vó ngựa nện xuống đường núi rung chuyển cả không gian. Con ngựa trắng lại một lần nữa theo đường núi chạy về phía sườn dốc, hướng đến nơi hai người đang ở.

Khi Cung Thượng Giác quay đầu lại gọi ngựa, hắn bất chợt thấy một cảnh tượng làm bản thân phải hít một hơi lạnh.

Một nhánh mộc chi sắc bén mảnh khảnh đâm thẳng vào hai chân Cung Viễn Chủy, da thịt nơi đó như bị nghiền nát. Trái tim Cung Thượng Giác gần như ngừng đập trong một thoáng. Hắn vội vàng nâng lòng bàn tay, đặt lên ngực Cung Viễn Chủy để kiểm tra nhịp đập tim.

Nội lực từ tay hắn từ từ lưu chuyển vào cơ thể Cung Viễn Chủy, liên thông kinh mạch để duy trì chút hơi ấm còn sót lại trong cơ thể y.

Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, Cung Thượng Giác nhíu chặt mày, từ đầu đến cuối không hề buông ra.

Thương thế của Cung Viễn Chủy không thể kéo dài, nhưng trước mắt không còn biện pháp nào khác. Cung Thượng Giác đành bế y lên đặt trêm lưng ngựa, rồi nhanh chóng nhảy lên. Hắn dùng một tay giữ y tựa vào vai mình, tay kia cầm dây cương. Nhưng Cung Thượng Giác không dám thúc ngựa quá nhanh, chỉ có thể giữ tiết tấu chậm rãi.

Cung Viễn Chủy nằm trong lòng ngực hắn giống như búp bê sứ xinh đẹp. Làn da trắng tuyết lại gần như nứt nẻ vì lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không còn chút sắc, lông mi vẫn còn dính chút tuyết tan chưa kịp khô. Đôi tay y đông lạnh đến mức đỏ bừng, hơi thở mỏng manh tựa hồ như có thể bị cơn gió bắc thổi bay đi bất cứ lúc nào. Vậy mà y vẫn lặng im, ngoan ngoãn nằm yên như thế.

Điều này quá không giống Viễn Chủy.

Nhiều năm qua, Cung Thượng Giác luôn tự tin rằng bản thân có thể bảo vệ Viễn Chủy chu toàn, có thể che chở để y hưởng thụ một cuộc đời bình an và hạnh phúc. Nhưng hắn chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó, thất bại sẽ mang đến hậu quả đau đớn như thế này.

Trong lòng Cung Thượng Giác, cảm giác áy náy và đau lòng dâng lên từng đợt, như dòng nước ngầm lan tràn mỗi lúc một nghiêm trọng hơn.





Chương 30:

Từ trên núi xuống tới, Cung Thượng Giác một khắc cũng không dám trì hoãn lập tức tìm một chỗ trú ẩn ấm áp. Hắn không đủ tín nhiệm bất cứ y sư nào trong khu vực này, dù cho là người do Kim Phục tìm đến, hắn vẫn không dám hoàn toàn tin tưởng.

Khi gỗ vụn được rút ra từ xương đùi của Cung Viễn Chủy, y vô thức kêu lên một tiếng đau đớn, âm thanh như lưỡi dao khứa mạnh vào tim Cung Thượng Giác. Âm thanh ấy khiến hắn như trở lại đêm Thượng Nguyên hôm đó, hắn siết lấy đôi tay mềm mại của y, cẩn thận giữ chặt trong lòng bàn tay mình. Cảnh tượng ấy hắn không ngờ rằng chỉ trong một tháng ngắn ngủi, đã phải trải qua thêm lần thứ hai.

Cung Thượng Giác tự trách không yên, chỉ biết yên lặng vỗ về ngón tay đệ đệ, như muốn gửi đến một chút an ủi mong manh.

Y sư thủ pháp khá cao minh, vết thương được khâu lại phẳng phiu, khiến Cung Thượng Giác cuối cùng cũng tỉnh lại từ trạng thái đờ đẫn.

"Đại nhân, vết thương ở vai trái của công tử kéo dài đã lâu nhưng may mắn không ảnh hưởng đến gân cốt. Tĩnh dưỡng một thời gian có lẽ sẽ không để lại hậu quả nghiêm trọng. Tuy nhiên, xương đùi bên trái đã bị dập nát. Quá trình hồi phục sẽ cần thời gian dài, tốt nhất không nên di chuyển để tránh vết thương bị nứt lại."

Y sư tạm dừng, liếc mắt nhìn vẻ lạnh lùng thấu xương trong ánh mắt của Cung Thượng Giác, nuốt khan một cái vội vàng nói tiếp:

"Nhưng điều nghiêm trọng nhất, theo ta thấy chính là vết thương ở gáy. Nó bị đá vụn đánh trúng khá nặng, xương sọ đã bị tổn thương. Hiện tại, việc y tỉnh lại sớm là rất khó, còn có thể để lại di chứng hay không, điều này vẫn chưa thể kết luận."

"Y mệnh tuy rằng bảo vệ được, nhưng... nhưng hài tử trong bụng chỉ e rằng..." Thanh âm của y sư càng lúc càng nhỏ, lời cuối cùng gần như tan vào không khí.

"Chỉ cần nói có thể giữ được hay không." Cung Thượng Giác thu hồi ánh mắt ghét ác như cừu, nếu không phải vì tình thế gấp gáp, hắn tuyệt đối sẽ không để lộ sát ý trước mặt một y giả xa lạ.

Y sư lau đi mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng đáp "Có thể, có thể. Ta sẽ viết một phương thuốc. Chỉ cần theo đúng liều lượng, mỗi ngày sắc thuốc, bảy ngày sau có thể ổn thai."

Hắn không dám chần chờ, vội vàng chộp lấy giấy và bút mực nhanh chóng viết ra phương thuốc. Sau khi hoàn thành, hai tay run rẩy đưa đến trước mặt Cung Thượng Giác.

Cung Thượng Giác liếc qua một cái, sau đó giao lại cho Kim Phục.

Y sư tiếp tục căn dặn những điều cần chú ý, rồi nhận lấy một khoản thù lao hậu hĩnh với ánh mắt không dám tin tưởng. Gói ghém thuốc men cẩn thận, hắn cúi đầu chào rồi nhanh chóng rời đi như bị gió cuốn.

Nơi đây đúng lúc đông xuân giao mùa, cái lạnh khắc nghiệt như bao trùm lên những mầm xuân, khiến chúng run rẩy không dám ló mặt khỏi lòng cành khô. Trên núi tuyết lớn nối tiếp nhau không ngừng, dưới chân núi lại phiêu diêu cơn mưa nhỏ, mái nhà tranh phủ đầy cỏ lau dần thấm ướt vì mưa rơi tí tách, từng giọt nước trượt xuống nền đất tạo nên những âm thanh trầm lặng.

Chỗ trú ẩn này là một căn nhà hoang tàn nằm ở chân núi. Kim Phục đã phải đi hơn mấy chục dặm mới tìm được y sư từ một thôn trấn xa xôi. Nếu không có nơi tránh gió tạm thời này, chỉ e rằng Cung Viễn Chủy không thể chờ đến lúc bọn họ quay trở về thành.

Cung Thượng Giác đóng chặt cửa sổ, khi phòng đã ấm áp hắn mới mở ra lò nhỏ, châm lên ngọn đèn dầu còn sót lại, rồi ngồi xuống bên cạnh giường.

Giường đã được người hầu sửa sang lại từ trước, trải lên một tầng lông dày ấm áp. Cung Viễn Chủy lặng lẽ nằm đó, gương mặt vốn lạnh lẽo giờ đây đã dịu đi đôi phần, sắc da dần hồi phục, mang theo một chút hồng nhuận của huyết sắc.

Cung Thượng Giác bưng một chén nước ấm, nhẹ nhàng lau đi vết máu còn vương trên mặt y. Hắn cẩn thận nâng lấy đôi tay gầy gò, từng chút rửa sạch vết thuốc còn bám nơi đầu ngón tay.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, từ đêm đen đến bình minh, ba lượt sáng sớm nối tiếp.

Cung Thượng Giác kiên nhẫn vuốt lại mái tóc của y, trong phòng chỉ còn âm thanh nhẹ nhàng của chiếc lược gỗ lướt qua những sợi tóc mềm. Tất cả đều yên tĩnh, tĩnh lặng đến mức tưởng như cả thế gian cũng không còn tiếng động nào khác.

Hắn đứng dậy, định bưng lò sưởi nhỏ tới gần hơn. Nhưng ngay khoảnh khắc xoay người, ánh mắt hắn chạm phải một đôi con ngươi sáng trong như hồ nước vừa mới tỉnh.

"Viễn Chủy!" Hắn kinh hãi, lập tức bước tới đỡ lấy y. "Ngươi cảm thấy thế nào? Thân thể còn đau không?"

Lời nói bật thốt như đã được lặp lại nhiều lần, mang theo sự sốt sắng và lo lắng đến đau lòng.

Nhưng Cung Viễn Chủy dường như không nghe thấy thanh âm của hắn, đôi mắt trong trẻo tựa bầu trời quang đãng chỉ lẳng lặng nhìn, không một chút gợn sóng cảm xúc. Y chớp mắt, rồi khẽ hé môi.

"Ngươi là ai?"

Giọng nói xa cách mà lãnh đạm, như một mũi kiếm sắc nhọn xuyên qua trái tim Cung Thượng Giác, khiến tất cả những lời muốn nói của hắn nghẹn lại nơi yết hầu không thể thốt thành lời.

Đôi mắt của Cung Viễn Chủy vẫn sáng trong như vậy, như thể y không hề đùa cợt. Từng chữ y thốt ra đều nghiêm túc và rõ ràng.

"Ca ca của ta đâu?"

Cung Viễn Chủy từ trên giường ngồi dậy, ánh mắt đảo quanh nhưng không thấy bóng dáng người quen thuộc trong ký ức, cũng không ngửi thấy mùi hương thân thuộc thường gắn liền với những kỷ niệm. Sắc mặt y lộ rõ sự bất an xen lẫn chút đề phòng.

"Viễn Chủy, ta chính là ca ca của em, Cung Thượng Giác." Cung Thượng Giác lo lắng nói, hắn không biết Viễn Chủy còn nhớ bao nhiêu, cũng không biết liệu y có hồi phục ký ức hay không. Chứng kiến bộ dạng ngây ngây ngẩn ngẩn này của Viễn Chủy lại càng khiến lòng hắn thêm đau đớn.

"Không... Ngươi không phải." Cung Viễn Chủy ôm đầu, đôi mắt mơ hồ không rõ. Y thống khổ thở ra một tiếng, cơ thể nóng bừng như bị thiêu đốt.

Cung Thượng Giác vội vàng cố gắng trấn an cảm xúc của y, tay nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay Viễn Chủy, nhưng ngay lập tức bị đẩy ra.

Nhiệt độ trong phòng cao đến mức không thể chịu đựng nổi, như lửa thiêu đốt từng tấc da thịt. Mỗi một mạch máu trong cơ thể Cung Viễn Chủy đều như bị lửa châm vào, khiến tay Cung Thượng Giác cũng cảm nhận được sức nóng đến mức gần như bỏng rát.

Lò sưởi trong phòng cháy thật sự rất mạnh, nhiệt độ trong phòng cao hơn nhiều so với bên ngoài. Cung Viễn Chủy cảm nhận được nhiệt, nhưng trong đầu hắn lại như có ngọn lửa từ bếp thiêu cháy từng dây thần kinh, giống như đã mất đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng. Nhưng giờ phút này, điều duy nhất y muốn là thoát khỏi cái nóng đang thiêu đốt đến mức muốn lấy đi mạng sống.

Cung Viễn Chủy đẩy ra tất cả những gì ngăn cản, gấp gáp hướng về phía bên ngoài, nơi tuyết rơi trắng xóa. Y chống tay lên giường, thân thể dần nghiêng về phía trước, nhưng khi chân vừa chạm đất, một cơn đau dữ dội từ giữa hai chân truyền đến khiến y gần như ngã khuỵu xuống.

Cung Thượng Giác có chút không kịp phản ứng, nhưng theo bản năng hắn đã nhanh chóng đưa tay ra đỡ lấy y.

Đến khi định thần lại, nhìn rõ mặt Viễn Chủy, lại phát hiện hắn chính ngây người mà hướng ngoài cửa sổ. Mặc dù xé rách miệng vết thương, nhưng hắn cũng chỉ là hồng mắt, nước mắt như đồ vật quý giá dường như bị hắn ẩn giấu trở về, hiện giờ là một chút cũng nhìn không thấy lệ quang.

Cung Thượng Giác nâng thân thể Viễn Chủy, cảm nhận rõ từng xương cốt sườn eo, sợ trong tay mà cộm chọc người phát hoảng.

"Nóng quá... Ta muốn đi ra ngoài." Viễn Chủy không ngừng nhắc lại về cơn nóng trong miệng, nhưng Cung Thượng Giác,qua lớp đế y, chỉ cảm nhận được một cảm giác lạnh lẽo, không hề có nhiệt độ cơ thể.

"Ngươi buông ta ra, ta muốn đi ra ngoài —" Viễn Chủy giãy giụa, cố gắng thoát khỏi tay Cung Thượng Giác.

Cảnh tượng ấy làm lòng Cung Thượng Giác như bị xiết lại, cảm giác đau đớn từ tim lan tỏa. Ánh mắt lạnh lùng, khó chịu của Viễn Chủy khiến hắn cảm thấy bất lực.

Hắn im lặng kiên quyết nắm lấy tay Viễn Chủy, một lát sau Cung Thượng Giác lặng lẽ cúi người ôm lấy eo Viễn Chủy, một tay xuyên qua đầu gối, chặt chẽ bế y vào trong lòng ngực.

Lưng hắn vẫn vững vàng, bước đi chắc chắn ôm người trong tay.

Cửa mở rộng, Cung Thượng Giác bước qua ngưỡng cửa, mang theo Viễn Chủy ra ngoài.

Bên ngoài là một không gian tuyết trắng mênh mông cùng núi non nơi xa như hòa vào nhau. Ánh sáng ban ngày chiếu rọi, đỉnh núi phản chiếu ánh vàng rực rỡ, cảnh tượng đẹp đến mức khiến người ta cảm thán không ngừng.

Bông tuyết dày như lông ngỗng lơ lửng trong không khí, điểm xuyết vào một vài lá cây non mới mọc. Dù ngay cả nơi đất bùn thối cũng có thể nhìn thấy sự sống mới, đất trời giao hòa, ba sắc màu hòa hợp như một bức tranh sống động. Mọi thứ như du dương hòa nhịp vào thiên nhiên trong sự yên bình lạ kỳ.

Mặc dù tuyết đã rơi suốt ba ngày ba đêm, đất dưới chân mềm mại như thể bị lún vào, nhưng bầu trời vẫn tiếp tục vương vãi thêm những bông tuyết mới, từng bông lại từng bông nhẹ nhàng rơi xuống, vỡ tan trong lòng ngực Cung Thượng Giác, rồi lại nhẹ nhàng nằm yên trên vai hắn. Dù lòng hắn lúc này nặng trĩu, nhưng lúc này chỉ còn lại nụ cười nhạt, một chút bất đắc dĩ nhưng đầy yêu thương nhìn chăm chú vào Viễn Chủy trong lòng.

Hắn không còn bận tâm đến cảnh sắc xung quanh, bởi vì điều đẹp nhất chính là khoảnh khắc này, khi cảnh vật tuyệt đẹp hiện hữu ngay trước mắt, ngay trong tay Cung Thượng Giác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro