Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22 24

Chương 22:

"Ngày mai sáng sớm, ta liền khởi hành trở lại kinh thành. Nếu ngươi muốn theo, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp Lãng đệ đệ của ngươi. Nhưng ta chỉ chờ nửa canh giờ. Nếu ngươi không đến, ta coi như chưa từng thấy ngươi. Nhưng hãy nghĩ kỹ, người hoàng gia không phải ai cũng có thể dễ dàng gặp, đặc biệt là hắn..."

Lời nói của Nhạc Dao công chúa vẫn còn văng vẳng bên tai. Cung Thượng Giác ngồi bên cửa sổ, để mặc gió lạnh thổi qua làm nguội lạnh chén trà trên tay hắn.

Nhiều năm trôi qua, dù là cái chết của Linh phu nhân hay của Lãng đệ đệ, tất cả đều như những dấu ấn không thể xóa nhòa, khắc sâu vào tận cùng trái tim hắn.

Hiện giờ khi biết được Lãng đệ đệ vẫn còn sống, với hắn tin tức ấy đã là đủ. Gặp hay không gặp hắn đều có thể chịu đựng. Nhưng Cung Viễn Chủy thì khác. Hắn phải đi, nhất định phải tìm được y.

Càng nghĩ đến việc này, Cung Thượng Giác càng không thể an tâm. Viễn Chủy chưa từng dính dáng đến thế tục, từ nhỏ đã ở bên cạnh hắn, được hắn bảo vệ. Giờ đây y lại cô độc một mình, bị đưa đến nơi cực hàn hoang vu kia.

Không biết hiện tại y sống ra sao.

Cung Thượng Giác lặng lẽ vuốt ve trong tay mảnh lục lạc đã vỡ, thứ mà hắn nhặt được từ đống phế tích hoang tàn. Lục lạc lúc đó bị che kín bởi vết máu, đã gãy thành nhiều mảnh nhưng hắn vẫn kiên nhẫn ghép lại, rửa sạch xâu thành chuỗi để mang bên mình.

Hắn xưa nay không thích đồ trang sức. Ngày trước Thượng Quan Thiển từng tặng hắn một chiếc vòng tay vàng, nhưng ngay ngày hôm sau hắn đã trả lại nguyên vẹn.

Thế nhưng trong lòng hắn rõ hơn ai hết, nếu tâm không gửi gắm nơi đó, vật cũng không nên giữ lại.

Tiếng lục lạc u ám khẽ vang lên theo cơn gió, khiến lòng hắn bỗng dưng trĩu nặng.

Nếu không phải vì ngày đó lầm lỡ hoang đường, hắn cũng không đến mức phải bất đắc dĩ lựa chọn Thượng Quan Thiển. Dù đã sớm đoán được nàng là người của Vô Phong, hắn vẫn luôn lưu lại một chút tình nghĩa, không dứt khoát triệt để.

Nhưng bây giờ nhớ lại, hắn chỉ cảm thấy buồn cười. Thượng Quan Thiển từ lâu đã mang theo Vô Lượng Lưu Hỏa biến mất không tung tích.

Cung Thượng Giác khẽ cười khổ, bàn tay nắm lại đứng lặng bên cửa sổ, đối diện với màn đêm lạnh lẽo mà thở dài.

Hôm nay động tĩnh lớn như vậy, hắn đã cảm nhận được những ánh mắt khác thường đang nhìn chằm chằm. Nếu những kẻ đó thực sự là mật thám của Vô Phong, e rằng lần này chúng đi không có đường về.

Hắn không chắc liệu có thể từ Phong Tổng Đà cứu được Cung Viễn Chủy hay không. Cơ hội mong manh ấy, so với khả năng hắn sống sót còn thấp hơn. Nhưng hắn vẫn kiên quyết không hề do dự.

Ngày mai, dẫu phải mạo hiểm mất đi cơ hội với công chúa, hắn cũng không hối tiếc. Sự lựa chọn này dù phải làm lại một ngàn lần hay một vạn lần, hắn vẫn chỉ có duy nhất một quyết định.

"Hm..."

Một cơn đau nhói đột ngột kéo tới. Cung Thượng Giác không cầm vững chén trà, để nó rơi xuống đất vỡ tan, nước trà lạnh bắn lên người. Nhưng hắn không còn tâm trí để ý.

Cơn đau từ tim nhanh chóng lan rộng, giống như đêm qua mãnh liệt và dữ dội. Hắn cảm thấy kinh mạch toàn thân như bị từng lưỡi dao sắc bén chặt đứt, máu trong cơ thể dường như ngừng lưu thông, khiến hắn đầu óc choáng váng, phải chật vật dựa vào cột để giữ thăng bằng.

Kim Phục nghe động lập tức xông vào phòng. Thấy tình cảnh ấy hắn lập tức rút kiếm, tiến nhanh về phía cửa sổ, tưởng rằng có thích khách đột nhập.

"Giác công tử! Ngài bị thương?!"

"...Không phải ta."

Cung Thượng Giác đưa tay kiểm tra mạch của mình, phát hiện tâm mạch vẫn bình thường. Hắn hiểu rõ đây không phải do bản thân mà là do cổ trùng đang quấy phá.

Chỉ có một lời giải thích: cảm giác đau đớn này đến từ Cung Viễn Chủy.

Không chần chừ thêm, Cung Thượng Giác nhanh chóng lấy lại bình tĩnh ra lệnh cho Kim Phục chuẩn bị cẩn thận cho ngày mai. Sau đó bảo Kim Phục lui ra nghỉ ngơi.

Kim Phục nhìn sắc mặt tái nhợt của chủ tử, thấy cả người run rẩy, nhưng lại không có mùi máu hay vết thương nào. Ngoài cửa sổ cũng không có bóng dáng thích khách khiến hắn khó hiểu. Tuy vậy, nhận được mệnh lệnh, hắn chỉ im lặng rời khỏi mà không dám hỏi thêm.

Nhịp tim dồn dập đến mức vượt qua hai trăm nhịp mỗi khắc, cơn đau nhói trong lồng ngực cuối cùng biến thành cảm giác đau âm ỉ, dai dẳng như lưỡi dao vô hình cắt từng chút vào tim hắn.

Cơn đau kéo dài suốt một nén nhang, từng nhịp tựa như những cú đánh mạnh mẽ trừng phạt trái tim của Cung Thượng Giác, không ngừng nghỉ.

Là Tiên Trần độc.

Những gì hắn từng đọc trong sách cổ và ghi chép tại Cung môn nhanh chóng hiện lên trong tâm trí. Độc Tiên Trần, loại độc tàn nhẫn mà trong sử sách không có ai từng sống sót khi trúng phải. Trừ khi có Bách Thảo Tụy để tạm thời áp chế độc tính, nếu không người trúng độc chỉ có thể kéo dài thêm vài ngày trước khi thất khiếu đổ máu mà chết trong đau đớn tột cùng.

Ngay cả khi hắn có thể cứu được Cung Viễn Chủy khỏi tay Vô Phong, cũng chưa chắc hắn có thể thực sự cứu được mạng sống của y.

Suy nghĩ này như một lưỡi dao sắc bén xuyên thẳng vào trái tim Cung Thượng Giác, mang theo nỗi bi thương không thể diễn tả bằng lời.

Cảm giác bất lực tràn ngập, tựa như bóng tối vô tận bao trùm lấy hắn, ăn mòn tất cả ý chí và hy vọng.

========================

Jahee: huhu suy quá

Chương 23:

Bên này thành đã là địa giới của Vô Phong.

Đúng như dự liệu, vào lúc sáng sớm trời còn mờ hơi sương, tình thế đã bắt đầu dị thường thường.

Cung Thượng Giác cảnh giác ngồi dậy từ trên giường. Hắn kéo nhẹ sa màn, đưa tay rút kiếm từ dưới gối, ánh mắt như chim ưng tập trung về phía cửa sổ, sẵn sàng đối phó bất kỳ biến cố nào.

Một bóng người nhẹ nhàng lướt vào từ cửa sổ, không để lại bất kỳ tiếng động nào. Trong chớp mắt, kẻ lạ mặt đã đứng yên trên bàn trong phòng, bóng dáng mờ mịt như hòa lẫn vào bóng tối.

"Giác công tử, Điểm Trúc đại nhân sai ta mang một lời nhắn đến ngươi."

Giọng nói máy móc khô khốc tựa như những thanh âm đã bị bóp méo, vang lên lạnh lùng trong không gian tĩnh lặng.

Cung Thượng Giác đã đoán trước rằng hành trình lần này sẽ bị phát hiện, nhưng không ngờ Vô Phong lại nhanh chóng hành động như vậy. Hắn lạnh giọng cất tiếng:

"Nói."

"Điểm Trúc đại nhân nhắn rằng, nếu ngươi muốn gặp lại Cung Viễn Chủy còn sống, mười hai ngày sau hãy đến đỉnh Lạc Liên thuộc dãy núi tuyết Kỳ Đông Sơn. Đem Vô Lượng Lưu Hỏa tới trao đổi. Chỉ cho phép ngươi đi một mình. Để thể hiện thành ý, phía Vô Phong cũng chỉ cử một người."

"Ta sao biết các ngươi không phải giết người cướp của?" Cung Thượng Giác giữ bình tĩnh, nhưng tay vẫn không rời chuôi kiếm, giọng điệu lạnh lùng và cẩn trọng.

Người kia như không hề thở, giọng nói chỉ có nhịp điệu phập phồng, không chút cảm xúc:

"Điểm Trúc đại nhân đoán ngươi sẽ hỏi như vậy."

"Nàng nói, ngươi không có sự lựa chọn."

Kiếm của Cung Thượng Giác suýt chút nữa đã chạm vào cổ kẻ kia, nhưng hắn kìm lại. Kẻ lạ mặt vẫn không nhúc nhích, khuôn mặt bị che kín trong một tấm màn che màu đen, không thấy được biểu cảm.

"Đại nhân còn nói, nếu Cung Viễn Chủy không thể điều chế giải dược trong những ngày tới, giao dịch sẽ bị hủy bỏ ngay lập tức."

"Đến lúc đó, Giác công tử cũng không cần bận tâm. Thi thể của Cung Viễn Chủy, ta sẽ tự tay đưa về cung môn."

Lời nói lạnh băng khiến Cung Thượng Giác siết chặt chuôi kiếm. Ánh đao lóe lên, màn che mặt rơi xuống, máu từ tai trái kẻ kia chảy thành dòng.

Hóa ra đó là một nữ nhân, khuôn mặt tái nhợt không một chút huyết sắc, đôi mắt trống rỗng như một cái xác không hồn.

Là hoạt tử nhân.

Cung Thượng Giác lập tức nhận ra loại trạng thái này. Không, đây không thể gọi là người. Loại sinh vật này còn đáng sợ hơn cả cái chết. Vô Phong đã sử dụng thuật hoàn hồn đuổi thi, một tà thuật thất truyền trong giang hồ dùng để thao túng những cái xác không hồn.

Sự ngoan độc và khủng khiếp của Vô Phong khiến hắn rợn người.

Nghĩ đến cảnh Cung Viễn Chủy có thể đang rơi vào tay chúng, trái tim Cung Thượng Giác như bị bóp nghẹt.

Hắn từ từ buông kiếm, lưỡi dao còn dính máu đen chảy nhỏ giọt xuống sàn. Nhìn cái gọi là hoạt tử nhân trước mắt, hắn chỉ cảm thấy ghê tởm.

Kẻ lạ mặt không hề nhăn mặt hay tỏ ra đau đớn. Tựa hồ đã nói xong, Hoạt Tử Nhân xoay người, thân ảnh nhanh chóng biến mất ở trong tầm mắt.

Chương 24:

Dưới ánh nắng sớm nhô lên, hơi ấm bắt đầu len lỏi vào từng ngóc ngách của căn nhà xua tan phần nào cái lạnh lẽo của đêm dài. Sương giá ngoài hiên dần tan biến, nhường chỗ cho bầu không khí thoáng đãng hơn, nhưng tiếng cãi vã bên ngoài lại mỗi lúc một rõ.

Từ lầu hai, Cung Thượng Giác lặng lẽ đứng bên cửa sổ, ánh mắt trầm ngâm nhìn xuống phía dưới. Dưới kia, giọng nói của Nhạc Dao công chúa vang lên không ngừng. Nàng tựa hồ rất bất mãn vì hắn đã thất hứa, những lời trách móc không ngừng tuôn ra. Trên suốt hành trình về phương Nam, nàng vẫn không ngừng, giọng nói the thé vang lên theo từng nhịp xe ngựa lăn bánh.

Hắn cứ thế dõi mắt theo chiếc xe ngựa, cho đến khi bóng dáng nó khuất xa tầm mắt, hoàn toàn biến mất nơi cuối con đường. Cũng chính lúc này, tin tức từ người được phái đi điều tra đã kịp chuyển tới.

Cung Thượng Giác mở phong thư, đọc lướt qua từng dòng chữ, ánh mắt càng lúc càng trầm mặc. Tin báo viết rằng năm xưa, đệ đệ hắn – Cung Lãng Giác – đã bị Vô Phong bắt đi. Trải qua bao năm phiêu bạt, thân phận của Cung Lãng Giác bị hoàng thất phát hiện cách đây năm năm. Thế nhưng vì lý do nào đó, hắn không trở về cung mà chỉ ẩn mình trong kinh thành, sống lặng lẽ không một lần lộ diện.

Đọc xong, Cung Thượng Giác không nói lời nào, chỉ yên lặng đưa tờ thư lên ngọn nến. Những dòng chữ trên giấy nhanh chóng bị thiêu rụi trong ánh lửa lập lòe. Sau phút chốc trầm ngâm, hắn quay lại bàn lấy giấy bút cẩn thận viết hai phong thư. Một phong gửi về cung môn, đặc biệt dành cho Cung Tử Vũ, nội dung nhấn mạnh sự cấp bách trong việc chế tạo một khối Huyền Thiết giả để thay thế cho Vô Lượng Lưu Hỏa đã mất tích. Dù chỉ là đồ giả, hắn yêu cầu hoàn thành trong vòng mười ngày, bởi nếu Vô Phong phát hiện ra sự thật hậu quả sẽ khó lường.

Phong thư còn lại được gửi đến Cựu Trần Sơn Cốc. Sau khi hoàn tất, hắn giao cả hai bức thư cho Kim Phục, dặn dò phải chuyển đi ngay lập tức.

Cung Tử Vũ từ trong đệm chăn đứng dậy, cả người tỏa ra hàn khí. Ngay cả khi Kim Phồn định lấy áo khoác long cừu cũng không kịp, Cung Tử Vũ đã vội vàng nhận tin báo và nhanh chóng xem qua.

Ban đầu, nét mặt hắn hiện rõ sự lo lắng không yên nhưng chỉ trong chốc lát đã trở nên trầm tĩnh. Sau khi đọc lướt qua nội dung lập tức ra lệnh cho Kim Phồn: "Lập tức triệu tập tất cả các trưởng lão đến đây."

Kim Phồn nhận ra tình hình rất nghiêm trọng liền không dám chậm trễ, vội vàng rời đi để thực hiện chỉ thị.

Trong đại điện, các trưởng lão lần lượt có mặt, bầu không khí ngột ngạt. Tuyết trưởng lão lên tiếng trước, khuôn mặt lộ vẻ u sầu:

"Chấp Nhẫn đại nhân, hiện giờ Vô Lượng Lưu Hỏa đã rơi vào cảnh mất tung mất tích. Nếu muốn chế tạo một khối mô phỏng, e rằng đã không kịp..."

Những lời này như nhấn mạnh thêm sự khó khăn hiện tại. Cung Tử Vũ đứng giữa đại điện đôi mày nhíu chặt, ánh mắt đầy lo âu lặng lẽ nhìn từng vị trưởng lão.

"Không thể mô phỏng được trong thời gian ngắn, vậy chỉ còn cách duy nhất là tìm lại Vô Lượng Lưu Hỏa thật sự," một giọng nói bất ngờ vang lên, khiến mọi người chú ý.

Nguyệt trưởng lão tiếp lời, vẻ mặt nghiêm trọng:

"Chấp Nhẫn đại nhân, đêm đó trước khi mất tích, Thượng Quan Thiển đã cướp đi Vô Lượng Lưu Hỏa. Nếu giữa nàng và Vô Phong không có sự cấu kết thì chỉ cần tìm được Thượng Quan Thiển, chúng ta sẽ tìm ra tung tích của vật này."

Nghe đến đây, Cung Tử Vũ lẩm bẩm:

"Thượng Quan Thiển... Nàng đã rời khỏi Cung môn từ lâu, giờ tìm nàng chẳng khác nào mò kim đáy biển..."

Bỗng nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn. Ngước mắt lên, vẻ mặt hắn nghiêm nghị, ánh mắt đầy kiên định:

"Kim Phồn! Ngươi lập tức soạn thảo một bản công kỳ, phát tán ra ngoài. Trong vòng ba ngày, hãy thông báo treo thưởng số tiền lớn để tìm Vô Lượng Lưu Hỏa, bất kể là ai – thù địch hay minh hữu. Thưởng một vạn lượng hoàng kim, kèm theo một lần trợ giúp vô điều kiện từ cung môn.

Nguyệt trưởng lão nghe vậy, không giấu được sự khó hiểu, liền hỏi:

"Chấp Nhẫn đại nhân, ý ngài là gì?"

Cung Tử Vũ đáp, ánh mắt sắc bén:

"Ta đang đánh cược. Vô Phong rõ ràng muốn Vô Lượng Lưu Hỏa để đổi lấy người, điều này chứng tỏ Thượng Quan Thiển chưa giao nó cho Vô Phong. Hiện giờ nàng tứ cố vô thân, nếu trong lòng còn giấu tư tâm, nhất định sẽ còn hành động thêm lần nữa."

Cung Tử Vũ trầm ngâm. Trong lòng hắn tin rằng nếu Thượng Quan Thiển còn giữ chút tình riêng, vì đứa trẻ trong bụng nàng chắc chắn sẽ lộ diện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro