Ta không ăn, chỉ "liếm" một chút
Chap: Ta không ăn, chỉ "liếm" một chút
Cung Viễn Chủy bàn tay nhỏ xinh rơi trên địa phương khó nói, qua bao nhiêu lớp y phục vẫn cảm nhận được sức nóng kinh người. Cả người y giống như khó tiếp nhận, chậm rãi bị hung đỏ.
- Viễn Chủy, đừng hiểu lầm ta. Ca không đuổi đệ đi...
Cung Thượng Giác lại hướng người, hôn nhẹ lên góc hàm của Cung Viễn Chủy, tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay mịn màng.
- Ca... Ngươi... Ngươi...
Cung Viễn Chủy muốn hỏi vì sao lại đặt tay mình nơi đó, vì sao lại nóng như vậy, hình như còn rất cứng. Nhưng lời đến môi đều biến thành lắp ba lắp bắp. Hai má y đỏ bừng, vệt đỏ kéo dài đến tai, lan ra cả cổ. Vị caca ngày thường sắc diện âm trầm mang theo hơi thở cấm dục chưa từng đi chốn phong hoa nào đó giờ lại nghiêng đầu, đem chiếc mũi cao nhọn của mình vùi vào hõm cổ đệ đệ. Mùi hương khiến hắn thỏa mãn, nay giống như hỏa dầu, càng kích thêm ngọn lửa trong hắn ngày một lớn dần.
- Viễn Chủy, caca khó chịu...
Thanh âm hắn ở ngay sát bên tay, vừa trầm vừa đục khiến cơ thể đứa nhỏ mới lớn không hiểu gì cũng bất giác run lên. Cung Viễn Chủy sự tình không chút kiến thức, cứng đờ cả người mặc cho caca cọ loạn. Bàn tay Cung Thượng Giác hồ đồ trượt khắp thân hình mảnh mai của y, đem từng lớp y phục tách mở, cổ áo xộc xệch lộ ra mảng thịt trắng như ngọc. Thân nhiệt người bình thường không cao bằng người trúng dược, Cung Thượng Giác áp sát người đệ đệ tìm kiếm cảm giác mát lạnh dễ chịu.
- Ca...
- Viễn Chủy... giúp ta với...
Cánh môi Cung Thượng Giác vừa chạm đến yết hầu Cung Viễn Chủy, nơi đó liền trượt dài.
- Giúp, giúp thế nào ạ?
Cung Viễn Chủy không hay bản thân bị hắn ép đến tựa vào thư án, cả người đều run rẩy lợi hại. Hai mắt tiểu đệ ửng hồng, nhìn giống như đang bị ức hiếp đến bật khóc. Cung Thượng Giác ngâm nga khẽ cười, tiếng cười trầm thấp chìm trong dục vọng của một người đàn ông trưởng thành có sức công phá rất lớn.
- A...
Cung Viễn Chủy lồng ngực đập liên hồi, không hiểu bản thân vì sao vừa nghe được tiếng cười của caca lại cả người mềm nhũn, hé miệng lộ ra tiếng kêu kì lạ. Lúc phát hiện đã không kịp che miệng, hai mắt dâng lên làn nước mỏng. Cung Thượng Giác chen vào giữa hai chân đệ đệ, bàn tay vuốt ve đùi trong mềm mướt dưới cẩm y của đệ đệ. Cung Viễn Chủy hơi ngửa đầu, để lộ cần cổ trắng nõn tinh mỹ mà thở dốc.
- Ca, kỳ... Kỳ quái...
- Không kỳ, đã đến lúc ta nên dạy đệ một số việc của người trưởng thành.
Cung Thượng Giác thở hắt, hắn nhịn không được nhưng đệ đệ non nớt, nếu quá dồn dập sẽ khiến đệ ấy hoảng sợ. Cung Thượng Giác không muốn đệ đệ tránh mặt mình, càng không thể để y ghét bỏ mình.
Cung Viễn Chủy ngày thường gọi dạ bảo vâng, luôn đặt lời nói của caca thành mệnh lệnh bắt buộc tuân theo. Ở trong tình thế thập phần quái dị này cũng không chút nghi ngờ, caca bảo mở chân liền mở chân. Cung Thượng Giác biết đệ đệ rất ngoan, chưa từng nghi ngờ hắn việc gì. Thừa lúc đệ đệ mơ màng bảo gì làm nấy liền hôn liếm lên khóe môi hương diễm của tiểu đệ.
Đôi môi hắn khao khát từng đêm, dục vọng đóng chiếm tâm trí khiến hắn bạo phát cuồng nhiệt. Đầu lưỡi đỉnh nơi khóe môi, luồn lách tách ra hai cánh anh đào mềm mại. Đệ đệ thích cam thảo, khoang miệng hãy còn ngập tràn hương vị ngọt ngào của loại kẹo tiểu đệ hay ăn. Cung Thượng Giác cực kì thích hương vị này.
- Úm, ca...
Cung Viễn Chủy bị Cung Thượng Giác liếm đầu lưỡi, cả người bỗng nhiên thoát lực như trúng dược. Hai đùi y run lên, bất tri bất giác muốn kẹp chặt Cung Thượng Giác.
- Đừng kích động, ta giúp đệ thư giãn một chút.
Cung Thượng Giác híp mắt để lộ quang mâu hồ ly nhưng giờ khắc này đệ đệ chìm trong nhục cảm mới lạ, không hề hay biết bản thân bị caca "ngay thẳng" lừa đảo.
Bàn tay Cung Thượng Giác rất lớn, trên đó còn có vết chai do quanh năm luyện kiếm, cầm cương thúc ngựa. Vừa chạm vào da thịt Viễn Chủy liền giống như điện giật, cảm giác ngứa ngáy nhè nhẹ khiến y thấp giọng nỉ non. Thanh âm đệ đệ bấy giờ non mềm, ẩm ướt biến thành một cái bẫy chết người ép buộc Cung Thượng Giác phải rơi vào cám dỗ. Hắn thở hắc nặng nề, môi kéo dài ma sát từ cằm đệ đệ kéo xuống đến xương quai xanh rồi lại rơi dần xuống giữa hai ngực.
- Thực mềm...
- Ách, ca!!!
Cung Viễn Chủy nức nở kêu lên, Cung Thượng Giác không biết vô tình hay hữu ý lại để vết chai trên tay gãy qua đầu nhu tiêm chưa từng có người chạm đến. Cơ thể non dại chưa trải sự đời của tiểu ái đệ giật bắn lên, thanh âm từ trong khóe miệng bật ra tiếng đứa nhỏ ủy khuất. Nhìn đệ đệ thở dốc, Cung Thượng Giác tự mặc niệm chính mình.
Sau này, mãi cho đến khi tóc đã bạc trắng mái đầu Cung Thượng Giác cũng không thể nào quên được dáng vẻ lần đầu tiên động tình của đệ đệ. Thậm chí còn lén lút lưu lại thành tranh, mỗi khi bị ái nhẫn dỗi liền lấy ra để tự giải quyết.
Cung Thượng Giác kiếp trước ổn trọng cấm dục bao nhiêu kiếp này hồ nháo lộng hành bấy nhiêu. Hắn ỷ vào đệ đệ luôn yêu thương hắn, từ trong âm thầm lừa người vào tay. Đến khi Cung Viễn Chủy nhận thức được bản thân bị lừa thì cũng đã quá muộn, người cũng bị ăn sạch mất rồi. Điều y có thể làm duy nhất lúc đó chính là giận dỗi, đem Ngao lộ hương nghiền nát giấu vào trong thức ăn mang cho Cung Thượng Giác. Sau đó liền trốn đi không để hắn bắt được, muốn xem thử xem đại nam tử mặt mũi tuấn dật không chút liêm sỉ kia làm sao đối phó nếu không có y. Kết quả, không khổ là thần thánh Cựu Trần sơn cốc - Cung Thượng Giác, đến rất lâu rất lâu về sau Cung Viễn Chủy vẫn không hiểu vì sao bị hắn bắt được, ba ngày ba đêm ở dưới thân hắn khóc lóc thảm thương. Cung Viễn Chủy hối hận rồi, ngày xưa biết vậy đừng yêu thương ỷ lại, đừng nhất mực tin tưởng Cung Thượng Giác thì ngày sau đâu có sở hở là lưng mỏi chân tê. Cung Viễn Chủy chưa qua tam tuần, ngày ngày bị "nhồi" như cục bột ở trên giường khiến y cứ phải ôm lấy thắt lưng, chống đỡ trên đồ vật mà đi hệt như cụ ông 80 - 90. Lòng oán hận Cung Thượng Giác vô kể, muốn phản kháng nhưng đánh không lại nha. Chỉ một câu "Học không được, ta liền bảo vệ đệ" từ năm bảy tuổi báo đến năm y mấy mươi tuổi vẫn còn ỷ lại hắn, phụ thuộc hắn khiến y chung quy chỉ có vài món võ mèo cào, căn bản không cách nào đánh lại hắn. Được Cung Thượng Giác sủng, cũng không biết là nên khóc hay nên cười.
----
Sau một buổi hồ nháo, Cung Thượng Giác mĩ mãn thở ra nhìn đệ đệ mơ mơ hồ hồ rơi vào giấc ngủ. Đứa nhỏ quá mức thuần khiết, lần đầu trải qua sự tình kia liền không chút đề phòng, mặc nhiên để thân thể nhiễm bẩn, cọ cọ muốn thiếp đi trong lòng Cung Thượng Giác.
Hắn chạm xuống địa phương dính nhớp bạch dịch, cảm giác hưng phấn thỏa mãn không thôi. Cung Thượng Giác kiếp này đánh nhanh thắng nhanh, tự thưởng cho mình một tràn pháo tay. Hắn hôn hôn lên cái má mềm mại còn âm ấm nóng của đệ đệ, người kia chỉ khẽ kêu một tiếng nhỏ xíu như mèo rồi cũng an ổn ngủ.
Đệ đệ còn nhỏ, hắn chỉ vừa "liếm" chứ còn chưa ăn đã khóc đến thoát lực như vậy. Cũng may hắn "thương hoa tiếc ngọc", nếu không còn không biết đệ đệ sẽ khóc thành dạng gì. Nhớ đến dáng vẻ lúc y sắp cao trào, bấu chặt bắp tay hắn, cả ngươi co giật, hai mắt ngập nước gọi tên hắn liên tục, tiểu Cung Thượng Giác liền lần nữa bừng lên khí thế. Hắn vô thức ở dưới thân đệ đệ cọ cọ, lại cảm thấy bản thân quá vô sỉ. Nhân lúc đệ đệ ngất mà làm chuyện bất chính. Nhưng nghĩ lại, làm cũng đã làm rồi còn sợ gì nữa. Hắn lật ngang người đệ đệ, đem hai bắp đùi đã ửng đỏ kẹp chặt, đẩy vật nam tính vào giữa mà đưa đẩy.
Huân hương ấm nóng tản mản trong không khí, chẳng biết do mệt mỏi hay do không phòng bị Cung Thượng Giác mà Cung Viễn Chủy ngủ rất sâu. Bị người gian dâm vẫn không hay biết gì. Cung Thượng Giác lần nữa giải tỏa dục vọng, cả người phơi phới như vừa tắm nắng xuân ôm đệ đệ đi tẩy rửa.
- Đáng yêu quá đi...
Trong quá trình tẩy rửa không biết hắn đã không kìm được mà hôn hôn đệ đệ bao nhiêu lần. Đệ đệ hắn nuôi lớn, vừa trắng vừa mềm khi kích động còn ửng hồng lên. Đều là nam nhân, nhưng giọng hắn trầm đục còn đệ đệ lại ngọt ngào mềm mại khiến hắn say mê không thôi. Bất kỳ nơi nào trên người đệ đệ, phàm là thứ thuộc về đệ đệ hắn đều yêu thích.
- Ha, thích quá đi.
Hôn đã lại còn mút môi con người ta. Kiếp này, danh xưng "vô liêm sỉ bật nhất thiên hạ" dành riêng cho Cung Thượng Giác, còn vinh dự được đúc bản vàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro