Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bột nếp bám người

Chap: Bột nếp bám người

Kể từ ngày đó, đệ đệ bám hắn đến lạ. Lúc không có ai sẽ cọ loạn trên người hắn, cánh môi dán bên xương hàm của hắn mà mút nhẹ.

Đệ đệ nói cảm giác kia thật thích, giống như toàn bộ áp ách đều được giải khai, cả người thư thái. Đệ đệ nói muốn thử lần nữa, Cung Thượng Giác liền có vẻ "miễn cưỡng" cưng chiều đệ đệ.

Cung Viễn Chủy sau khi đạt thành ý nguyện liền cuộn người, ở trong lòng hắn ngủ rất ngoan. Cung Thượng Giác đôi mắt ám trầm, lóe lên quang mâu ma mãnh. Đệ đệ cảm thấy thích vì hắn chưa thực sự "ăn" đến cùng, nếu bị khi dễ thật, e là đệ đệ sẽ không cười được nữa. Đến lúc đó dù cho khóc đến sưng mắt, hắn cũng sẽ không tha.

Chặn đường thâu cải trắng vào tay của Cung Thượng Giác xem như thành công một phần.

- Chuyện này là bí mật giữa ta và đệ. Đừng để người khác biết, hắn sẽ muốn vui cùng. Có được không?

- Ưm, đã biết ạ.

Trong giấc ngủ mơ màng vẫn cực kì ngoan, khó trách Cung Thượng Giác luôn mềm lòng trước cục bột nếp này.

---

Trời trở đông thật sự rất lạnh, Cung Viễn Chủy bị Cung Thượng Giác bọc thành một ổ chăn lớn, nhìn đâu cũng thấy ấm áp.

Y ngồi bên y án, tay ôm thủ lô sưởi ấm. Gương mặt nhỏ vùi trong cổ áo lông tuyết trắng như thể hòa làm một với nó, chỉ có đôi môi xinh xắn là ửng đỏ như đào mộng. Cung Thượng Giác nén cười nhìn người nhỏ gục gà gục gật, đêm qua ham chơi, hôm nay là mê ngủ. Quả nhiên vẫn là một đứa nhỏ chưa lớn.

Cung Thượng Giác đưa tay vén nhẹ sợi tóc rơi trước trán, ngón tay dịu dàng vuốt ve bầu má mềm. Hai rạng mây hồng hồng dưới mắt thật sự khiến người khác muốn đè ra ức hiếp một trận đến khóc mới thôi.

"Trần gian sao lại có đứa nhỏ đáng yêu như vậy kia chứ? Là ai vậy? Là ái đệ của Cung Thượng Giác ta nha"

Cung Thượng Giác tự thẩm trong đầu, tự cười hềnh hệch như dở hơi. Người ngoài mà thấy được, chắc chắn một chút uy danh cũng chẳng còn.

Hắn chiếm tiện nghi một lúc lại thấy đệ đệ ngã đầu hẳn sang một bên, rơi vào bàn tay hắn.

- Ồ, ngủ luôn rồi...

Cung Thượng Giác bật cười, đứa nhỏ này giống trẻ sơ sinh quá. Ăn no ngủ kỹ, ấm người cũng ngủ, cảm thấy buồn chán cũng ngủ. Hắn phải dỗ đứa nhỏ này thật tốt mới được. Nghĩ đoạn, hắn cúi người bế thóc đệ đệ lên. Có chút nhẹ, hắn không cần dùng đến năm phần lực. Cung Thượng Giác âm thầm tính toán vài tháng tới mỗi ngày ăn gì để dưỡng đệ đệ thành cục bột tròn mới được. Nhưng mà a, hắn thực khổ tâm. Đệ đệ ăn bao nhiêu đều dồn vào bánh bao trên mặt và đào đào hết rồi. Sờ đâu cũng chẳng thấy có bao nhiêu thịt, nhưng riêng hai địa phương kia thì lúc nào cũng thật "trù phú" và "màu mỡ".

Nghĩ đến liền thích, hắn cúi đầu hôn chóc lên má đệ đệ, tay lại không an phận xoa xoa đào đào. Khổ nổi, hắn bọc đệ đệ kỹ quá sờ trúng toàn là y phục không có chạm được vào khỏa đào tròn lẳng đáng yêu.

Đặt đệ đệ lên giường, cẩn thận đắp chăn, kiểm tra nhiệt độ của giường sưởi và tường sưởi. Cảm thấy đều thích hợp liền chui tọt vào chăn, thỏa mãn ôm "lò sưởi nhỏ" của hắn đi ngủ.

Đầu chiều, Kim Phục gọi của báo có Thiếu chủ đến tìm hắn. Cung Thượng Giác cựa người, mặt vào vùi trong ngực đệ đệ ai oán không muốn dậy. Đệ đệ thật ấm thật thơm, thích đến nỗi không muốn rời. Nhưng Cung Hoán Vũ rất dai, không gặp hắn sẽ không chịu đi. Cung Thượng Giác vậy mà phát hiện ra điểm này không lâu sau khi đến nơi này. Cung Hoán Vũ chỉ có hắn được xem là trúc mã, ngoại trừ tìm Cung Thượng Giác cũng chẳng biết tìm ai. Vì thế mỗi lần tìm Cung Thượng Giác không được đều sẽ ở lì Giác cung đến khi gặp mới thôi.

Cung Thượng Giác mặt mày không vui khoát lên ngoại bào, chăm chút kỹ lưỡng cho ái đệ rồi mới đi. Trước khi đi còn hôn nhẹ lên cánh môi mềm ơi là mềm của đệ đệ. Cảm thấy thỏa đáng mới rời đi.

Bước khỏi bình phong, Cung Thượng Giác liền lấy lại dáng vẻ uy nghiêm cấm người lại gần. Cung Hoán Vũ nhìn mặt mày hắn rõ ràng như hoa, tươi roi rói mà cứ thích ra vẽ liền bĩu môi khinh bỉ.

- Huynh đến tìm ta?

- Xùy, không tìm đệ chẳng lẽ tìm tiểu nhân nhi của đệ?

Cung Thượng Giác mím môi, nói đi phải nói lại. Thời gian này ở đây, hắn cũng ít nhiều thích nghi với một số việc. Giả như hắn rất thân Cung Hoán Vũ, cũng như Cung Hoán Vũ thật sự rất hiểu hắn. Tất nhiên là không thể qua được Viễn Chủy, bởi vì đệ đệ là nhất.

- Thượng Giác, ta nghe nói ngày kia đệ ra ngoài đốc thúc trạm dịch. Có thể...

- Có thể?

- Có thể mang theo ta không?

Cung Thượng Giác nhướng mày, nếu thật sự có thể mang theo người. Hắn không cắp đệ đệ mềm mềm đi cùng lại mang theo một nam nhân thô kệch như Cung Hoán Vũ làm gì?

Biết rõ Cung Thượng Giác nghĩ gì, Cung Hoán Vũ liền cười hì hì vẻ lấy lòng. Tay nhanh chóng đặt lên mấy hạt giống trông rất kì quái. Hạt giống có hình con thoi. Chưa biết chắc nó là gì, nhưng phàm là hạt giống hay thảo mộc mới lạ, đệ đệ đều sẽ rất thích. Cung Thượng Giác hít một hơi thật sâu, tâm có chút động. Hắn nheo mắt nhìn Cung Hoán Vũ liền thấy Cung Hoán Vũ nhe răng nháy mắt với hắn. Cung Thượng Giác rùng mình, tay chộp lại túi hạt giống cất vào ngực áo. Hắn hắng giọng tỏ vẻ nghiêm trọng.

- Sự vụ trạm dịch cấp bách, cơ số nguy nan cần được giải khai ngay. Chuyến này một mình Thượng Giác e là khó lòng chu toàn. Thỉnh Thiếu Chủ sắp xếp, hỗ trợ Thượng Giác an bài một phen. Thượng Giác sẽ hậu tạ sau.

- Được, ta sẽ suy xét việc này. Thượng Giác đệ đệ một lòng vì Cung Môn, ta cũng sẽ hết lòng hỗ trợ. Chúng ta... Vì Cung Môn hưng thịnh, vì Cung Môn trường tồn.

Ai đi ngang qua còn tưởng hai người nghiêm túc bàn công vụ. Kết quả vừa dứt câu đã len lén nhỏ giọng bàn kế sách cho kì tuyển tân nương sắp tới. Bộ dáng một Thiếu Chủ Cung Môn và một viên chấp chưởng Ngoại Giao Cung Môn, cái gì cũng mất sạch. Bên ngoài có ai biêt bộ mặt thật này của nam nhân Cung Môn không a? Biết rồi liệu còn tôn sùng ngưỡng mộ không?

---

Cung Hoán Vũ ở lại rất lâu, bàn xong vẫn muốn nán lại thưởng chút trà. Trà ở Giác cung do tự tay Chủy cung chủ phối ra, đặc biệt hơn mấy cung khác nhiều. Thế nên hương vị cũng thập phần hảo hạng. Cung Hoán Vũ lần nào đến cũng cọ hết hai bình trà của Giác cung, Cung Thượng Giác mới đầu không để ý, dần lại nhận ra ý đồ của hắn. Thế nên về sau, bình thứ hai đều là trà loãng. Tiếp một mạch mấy giờ đồng hồ vậy là nể mặt lắm rồi, còn muốn chiếm tiện nghi trà của đệ đệ hắn? Mơ đi, còn khuya nhé!!!

Đằng sau mành trướng có động tĩnh, lỗ tai thính hơn sói của Cung Thượng Giác rục rịch. Thấy hắn để tâm bên trong, Cung Hoán Vũ cũng đoán được sự việc tiếp theo. Nhưng hắn vẫn không muốn về, mặc cho Cung Thượng Giác hắng giọng đến rát cổ, Cung Hoán Vũ vẫn giả ngây giả ngơ ngồi lì một chỗ. Mấy khi chọc được tên đệ đệ mặt liệt này, Cung Hoán Vũ dễ gì bỏ qua.

Cung Thượng Giác mặt mày méo xệch. Cái dáng vẻ giả ngơ giả ngác này, huynh đệ Vũ cung quả nhiên là sanh cùng một lò. Xảo trá y chang nhau.

- Thiếu Chủ, trời cũng ngã chiều, nên sớm về lại Vũ cung kẻo đệ đệ ngóng trông.

Cung Thượng Giác cười như không cười, lời nói mang theo ẩn ý đuổi người.

- Đệ đệ ta không bám caca, nó sẽ không ngóng trông ta làm gì.

Cung Hoán Vũ nhướng mày, tỏ vẻ nghiền ngẫm nhìn chung trà vừa mới đầy đã cạn, quả nhiên uống bao nhiêu cũng không đủ. Vừa đưa tay muốn lấy bình trà, ngay bên cạnh đã nghe tiếng sột soạt của vải vóc.

Hắn vừa ngước mặt lên đã trông thấy một tiểu bột nếp vì ngủ lâu mà hai má ửng hồng, đôi mắt hãy còn lim dim. Vẻ mặt non nớt ngáy ngủ của Cung Viễn Chủy, phàm là người có cảm xúc nhìn qua sẽ đều động lòng. Cung Hoán Vũ một phen kinh hồn, Cung Viễn Chủy cũng có lúc lộ ra dáng vẻ chọc người yêu thương như vậy hả?

- Caca...

Đứa nhỏ hé môi gọi nhỏ, trên người kéo theo cả chăn bông dày trong vô cùng ấm áp. Cung Thượng Giác hai mắt tràn ra nhu thủy đưa tay đón đệ đệ vào lòng. Cung Hoán Vũ trố mắt nhìn một màn tú ân tú ái, Cung Viễn Chủy vùi vào trong ngực Cung Thượng Giác rất an ổn nằm thật ngoan. Dù đã sớm biết trước sự thân thiết của cặp huynh đệ này, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy vẫn còn chút không nói nên lời.

Cung Hoán Vũ thật muốn nói, Cung Tử Thương ta mượn của tỷ một câu.

"Thèm khát đến vậy sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro