Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(07) -end

(07)

Giác Chủy hai cung không còn lệnh giới nghiêm.

Chủy công tử không còn ở Chủy cung. Tất cả y phục, dụng cụ cùng dược liệu của y quán đều được vận chuyển đến Giác cung, khuôn mặt thanh lệ ít khi nở nụ cười, bấy giờ càng không thể nhìn ra nửa điểm cảm xúc.

"Thành hôn hỉ nhạc, Viễn Chủy."

Cung Thượng Giác nhìn người xinh đẹp nổi bật đến khoa trương phản chiếu từ trong gương, trên mặt hắn cũng tràn ra ý cười hài lòng, đem người ôm ở trước ngực, ngón tay quấn quanh những sợi tóc rũ xuống của y.

Ban đêm, Giác cung yên tĩnh đến dọa người. Cung Thượng Giác vẫy tay ra hiệu cho lui tất cả hạ nhân cùng thị vệ, bên trong phòng tân hôn chỉ còn lại ánh sáng từ ngọn nến cháy kêu tí tách khiến lòng người lạnh ngắt.

"Nên uống rượu hợp cẩn rồi."

Thiếu niên vận đồ cưới hoa lệ, mặt không thay đổi sắc uống vào ly rượu đắng được kề đến môi. Y hiếm khi uống rượu, trong miệng liền bị mùi vị nồng cháy bao khỏa khó tránh khỏi sặc sụa vài tiếng.

Thủy dịch tràn khỏi khóe miệng bị ngón tay quệt đi, một giây sau, nụ hôn nồng nặc hương rượu dán lên môi y. Cung Viễn Chủy bị Cung Thượng Giác ôn nhu ôm đặt trên đùi, bất dắt dĩ phải tiếp nhận nhiệt liệt ái dục từ huynh trưởng.

"Dáng vẻ Viễn Chủy mặc hỉ phục, thật đẹp." Hắn quấn quýt si mê hôn mỗi một tấc da thịt của Cung Viễn Chủy, trong mắt là ái dục dây dưa điên cuồng.

"Thật xinh đẹp."

"Thật ngoan, Viễn Chủy của ta thật ngoan....."

Khung cảnh diễm tình bất chợt bị một tia hàn quang đánh gãy. Cung Thượng Giác liễm lông mày cúi đầu, liếc nhìn thanh đoản đao kề bên cổ, rồi lại đưa ánh mắt trấn định bình thản về phía Cung Viễn Chủy.

Cung Viễn Chủy tay cầm đoản đao hơi phát run, hỉ phục đỏ sậm tôn lên nước da trắng tuyết nổi bần bật, thế nhưng gương mặt điệt lệ tinh xảo lại bị bao trùm bởi phẫn nộ. Lưỡi dao vẫn dán vào Cung Thượng Giác "Ca, ta có lỗi với ngươi."

Cung Thượng Giác sau khi nghe xong quay đầu, tiến về phía trước thêm một bước muốn đón lưỡi đao sắc bén. Đệ đệ của hắn còn chưa đủ nhẫn tâm, bị bức phải lui về sau.

"Ta dạy em cách dùng đao, là để em nhắm vào Vô Phong." "Không phải dạy em hướng mũi đao về phía người nhà."

Ánh nến phản chiếu lại trên mặt đất hình dáng của hai cái bóng, một cái từng bước ép sát, một cái lui mãi về sau.

"Cung Viễn Chủy, em không hổ danh là đứa nhỏ tự tay ta nuôi dạy" "Bây giờ em lớn rồi, liền nghĩ tới việc rời khỏi ca ca, sống một đời tự do ngoài Cung Môn."

"Không phải..... Ca....." Cung Viễn Chủy cổ tay run rẩy, lưỡi đao vài lần sượt qua cần cổ của Cung Thượng Giác, mấy phen để lại từng vệt đỏ rướm máu, đuôi áo hỉ phục lê lết trên nền đất, y không để ý dẫm phải một cái, thoáng lảo đảo, đoản đao trên tay liền bị Cung Thượng Giác tước đi.

Một tia hàn quang bắn ra từ thanh đoản đao xoẹt ngang khuôn mặt âm u của Cung Thượng Giác, hắn mặt như quan ngọc nhưng lại mang trên môi một nụ cười nhạt quỷ dị.

"Muốn đi?"

"Em muốn đi thật sao, Cung Viễn Chủy?"

Xoẹt, là âm thanh lưỡi dao cứa qua cánh tay.

Trước mắt rơi xuống toàn một màu đỏ tươi, Cung Viễn Chủy đột nhiên phát giác tim mình một nhịp đau thắt lại, nỗi đau nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể trước khi y kịp nhận thức. Sắc mặt y trắng bệch, phải giữ lấy cạnh bàn để chống đỡ thân thể.

Mắt thấy Cung Thượng Giác lại hướng về phía cánh tay trái của chính mình hung hăng cắt xuống một đao, đau đớn kịch liệt lần nữa triền giảo tới, Cung Viễn Chủy bịch một tiếng xụi lơ mà ngồi dưới đất.

"Đau không, Viễn Chủy?" Cung Thượng Giác cười âm ngoan. Đáng ra hắn phải bị đau đến không cách nào chuyển động, nhưng hắn lại lộ ra mấy phần bi thương.

"Em không thể rời bỏ ta."

"Ngươi làm cái gì?"

Cung Viễn Chủy ôm ngực, cố gắng kềm nén nỗi đau kéo dài không ngừng. Y phát giác có điều không hợp lý, kinh nghiệm nhiều năm nghiên cứu độc dược giúp y nháy mắt biết rõ, cái này hiển nhiên là một loại vu cổ chi thuật nào đó.

Trong một khắc, Cung Thượng Giác đã chứng minh suy nghĩ của y là đúng.

Cung Thượng Giác chậm rãi đi lùi về sau, Cung Viễn Chủy chỉ cảm thấy cơ thể y không nghe lời lý trí muốn đi về phía hắn, mùi máu tanh rỉ sắt lúc này cũng không khiến y thấy hôi tanh, lại giống như một loại huân hương kì dị lôi kéo y đến gần.

"Ngươi đã làm gì ta?!"

"Tình cổ của Miêu Cương quả nhiên danh bất hư truyền, " Cung Thượng Giác đi đến bên giường bình thản ngồi xuống, ngón tay nhiễm đầy vết máu, như một vật chủ tự nhiên hấp dẫn Cung Viễn Chủy tới gần.

"Chủng tình cổ, Viễn Chủy thông minh như vậy, nhất định có thể biết rõ ta nói chính là cái gì."

"Bé ngoan, tới."

Tim y bị một cỗ rung động mãnh liệt dẫn dắt, Cung Viễn Chủy cảm giác cơ thể giống con rối bị giật dây không thể tự khống chế. Y chống đỡ mặt bàn đứng dậy, cước bộ lảo đảo từng bước một hướng phía nam nhân đáng sợ kia đi đến.

Không!

Y siết chặt nắm tay, đánh vào đôi chân không nghe lời của chính mình, phía dưới vẫn như cũ liều mạng hướng về phía Cung Thượng Giác đang thản nhiên ngồi đi tới. Dù lý trí tỉnh táo của Cung Viễn Chủy quyết liệt cản trở đến đâu, vẫn không ngăn được sự cố chấp của thân thể.

Cung Thượng Giác một cách nhàn nhã nhìn đến Cung Viễn Chủy bị cổ trùng dày vò đến xanh mặt, nỗi đau dù bị kiềm nén nhưng vẫn lộ ra trên khuôn mặt giận dữ của thiếu niên. Hắn đưa tay kéo một cái, thân thể mềm mại của Cung Viễn Chủy liền rơi vào trong lòng.

"Viễn Chủy, em nên biết thế giới bên ngoài Cung Môn, tàn khốc hơn nhiều" Hắn nói lời trấn an, bàn tay từng tấc một vuốt ve mái tóc đen mượt của thiếu niên, trên mặt lại nhìn không ra nửa điểm sợ hãi.

"Ca ca tuyệt đối sẽ không để những thứ kinh tởm đó chạm vào em." Nói xong Cung Thượng Giác tại mi tâm của thiếu niên ấn xuống một cái hôn, lúc này hắn đã thu liễm cái nhìn dữ tợn, quay lại bộ dáng ôn hòa nhu thuận.

"Cung Thượng Giác, ngươi cái người điên này......"

Ngón tay giải khai dây thắt lưng hơi ngừng lại, nụ cười trên mặt Cung Thượng Giác càng thêm nhu hòa, "Viễn Chủy nói rất đúng."

Côn thịt thuần thục xông vào mật huyệt mềm mại, Cung Viễn Chủy chìm nổi trong bể dục, ngón tay bấu víu lên những vết cắt chưa được băng bó của Cung Thượng Giác. Cú thúc bạo ngược đột ngột khiến những ngón tay siết chặt của y càng ghim sâu vào chỗ bị thương của người kia. Cung Thượng Giác đau đến rên lên tê dại, rồi hắn cười, siết lấy phần gáy của Cung Viễn Chủy và hôn y thật sâu.

Khi ý thức của y dần trở nên mơ mơ hồ hồ sắp rơi vào hôn mê, Cung Viễn Chủy nghe thấy bên tai truyền đến một lời hứa hẹn tà ác "Chờ Viễn Chủy lưu lại dòng dõi, ca ca để cho em đi, được không?"

(Du: ụa alo!!!! ca ca??? @@!!!)

.

.

.

.

.

.

---Hết rồi---

Link: https://writeas.xyz/xrs6ugvcjjzr6.md

lần đầu tui edit có chụp giật gì xin hãy thông cảm 🤧

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro