(02)-(03)
(02)
Buổi trưa, thị nữ bên ngoài phòng phải thúc giục mấy lần Cung Viễn Chủy mới miễn cưỡng thức dậy.
Y xốc lên đệm chăn, chỉ dám hơi nhấc chân, ấy vậy mà sâu trong mật huyệt vẫn bất chợt truyền đến cảm giác căng đau sắc bén, sự tình phát sinh đêm qua giống như cơn thuỷ triều tràn vào đại não.
Là ai?!
Ngón tay nắm lấy rèm che dùng sức đến cơ hồ trở nên trắng phếu, Cung Viễn Chủy chau mày, khóe miệng đóng chặt, hô hấp đều bởi vì phẫn nộ mà lộ ra gấp gáp.
Đầu của y vẫn còn quay cuồng vì bị chuốc thuốc mê, bên dưới hãy còn cảm giác bị dị vật xuyên thủng.
"Thỉnh an Giác công tử." Ngoài phòng truyền đến âm thanh thị nữ đang ân cần hỏi thăm, Cung Viễn Chủy nghe cũng không mấy rõ ràng, trong lúc sốt ruột dưới thân lại truyền đến một hồi sưng đau bỏng rát.
Y bỏ qua đau đớn trên người, lảo đảo đỡ cột giường đứng dậy, lo lắng tìm kiếm y phục muốn che đi bản thân, chỉ sợ dấu vết quanh thân sẽ bị huynh trưởng phát hiện.
Ngay tại khoảnh khắc chân trần giẫm lên tấm thảm lông mềm mại, đầu gối y lập tức mềm nhũn ra ngã bệt xuống. Cung Viễn Chủy hôm nay còn chưa dùng chén thuốc mà y buộc phải uống mỗi ngày, thị lực cơ hồ cùng người mù không khác.
Y hoảng loạn dò dẫm, đột ngột một cánh tay hữu lực luồn xuống dưới đầu gối y, ngay sau đó bên hông căng thẳng, hương nguyệt quế quen thuộc chầm chậm đem y bao khỏa vào trong ngực.
"Vì sao lại ngã rồi?"
Cung Thượng Giác ôm người đưa về trên giường, tay bưng chén thuốc còn ấm đưa tới bên miệng Cung Viễn Chủy, thiếu niên chóp mũi nhẹ ngửi, sau đó yên lòng uống hết.
Dược này là Cung Viễn Chủy theo tình huống thân thể của chính mình chuyên chế, dược hiệu nhanh chóng có tác dụng. Chỉ cần phút chốc, ánh mắt vốn còn mơ hồ tựa như xua tan mây mù mà khôi phục trong trẻo.
Cung Viễn Chủy mắt nhắm lại một lát rồi từ từ hé mở mới thích ứng được với ánh sáng ban ngày quá mức chói chang. Bên cạnh giường là khuôn mặt lo lắng của Cung Thượng Giác.
"Ca ca." Y mừng rỡ nhào vào trong ngực Cung Thượng Giác, khi huân hương mùi nguyệt quế quen thuộc quanh quẩn y, Cung Viễn Chủy thở thào nhẹ nhỏm.
"Ca ca trở về từ khi nào, vì cái gì không có gọi người báo cho ta một tiếng?"
Cung Thượng Giác vuốt lưng người trong ngực, cực kỳ nhẹ nhàng trấn an y "Giờ sửu mới tới, quá muộn, cho nên mới không gọi người thông truyền."
Tháng trước là kỳ hạn 5 năm tái lập khế ước thương mại cùng thương nhân các nơi. Cung Thượng Giác sớm mang theo một tốp thị vệ xuôi về phía nam, một đường vó ngựa không dừng chạy tới các địa điểm thương nghị chỉ vì tận lực muốn rút ngắn thời gian hắn ở bên ngoài.
Hắn trở lại Giác cung trước tiên là tắm rửa sạch sẽ, đổi thân y phục, nghỉ ngơi không đến hai canh giờ liền đi đại điện hồi báo sự vụ cho ba vị trưởng lão. Thẳng đến mới đi tới Chủy cung, nghe thị nữ nói Chủy công tử hôm nay còn chưa thức dậy, hắn trong lòng lo nghĩ liền không chú ý cái gì lễ nghi phép tắc trực tiếp xông vào phòng ngủ của y.
"Hôm nay như thế nào ngủ đến thật trễ?" Hắn biết Cung Viễn Chủy từ trước đến nay vì y quán cùng những thảo dược phía sau núi kia, luôn luôn khống chế bản thân rất khắc nghiệt, chưa từng tham ngủ mà quên chăm sóc thảo dược. Chuyện hôm nay dù thế nào cũng không đơn giản chỉ là tình cờ tranh thủ thời gian đi.
Mặc dù Cung Thượng Giác rất hy vọng Cung Viễn Chủy có thể cho phép bản thân mình tùy tiện một chút, bởi thân thể y quanh năm nghiệm thuốc sớm đã lưu lại bệnh trạng, ban ngày nếu không dùng thuốc du di có thể sử dụng tai mắt như người thường. Nhưng chỉ cần qua giờ Hợi, thuốc có uống hay không thì dược hiệu cũng đi theo mặt trời lặn xuống đằng Tây, mất dần công năng, đem y trở về trạng thái nửa mù nửa điếc.
"Đệ..... hôm qua....." Nhắc đến đêm qua Cung Viễn Chủy không khỏi toàn thân căng thẳng, khuôn mặt cùng lúc kí ức ùa về mất đi huyết sắc, đáy mắt thoáng qua một tia sợ hãi, y nặn ra một nụ cười ảm đạm, lắc đầu.
"Ca ca, đêm qua đệ xem tập tranh mê mẫn quá....."
"Viễn Chủy" Cung Thượng Giác chau mày lên tiếng đánh gãy lời y "Vạt áo của đệ đang mở."
Cung Viễn Chủy nghe vậy cúi đầu xem qua, sắc mặt càng thêm tái nhợt, những vệt cắn chồng chất hằn lên da thịt thanh bạch lộ ra, y nhất thời hoảng hốt muốn kéo vạt áo lại che đi.
"Người kia lại tới?" Cung Thượng Giác chế trụ bàn tay đang kéo vạt áo, hơi dụng lực giữ lại vuốt ve trấn an. Hắn dùng một tay khác đẩy áo ra, mấy đạo vết tích lưu lại trên làn da trắng nõn như một mũi tên bén ngọt bắn về phía hắn, quấn lấy tầm nhìn muốn đem cả mí mắt hắn xé rách.
"Ca ca!..... Ta....." Cung Viễn Chủy trong lúc tức giận nhất thời không biết giải thích như thế nào, hai tay siết chặt cánh tay nổi đầy gân xanh của Cung Thượng Giác, đuôi mắt mang theo từng giọt lệ rơi xuống.
"Có lỗi với...... ca...... có lỗi với......" Thiếu niên lẩm bẩm nói xin lỗi, y không biết nên nói như thế nào, mỗi tấc gân cốt của y đều do Cung Thượng Giác một tay dưỡng thành, bây giờ đột nhiên trở nên như vậy, Cung Viễn Chủy chỉ cảm thấy trong lòng vừa thẹn vừa giận...
"Viễn Chủy, đây không phải lỗi của đệ." Nước mắt của thiếu niên giống như một chuỗi hạt châu đứt dây không ngừng rớt xuống, trên giường lưu lại một mảng thâm ướt, giống như một con đao nhọn đâm vào Cung Thượng Giác bên trên, khiến hắn đau đớn đến vặn vẹo khuôn mặt.
Cung Thượng Giác chỉnh lại ngay ngắn y phục của ấu đệ, đôi mày áng lên một tia ngưng trọng, đem người đang khóc đến phát run ôm vào trong ngực.
"Đừng sợ, " Hắn từng cái vỗ vỗ trên lưng y, an ủi thiếu niên bất lực khóc nức nở "Ca ca nhất định sẽ bắt hắn lại, đến lúc đó, đệ nghĩ đối với hắn làm cái gì đều được."
(03)
Giác Chủy hai cung ban bố lệnh giới nghiêm.
Thị vệ tuần tra của Chủy cung tăng lên gần gấp đôi, thêm vào đó là thị vệ trọng yếu được bố trí canh phòng từ tiền sảnh đến hậu viện. Đáng tiếc nỗi bất an trong lòng Cung Viễn Chủy lại không thể chỉ dựa vào sự sắp xếp tinh vi này mà buông xuống.
Y không nhớ rõ người kia đến tột cùng đã ghé qua bao nhiêu lần. Ban đầu y không mấy để tâm, chỉ là độ khoảng vài ngày lại có cảm giác hoa mắt chóng mặt, tinh thần không thấy minh mẫn. Thẳng đến một ngày nọ, nhận ra trên cơ thể có nhiều vệt tím đỏ lạ lẫm, Cung Viễn Chủy mới phát giác có điểm dị thường.
Y không dám ngay lập tức nói cho Cung Thượng Giác, chỉ âm thầm bố trí thêm thị vệ từ bên ngoài đến Chủy cung, ra lệnh một khi bắt được bất kỳ kẻ nào hành tung khả nghi liền có thể trực tiếp chém chết.
Không những thế, Cung Viễn Chủy còn điều chế thêm một phương thuốc mới, mỗi lần trước khi vào giấc liền uống, có thể cam đoan thần trí dễ dàng thanh tỉnh, không bị mê dược vây khốn.
Xem ra việc này hiệu quả quá mức bé nhỏ.
Lúc mới bắt đầu, cái kia chỉ lưu lại trên cổ mấy vết tích nho nhỏ như mũi đốt, dần dần lan tràn đến xương quai xanh, trước ngực, thậm chí là trên lưng.....
Một lần nào đó kẻ nọ cả gan làm loạn trên bắp chân và cổ chân y, để lại mấy dấu răng không tính là quá rõ ràng, nội khố dính dớp đầy chất lỏng màu bạch nhũ đã khô nứt, Cung Viễn Chủy thẹn quá hóa giận, lúc này hướng về phía thủ vệ thị vệ giận dữ mắng mỏ một trận, lại phái người đến Giác cung đem chuyện này báo cho Cung Thượng Giác.
Y nắm chặt tay huynh trưởng, nước mắt ngắn dài rơi xuống, sắc mặt lúc xanh loét lúc đỏ bừng.
Về sau, Cung Thượng Giác liền ngày đêm canh giữ ở Chủy cung bồi y ngủ, mỗi tối đợi y say giấc hắn mới chợp mắt, vào ban ngày so với y trước một bước tỉnh lại.
Như thế đề phòng mấy tháng, người kia chính xác không dám tái phạm, thẳng đến đầu tháng trước, Cung Thượng Giác bởi vì việc công nhất thiết phải rời khỏi sơn cốc Cựu Trần, trước khi đi hắn đem Kim Phục lưu lại Chủy cung, phân phó xong hết thảy mới rời khỏi Cung Môn.
Huynh trưởng mới vừa rời đi vài ngày, ban đêm Cung Viễn Chủy nhiều lần không cố ý nhưng chẳng có chút nào buồn ngủ, có lẽ là bên cạnh không người làm bạn, trong lòng lo sợ người kia lại sẽ đến phạm, mấy ngày liền ngủ không ngon giấc, chỉ có cách mỗi đêm dùng chút an thần hương mới có thể miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.
Tinh thần căng cứng mấy ngày, sức khỏe của Cung Viễn Chủy suy yếu đi trông thấy, điều này đã giúp kẻ gian tận dụng thời cơ mà lần nữa đến...
.
.
.
---Còn tiếp---
Cái miệng Hai nói nghe ngọt như 🍯, mật ngọt chết ruồi 🤧
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro