Trừng phạt
Cung Viễn Chủy thề rằng mình biết sai, nếu như biết hậu quả nghiêm trọng như vậy, y cam đoan sẽ nhận lỗi ngay lập tức.
Khi Cung Viễn Chủy bị Cung Tử Vũ kích động đến mức một mình chạy ra khỏi Cung môn, y mới ý thức được chuyện này không đúng.
Thế nhưng ra rồi thì vẫn là ra. Cung Viễn Chủy ngược lại là muốn nhìn xem Vạn Hoa Lâu mà Cung Tử Vũ kia luôn treo ở bên miệng rốt cuộc là dạng gì .
Lúc chạng vạng tối, Cung Viễn Chủy vụng trộm chuồn đi, quay đầu lại nhìn chung quanh không có ai mới lặng lẽ meo meo chạy xuống trấn.
Lần đầu tiên trộm trốn ra ngoài, khó tránh khỏi có chút lo lắng. Cho nên thiếu niên không mảy may phát hiện, khi mình vừa xuất cung, đã có một thân ảnh đi sát theo. Thẳng đến khi y trở lại Cung Môn mới lặng lẽ biến mất.
Cung Viễn Chủy trở lại Chủy cung, đột nhiên trông thấy ca ca đứng đó. Không ổn, đáng lẽ ra ca ca bây giờ phải đang ở trưởng lão viện mới đúng chứ.
- Viễn Chủy, đệ vừa đi đâu? Mau quay về ăn cơm.
Cung Thượng Giác nói xong liền đi ở phía trước, không quay đầu lại nhìn Viễn Chủy, hướng về Giác cung.
Cung Viễn Chủy đứng ngây ngốc tại chỗ một lát. Trên tay y còn cầm mấy thứ mua ở dưới trấn. Ai nha, không thể để ca ca thấy mấy thứ này được. Vậy nên thiếu niên nhanh chóng trở về Chủy cung, tùy tiện ném đồ vật vào trong ngăn tủ, sau đó vội vàng đuổi theo ca ca.
Đêm xuống, Cung Viễn Chủy đứng trước cửa Giác cung.
Thời điểm đứng trước cửa phòng của ca ca, y luôn cảm thấy không đúng. Hôm nay ca ca có chút lạ, hơi kì kì quái quái.
Lúc ăn cơm cũng vậy, ca ca không nói một lời. Bất luận mình làm thế nào, ca ca cũng chỉ lãnh lãnh đạm đạm đáp lại.
Chẳng lẽ chuyện mình vụng trộm ra ngoài bị phát hiện rồi sao.
Cho nên khi Cung Viễn Chủy đi vào trong phòng đã nhìn thấy dáng vẻ ca ca ngồi thẳng lưng điềm tĩnh. Thiếu niên không khỏi sinh ra cảm giác căng thẳng, thậm chí có chút mê muội.
Cung Viễn Chủy trộm quan sát ca ca, dường như muốn từ trên người hắn nhìn ra được cái gì. Mà Cung Thượng Giác cũng bình tĩnh, chăm chú nhìn đệ đệ. Trong ánh mắt cất chứa lửa giận mãnh liệt, nhưng do Viễn Chủy đứng quá xa nên không phát hiện ra điều gì.
Thế là Cung Viễn Chủy chậm rãi tiến thêm hai bước. Từ trong bóng tối đi tới nơi có ánh nến, cả thân người thêm rõ ràng, cũng khiến hai người đều nhìn rõ đối phương hơn.
Không hề nghi ngờ thêm nữa, Cung Viễn Chủy vừa bước tới gần đã lập tức phát ra điều không ổn. Trong tay Cung Thượng Giác nắm một cây thước gỗ. Cây thước kia thường được hắn dùng khi Cung Viễn Chủy hồi còn bé không nghe lời. Thước làm bằng gỗ, các góc cạnh rõ ràng, phía trên khắc chút hoa văn rườm rà, bóng loáng.
Cung Viễn Chủy nhớ đến hình phạt của ca ca khi mình phạm sai lầm lúc còn bé liền không khỏi run chân. Thiếu niên để ý thấy tay nắm thước của Cung Thượng Giác bóp chặt, có lẽ là do sốt ruột chờ đợi.
Cung Thượng Giác nhẹ nhàng gõ thước lên mặt bàn, phát ra tiếng vang chói tai. Mỗi một tiếng thước như nện vào lòng Cung Viễn Chủy một cái.
Đây không phải dấu hiệu tốt, Cung Viễn Chủy trong một khắc đã có ý nghĩ muốn quay người chạy trốn bán sống bán chết.
- Ca ca ~
Thiếu niên nuốt một ngụm nước, giọng điệu vô thức mang theo ý vị lấy lòng, cố gắng không để lộ ra vẻ căng thẳng
- Ca ca....Đệ đến muộn....
Bầu không khí áp bách này phủ xuống, Cung Viễn Chủy cũng thập phần hiểu rõ quy củ.
Cung Thượng Giác không trả lời. Hắn hơi dựng thẳng lưng, lông mày nhăn lại, một tay chống cằm nhìn Cung Viễn Chủy.
Cung Viễn Chủy ngay lúc chuẩn bị đi ngủ lại bị kêu đến. Vậy nên y chỉ mặc độc một bộ áo ngủ màu đen, tóc còn chưa kịp thúc đã vội vàng chạy tới. Thiếu niên lo lắng ca ca xảy ra chuyện, lúc đến cửa Giác cung, tóc đen đã xõa dài trên bờ vai, tơ vàng thêu thùa trên áo thoáng lấp lánh. Đai lưng ám sắc phác hoạ ra vòng eo mềm mại. Ánh mắt của Cung Thượng Giác phảng phất như lưỡi dao, nhìn xuyên thấu qua người thiếu niên, tựa như không gì có thể giấu được hắn.
Cung Viễn Chủy chưa bao giờ trải qua cục diện yên tĩnh cực điểm này. Y thật sự không đoán được ca ca đã biết chuyện gì. Biết mình trộm ra khỏi Cung Môn, hay là biết mình đi Vạn Hoa Lâu...hay là biết mình mang về thứ đồ gì.
Cho nên Cung Viễn Chủy thấy vô cùng căng thẳng, móng tay màu hồng nhạt khẽ bấm vào lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nhìn về phía Cung Thượng Giác
- Ca ca....đệ....
Cung Viễn Chủy không chắc chắn ca ca đang nghĩ gì...
Cung Thượng Giác lười biếng chỉ lên chân mình, ngữ khí bình thản, không rõ hắn đang vui hay giận
- Lại đây.
Nghe giọng điệu mang chút nhàn nhã, tựa hồ hắn không có tức giận. Cung Viễn Chủy đánh bạo hướng về phía trước mấy bước, ngoan ngoãn mềm mại, ngồi ngay ngắn ở trước mặt ca ca. Trong mắt có ánh sáng lấp lánh, ý đồ muốn dùng cử chỉ nhu thuận của mình tránh khỏi mệnh lệnh của ca ca.
Dù sao Cung Viễn Chủy cũng biết, nếu như phải nằm úp sấp lên đùi của ca ca, mình khẳng định không có kết cục tốt. Hơn nữa y đã không còn là trẻ con, sao có thể phạt kiểu này được đâu.
Cho dù phải câu dẫn ca ca, cũng tuyệt đối không muốn bị ca ca dùng thước đánh. Kỳ thật đánh hay không cũng không quan trọng, từ trước đến nay Cung Viễn Chủy đều chịu được đau, nhưng y sợ sau này ca ca sẽ không để ý tới mình nữa, đây mới là nỗi sợ hãi chân chính của Viễn Chủy.
Vậy nên Cung Viễn Chủy khẽ hạ eo xuống, tay chống trên mặt đất. Đai lưng phác hoạ ra vòng eo hoàn mỹ. Thiếu niên vội vàng chạy đến, cũng không mặc thêm trung y, vậy nên hai chân trắng nõn từ trong vạt áo lộ ra, đặt trên nền vải đen càng thêm phần dụ hoặc.
Giương mắt nhìn lên thấy Cung Thượng Giác im lặng, y biết đây là một loại ngầm cho phép. Nhìn ánh mắt ca ca, y biết rằng mình thành công.
Cung Viễn Chủy leo vào giữa hai chân Cung Thượng Giác, đỡ lấy bả vai của hắn. Y dùng đầu gối nhẹ nhàng khiêu khích vào bộ phận phình to ra, nghiêng thân ôm hắn. Căn phòng chìm trong bóng tối.
Tim Cung Viễn Chủy đập thình thịch, cúi đầu nhìn thoáng qua, trông thấy sống mũi của Cung Thượng Giác thẳng tắp, bên trong ánh mắt như có sóng cả gợn trào. Không hiểu sao, lưng Cung Viễn Chủy bắt đầu rướm mồ hôi, đầu óc mông lung như bột nhão. Y cảm thấy, nhiệt độ ở thân trên của ca ca đang thiêu đốt mình.
Cung Viễn Chủy khẽ nâng người lên, tựa hồ như đang nhiễu loạn trong vòng tay của ca ca. Y lôi kéo tay của hắn, câu lên đai lưng, khẽ ngửa ra sau. Đai lưng rơi ra. Vải vóc rộng mở, thân thể tuyết trắng như tranh lộ ra trước mắt Cung Thượng Giác. Eo của Viễn Chủy bị một bàn tay bóp lấy. Bàn tay to rộng, nóng bỏng dán lên làn da mát lạnh của Cung Viễn Chủy khiến y run rẩy.
Tay còn lại của Cung Thượng Giác cũng khôkng nhàn rỗi, nhẹ xoa nắn tấm lưng của đệ đệ. Bàn tay đang đặt trên eo đột nhiêm tuột xuống, không chút lưu tình đánh lên mông của Viễn Chủy. Da thịt tuyết trắng dần ửng lên mấy vết tay hồng hồng. Vành tai của thiếu niên bắt đầu nóng lên, eo mềm xuống
- Ca ca.....Đau......
Cung Viễn Chủy đột nhiên bị đánh, ưỡn người muốn tránh liền đem bờ ngực tuyết trắng đưa đến bên miệng Cung Thượng Giác. Hắn thuận thế ngậm lấy, răng nanh cắn xuống khỏa thịt mềm. Sau đó lại dùng lưỡi nhọn ép qua nhũ tiêm, Cung Thượng Giác dường như rất có nhã hứng, để Viễn Chủy vui vẻ trước. Bàn tay lại hung hăng vỗ mạnh khiến thiếu niên bị kích thích, khẽ run một trận.
Sau đó ngón tay của Cung Thượng Giác di chuyển xuống dưới, đẩy hai phiến thịt mềm ra, tìm tới âm đế để trêu đùa.
Tiếng rên rỉ mềm nhẹ của Cung Viễn Chủy vang bên tai. Ngón tay thon dài luồn vào đầu tóc ca ca, nhẹ ôm lấy hắn. Mà động tác tay của Cung Thượng Giác không hề chậm lại, ngón tay đè ép, xoa nắn, búng gảy khiến Viễn Chủy như muốn phát cuồng, cánh mông phát run, khẽ đong đưa.
Cung Viễn Chủy muốn chạy trốn lại bị khống chế chặt chẽ. Bàn tay bóp mạnh eo nhỏ, âm đế sưng đỏ đứng thẳng bị cọ mài, kéo dục vọng bùng lên. Bụng dưới cũng căng thẳng, đầu ngón tay kia không có ý định buông tha, tiếp tục trêu đùa âm đế mẫn cảm, hung hăng nhấn mạnh xuống một cái.
- A......
Cung Viễn Chủy đột nhiên dựng thẳng thân thể, cần cổ ngửa về sau, lộ ra đường cong ưu mỹ. Nước mắt rơi xuống, thấm đẫm lên áo ngủ của nam nhân. Dâm thủy trào ra, thuận theo bắp đùi tích tích rơi xuống quần áo ca ca, ướt nhẹp một mảnh.
Cung Viễn Chủy chậm rãi thở ra một ngụm nhiệt khí, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Nhũ thịt mềm cũng bật ra từ trong miệng nam nhân, mang theo thủy quang mê người.
Cung Thượng Giác buông tay ra, để đệ đệ trượt xuống chân của mình, nằm sấp xuống bám vào đùi của ca ca. Hắn nhìn Cung Viễn Chủy cúi đầu thở gấp, kéo theo thân thể hơi phập phồng.
Ánh mắt hắn tối sầm lại, cầm lấy thước gỗ vừa rồi buông xuống vì ôm Viễn Chủy.
Cung Thượng Giác nhẹ nhàng vuốt ve phần lưng của đệ đệ, sau đó lướt tay lên xoa xoa phần cổ. Hai người vuốt ve an ủi. Cung Viễn Chủy còn đắm chìm trong cảm giác cao trào và sự ôn nhu của ca ca, không mảy may biết đến những điều mà y sắp phải đối mặt tiếp theo.
- A Chủy......
Thanh âm của Cung Thượng Giác trầm xuống. Ca ca rất ít khi gọi mình như vậy. Còn không đợi Cung Viễn Chủy phản ứng, hắn đã ra tay.
Một tiếng xé gió vút tới, cây thước gỗ nghiêm khắc đánh xuống.
- A...
Đột nhiên bị đánh một thước, phản ứng đầu tiên của Cung Viễn Chủy chính là muốn ngẩng đầu, ai ngờ lại bị tay của ca ca đặt ở cổ gắt gao ấn xuống.
Hai tay của Viễn Chủy nắm lấy quần áo của hắn
- Ca ca...Ca ca.....
Thanh âm của Cung Thượng Giác lạnh lùng, không nghe ra được một chút nhiệt độ.
- Đừng nhúc nhích, cử động thêm một cái phải chịu đánh thêm một lần.
Cung Viễn Chủy cảm thấy đau rát, nước mắt lộp bộp rớt xuống đất. Y là người sắp thành niên, hiện tại lại bị cởi quần đánh mông, ghé lên trên đùi của ca ca khóc lóc.
Chuyện này khiến Viễn Chủy vô cùng xấu hổ, ủy khuất muốn phản kháng lại. Y không ngừng lắc eo, muốn từ trong ngực ca ca đứng lên. Ngay lập tức liền bị Cung Thượng Giác cường ngạnh đè lại, nâng thước đánh thêm một cái
Lần này thật sự đau đến phát khóc, Viễn Chủy đưa tay muốn che mông
- Nếu như dám che.....
Cung Thượng Giác nhìn thấy hai tay đệ đệ ngo ngoe muốn động.
Hắn nghiêm khắc thị uy, đem thước gỗ di chuyển đến hoa huyệt phấn nộn. Thước gỗ cứng rắn, khẽ chọc nhẹ hai lần.
- Vậy thì đánh nơi này.......
Thế mới biết Cung Viễn Chủy đâu có câu dẫn thành công, trốn thoát khỏi sự trách phạt của ca ca a! Sao tội lỗi lại càng nặng thêm một bậc thế này.
Cung Viễn Chủy ủy khuất, cánh tay trắng nõn run rẩy chống xuống đất, tự giác điều chỉnh tư thế, chỉ mong ca ca phạt không quá nặng.
Cung Thượng Giác nhìn đệ đệ của hắn run rẩy đổi tư thế, cánh mông vừa mới bị đánh nổi lên vết đỏ khẽ nhấc lên. Bộ dáng ngoan ngoãn chờ hắn trừng phạt lại càng câu người, khiến hắn không nhịn được thú tính muốn trêu đùa đệ đệ.
Cung Thượng Giác nắm lấy thước, chậm rãi lướt trên thân thể trắng tuyết. Xúc cảm lạnh buốt khiến Viễn Chủy run lên, càng thêm căng thẳng vạn phần, không biết khi nào thước sẽ rơi xuống, hoặc đánh ở chỗ nào.
Cung Viễn Chủy vừa ủy khuất, vừa sợ hãi mà suy nghĩ lung tung.
Chợt thước gỗ rút đến khe mông đánh xuống, cách hoa huyệt không đến một ngón tay.
Chỗ ấy kiều nộn mỏng manh, một thước này đánh xuống khiến Cung Viễn Chủy choáng váng, bắp đùi nhanh chóng phát sưng. Hoa huyệt cũng phun ra một dòng nước nóng. Y muốn khép chân lại, không muốn để ca ca phát hiện ra mình bị đánh còn...phun nước.....
Thiếu niên nào biết nhất cử nhất động của mình đều bị Cung Thượng Giác thu lại vào trong tầm mắt.
- Biết sai sao?
Hắn lạnh giọng hỏi
Bốp một tiếng, lại thêm một thước đánh xuống khiến Cung Viễn Chuỷ vừa ngượng vừa đau.
- Biết sai...ca ca...đệ biết sai... đệ không nên lén lút ra ngoài.
- Còn có?
Cung Thượng Giác lạnh giọng tiếp tục khiển trách.
Còn chưa chờ Viễn Chủy nói, mấy thước nữa đã liên tiếp hạ xuống. Lúc này tâm trí Cung Viễn Chủy đã loạn thành một đống bột nhão, từ dưới hông đến trên đùi đều bị đánh sưng lên, đỏ bừng nóng rát. Y đau đến mức đầu óc trống rỗng, theo bản năng che chở chính mình. Cung Thượng Giác nhìn dáng vẻ tiểu hài tử của đệ đệ, không khỏi hé miệng cười thầm, thật vất vả mới nén được ý cười, dùng thước gõ nhẹ lên tay Viễn Chủy
- Buông ra, không nhớ rồi.
Cung Viễn Chủy bị dọa đến mức hốt hoảng buông tay. Mà Cung Thượng Giác vẫn tiếp tục đẩy hai chân đệ đệ ra, đánh vào đùi thịt mềm mại một cái.
Thiếu niên bị đánh đến mơ hồ, chống đỡ không nổi. Y động não muốn nghĩ cách xoay chuyển tình thế, không thể cứ bị đánh như vậy được, đau chết mất.
Vậy nên lúc thước gỗ chưa kịp đánh xuống, Cung Viễn Chủy đỏ mặt lựa chọn.
Thiếu niên chọn cách dùng miệng. Y duỗi ra đầu lưỡi phấn nộn, nhẹ nhàng liếm ướt một tầng vải vóc phồng lên. Quả nhiên, động tác của ca ca dừng lại.
Lớp vải vóc mỏng manh nhanh chóng bị thấm ướt, Cung Viễn Chủy liếm hôn hình dáng của cự vật. Cũng trong giờ phút này, thiếu niên đột nhiên phát hiện, có lẽ đây không phải là một lựa chọn tốt, nhưng đại não trì trệ lúc ấy chỉ nghĩ được đến vậy. Hai tay của Viễn Chủy nắm lấy côn thịt thô to của nam nhân, y ngẩng đầu nhìn ca ca, đoán không ra hắn đang nghĩ gì.
Hoa huyệt của Viễn Chủy co rúm lại, miệng càng thêm ra sức. Y đem côn thịt của ca ca từ trong quần phóng ra ngoài. Thời điểm nó bật ra đã rất lớn. Cung Viễn Chủy khéo léo ngậm lấy quy đầu, dùng đầu lưỡi liếm láp. Côn thịt chống vào bên má phồng ra một khối. Y nuốt côn thịt vào thật sâu, hướng xuống yết hầu đè ép mã mắt. Bàn tay trắng nõn xoa nắn túi tinh. Cự vật kia thế mà còn có thể lớn thêm một vòng.
Cung Viễn Chủy cắn môi bình tĩnh, ngậm nuốt một hồi lâu vẫn không nhịn được, kinh ngạc thốt một tiếng
- Thật lớn...
Khó trách Cung Thượng Giác cương lớn như vậy. Giờ phút này cánh mông của Viễn Chủy đang nâng lên, phía trên tràn đầy vệt đỏ hắn lưu lại, sắc đỏ trắng tương giao, hòa thành một mảnh.
Thật đẹp mắt, giống như hồng mai nở rộ trên tuyết vào ngày đông.
Mỹ lệ đến mức vô thực, chỉ muốn khiến cho thân thể của đệ nở thêm càng nhiều hồng mai.
Cung Viễn Chủy cúi đầu nghiêm túc phun ra nuốt vào tính khí cứng rắn, biểu tình giống như là đang làm chuyện thần thánh không thể khinh nhờn.
Cung Thượng Giác chuyên chú nhìn cánh môi đệ đệ không ngừng phun ra nuốt vào, đầu lưỡi mềm mại liếm qua trụ thể.
Thỉnh thoảng Viễn Chủy còn hướng lên nhìn hắn. Cung Thượng Giác biết hành động như vậy đại biểu cho điều gì, có lẽ đệ đệ muốn xem xem hắn còn tức giận hay không.
Nhưng đối với hắn mà nói, Cung Viễn Chủy chính là khát vọng cả đời mà hắn mong muốn đạt được, là lễ vật tốt nhất trên đời. Kỳ thật không cần Viễn Chủy phải làm gì, tâm hắn cũng đã rung động.
Là Cung Viễn Chủy đốt lên trái tim hắn một lần nữa, trái tim này hiện tại chỉ vì Viễn Chủy mà đập..... Đương nhiên tâm này không chỉ có trái tim, còn có cả ham muốn dục vọng.
Nam nhân lúc này mới khẽ mỉm cười.
Cung Thượng Giác không nói gì, chỉ đem sợi tóc tán loạn của Cung Viễn Chủy vuốt ra sau tai, tiện thể nhéo nhéo vành tai đỏ hồng. Cử chỉ tràn ngập cưng chiều.
Thiếu niên cũng ngẩng đầu, thấy Cung Thượng Giác cúi đầu nhìn mình. Đôi mắt ấy tràn đầy yêu thương nhưng lại ôn nhu kiềm chế, nhẹ nhàng bao bọc lấy Viễn Chủy như một làn nước.
Y cười, trong ánh mắt đều là thỏa mãn, thiếu niên xoa xoa tay của ca ca, tiếp tục làm chuyện đang dang dở.
Cung Viễn Chủy hôn lên đỉnh côn thịt, giương mắt trêu chọc nhìn về phía ca ca, sau đó tiếp tục phun ra nuốt vào. Y muốn khiến Cung Thượng Giác bắn ra, muốn trông thấy dáng vẻ ca ca phát cuồng vì mình, y thích ca ca như vậy. Sau đó Viễn Chủy sẽ nuốt xuống toàn bộ tinh dịch ca ca bắn ra, một giọt cũng không lãng phí. Nếu như Cung Thượng Giác mềm xuống, Cung Viễn Chủy nhất định có biện pháp khiến ca ca lại cứng lên.
Thiếu niên không ngừng phun ra nuốt vào, nhưng chính y lại là người mệt mỏi trước. Ca ca vẫn yên lặng bất động, thi thoảng từ trong cổ họng gầm ra vài tiếng kêu rên. Thậm chí hắn còn có hưng phấn đè đầu Cung Viễn Chủy, dồn sức đâm sâu vào. Hai mắt đệ đệ rưng rưng, mặt đỏ bừng vì bị ca ca đâm, kiểu khẩu giao này khiến Viễn Chủy không thở nổi, cơ hồ muốn ngất đi.
Cung Viễn Chủy không chịu đựng nổi, giật giật cánh tay Cung Thượng Giác nhận thua.
Thiếu niên nằm quỳ xuống, vòng eo mềm mềm uốn cong, mông nhỏ nhấc lên cao cao, nhẹ nhàng đong đưa. Hoa huyệt phun ra một tia dịch thể, Viễn Chủy đã sớm ướt đẫm, hiện tại chỉ muốn Cung Thượng Giác hung hăng cắm vào.
"Ba!"
Lại một tiếng xé gió đánh tới, khe mông truyền đến cảm giác nóng rực đau đớn. Cung Viễn Chủy không kịp kinh hô, lập tức thước gỗ lại rơi xuống. Nước mắt trào ra, y thật sự không hiểu ca ca muốn làm gì. Tại sao vẫn không bỏ qua cho mình?
Cung Thượng Giác lại đánh thêm mấy lần, mà Cung Viễn Chủy chịu ngược đãi lại ngày càng ướt.
Thước gỗ dừng, căn phòng lại lâm vào yên tĩnh, Cung Viễn Chủy ngậm nước mắt, vừa định quay đầu nhìn Cung Thượng Giác lại bị hắn bóp cằm quay về phía trước. Côn thịt nóng rực dán ở cửa hoa huyệt, cọ xát qua hai phiến âm thần, thỉnh thoảng chọc vào âm đế đang đứng thẳng ở bên trên.
Ủy khuất của Cung Viễn Chủy nháy mắt bị tình dục đánh trôi. Thiếu niên khống chế thân mình dựa lên côn thịt của ca ca. Đều do ca ca đánh Viễn Chủy ướt sũng, mấy lần cũng ác ý sượt qua hoa huyệt. Cung Viễn Chủy cũng nhận ra ca ca đang đùa giỡn. Y cũng không vạch trần chuyện này, ca ca thích, Viễn Chủy cũng vui vẻ.
Cung Viễn Chủy thuận theo ý nghĩ của ca ca, hướng người nằm lên trên giường nệm. Hai tay đẩy ra thịt mềm, lộ ra hoa huyệt nho nhỏ, đỏ rực đáng thương cầu Cung Thượng Giác
- Ca ca....... Tiến vào......
Ca ca mạnh mẽ tiến đến, nhanh đến mức Viễn Chủy không kịp phản ứng, chỉ có thể để Cung Thượng Giác cắm vào từng chút một. Y chống đỡ không nổi liền nhỏ giọng nói
- Đợi chút, ca ca...... lớn quá.....
Cung Thượng Giác nắm eo Cung Viễn Chủy, căn bản không nghe lời đệ đệ nói, ngược lại là càng ác ý thấp giọng cười
- A Chủy có yêu cầu gì? Mau nói đi.
Cung Viễn Chủy bị công kích đột ngột, không biết phải làm sao. Vách thịt mềm mại bị căng ra cực hạn, tham lam quấn lấy trụ thể. So với miệng còn ngậm càng chặt, hơn nữa cũng rất nóng. Mà Cung Thượng Giác cắm vào hoa huyệt còn chưa thấy đủ, hướng phía trước đỉnh đỉnh mấy cái.
Viễn Chủy cảm thấy mình sắp bị đâm xuyên. Hoa huyệt ngậm lấy cây hung khí, chậm rãi hồi lâu mới thích ứng, chủ động nhấc mông lên, phun ra nuốt vào côn thịt, lấy lòng nói
- Ân ách....muốn.... ca ca
Cung Thượng Giác đương nhiên không khách khí, bóp lấy eo Cung Viễn Chủy, dùng lực thao lộng, mỗi lần đi vào đều đỉnh đến nơi sâu nhất. Đệ đệ thiếu chút nữa đụng phải đầu giường, may mắn được ca ca kéo về. Túi tinh đập vào hai mảnh âm thần, đỏ rực một mảng. Trong phòng tràn ngập tiếng nước cùng tiếng da thịt va chạm. Cung Viễn Chủy phát hiện Cung Thượng Giác dường như cố ý muốn thao đệ đệ tới xụi lơ mới hài lòng. Thực chất y cũng chịu không nổi kiểu tấn công tàn bạo này, lênh đênh giữa khoái cảm mà khóc lóc, thần thức tan rã, tùy ý để ca ca đỉnh lộng.
Cung Thượng Giác từ phía sau bóp lấy gáy Viễn Chủy, xách người lên, buộc nửa thân dưới của đệ đệ phải câu lên hông của hắn. Hai nhũ thịt lắc lư tạo nên một mảnh diễm sắc. Từng đợt thao làm khiến lý trí của Cung Viễn Chủy đã sớm không còn, tiểu huyệt gian nan tiếp nhận đòn roi, nháy mắt đều sưng đỏ lên.
Cung Viễn Chủy nức nở, khóc lóc cầu xin Cung Thượng Giác
- Hỏng mất.....A...Ân....Ca ca....thao hỏng mất....
Cung Thượng Giác nghe đệ đệ khóc lóc, thiếu chút nữa nhịn không được mà bắn ra. Hắn kiềm lại phần gáy Viễn Chủy, hạ thân còn đang không ngừng đỉnh lộng thiếu niên, mỗi lần cắm đều đụng đến miệng cung.
"Ba" một tiếng, bàn tay của ca ca rơi xuống bờ mông.
Cung Viễn Chủy mỉm cười, đây là, ban thưởng...
Y cơ hồ đã chống đỡ không nổi, hoàn toàn dựa vào ca ca kéo lên. Cả người Viễn Chủy bị đính lên côn thịt của ca ca, chập trùng lên xuống, nhắm mắt lại liền cảm thụ được cái tát của ca ca. Lòng bàn tay kia nóng rực sẽ chỉ làm Viễn Chủy càng thêm hưng phấn. Làn da bị tát đến sưng đỏ, khoái cảm như điện giật khiến toàn thân thiếu niên run lên. Hoa huyệt ra sức cắn nuốt, Cung Thượng Giác hiển nhiên cũng rất hưởng thụ. Tiếng thở dốc của ca ca rơi vào trong tai giống như một lời tán dương.
Lại thêm một cái tát đánh vào mông, Cung Viễn Chủy bị cái tát này đưa lên cao trào. Ca ca cũng thỏa mãn xuất vào trong bụng của y. Bên tai một mảnh ù ù, dòng điện từ bụng nhỏ truyền đến tứ chi. Viễn Chủy mệt mỏi thoát lực, ngã về phía trước.
Cung Thượng Giác lật người lại, đem chân ép đến trước ngực, hoa huyệt sưng đỏ ẩm ướt đều bại lộ. Dâm thủy tràn lan giữa đùi, hoa huyệt còn đang trong dư âm cao trào co rút lại, chảy ra một cỗ bạch trọc. Cung Viễn Chủy bị thao hỏng, hai mắt thất thần, đầu lưỡi vô thức phun ra.
Nhìn bộ dáng mê người của đệ đệ, Cung Thượng Giác nổi ác ý, tát lên âm đế của Viễn Chủy.
- Ô a!
Tiếng rên rỉ của Viễn Chủy đột nhiên biến thanh. Khỏa tiểu hồng đậu kia thực sự quá yếu ớt, mẫn cảm đến mức muốn nảy lên. Cung Thượng Giác dùng một cái tay liền có thể ngăn chặn hai chân đệ đệ muốn khép lại. Một cái tay kia đẩy ra hoa huyệt của Viễn Chủy, lại thêm một cái tát nữa hạ xuống dưới.
Vừa mới trải qua cao trào, hoa huyệt nào có thể chịu đựng được sự đối đãi tàn khốc như vậy. Cung Viễn Chủy khóc lóc lắc đầu, giờ phút này nào để tâm được chuyện gì, chỉ biết nhấc mông muốn tránh.
Cung Thượng Giác chứng kiến bộ dáng ngượng ngùng cửa đệ đệ, mỉm cười ôn nhu đẹp mắt. Viễn Chủy bị nụ cười này làm cho ngây người, còn chưa kịp hồi thần, hoa huyệt giữa hai chân lại bị đánh thêm một cái. Thiếu niên ủy khuất cảm thấy, cái này tựa hồ như vẫn là trừng phạt, nào phải ban thưởng.
Đáng chết chính là Cung Viễn Chủy cư nhiên lại có cảm giác. Cung Thượng Giác buông cánh tay đang kiềm chế hai chân đệ đệ. Thiếu niên nháy mắt muốn thoát thân. Y nghiêng người từ trên giường lăn xuống, ai ngờ được hai chân bị ca ca nắm quá lâu nên tê rần, vừa mới rời giường đã nằm xụi lơ. Viễn Chủy chống đầu gối, muốn bò ra phía ngoài.
Cung Thượng Giác nhìn đệ đệ lăn xuống giường. Bộ dạng dâm oa như vậy là muốn cho ai nhìn? Bị phản ứng trốn tránh của đệ đệ chọc tức, hắn tối sầm mặt mày, đứng dậy bước theo.
Lực tay của hắn rất lớn, một chưởng cũng mang gió, quất đến nhục huyệt không ngừng run rẩy. Hoa huyệt đáng thương phun nước. Mỗi lần quất xuống, Cung Viễn Chủy tựa như bị điện giật, kéo thân nhích lên. Y quỳ gối, không tự chủ được run rẩy muốn lết thân trốn thoát
"Ba"
- Ô...... Ca!
Ca ca phẫn nộ quất xuống hai chưởng.
Viễn Chủy chỉ cảm thấy đại não mơ màng âm thần cùng âm đế sung huyết sưng lên, hoa huyệt phảng phất như nhuốm máu. Dưới cái tát không lưu tình kia, thân thể lập tức co rúm lại phát run. Viễn Chủy bị quất đến mức âm đế đều cứng rắn đứng thẳng. Mà ca ca vẫn không ngừng trừng phạt, bàn tay cũng vì thế mà dính đầy nước dâm.
Âm đế bị tát đến ngày càng sưng, ngày càng mập. Cung Viễn Chủy rốt cuộc chịu không nổi, kéo lấy thân thể bủn rủn bất lực, dùng cả tay chân hướng về phía trước bò đi
"Ba"
Cung Thượng Giác tát ác hơn một chút, không nghĩ đệ đệ đến nước này rồi vẫn còn nghĩ đến chuyện trốn chạy.
- Ô ô ô......
Cung Viễn Chủy ngẩng đầu lên, cắn chặt răng, một đường chạy trốn ngã trái ngã phải. Sau lưng là ca ca đang bước đi nhàn nhã, nhất định không để đệ đệ thoát ra khỏi cánh cửa này.
Cung Viễn Chủy kéo thêm hai bước, chậm rãi thở ra. Đang chuẩn bị nhấc chân trốn, ca ca lại đánh xuống hạ thân một cái, căn bản không cho y cơ hội đứng dậy chạy thoát.
Bàn tay ca ca vừa lớn vừa nóng, một tay đã có thể bao trùm toàn bộ hạ thân của Viễn Chủy. Ca ca càng đánh càng nhanh, lần sau sẽ hung ác hơn lần trước. Cung Viễn Chủy cũng bị bàn tay đánh không ngừng, hướng về phía trước bò đi. Đã bị quất đến mức này còn nhận ra đường được sao, đây chính đường mà ca ca làm cho.
- Ô ô, ca ca...đừng.....
Cung Viễn Chủy nức nở thương tâm tới cực điểm, trên mặt đất đã lưu lại một vệt nước.
Trên mặt Cung Thượng Giác không biểu lộ thần sắc, nhưng đã bị dáng vẻ của đệ đệ khơi gợi lên dục hỏa. Chỉ là hắn nhịn được, định lực của Cung Thượng Giác quả thật hết sức lợi hại.
Trên tay Cung Thượng Giác tràn đầy dâm thủy, dính chặt một mảnh, ngón tay tách ra còn kéo thành tia nước. Cảm thụ được cánh mông được đệ đệ mềm mại nóng rực, hắn càng thêm cứng rắn.
Hắn để đệ đệ lết tới cửa. Ngay lúc Viễn Chủy sắp đẩy cửa ra ngoài liền hạ xuống một cái tát, hung hăng quất vào hoa huyệt của đệ đệ còn chưa kịp đứng lên.
- Aaaaaaaaaaaa.........
Cung Viễn Chủy bị đánh, thét lên một tiếng. Hai chân mềm nhũn, khí lực triệt để mất hết, toàn thân run rẩy, bủn rủn bất lực. Bên trong hoa huyệt phun ra một luồng dâm dịch, rơi trên mặt đất. Viễn Chủy không có khí lực đứng lên, ngồi sụp xuống vũng nước.
Ca ca thật là lòng dạ độc ác a!
Cung Viễn Chủy bị tát đến cao trào, khuôn mặt ửng đỏ, hơi thở gấp gáp run rẩy. Phải mất một lúc lâu sau đầu óc mới thanh tỉnh lại.
- Đệ sai rồi, đệ không nên đi Vạn Hoa Lâu, đệ sai ...... Ca ca....
Cung Viễn Chủy nức nở thừa nhận. Rốt cuộc y đã biết, ca ca vì sao lại không buông tha cho mình.
- Viễn Chủy a......
Ca ca thở dài nói, đem người từ dưới đất bế lên.
Vậy là vẫn còn chuyện giấu diếm, Cung Thượng Giác nghĩ: "Lần sau đổi cách trừng phạt đi."
Thế này sao gọi là phạt đệ đệ. Hắn nghẹn muốn hỏng như vậy, rõ ràng là trừng phạt Cung Thượng Giác hắn.
Hắn nhíu mày lại, chậm rãi câu lên một nụ cười. Cung Viễn Chủy lúc này mới phát hiện ra, nguyên lai lúc ca ca cười lên còn có một cỗ phong lưu khó tả. Cung Thượng Giác cười tà ác, hỏi đệ đệ.
- A Chủy, sao lại ướt thế này?
Cung Viễn Chủy lúc này mới hồi thần, hậu tri hậu giác phát hiện giường cũng đã ướt nhẹp. Y đỏ bừng mặt, nhưng vẫn rất thành thật trả lời
- Bị ca ca đánh...... Triều phun.....
Lúc này lại có chút trung thực, cũng đámg khen.
Cung Thượng Giác kéo cổ chân Viễn Chủy, một đường đi vào. Cung Viễn Chủy kẹp eo ca ca, hoa huyệt bị côn thịt đè ép đâm chọc. Dịch thể bị động tác trừu sáp đánh lên thành một vòng bọt trắng
"Còn cứng?!" Cung Viễn Chủy ai oán nghĩ ngợi....Mình ăn không nổi nữa a.....
Lần này Cung Thượng Giác không bày thêm trò gì nữa. Eo hông chuyển động càng lúc càng nhanh, tiếng thở dốc cũng dần dần trở nên nặng nề. Viễn Chủy vẫn thích dáng vẻ ý loạn tình mê của ca ca hơn, hoa huyệt càng cắn càng gấp.
Cung Thượng Giác đột nhiên cắn lên bả vai đệ đệ giống như đang xả giận. Hắn đè nén kêu rên, bóp eo Cung Viễn Chủy, hướng tới chỗ sâu nhất đỉnh vào, bắn ta toàn bộ tinh dịch vào cung khẩu của Viễn Chủy.
Nơi bả vai bị cắn tựa như nở ra một đóa hồng mai thật diễm lệ. Cung Viễn Chủy nhìn vết máu ở khóe môi Cung Thượng Giác, ngửa đầu lên liếm đi.
Trong mắt tràn đầy lưu luyến, Cung Thượng Giác cảm nhận được đệ đệ cũng thiên vị hắn, nảy ra một ý nghĩ không tệ.
Hắn cũng hôn lại Viễn Chủy.
- Ngủ đi, Viễn Chủy, ngày tháng còn dài....
Trong đêm, ánh nến lấp loáng soi rọi bóng hai thân ảnh quấn quít ôm lấy nhau.
Cíu t, trans xong cái này như rút hết sức lực của t dzậy :*>>>>
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro