Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại 1

Cung Viễn Chủy đinh ninh nghĩ rằng ca ca sẽ không nhận ra mình đang diễn trò, chính y cũng không ngờ được rằng Cung Thượng Giác đi được nửa đường liền lập tức quay lại.
Lúc Cung Thượng Giác trở lại, trong gian phòng đã rất yên tĩnh. Hắn nghe được tiếng hít thở đều đặn của Cung Viễn Chủy liền xác định đệ đệ giờ phút này đã ngủ say rồi.
Cung Thượng Giác chậm rãi bước chân đi đến bên giường, xốc màn che lên. Thiếu niên nằm ở bên trong vẫn còn mang theo vẻ non nớt, khuôn mặt mềm mụp trắng nõn hơi ửng hồng, ngoan ngoãn ngủ say không chút phòng vệ.
Cung Viễn Chủy say rượu giả vờ đùa nghịch, cố ý trêu chọc khiến ham muốn của Cung Thượng Giác bùng phát thì lại ngủ mất. Mỗi một động tác nhỏ đều không thể qua được ánh mắt của hắn.
Hắn không chỉ biết thần sắc của Cung Viễn Chủy lúc ngủ say, còn biết rõ được giấc ngủ của đệ đệ sâu hay cạn. Bởi vì Cung Thượng Giác đã từng dùng chính ánh mắt của mình miêu tả lại dung nhan của đệ đệ qua vô số đêm dài. Mỗi đêm lạnh giá ở Cung Môn, hắn đều sẽ lặng lẽ xuất hiện, đắp kín lại chăn mền đã bị Cung Viễn Chủy đá lộn xộn, cẩn thận bao bọc lấy vật nhỏ ngủ không ngon giấc của hắn.

Thủ đoạn nhỏ này, căn bản không gạt được hắn.

Thật khó để phân biệt được cảm xúc của Cung Thượng Giác khi đứng lặng bên giường. Lúc này, trong lòng hắn tựa như có gì đó khác lạ.

Lúc Cung Viễn Chủy hôn hắn, mầm mống hắc ám từ đáy lòng trong nháy mắt phá đất vọt lên, điên cuồng sinh trưởng, cành lá tung hoành quấn quanh, xoắn nát lý trí của Cung Thượng Giác. Hắn chỉ muốn ôm người vào trong ngực, hoàn toàn chiếm hữu Viễn Chủy. Giờ phút này, nhân luân cương thường tông tộc lễ pháp đều không đáng nhắc tới. Nhưng nếu không có thiếu niên chủ động dẫn dụ, phải đến khi nào hắn mới dám nghĩ tới, đến khi nào mới có thể thông suốt. Lòng tham chiếm hữu của hắn đối với Cung Viễn Chủy đã vượt xa khỏi tình cảm huynh đệ. Những gì hắn phải nhẫn nhịn khi đó không chỉ là dục vọng, mà là sự rung động mạnh mẽ.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Cung Viễn Chủy, cảm thụ được làn da ấm áp trơn mịn dưới lòng bàn tay. Đệ đệ được hắn dưỡng rất khá. Cần cổ cũng thập phần tinh tế, một tay đã có thể kìm chặt.
Cung Thượng Giác cúi người xuống, tham lam ngửi hương thơm trên hõm cổ. Bàn tay hắn lướt thêm một tấc, lột trung y ra. Trong nháy mắt, thân thể trắng nõn như bạch ngọc bại lộ, gặp khí lạnh còn hơi co rúm lại một chút.
Hắn cúi đầu xuống gặm cắn cần cổ cùng xương quai xanh của Viễn Chủy, tựa như một con dã thú muốn đánh dấu lãnh địa, hưng hăng để lại vết tích đỏ thắm.
Cung Thượng Giác tiếp tục nhẹ nhàng liếm láp hai hạt nhũ châu mềm mại trước ngực. Cung Viễn Chủy trời sinh mẫn cảm, cho nên thân thể không chịu nổi mà run run rẩy rẩy. Cung Thượng Giác liếm láp chơi đùa một hồi lâu, đến lúc buông ra nhũ châu đã bị cắn đến mức sưng đỏ đứng thẳng, nổi lên vài phần sắc tình. Hắn thỏa mãn nhìn xem một lúc mới rời đi.

Bấy giờ, nội y cũng đã bị hắn lột sạch rồi.

Có lẽ là do hôm nay uống rượu, so với ngày thường, Cung Viễn Chủy ngủ sâu hơn mấy phần. Cung Thượng Giác làm loạn đến vậy cũng không có chút tia thanh tỉnh nào, hoàn toàn không biết gì cả. Chỉ là ngay khi Cung Thượng Giác tách hai chân của Viễn Chủy ra, thiếu niên vẫn vô thức kẹp chặt hai chân lại. Đương nhiên sau đó, Viễn Chủy vẫn bị ca ca cưỡng bách kéo chân ra, toàn bộ hạ thân bại lộ trong không khí.
Cung Thượng Giác cảm thấy bảo bối mình nuôi dưỡng rất xinh đẹp, hạ thân trơn mịn trắng nõn. Hắn dùng ngón tay tách hoa huyệt ra, đem khung cảnh ở bên trong nhìn không sót một thứ gì.
Bên trong huyệt thịt mềm mại tham lam hút lấy ngón tay của hắn, giống như đang mời người tiến vào. Cung Thượng Giác cắm vào hai ngón tay, ác ý gảy gảy lên khối thịt mềm. Cung Viễn Chủy đang mơ màng chìm trong giấc mộng cũng không thoải mái mà rên rỉ vài tiếng. Vách thịt trơn nóng co giật run run chảy ra thủy dịch, dính ướt tay của Cung Thượng Giác.

Hắn hung hăng giày vò mạnh hơn, hai ngón tay liên tục đâm rút đảo lộn phát ra tiếng nước dính dấp. Âm đế nhô lên giữa khe thịt ướt sũng bị Cung Thượng Giác dùng đốt ngón tay kẹp lấy nhào nặn.
Cung Viễn Chủy mềm nhẹ nức nở một tiếng "Ân..."
Cung Thượng Giác nhìn nụ hoa ngây ngô dầ dần run rẩy nở rộ, phun ra một cỗ dâm thủy, đáy lòng dâng lên cảm giác vui sướng khó tả.

Đóa hoa do chính hắn vất vả nuôi lớn, nên được hắn tự tay tới lấy mật.

Côn thịt của Cung Thượng Giác đã cứng đến nỗi phát đau, bàn tay to rộng cuối cùng cũng buông tha cho hoa huyệt, ôm hai chân của Viễn Chủy khép lại. Thiếu niên tựa như một con rối dịu dàng ngoan ngoãn, bị người tùy ý chơi đùa.
Phần thịt đùi không tiếp xúc nhiều với ánh sáng cho nên vừa mềm lại vừa non. Cung Thượng Giác cắm côn thịt vào giữa hai bắp đùi trắng nõn, theo tốc độ cắm rút của hắn cũng run run nổi lên sóng thịt.
Bị chơi đùa hung ác qua mấy phiên, phần da thịt trắng nõn giữa hai chân đã bị chuyển sang màu đỏ bừng. Hoa huyệt bị chà đạp đến phun nước tựa như sắp bị mài hỏng đến nơi.
Thiếu niên xinh đẹp đến vậy không thể thoát khỏi cảnh bị thao, nhưng thao hỏng hắn sẽ vô cùng đau lòng. Cung Thượng Giác nghĩ như vậy, cho nên hắn dời dời côn thịt thô to xuống cọ xát với mông thịt. Hai mép âm thần cũng bị mài qua, quấn lấy côn thịt sung mãn.
Cung Thượng Giác vươn tay ra nắm chặt ngọc hành của đệ đệ, lòng bàn tay linh hoạt khẽ xoa xoa. Cứ đùa nghịch như vậy vài lần, ngọc hành của Viễn Chủy giật run bắn ra trên tay hắn.
Cung Viễn Chủy nức nở rên lên, lông mày cau lại. Cung Thượng Giác tưởng tượng ra cảnh đệ đệ ở dưới thân mình thở dốc rên rỉ, lộ ra tư thái ý loạn tình mê ý. Dục vọng kêu gào hắn cắm vào trong thân thể của đệ đệ, chiếm cứ mỗi một tấc máu thịt, rót đầy tinh dịch vào trong cả hai huyệt. Cung Thượng Giác nặng nề thở gấp bắn lên cửa huyệt của Viễn Chủy. Tinh dịch dính dấp thuận theo bắp đùi chảy xuống, trên thân của thiếu niên kín vết tích. Trên giường là một mảnh mị diễm xinh đẹp, là một nhân nhi kiều mị mê hoặc chỉ thuộc về một mình Cung Thượng Giác hắn.
Cung Thượng Giác lại hôn lên hai cánh môi mềm mại của đệ đệ, động tác ôn nhu lưu luyến, vạn phần trân trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro