Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phát hiện

Sau lần làm bừa đầu tiên, Cung Viễn Chủy tựa hồ như tỉnh táo lại được đôi chút. Sáng hôm sau khi tỉnh dậy liền cẩn thận xem xét ca ca. Cung Thượng Giác vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại khiến Cung Viễn Chủy khẽ thở phào. Nghĩ đến hành vi lớn mật của mình không khỏi đỏ hồng khuôn mặt. Thu thập thỏa đáng xong liền vội vã rời khỏi Giác cung, hoàn toàn không để ý đến nam nhân trên giường như có như không câu lên khóe miệng.

Từ sau khi Cung Thượng Giác bị thương, Giác cung cùng Chủy cung đều do Cung Viễn Chủy tiếp quản. Cung Tử Vũ mỗi ngày cứ năm ba chuyến tìm Cung Viễn Chủy, chỉ là chưa thấy được mặt người đã bị một câu " Bận chiếu cố ca ca không tiện gặp mặt" cưỡng ép trở về. Muốn tìm Cung Viễn Chủy thương lượng chút sự tình cũng không có cách nào. Cung Tử Vũ đứng ở cửa Giác cung hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể mo mo rống lên hai tiếng.
- Lại không bắt được!
Đây đã là lần thứ ba trong ngày, thật sự tức giận đến mức muốn thắt cổ chết. Cung Tử Vũ đang muốn quay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên nhìn thấy Viễn Chủy từ Giác cung bước ra, lập tức hai bước làm một nhảy tới bắt lấy Cung Viễn Chủy.
Có lẽ là Cung Viễn Chủy vẫn đang mê man nghĩ về chuyện hôm qua, vậy nên không phát hiện Cung Tử Vũ cao lớn như trâu xông tới. Cổ tay lập tức bị người bắt lấy, không kịp tránh thoát, nhìn người trước mắt người chỉ có thể nói thầm một tiếng
- Xúi quẩy.
Cung Tử Vũ nghe người trước mắt nói, giận phì phì thở gấp
- Ta tìm ngươi bởi có việc cần thương lượng! Ngươi còn.....
- Nói chuyện chính!
Cung Viễn Chủy ngắt lời
- Đừng làm chậm trễ thời gian của ta.
Cung Tư Vũ nhìn vẻ mặt của Cung Viễn Chủy cau lại, phảng phất như nhìn thấy Cung Thượng Giác. Không hổ là Cung Thượng Giác dạy dỗ thật tốt, khí thế của hắn, Viễn Chủy đệ đệ cũng học được bảy phần. Cũng không ngạc nhiên lắm khi Cung Thượng Giác tu dưỡng, Viễn Chủy tuổi còn nhỏ đã có thể quản lý cả hai cung, trên dưới an bài ngay ngắn rõ ràng.
Không đúng, lạc đề rồi... Cung Tử Vũ hồi thần.
- Chúng ta bắt được...Thượng Quan Thiển....
Cung Tử Vũ lập tức nói ra sự tình.
Cung Viễn Chủy hơi nhíu mày, nhẹ câu khóe miệng, thanh âm vui vẻ thêm vài phần
- Bắt được rồi? Đang giam ở địa lao sao? Ta đi xem...
Cung Tử Vũ nắm thật chặt cổ tay của Viễn Chủy, nhìn thẳng ánh mắt của y, lắc đầu
- Không, bị giam lỏng tại nữ khách viện, nàng mang cốt nhục của Cung Môn.....
Cung Viễn Chủy nghe thấy lời này, cả người ngốc lăng tại chỗ. Cái gì..... Cốt nhục?
Từng đợt đau nhức đánh tới, cảm giác cay đắng tựa hồ muốn bao phủ lấy toàn thân, chân Cung Viễn Chủy mềm nhũn, bị Cung Tử Vũ ở một bên nhanh chóng đỡ được. Thần sắc trong mắt thiếu niên chợt ảm đạm, trong hốc mắt chẳng biết từ lúc nào đã chứa đầy nước lại cố chấp không chịu rơi xuống.
- Ngươi...
Còn ổn chứ. Không đợi Cung Tử Vũ hỏi thêm. Cung Viễn Chủy đã điều chỉnh tốt tâm tình của mình, quay người rời đi, chỉ để lại bóng lưng cùng một câu
- Đa tạ Chấp Nhẫn đại nhân.
Cung Tử Vũ nhìn bóng lưng tiêu điều kia, nhất thời không biết nói cái gì. Ai nha, vẫn nên mau mau trở về tìm A Vân bàn chút đối sách đi.
Cung Viễn Chủy trở lại Giác cung, hạ nhân nhìn thấy Chủy công tử tức giận trở về đều nhượng bộ lui binh, không dám trêu chọc Tiểu Công Chúa của Giác cung.

- Kim Phục, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần nơi này
Kim Phục trông coi cửa Giác cung lập tức lĩnh mệnh. Nghe thanh âm của Chủy công tử, sợ là tức giận không nhẹ, cũng không biết Chấp Nhẫn đã nói cái gì.

Cung Viễn Chủy nhìn người trên giường, tâm tình không chỉ là phẫn hận, còn có loại cảm xúc lạ lẫm khác. Nước mắt không kìm được tí tách rơi xuống. Y cứ ngỡ rằng ca ca thiên vị mình, thế nhưng..... Thế nhưng.......
- Ca ca hiện tại chính là của ta, ai cũng không thể đoạt đi đâu hết....
Cung Viễn Chủy thật tự biết hống mình.
Nghĩ đến chuyện này, thiếu niên cũng không cố kỵ thêm điều gì, quả thật bị cơn tức giận làm cho đầu óc mê man. Cung Viễn Chủy lược bỏ y phục, trực tiếp tách chân ngồi lên trên bụng của Cung Thượng Giác.
Thiếu niên chậm rãi đưa tay giải khai thắt lưng của hắn, nhẹ nhàng giật xuống trung y, lộ ra cự vật mềm nhũn đang ngủ say.
Cung Viễn Chủy nín lặng, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy cự vật của ca ca, hoa huyệt giữa hai chân đột nhiên xiết chặt, phun ra một cỗ dâm dịch ấm áp, từng giọt từng giọt rơi lên quần của Cung Thượng Giác. Trong lúc Cung Viễn Chủy động tình mà ngây người, không phát giác được bàn tay của nam nhân khẽ nắm chặt lại một chút, sau đó lập tức buông ra.
Cung Viễn Chủy run rẩy dùng tay phải trắng nõn, nắm lấy côn thịt nhẹ nhàng xoa nắn. Thiếu niên không có chút kinh nghiệm, ngây ngô vụng về vuốt ve, ngón trỏ lơ đãng đảo qua đỉnh đầu mẫn cảm. Côn thịt tím đỏ trong tay thoáng chốc sưng lên. Cung Viễn Chủy sững sờ, cứng ngắc ngẩng đầu nhìn xem ca ca có phải là đã tỉnh. May mắn thay, ca ca vẫn bất động như cũ, nhưng thiếu niên lại cảm thấy có mấy phần thất lạc.

Nếu như bị ca ca phát hiện, hẳn ca ca sẽ rất tức giận đi.

Bàn tay Cung Viễn Chủy nắm chặt nửa phân thân, không ngừng loát động. Cự vật cứng rắn tráng kiện dần dần nóng rực, quy đầu không ngừng tiết ra dịch nhờn trong suốt, khiến côn thịt càng thêm vẻ cứng rắn đến đáng sợ.
Cung Viễn Chủy cầm lấy tay của ca ca, kéo lên vuốt ve lồng ngực của chính mình. Nhiệt độ trên ngón tay truyền lại đến mang theo một trận tê dại, hoa huyệt phía dưới không kìm được mà co rút. Cung Viễn Chủy cảm nhận được hoa huyệt dưới thân không ngừng chảy ra mật dịch ấm áp. Cảm giác trống rỗng cùng ngứa khó tả từ bụng nhỏ cùng hoa huyệt truyền đến, thiếu niên lại nghĩ tới khoái cảm được tay của ca ca cắm vào hoa huyệt đêm hôm qua.
Thế nhưng ca ca quá lớn, ngón tay đi vào cũng đã khó. Thứ kia của ca ca hẳn là không vào được.
Cung Viễn Chủy nhìn cự vật trong tay đã hoàn toàn cứng lên, gân xanh bạo khởi. Thiếu niên nghiêng đầu, dù là trên mặt hay toàn thân đều phiếm hồng. Nếu làm từ từ, hẳn là có thể a... Y nhìn tính khí của ca ca, khẽ nuốt một cái.
Cung Viễn Chủy nhấc thân, hoa huyệt nhẹ nhàng dán lên trụ thể. Trong nháy mắt cảm nhận được nhiệt độ cực nóng, khiến y không tự chủ lại phun thêm một chút mật dịch ra. Thiếu niên nhìn ca ca y phục chỉnh tề, so với chính mình không mảnh vải che thân, rốt cuộc vẫn xấu hổ đỏ bừng mặt.
- Ca ca... Ân, ca ~
Viễn Chủy khẽ rên rỉ, trong thanh âm ẩn chứa vui thích, giống như muốn đem cả người thiêu cháy.
Cũng không nhịn nổi nữa, hoa huyệt ướt sũng bắt đầu hung hăng ma sát lên cự vật cứng rắn. Âm đế cùng hoa thần bị đè ép, cảm thụ được một tia khoái cảm khiến Cung Viễn Chủy ngửa đầu ra sau, tiếng thở dốc càng thêm mê người.
Hoa huyệt bị kích thích, phun ra một cỗ dâm dịch trong suốt, dính lên cự vật của Cung Thượng Giác. Hoa huyệt của Cung Viễn Chủy vừa đau lại thoải mái, toàn bộ hoa môi đều bị mài sưng đỏ một mảnh.
Cung Viễn Chủy còn chưa vừa lòng, nắm lấy tay Cung Thượng Giác chuyển đến lồng ngực trắng nõn. Y nâng thân thể mềm mại lên cao, cọ loạn một hồi. Ngón tay của ca ca cũng lơ đãng xẹt qua đỉnh nhũ, khoái cảm tê dại từ ngực truyền đến khiến Cung Viễn Chủy chỉ cảm thấy ngực mình căng trướng.
Nhìn khớp xương tay của ca ca rõ ràng, luyện đao đã lâu đang cầm nắm lấy nhũ thịt tuyết trắng tinh tế, cảm giác thẹn thùng dâng đầy trong lòng Viễn Chủy.
Cảm giác ngứa khó nhịn cùng khoái cảm đan xen, thiếu niên nhịn không được nhắm mắt lại, trầm thấp rên rỉ
- Ách...Ngô...Thật thoải mái...Thật thích...A.
Chỉ đơn thuần nắm lấy nhũ hoa đã không thỏa mãn được dục vọng. Cung Viễn Chủy dùng sức nhéo nhũ nãi một cái, đem đầu nhũ vặn đến đỏ bừng phát sưng. Cảm giác nhói nhói mang đến khoái cảm càn quét toàn thân thiếu niên.
- A... Ca ca...Cung...Thượng Giác....
Y liên tục thở dốc, hoa huyệt dưới thân lại tuôn ra dâm thủy ấm áp, tưới lên côn thịt.
Cung Viễn Chủy thở dốc một lát, đang chuẩn bị chống tay lên giường ổn định thân thể, sau đó trèo xuống. Ngẩng đầu nhìn lên liền giật mình. Thiếu niên thấy Cung Thượng Giác đã sớm mở to mắt nhìn mình, thân thể lập tức cứng đờ, không biết nên làm thế nào.
Dường như bị dọa sợ, hai tay Cung Viễn Chủy mềm nhũn, vừa mới khẽ nâng thân thể lên liền trượt xuống, côn thịt hung ác hơi đâm nhẹ vào cửa hoa huyệt đáng thương.
- Hức...ưm...
Một tiếng than nhẹ bật ra, Cung Viễn Chủy ngồi cưỡi lên côn thịt của Cung Thượng Giác, nháy mắt toàn thân đỏ lên. Cung Viễn Chủy ngượng ngùng co rúm lại một chút. Giống như người vừa mới cưỡi trên thân ca ca kia không phải mình.
Ánh mắt bối rối khẽ đảo tứ phía, trong miệng ngập ngừng hô lên.
- Ca ca......
Cung Thượng Giác cảm thụ được nhiệt khí bao phủ trên dương vật cùng một trận thít chặt, đủ để biết Viễn Chủy lúc này đang hoảng loạn.
Đôi mắt của hắn tối sầm lại, quét lên thân thể tuyết trắng của Cung Viễn Chủy, nhếch miệng cười, nhíu mày nói
- Viễn Chủy đệ đệ đang làm cái gì?
Trong đầu Cung Viên Chủy thoáng chốc trống rỗng. Đáy lòng lập tức dâng lên một trận xấu hổ ủy khuất, giống như mình là người không biết liêm sỉ, nửa đêm leo lên giường nam nhân khác thỏa mãn khoái cảm.
Trong nháy mắt cảm thấy xấu hổ cùng ủy khuất, nhưng trông thấy ca ca đã tỉnh lại, thiếu niên hậu tri hậu giác mừng rỡ, đầu óc một mảnh mơ hồ.
Giữ nguyên tư thế này, Cung Viễn Chủy bật khóc trên người ca ca. Mặt mũi thiếu niên tràn đầy nước mắt, y cắn chặt môi, cố gắng khắc chế tâm tình của mình nhưng lại vô dụng. Hai tay tinh tế gắt gao nắm chặt vạt áo Cung Thượng Giác, vừa khóc vừa ủy khuất, khiến cho người ta nhìn thấy liền đau lòng.
Cung Thượng Giác lập tức hốt hoảng đem người ôm vào trong ngực, khẽ vuốt lưng an ủi. Lần di chuyển này khiến hạ thân của hai người dán chặt hơn chút nữa. Cung Thượng Giác nhẫn nhịn, côn thịt kề sát hoa huyệt Cung Viễn Chủy trướng thêm một vòng. Ánh mắt mang theo ham muốn ngập trời nhìn Viễn Chủy.
Cung Viễn Chủy cũng cảm thấy không ổn, muốn né tránh ca ca liền lui ra ngoài. Thiếu niên giãy dụa thân mình, chỉ là cánh tay của nam nhân đang vây quanh eo nhỏ khiến y không động được người. Cung Viễn Chủy lại ủy khuất muốn khóc....
- Ca ca.... Buông ra...
Cung Viễn Chủy khóc nức nở, khẽ động thân giãy dụa, tựa hồ thật sự muốn thoát ly khỏi cái ôm ấp không rõ ý vị này.
- Khiến đệ phải chịu ủy khuất, Viễn Chủy... Để cho đệ phải chờ lâu rồi.
Cung Thượng Giác đem đầu chôn trong ngực Viễn Chủy, cảm thụ được nhiệt độ của thiếu niên, cảm thụ được nhịp tim của đệ đệ đang đập. Cảm nhận được vết sẹo ở kinh mạch mệnh môn. Cánh môi đảo qua vết sẹo, dừng lại một chút, nhẹ nhàng hôn lên, cẩn thận từng li từng tí.
Cung Thượng Giác tựa như thở dài, thấp giọng nói
- Thực xin lỗi, Viễn Chủy.....
Cung Viễn Chủy không biết hắn thực xin lỗi vì chuyện gì, là chuyện không cẩn thận ngộ thương, hay là chuyện để tính mạng bản thân như ngàn cân treo sợi tóc sau trận đại chiến, hay là.....chuyện của Thượng Quan Thiển....

Nhưng thân thể của thiếu niên bỗng nhiên thả lỏng, hai tay ôm lấy cổ của ca ca, đầu cũng cúi xuống, dán bên ca ca. Giống như tiểu cẩu cọ xát, Cung Viễn Chủy vẫn một mực nhu thuận, không cần biết ca ca đã làm gì, y cũng sẽ tự an ủi bản thân.
- Ca ca, chuyện đều đã qua, ca.......đệ muốn ca~
Cung Viễn Chủy bộc lộ tiếng lòng của mình, thanh âm ngây ngô đơn thuần như vậy khiến cho người ta lưu luyến.
Thân thể khẽ co rút vào lòng ca ca, tóc đen nhẹ nhàng cọ xát lên gò má của hắn.
Nước mắt thấm ướt lông mi, rung rung động động, đuôi mắt phiếm hồng. Nhìn ánh mắt Cung Viễn Chủy nóng rực lại tràn ngập ngây thơ ái mộ. Cung Thượng Giác đột nhiên cảm thấy hết thảy chờ đợi đều giá trị. Hắn tự thân nuôi lớn hoa hồng, đến khi đóa hồng nở rộ ra một người mỹ lệ mê hoặc đến nhường này.
Cung Thượng Giác cứ như vậy ôm người trong ngực, lý trí cùng dục vọng đang điên cuồng lôi kéo. Cuối cùng, vẫn là lý trí chiếm thượng phong, hắn nhẹ nhàng hôn lên trán Cung Viễn Chủy, vuốt ve trấn an tấm lưng của đệ đệ.
- Vất vả rồi, đệ mau đi nghỉ ngơi đi.
Cung Viễn Chủy rõ ràng nhìn thấy trong mắt Cung Thượng Giác vẫn còn ham muốn ngập trời. Y nhìn ca ca nhắm mắt lại ẩn nhẫn, tính khí dưới thân vẫn cực nóng.
Khóe miệng thiếu niên nhẹ cười, có chút vui vẻ. Ca ca đối với mình cũng có cảm giác ~ Cung Viễn Chủy liếm môi một cái, có chút ý nghĩ xấu xa.
Cung Thượng Giác đang muốn một thân một mình nuốt xuống ham muốn, liền nhìn thấy Viễn Chủy thoát khỏi vòng tay. Cảm giác ôm ấp ấm áp mất đi khiến hắn thấy thất lạc. Nam nhân thấy Viễn Chủy ngồi xuống giường. Hai chân trắng nõn bại lộ trước mắt hắn, khiến hô hấp như ngừng lại.
Chỉ thấy Viễn Chủy tách hai chân ra, ngón tay vuốt ve cửa hoa huyệt. Hành động vừa ngây ngô vừa mang theo sắc tình dụ hoặc, ngón tay mềm nhẹ xoa nắn âm đế.
- A...Thật thoải mái...Ngô...A...... Đụng trúng rồi....
Sắc mặt Cung Thượng Giác trong nháy mắt liền trở nên nguy hiểm. Trong mắt như có mặc trì dày đặc, phảng phất muốn ăn người vào bụng. Sắc mặt Cung Viễn Chủy ửng hồng, ánh mắt mê ly một mực quấn ở trên người hắn. Tính khí giữa hai chân của Cung Thượng Giác đau nhức, kêu gào lập tức đem yêu tinh trước mắt, đặt ở dưới thân hung hăng yêu thương một phen.
Ngón tay Viễn Chủy linh hoạt dỗ dành hoa huyệt, vách thịt nóng ẩm ăn vào một ngón tay. Ở bên trong khẽ quấy loạn hoa huyệt mẫn cảm, thỉnh thoảng xoa nắn âm đế. Mặc dù cũng rất thoải mái, nhưng ngón tay dù sao cũng quá nhỏ, không có cảm giác dễ chịu như tay của ca ca. Ánh mắt thiếu niên nhìn về phía Cung Thượng Giác.
Hoa huyệt bất chợt phun mật dịch, dục vọng tựa hồ không được thỏa mãn, ngược lại càng câu ra ham muốn đa tình.
- Ân...Ca ca... Ca ca.............Tay....
Nhìn thấy nam nhân lúc này vẫn đang thờ ơ, đại não ngốc ngốc đình trệ chợt hiện lên một tia nghi hoặc. Viễn Chủy nhìn tính khí của ca ca tráng kiện đứng thẳng, rõ ràng cảm thấy được ca ca cũng muốn, nhưng vì sao....
Viễn Chủy có chút thẹn thùng, duỗi hai cánh tay đẩy ra hoa huyệt phấn nộn. Khẽ cắn môi ngượng ngùng nhìn Cung Thượng Giác, thiếu niên nhẹ giọng mở miệng nói
- Bên trong thật ngứa, ca ca giúp ta có được hay không?
Nghe Viễn Chủy nói ra, trên mặt Cung Thượng Giác lộ ra nụ cười ý vị thâm trường. Hắn nhịn xuống dục vọng dưới bụng đang cứng rắn bạo tạc, hướng dẫn từng bước
- Viễn Chủy... Cầu ta.
Viễn Chủy nhìn cự vật tới gần, mắt thấy vật có thể thỏa mãn mình đặt ở cửa huyệt. Thế nhưng ca ca vẫn còn cầm cự vật, không nhẹ không nặng đánh vào miệng huyệt của y đến mức phiếm hồng, dâm thủy chảy ròng ròng.
Ca ca đang đùa bỡn Viễn Chủy, để y trơ mắt nhìn, muốn ăn cũng không ăn được. Dục hỏa thiêu đến đỉnh đầu, Cung Viễn Chủy bị ca ca bức ra nước mắt.
- Ngô... Cầu cái gì?
Trong đầu một mảnh hỗn độn, Cung Viễn Chủy theo bản năng nghe lời của hắn.
Trong mắt Cung Thượng Giác khẽ xẹt qua một tia ám quang, hắn chăm chú nhìn Cung Viễn Chủy, khàn giọng trêu đùa
- Cầu ta... Thao đệ.
Con ngươi thiếu niên co rụt lại, đại não hỗn hỗn độn độn bị câu nói này dọa cho thanh tỉnh một lát. Từ ngữ thô tục như vậy từ trong miệng ca ca nói ra, phảng phất như lửa, thiêu cháy Viễn Chủy.
Một cỗ hưng phấn cùng xấu hổ từ đáy lòng chậm rãi lan tràn. Kia là ca ca, khoái cảm vô tận nháy mắt sinh sôi.
Nhịp tim đột nhiên gia tốc, gương mặt thiếu niên nóng rực, đuôi mắt ửng đỏ, đôi mắt rủ xuống nhìn chằm chằm ca ca. Viễn Chủy lập tức nâng lên nụ cười thuần khiết lại dụ hoặc, đầu lưỡi phấn hồng liếm môi một cái, nước bọt phảng phất đều kéo sợi óng ánh.

Thiếu niên khẽ mở cánh môi, chậm rãi kêu
- Cung. Thượng. Giác.....Thao đệ......

Ánh mắt Cung Thượng Giác lập tức biến đổi, trước mắt Cung Viễn Chủy cũng biến chuyển, phần lưng bị áp xuống chăn nệm mềm mại. Trong phút chốc, hai người đảo ngược vị trí cho nhau.
Thời điểm bị Cung Thượng Giác áp xuống, Cung Viễn Chủy liền lập tức quấn lên, hai tay mềm mại treo ở thân người ca ca, ưỡn ngực hướng người ca ca cọ xát, trong miệng lẩm bẩm thỉnh cầu
- Ngô...... Ca ca sờ sờ ta..... A......
Bàn tay to lớn ở trên người của Viễn Chủy du tẩu, mơn trớn hai nhũ hoa mẫn cảm trước ngực, dưới ánh nến xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi.
Cung Thượng Giác vừa nhào nặn vừa nghĩ.
- A....Ân...Thật thoải mái....
Cung Viễn Chủy càng thư thích, sẽ chỉ làm ham muốn của Cung Thượng Giác càng lớn. Cũng may những năm này hắn cũng nhẫn nhịn đã lâu, không nóng nảy muốn có được sảng khoái nhất thời, ngược lại hắn muốn chậm rãi thưởng thức.
Điểm mẫn cảm trước ngực bị nhào nặn, cảm giác lạ lẫm nhanh chóng đánh úp về đại não. Cung Viễn Chủy luống cuống há miệng rên rỉ.
Ngón tay đang an ủi dưới thân bị một bàn tay to lớn ấm áp khác thay thế. Ngón tay linh xảo ấn xuống âm đế mẫn cảm, thỉnh thoảng bàn tay còn giày vò toàn bộ cánh hoa, ngón tay vô ý xẹt qua miệng hoa huyệt, khoái cảm mãnh liệt khiến lồng ngực Cung Viễn Chủy kịch liệt phập phồng, mềm như là một vũng xuân thủy, thuận theo Cung Thượng Giác làm bừa.
Hoa huyệt bị một ngón tay cắm vào có chút căng căng. Cung Thượng Giác còn ác liệt cố ý kẹp chặt âm đế, xoa nắn mãnh liệt.
- A....Ngô.....A....
Cung Viễn Chủy cong người. Eo của y vốn mảnh mai, hiện tại càng thêm phần gợi cảm. Yết hầu Cung Thượng Giác khẽ nhấp nhô.
Môi của hắn rơi xuống cần cổ. Cung Viễn Chủy hơi nghiêng đầu, ánh mắt mê ly đặt trên người ca ca. Cánh môi khẽ mở, nhìn thấy cả đầu lưỡi mềm mại. Nước bọt thuận theo cằm nhỏ chảy ra, bộ dáng thật giống như bị người chơi hỏng.
Cung Thượng Giác cười khẽ. Cũng không biết là ai vừa rồi dám câu dẫn, lúc này người đi đâu rồi? Viễn Chủy đệ đệ thật ngây ngô nhưng cũng rất đáng yêu a.
Cánh môi nam nhân một đường hôn đến trước ngực. Cung Thượng Giác há miệng đem nhũ thịt phấn nộn ngậm cả vào miệng. Đầu lưỡi cùng răng thay phiên trêu đùa nhũ hoa, giống như hài tử hút sữa chậc chậc vang động, chọc Cung Viễn Chủy phải nâng cao lồng ngực đưa vào trong miệng hắn
- A.....Ca ca, không muốn...... Ngô......
Cung Thượng Giác thay phiên hút hai nhũ thịt tới mức lớn thêm một vòng mới lưu luyến rời đi, một đường hôn xuống bụng dưới. Đầu lưỡi trêu đùa rốn nhỏ mẫn cảm. Sau đó dời đến hoa huyệt làm ướt đẫm đệm chăn.
Cung Thượng Giác đem hai chân đệ đệ tách ra. Nhìn xem hoa huyệt phấn nộn chưa trải thế sự, rốt cuộc hắn không nhẫn tâm trực tiếp đâm vào.
Hắn cúi người, mặt xích lại gần hoa huyệt, hoa môi phấn nộn cực xinh đẹp, nhiễm nước ướt dầm ướt dề thập phần mê người. Hoa huyệt chịu ánh mắt chăm chú nóng rực, run run phun ra mấy giọt dâm thủy trong suốt.
Cung Thượng Giác há miệng ngậm lấy hoa huyệt trước mặt. Môi lưỡi chậc chậc rung động hút lấy, răng nanh lơ đãng đụng chạm lên âm đế mẫn cảm. Đầu lưỡi đâm vào cửa huyệt chặt khít, cánh môi ra sức hút dâm thủy, sóng mũi cao chống đỡ âm đế khiến cho người dưới thân bị song trọng kích thích.
Cung Viễn Chủy thoải mái đến mức đại não đều trống rỗng, ca ca tại sao lại làm chuyện này?
Nơi mẫn cảm dưới thân bị người không chút khách khí ăn vào miệng, đầu lưỡi linh hoạt còn không ngừng hướng vào trong mật huyệt, mô phỏng động tác giao hợp mãnh liệt thao lộng. Khoái cảm ngập đầu khiến Cung Viễn Chủy run rẩy, hai chân kẹp lấy đầu nam nhân.
Quan trọng hơn, kia là ca ca của mình a....
- Không muốn...ca ca...Không...muốn...liếm
Cung Viễn Chủy cơ hồ thét lên thành tiếng
Y thật sự không nghĩ đến, hai tay muốn đẩy người ra. Bắp đùi tuyết trắng không nhịn được mà co quắp. Từ sâu trong hoa huyệt phun ra một cỗ dâm dịch.
Dâm thủy chảy xuống cằm của nam nhân, khí tức hương diễm càng thêm nồng đậm. Cung Thượng Giác nuốt dâm thủy, liếm môi ngẩng đầu nhìn về phía Cung Viễn Chủy đang thoải mái đến thất thần, thanh âm trầm xuống
- Viễn Chủy, nhẫn nhịn một chút.
- A.....
Nói cho cùng, đây là lần đầu tiên của y, thậm chí còn chưa có đi vào, Viễn Chủy đã cảm thấy như bị kéo căng ra.
Càng đáng sợ chính là tính khí to lớn cứng rắn của Cung Thượng Giác đang chống trước miệng hoa huyệt, chỉ cần hơi dùng sức liền có thể đâm vào!
Cung Viễn Chủy sợ hãi. Côn thịt của Cung Thượng Giác y đã từng chứng kiến, chỉ dám thừa dịp ca ca chưa tỉnh cọ xát chơi đùa, cũng không dám cắm vào hoa huyệt. Huống chi là hoa huyệt của mình nhỏ như vậy, nếu cái này cắm vào sợ rằng sẽ bị xé thành hai nửa mất.
- Ngô, buông ra...... Ca ca....không muốn.... không muốn...
Cung Viễn Chủy bắt đầu sợ hãi. Y hận bản thân miệng lưỡi nhanh nhảu, vừa mới ban nãy....vì sao lại đi câu dẫn ca ca a.
Tay chân Viễn Chủy như nhũn ra, gắng sức giãy dụa, lại bị Cung Thượng Giác áp xuống. Giờ phút này, tình trạng này không cho không phép Cung Thượng Giác dừng lại. Một tay hắn nâng chân Cung Viễn Chủy lên, một tay đỡ lấy côn thịt cứng rắn đến phát đau, từng tấc từng tấc thúc vào hoa huyệt.
- Ngô...A.....
Sắc mặt Cung Viễn Chủy nháy mắt trở nên trắng bệch. Toàn thân mồ hôi lạnh rướm ra liên tục. Quá đau a, kích thước quá lớn, hoa huyệt lại quá nhỏ, mới tiến được quy đầu vào đã đau nhức vô cùng. Vách thịt bị đau đớn chèn ép co chặt lại, không có cách nào tiến thêm một bước.
Cung Thượng Giác cũng không chịu nổi, hắn có được lần đầu của đệ đệ bảo bối, vốn dĩ hưng phấn không thôi. Cảm nhận được nhục bích hút lấy quy đầu, trong hoa huyệt cũng ẩm ướt, mềm mại, ấm áp. Vách trong một mực siết chặt lấy mình, quả thực tiêu hồn không thể tả.

Trước đó hắn làm thế nào mà có thể nhịn được vậy.

Nhìn Cung Viễn Chủy cắn môi cố nén đau đớn, Cung Thượng Giác cúi người hút nhũ hoa, hai tay cũng xoa nắn âm đế.
Dần dần Cung Viễn Chủy cảm thấy đau đớn như muốn xé nứt chậm rãi biến mất, thay vào đó là cảm giác trống rỗng từ trong huyệt xông tới, dâm thủy cũng chảy ra ướt đẫm, tưới lên một nửa quy đầu.
Cung Thượng Giác biết đệ đệ đã thích ứng, đỉnh dương vật vào sâu thêm một chút. Đột nhiên cảm giác chạm tới một tầng lá mỏng, hắn liếc mắt nhìn người dưới thân, sau đó liền đem côn thịt cắm đến tận cùng.
Cung Viễn Chủy nắm lấy cái chăn, mu bàn tay nổi gân xanh, cánh môi đều bị cắn nát. Hô hấp tựa như ngừng lại. Chen vào hạ thân là hạ thân là một côn sắt nóng rẫy, đỉnh đến bụng nhỏ, khiến y không dám thở mạnh một hơi.
- Ca ca........... Ca ca!
Cung Viễn Chủy thì thào, thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở gọi hắn.
Cung Thượng Giác đối với bộ dạng này của đệ đệ quả thực không có sức chống cự. Đệ đệ nhuyễn nhuyễn nhu nhu gọi tên hắn, sẽ chỉ làm hắn càng thêm... Ai, Viễn Chủy quá đơn thuần .
Cung Thượng Giác ôm tấm lưng của thiếu niên, nhẹ nhàng vỗ vỗ trấn an. Để Viễn Chủy thích ứng một chút, mặc dù côn thịt cứng rắn của hắn đang kêu gào. Bờ môi rơi bên tai Cung Viễn Chủy, nụ hôn nhu hòa ấn lên cả tóc mềm, cuối cùng ngậm lấy cánh môi của người mà hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm. Hai đầu lưỡi ở cùng một chỗ triền miên, Cung Viễn Chủy lúc này mới hoàn hồn lại.
Viễn Chủy cảm nhận được, ca ca thật sự đang ở trong cơ thể của mình. Hoa huyệt lại quấn chặt hơn một chút.
Là ca ca.
Là côn thịt của ca ca.
Không đợi Cung Viễn Chủy câu lên nụ cười. Cảm nhận được trong huyệt nóng ướt mềm mại, Cung Thượng Giác biết được đệ đệ đã thích ứng, thẳng lưng lên, bắt đầu chậm rãi rút ra đâm vào.
Nhục bích nóng ướt chặt chẽ bọc lấy phân thân, quy đầu phá vỡ màng mỏng, đỉnh lên chỗ sâu nhất. Lúc rút ra, hoa huyệt còn lưu luyến không buông, nhanh chóng hút lại, sau đó bị côn thịt thô to tiếp tục đẩy ra. Cung Thượng Giác đỉnh lộng đến đáy huyệt, khiến cho vách thịt không ngừng chảy ra dâm thủy.
Cung Viễn Chủy mới nếm thử chuyện thân mật, nơi nào còn sót lại chút lý trí, chỉ còn lại tình triều chi phối thân thể. Cung Thượng Giác bóp lấy eo nhỏ nhanh chóng luận động. Trong nhất thời, cả gian phòng vang lên tiếng nước mập mờ cùng tiếng bạch bạch của da thịt va chạm vào nhau.
- Ngô.....A...A...Ca ca.....
Cung Viễn Chủy bị hắn thao xuyên, trước mắt đều biến thành màu đen, không tự chủ được muốn bò về phía trước, thoát khỏi khống chế của nam nhân.
Chỉ là y không biết, bộ dạng lắc lắc cánh mông trắng nõn, thân thể giãy dụa càng khiến nam nhân dấy thêm dục vọng. Không ngoài sở liệu, Viễn Chủy lại bị hắn túm eo, nhấn về ngồi lên côn thịt. Cánh tay Cung Thượng Giác nổi gân xanh, hơi thở nặng nề rơi vào bên tai Cung Viễn Chủy, trong mắt là ái dục nồng đậm.
Đệ đệ của hắn, duy nhất của hắn.
- Ca ca...... Ô ô...Sắp hỏng rồi...không muốn...
Mồ hôi nóng hổi theo động tác kịch liệt nhỏ xuống thân thể phiếm hồng, tăng thêm mấy phần tình sắc.
Giường vang kẽo kẹt hồi lâu, hai người đổi tư thế. Cung Viễn Chủy toàn thân vô lực bị Cung Thượng Giác áp nằm quỳ sấp, cánh mông bị kéo lên thật cao, eo nhỏ mềm dẻo cong lên.
Bàn tay Cung Thượng Giác bóp lấy vòng eo mảnh khảnh của đệ đệ. Hắn đứng bên giường, nhấc tính khí cứng rắn, một đường cắm vào hoa huyệt. Hoa tâm bị thao làm, không có năng lực chống cự, chỉ có thể yếu ớt rộng mở, tùy ý để côn thịt thô to mãnh liệt xuyên qua.
Cung Viễn Chủy bị làm đến thất thần, hé miệng vô thức phun ra rên rỉ, mặc cho người định đoạt, bụng dưới trướng đến ê ẩm. Mỗi lần bị đỉnh vào, bụng nhỏ lại bị tính khí đâm nhô lên, dâm dịch phun tung toé, làm ướt chăn nệm dưới thân.
Viễn Chủy cũng không biết mình bắn mấy lần, nhưng ca ca tại sao còn chưa bắn.
- A...... A! .. Đừng đỉnh chỗ đó.....!!
Hai tay Cung Viễn Chủy hoảng loạn quơ quơ. Côn thịt trong thân thể mỗi lần một lần đỉnh đến hoa tâm, khoái cảm mãnh liệt sẽ đánh thẳng vào toàn thân, khiến Cung Viễn Chủy xụi lơ xuống giường.
-A.....!
Khoái cảm lần này quá mức mãnh liệt khiến Cung Viễn Chủy run rẩy, toàn thân co giật. Một dòng nước nóng căng trướng trong hoa huyệt, nhưng lại không giống cảm giác lúc trước.
Không được! Cung Viễn Chủy hoảng hốt vung tay về sau muốn ngăn cản
- Ca ca.................. Đừng cắm nữa. Viễn Chủy thấy lạ...A....
Cung Thượng Giác nào còn là Cung Nhị điềm tĩnh uy nghiêm khiến người người kính sợ.
Hắn đã hóa thành dã thú, nghe thấy đệ đệ cầu xin lại càng muốn khi dễ y. Hai mắt hắn đỏ rực, côn thịt bị hoa huyệt cắn chặt chẽ. Hắn nắm chặt lấy bàn tay của Cung Viễn Chủy đưa qua.
Mà Cung Viễn Chủy cũng nghĩ ca ca sẽ dừng lại, ai ngờ được....
Cung Thượng Giác cắn chặt răng, càng thao lộng đệ đệ mãnh liệt hơn.
- A!!!
Cung Viễn Chủy không kịp đề phòng bị đỉnh đến mức hai mắt biến thành màu đen. Hai chân mềm nhũn, cánh mông đều bị ca ca kéo lên. Nhục bổng của hắn đi vào sâu hơn một chút, Cung Thượng Giác hít thật sâu, sau đó lập tức cắm vào rút ra mãnh liệt như vũ bão.
- A!!!
Cung Viễn Chủy bị thao đến nghẹn ngào, mất đi thần trí, hoa huyệt ở hạ thân không khống chế được phun ra dâm dịch, tưới lên trên quy đầu.
Viễn Chủy bị ca ca thao đến mất khống chế mà phun nước.
Cung Thượng Giác hài lòng cười, đem tinh dịch bắn vào trong cơ thể đệ đệ.
Chờ đến khi Cung Viễn Chủy tỉnh lại lần nữa, y đã thấy thân thể của mình sạch sẽ, bị ca ca ôm trong ngực. Viễn Chủy mừng rỡ, nằm sát bên ca ca, cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn. Bộ dáng đáng yêu này thật giống như cún con vẫy đuôi.
Cung Viễn Chủy nghĩ: "Mình đang ở Giác cung, nằm trong ngực ca ca, ngủ trên giường ca ca."
Nhưng trong đầu của y chợt lóe lên suy nghĩ về Thượng Quan Thiển: "Cảm ơn Viễn Chủy đệ đệ...chiếu ngọc nuôi người."
Còn có Cung Tử Vũ nói "Thượng Quan Thiển dường như đã mang cốt nhục Cung gia."

Thân thể Cung Viễn Chủy nháy mắt cứng ngắc, phảng phất như bản thân vừa trộm thứ không thuộc về mình. Loại cảm giác thất lạc cùng lo được lo mất phút chốc càn quét y.
Ca ca chuẩn bị tuyển tân nương, áo mới mới tốt, người cũ mới hay......
Cung Thượng Giác cảm nhận được đệ đệ đột nhiên cứng ngắc, thậm chí cảm nhận được đệ đệ đang muốn rời xa hắn.
- Sao vậy, Viễn Chủy....
Hắn gắt gao vòng tay ôm lấy eo đệ đệ, ngón tay vuốt ve phần cổ trắng nõn của y. Cung Thượng Giác muốn trấn an, nhưng vòng tay bên hông khẽ siết chặt, Viễn Chủy không thể thoát khỏi hắn, một chút hi vọng cũng không.
Viễn Chủy vùi đầu vào ngực ca ca, ngón tay vô thức bắt lấy vạt áo. Mắt thấy vạt áo đã bị đệ đệ vò sắp nát, nhưng một lời cũng không nói, Cung Thượng Giác đang muốn hỏi lại, chợt nghe thấy đệ đệ nghẹn ngào mở miệng
- Thượng Quan Thiển, bị bắt lại, nàng mang thai...
Thanh âm của Viễn Chủy nhỏ xíu, dường như đang thì thầm. Thế nhưng lại mang theo tiếng khóc nức nở, mang theo mười phần ủy khuất.
Cung Thượng Giác nghe thấy Viễn Chủy thút thít đến tê tâm liệt phế, khàn cả giọng. Hắn đã nghĩ sẽ không để đệ đệ ủy khuất thêm một lần nào nữa, cũng không muốn lại thấy được đệ đệ nức nở như vậy, đau đớn khổ sở như mất đi tất cả....
- Không phải ta, ta không chạm vào nàng!
Cung Thượng Giác lập tức thanh minh, đem mặt của Viễn Chủy từ trong lồng ngực nâng lên. Quả nhiên, khuôn mặt nhỏ này đều là nước mắt, tâm hắn đau đớn, khẽ hạ thấp đầu hôn xuống, lau đi nước mắt của y. Nguyên lai hắn luôn luôn muốn đùa giỡn đệ đệ một phen, muốn nhìn dáng vẻ đệ đệ ăn dấm. Nhưng hiện tại, hắn lại muốn thẳng thắn thổ lộ chân tình.
- Viễn Chủy, là người duy nhất trong tâm của ta...
Hắn ghé vào bên tai đệ đệ nói.
Cung Viễn Chủy mừng rỡ ra mặt, y biết ý tứ của ca ca là gì. Thiếu niên kích động chớp mi, con mắt lóe sáng, ngửa đầu nhìn hắn, trong giọng nói ngập tràn hạnh phúc
- Đệ cũng vậy, đối với ca ca không tính chuyện mới chuyện cũ.
Cung Thượng Giác ôn nhu hôn lên môi Viễn Chủy, đệ đệ của hắn thật là khiến cho người khác yêu thương.
Chỉ chốc lát, Cung Thượng Giác lại nghe được người trong ngực nói.
- Không đúng, ca ca, chẳng lẽ, Cung Tử Vũ ca ca, hắn....
Cung Viễn Chủy hiếm khi có được tâm tính tiểu hài, lộ ra vẻ tò mò không nên có.
- Viễn Chủy.
Cung Thượng Giác nhíu nhíu mày, nói
- Ở trên giường của ta, không được hô tên người khác
Hắn lặng lẽ bổ sung, cũng không được kêu người khác là ca ca.
Có lẽ chưa từng thấy Cung Thượng Giác có biểu tình này. Cảm xúc như vậy, đây là ca ca đang ăn dấm sao? Ngày hôm nay có nhiều chuyện vui đến vậy, chuyện ca ca ăn dấm là một cái, còn một chuyện khác chính là ca ca vừa mới thổ lộ tình cảm với mình.
Cung Viễn Chủy rút vào trong ngực ca ca, kéo tay hắn lại ôm chặt hơn chút nữa. Viễn Chủy có chút ngây thơ, nhưng cũng thực đáng yêu. Y nằm trong lồng ngực ấm áp của ca ca, ý cười tràn đầy trên khuôn mặt nói
- Ca ca, đối với ta thật tốt.
Vì biểu đạt niềm yêu thích, thiếu niên còn ngửa đầu, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng ca ca, sau đó lại nhanh chóng rút vào ngực ca ca cuộn tròn.
Cung Thượng Giác nhìn phản ứng đáng yêu của đệ đệ, trong lòng thầm nghĩ: "Nếu làm thêm mấy lần, Viễn Chủy.....chắc hẳn sẽ chịu được đi."

Cái fic này flop dữ dội dzị, hay do t flop :*>>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro