Nhận rõ
Lần đầu tiên Cung Viễn Chủy hô lên danh tự "Cung Thượng Giác", y đã biết tình cảm của bản thân mình dành cho hắn.
Cung Viễn Chủy ôm Cung Thượng Giác, khàn cả giọng hô lên, hi vọng có thể đánh thức được ca ca tỉnh lại. Y không có cầu mong gì khác ngoài chuyện ca ca có thể tỉnh lại. Tại kia thời khắc đó, Cung Viễn Chủy biết , mình đối với ca ca không đơn thuần chỉ là tình huynh đệ.
Là muốn cùng ca ca bên nhau mãi mãi, không rời không bỏ, cộng chung đầu bạc.
Cung Viễn Chủy muốn dựa vào trong ngực ca ca, kỳ vọng ca ca còn có thể giống như trước đó. Bảo vệ y, ôm lấy y... Nhưng phản ứng nào cũng đều không có. Cung Thượng Giác không có phản ứng. Cung Viễn Chủy nhất thời ngơ ngác, sững sờ tại chỗ. Nước mắt từng giọt tí tách trượt xuống. Một khắc này, thiên tài Cung Môn hốt hoảng. May mắn y còn lại một chút lý trí, cưỡng ép bản thân suy nghĩ biện pháp.
"Xuất Vân Trọng Liên" , có thể dùng cái này để cứu ca ca. Cung Viễn Chủy kịp phản ứng. May mắn...may mắn thay ... ca ca còn có hi vọng.
Cung Thượng Giác tổn thương rất nặng, nhưng may mắn có "Xuất Vân Trọng Liên" níu lại một tia sinh cơ, lại thêm thiên tài y dược của Cung Môn không ngừng trị liệu, hắn cũng dần dần khôi phục.
Vì một trận chiến này, Cung Môn tổn thất cực lớn, nhưng Viễn Chủy không có tâm tư bận tâm đến chuyện về sau. Sau đó xảy ra chuyện gì y cũng không quản. Cung Tử Vũ cũng tới mấy lần, giống như muốn đàm luận cùng y vài chuyện, nhưng tâm Viễn Chủy lại không ở đó, luôn luôn để thủ hạ khuyên Cung Tử Vũ trở về.
Mỗi ngày bắt mạch cho ca ca. Thân thể của ca ca cũng dần dần khôi phục. Tâm tình treo cao của thiếu niên rốt cục cũng thả lỏng một ít. Cung Viễn Chủy một lòng trông coi ca ca, vật liệu luyện dược ở Chủy cung cũng vì thế mà đều được đem đến Giác cung.
Mà Giác cung, cũng bởi vì Cung Thượng Giác từ xưa đến nay cưng chiều Cung Viễn Chủy có thừa liền nhanh chóng quy thuận thành thủ hạ của Viễn Chủy, trở lại trạng thái ngay ngắn như trước.
Cung Viễn Chủy xuyên một thân trường bào gấm vóc ngân bạch, áo khoác ngoài xanh thẫm, đai lưng màu đen thêu chỉ bạc, phác hoạ ra dáng hình thiếu niên thanh mảnh. Nơi bả vai khảm lông tơ tuyết trắng, khiến khí chất thanh lãnh tăng thêm một chút nhu hòa. Cung Viễn Chủy ngồi ngay ngắn ở trước bàn, tóc dài rối tung cũng kéo hết ra sau lưng, còn sót lại vài sợi tóc đen nhánh tùy ý tán loạn xõa trước ngực. Trên tóc đan trang sức bạc, như ngân nguyệt sáng trong theo sợi tóc đong đưa, như những làn sóng lấp lánh thổi trong đêm.
Dáng dấp thiếu niên vốn đã tú lệ, có lẽ là bởi vì chưa ra khỏi Cung Môn, gương mặt trắng nõn như ngọc, dưới ánh trăng có thêm khí chất tiên nhân, xinh đẹp tuyệt mỹ. Lông mi mảnh dẻ rung động rũ xuống, trong mắt đều chất chứa lo âu nồng đậm, đuôi mắt ửng đỏ, khiến cho người ta thấy được một loại mỹ cảm vỡ vụn. Trong mắt phảng phất ngậm hổ phách, một khắc sau liền muốn rơi lệ.
Đêm đã khuya, thị nữ vừa đến tay chân lanh lẹ buông xuống đồ vật trong tay, quy quy củ củ hành lễ liền yên lặng lui ra ngoài.
Đèn đuốc yếu ớt, chiếu lên mặt Cung Viễn Chủy, tại nơi không người thấy, y đã sớm dỡ xuống ngụy trang. Có lẽ chỉ khi ở trước mặt ca ca, y mới có thể buông xuống phòng bị. Viễn Chủy nhẹ nhàng bước đến bên giường, nhìn người trên giường sắc mặt tái nhợt.
Cung Thượng Giác rất ít khi nằm yên lặng như vậy. Mỗi lần xảy ra chuyện, phảng phất đều có thân ảnh ca ca cao lớn đứng chắn phía trước, vì đệ đệ mà chặn đứng hết thảy đều tổn thương cùng lời đồn đại, đến mức Cung Viễn Chủy đã thật lâu chưa thấy lại ca ca trong bộ dạng này. Cũng phải, ca ca thụ thương, không nên nói, Viễn Chủy không muốn để cho ca ca lại phải lo lắng.
Cung Viễn Chủy đưa tay phải ra, tay của y trắng nõn thon dài, khớp xương thanh tú, có lẽ do mang găng tay đã lâu, khớp xương nhàn nhạt phấn hồng, khiến người khác không nhịn được kích động muốn đem hai tay chơi đùa một phen.
Tay của Viễn Chủy lướt qua khuôn mặt của ca ca. Ca ca của y mi mục như họa, ngũ quan rõ ràng, tuấn mỹ, lăng lệ cùng uy nghiêm. Thuận tay cọ xuống, lướt qua hầu kết, Cung Viễn Chủy không khỏi nuốt một ngụm, cũng không biết nghĩ đến cái gì mà vành tai đỏ rực xấu hổ. Thậm chí dưới ánh nến chiếu rọi, ngón tay cũng đều đỏ.
Ngón tay tiếp tục du tẩu, lướt đến lồng ngực cảm thụ mạch đập của thân thể. Viễn Chủy nhịn không được xoay người đem đầu dán lên ngực của ca ca, nghe thanh âm của nhịp tim hắn bình ổn hữu lực.
Cung Viễn Chủy khẽ cắn môi đỏ, đuôi mắt nhiễm hồng, vành mắt dần dần mang theo nước tựa như sương mù bao phủ. Trong mắt đều là đau lòng cùng ủy khuất, bên tai nghe tiếng tim đập của ca ca, nước mắt cuối cùng vẫn từng viên từng viên rớt xuống.
Cũng không biết suy nghĩ đến chuyện gì, Viễn Chủy ghé lại bên người ca ca, đem y phục dưới hạ thân rút đi, lộ ra hai chân trắng nõn. Vạt áo như ẩn như hiện càng thêm vẻ dụ hoặc. Chần chờ một lát sau, Cung Viễn Chủy hơi tách ra hai chân của mình, nhịn không được đưa tay hướng xuống phía dưới thân thể tìm kiếm.
Dưới cây tính khí phấn bạch xinh đẹp kia không có hai bên túi tinh nguyên, thay vào đó là hoa huyệt phấn nộn tiêu hồn. Giờ phút này, bên trong khe thịt chật hẹp không ngừng chảy ra mật dịch trong suốt, nhiễm lên cánh hoa màu hồng, phiếm một mảnh ướt át óng ánh.
Cung Viễn Chủy được Cung Thượng Giác nuôi rất tốt. Loại sự tình cá nước thân mật này đều biết rất ít. Có lẽ do ca ca bảo vệ dưỡng dục tỉ mỉ để y không bị tổn thương. Chỉ là Cung Viễn Chủy cũng không biết tại sao, chỉ cần trông thấy ca ca, hạ thân sẽ bất giác dinh dính, phảng phất như chảy nước.
Viễn Chủy chỉ nghe ca ca nói qua, phía dưới không thể tùy tiện cho người khác nhìn. Biết ca ca là vì muốn bảo hộ mình, thiếu niên cũng không hề hỏi nhiều. Từ khi ca ca biết chuyện, ca ca yêu thương Viễn Chủy càng nhiều. Mỗi lần ra khỏi Cung Môn đều mang về y phục xinh đẹp cho đệ đệ. Viễn Chủy cũng thích nhất là trang sức chuông bạc, còn thích ca ca ôm ôm. Cung Thượng Giác để Cung Viễn Chủy đắm chìm trong hạnh phúc cùng sự thiên vị trắng trợn.
Mặc dù cảm giác huynh đệ hai ngươi không hợp tình hợp lý, nhưng Cung Viễn Chủy vẫn thấy thực vui vẻ, độc chiếm một phần thiên vị của ca ca. Thẳng đến khi Thượng Quan Thiển xuất hiện, Viễn Chủy lần đầu biết ăn dấm, trái tim luôn luôn ẩn ẩn đau nhức. Cho đến lần này ca ca trọng thương, đổ xuống trước mặt mình, Viễn Chủy mới phát hiện ca ca đối đối với y có biết bao dung túng thiên vị. Ca ca luôn luôn ở sau lưng mình yên lặng bảo hộ.
Cung Thượng Giác còn đang chờ đệ đệ mình phát hiện, hắn không ép buộc cũng không gấp rút. Nếu như không phải lần này thụ thương, có lẽ phải chờ thật lâu đệ đệ mới có thể ý thức được, tình cảm ca ca dành cho y khác biệt với tình cảm yêu thương huynh đệ thường tình.
Toàn thân thiếu niên cảm thấy khó chịu, hoa huyệt không ngừng phun mật dịch. Cung Viễn Chủy không biết nên làm thế nào, chỉ biết ôm ca ca, nhẹ nhàng đụng chạm lên người hắn. Tiểu huyệt cũng ngứa ngáy bất kham.
Thiếu niên cảm thán, ca ca cho dù ngủ mê lâu như vậy nhưng lồng ngực vẫn rắn chắc như cũ, phần bụng vẫn nổi đường cơ.
Cung Viễn Chủy cắn môi dưới, cảm thấy hoa huyệt chảy chút nước. Đó là mật dịch, là tình dịch, hạ thân bồn chồn khó nhịn, ham muốn cũng thiêu đốt mãnh liệt.
Ngón tay trắng nõn thon dài không do dự đưa về phía hoa huyệt. Đầu ngón tay không chút lưu tình, trực tiếp tách mở hai mảnh cánh hoa đang ngượng ngùng khép lại, âm đế lộ ra, không chút do dự dùng sức nhấn xuống dưới.
- A... A...
Có lẽ là lần đầu tiên làm chuyện xấu hổ, lực đạo ngón tay không biết nặng nhẹ, lập tức khiến toàn thân tê giật. Cung Viễn Chủy không kìm được bật ra một tiếng rên rỉ, sau đó lập tức cắn cánh môi. Hai mắt đẫm lệ mông lung liếc nhìn nam nhân bên cạnh, thấy người không có động tĩnh mới yên tâm làm tiếp.
Lần đầu hoa huyệt hứng chịu kích thích nặng nề như vậy, âm đế cũng run run đứng thẳng. Viễn Chủy trầm mê không ngừng, tiếp tục xoa nắn.
- Ngô... A... Ân...
Thiếu niên quỳ trên giường run rẩy thân mình, động tác dưới thân không ngừng kịch liệt. Y phục còn sót lại đều nhăn nhăn nhúm nhúm trải trên đệm. Cùng nam nhân nằm thẳng chỉnh tề ở bên cạnh có sự chênh lệch rõ ràng. Làn da thiếu niên tựa tuyết trắng nhiễm lên màu đỏ, kích thích mãnh liệt khiến cánh môi Viễn Chủy khó mà đóng chặt, nước bọt thuận theo cằm nhỏ chảy xuống.
Lần đầu tiên làm chuyện thủ dâm ngượng ngùng này, Cung Viễn Chủy ngây ngô không bắt được trọng điểm, luôn luôn cảm thấy hạ thân thiếu chút gì đó không rõ.
Bàn tay Cung Thượng Giác vẫn còn đang đặt bên cạnh, cơ bắp săn chắc rắn rỏi, làn da so với Cung Viễn Chủy chênh lệch rõ ràng. Trong đêm tối lộ ra cảnh tượng tình sắc.
Ngón tay của Cung Thượng Giác cũng rất dài, đốt ngón tay rõ ràng, lòng bàn tay có kén, là do luyện kiếm đã lâu dài hình thành. Viễn Chủy nhìn tay của ca ca, tưởng tượng thấy ngày thường ca ca luyện kiếm, uống trà, đụng vào mình, xoa nắn hoa huyệt, từng chút từng chút đem hai chân của mình mở ra. Thậm chí nếu mình dám chống lại mệnh lệnh của ca ca, bàn tay kia sẽ hung hăng nện xuống. Nghĩ đến đây, hạ thân Cung Viễn Chủy động tình càng thêm mãnh liệt.
Thiếu niên run rẩy cầm tay ca ca, dùng hai bắp đùi trắng nõn kẹp lấy. Hình ảnh đối sánh tương phản vô cùng kích tình, khiến Viễn Chủy đỏ bừng hai má, so với việc tự mình đùa bỡn, khoái cảm càng thêm mạnh mẽ.
Cung Viễn Chủy nhịn không được thẳng lưng, kẹp lấy tay của ca ca cọ xát. Chỉ cần ngón tay lơ đãng chạm đến, hoa huyệt đều sẽ bị kích thích run lên. Thiếu niên một bên xoa nắn ngực, một bên chậm rãi thẳng lưng, dùng chân kẹp lấy tay của Cung Thượng Giác chậm rãi cọ.
Cọ xát một lúc lâu, cuối cùng Cung Viễn Chủy nắm tay ca ca, tận lực cắm vào hoa huyệt. Trong nháy mắt, hoa huyệt co rút lại thành một đoàn.
- Ô ân.....
Hoa huyệt bị một ngón tay của ca ca lấp đầy, từ trong vách thịt phun ra dâm dịch trong suốt ấm áp, dính lên bắp đùi trắng nõn, toàn thân run rẩy đạt tới cao trào.
Cung Viễn Chủy ngửa đầu ra, cuối cùng từ trong khoái cảm lấy lại được một tia thanh tỉnh. Thiếu niên cảm thụ được ngón tay của ca ca vẫn đang cắm trong hoa huyệt, bất tri bất giác đỏ bừng cả mặt.
Lần đầu tiên cao trào, Viễn Chủy nhìn ca ca, không biết phải làm sao lại ủy khuất bật khóc. Có lẽ do tâm tính thiếu niên, khóc nhiều liền mệt mỏi, hai chân vẫn kẹp lấy cánh tay Cung Thượng Giác, Viễn Chủy đem mặt chôn ở bả vai ca ca, mê man ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, chợt nghe thấy được một tiếng cười nhẹ.
Cung Thượng Giác trong đêm tối mở mắt. Con ngươi đen nhánh của nam nhân lóe lên một ý cười.
Chap sau tráy zl tráy các nàng ơi, trans một nửa mà t rén quá trời huhu :*>>>
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro