Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đái Vũ [ Dính mưa ]

Báo động trước: Song tính hơi hướng trừng phạt; hạ dược; bịt mắt; ngồi lên mặt.






Cung Viễn Chủy bị sức nóng đánh tỉnh. Y phát giác ra hai mắt của mình bị bịt kín, đôi tay bị trói ở trên mép giường, trong lòng đột nhiên sinh cảnh giác: Nếu là mật thám Vô Phong thần không biết quỷ không hay lẻn vào Cung Môn bắt mình đi, vậy ca ca giờ phút này đang ở nơi nào? Bọn chúng trói người ở chỗ này là muốn dùng mình để uy hiếp ca ca. Không được! Không thể liên lụy đến ca ca.
Nghĩ đến đây, Cung Viễn Chủy giãy giụa kịch liệt khiến giường gỗ phát ra tiếng vang chói tai. Thiếu niên lập tức dừng động tác, yên lặng lắng nghe một lát. Bốn phía vẫn chìm trong một mảnh yên tĩnh, chỉ có từng trận gió lạnh thổi qua. Trên người Cung Viễn Chủy chỉ xuyên áo đơn cho nên không khỏi run rẩy. Bởi vì hai mắt bị bịt kín, Cung Viễn Chủy phát hiện ra xúc giác và thính giác của mình trở nên vô cùng mẫn cảm. Tiếng y phục cọ xát qua đi, từng đợt gió lạnh biến mất.
Trong căn phòng này còn có người!
Cung Viễn Chủy ngẩng đầu về phía phát ra âm thanh:
- Ngươi là ai?
Thiếu niên liên tiếp hỏi mấy tiếng đều không người trả lời liền ngừng nói. Mặc dù không còn cảm giác lạnh nữa nhưng sự khô nóng vốn bị đè nén bấy lâu cũng bốc lên, không ngừng kích thích tứ chi của Viễn Chủy. Thân thể của thiếu niên vô lực mềm nhũn ra, trên trán cũng dần dần rướm mồ hôi, bụng nhỏ cũng phát run, yêu cầu cấp bách là cần được giải tỏa. Viễn Chủy theo bản năng mà cọ loạn, trong miệng vô thức phát ra tiếng thở dốc.  Cảm giác khô nóng không ngừng thiêu đốt thần chí của y. Cung Viễn Chủy chảy nước mắt, bị khoái cảm ngập trời tra tấn đến bật khóc. Ngứa ngáy và ham muốn gặm nhấm xương cốt khiến Viễn Chủy thở gấp gáp, rên rỉ thành tiếng:
- A…… Ca ca……
Trên mặt Cung Viễn Chủy dâng lên một áng mây hồng rực, lúc giãy dụa vô tình va vào mép giường, đau đến mức kêu lên một tiếng. Viễn Chủy trong tức khắc thanh tỉnh lại vài phần, nhớ tới trong phòng còn có người liền xấu hổ và giận dữ muốn chết. Thiếu niên gắng sức cắn đầu lưỡi, mùi máu tươi gay mũi dần dần biến thành một loại kích thích mới lạ khác. Trước khi ý thức của Cung Viễn Chủy lại một lần nữa rơi vào  mơ hồ, một cánh tay hữu lực cường ngạnh nắm lấy cằm nhỏ, hai ngón tay thô bạo cắm vào trong miệng quấy loạn lên. Giờ phút này, cơn đau đớn nhè nhẹ này chỉ càng làm tăng thêm dục vọng của Viễn Chủy. Y sảng đến mức ngón chân cuộn tròn, tiểu tính khí ở phía trước cũng càng thêm khó chịu. Khoái cảm giống như rượu trắng đem đến cảm giác nóng rát từ dưới thân vào tận sâu trong cơ thể. Cung Viễn Chủy nghẹn ngào thút thít, đang muốn cắn mọit ngụm thật tàn nhẫn thì bên tai lại truyền đến thanh âm trầm thấp:
- Viễn Chủy cho rằng, ta là ai?
Hương nguyệt quế quen thuộc bao lấy Cung Viễn Chủy. Thiếu niên ở trong mê mang nhận ra ca ca, nóng vội vươn đầu lưỡi liếm láp ngón tay của Cung Thượng Giác. Khuôn mặt nhỏ dán vào lòng bàn tay to rộng của ca ca, ngẩng đầu lắp bắp nói:
- Không có ai cả, đệ…… Đệ rất nhớ ca ca…… Không phải còn hai ngày nữa sao……Nhanh như vậy ca ca đã trở lại……
Cung Thượng Giác trầm mặc rút ngón tay ướt đẫm nước ra, cởi bỏ áo đơn của đệ đệ. Ngực của Viễn Chủy trắng mịn tinh tế, hiện tại bị xuân dược kích thích cho nên nhũ nãi càng thêm hồng nhuận mẫn cảm hơn bình thường. Cung Thượng Giác nhéo đầu nhũ, chậm rãi nghiền nát. Người ở trong lồng ngực run rẩy cong eo, điểm thù du ở trong lòng bàn tay nháy mắt cứng lên. Cung Viễn Chủy mềm mại ngã vào trong lồng ngực ca ca, mảnh vải che trên mắt bị thấm ướt một mảnh nhỏ:
- Ca ca... tay của đệ đau……Ưm……
Cung Thượng Giác cúi đầu, hơi thở nóng rực đánh vào cần cổ của đệ đệ. Hắn cúi đầu gặm cắn xương quai xanh tinh xảo. Một bàn tay cởi bỏ dây trói ở mép giường thế nhưng chưa buông hai tay của đệ đệ ra. Cung Viễn Chủy cảm thấy trên cổ trên ngực truyền đến một trận dính dấp ấm áp, ngay sau đó lại đột nhiên biến mất. Y phục lạnh lẽo như nước lướt qua làn da của thiếu niên, mùi hương nguyệt quế phai nhạt đi rất nhiều. Viễn Chủy kinh hoàng túm chặt một góc áo, khẩn cầu nói:
- Ca đừng đi!
Cung Thượng Giác gỡ ngón tay của đệ đệ ra. Hắn rút áo ngoài ném sang một bên, xoay người nhìn đệ ngã ngồi ở trên giường. Y phục hơi mỏng của Viễn Chủy đã cởi một nửa, lộ ra đầu vai có chút sưng đỏ cùng tiểu tính khí phấn nộn. Thiếu niên kinh hoảng thất thố sờ tới sờ lui ở trên giường, nhũ nãi hồng ngạnh như ẩn như hiện.
- Ca ca… A......
Thanh âm của thiếu niên nhiễm tiếng khóc nức nở, đôi tay theo bản năng cọ xát tiểu tính khí khiến vạt áo càng thêm tán loạn, lộ ra mảnh ngực trắng nõn. Viễn Chủy đột nhiên bị bế lên, đặt vào trong đệm chăn ấm áp. Cung Thượng Giác bóp lấy gương mặt nhỏ khiến cho đệ đệ phải hé miệng, bắt lấy đầu lưỡi nóng hổi và ướt át của thiếu niên, hung hăng quét răng vào giữa hai cánh môi. Cung Viễn Chủy ngoan ngoãn đáp lại nụ hôn ướt át, thân thể bị nụ hôn thiêu nóng lên, từ cổ đến ngực nổi phấn hồng. Viễn Chủy một bên mơ hồ rên rỉ, một bên vô thức cọ tiểu tính khí lên trên người Cung Thượng Giác. Hai chân thon dài chân tự động leo lên trên eo lưng của nam nhân. Ngón tay của Cung Thượng Giác xoa xoa vòng eo mảnh khảnh, vuốt ve bắp đùi mềm mại, sờ phải một mảnh ướt át. Tiểu huyệt nhiễm màu đỏ tươi, liên tục khép mở phun ra từng đợt dâm thủy. Hoa đế bị Cung Thượng Giác bóp véo xoa nắn. Cung Viễn Chủy vừa đau vừa sảng mà rên rỉ ra tiếng, bắp đùi run rẩy kịch liệt.
- Tại sao không sờ?
Cung Viễn Chủy chìm trong mơ mơ màng màng, cái gì cũng không nghe rõ. Cung Thượng Giác tựa như có lòng tốt lặp lại một lần nữa, duỗi ngón tay đi vào hoa huyệt, quấy loạn ra tiếng nước. Cung Viễn Chủy chịu đựng từng đợt tê dại:
- A… Ca… Ca nói không cho…
Cung Thượng Giác tán thưởng xoa xoa đầu ấu đệ, nhìn thiếu niên vừa chật vật vừa mê loạn. Hắn ôn nhu dùng lòng bàn tay bao ở tiểu tính khí cùng hoa huyệt non mềm, sau đó đột nhiên thô bạo xoa nắn. Ham muốn đã lâu chưa được thỏa mãn sinh ra khoái cảm bén nhọn. Tiểu tính khí rỉ ra thanh dịch, hoa huyệt cũng tham lam hút lấy ngón tay. Viễn Chủy giống như người chết đuối, hé miệng nhưng không phát ra thanh âm, chỉ còn lại tiếng thở dốc dồn dập. Thiếu niên theo bản năng nắm lấy cánh tay rắn chắc của ca ca. Chỉ trong chốc lát, Cung Viễn Chủy co rút lại, kẹp chặt hai chân bắn ra. Dâm thủy trong cơ thể không ngừng phun trào, để lại trên giường một mảnh ướt át. Cung Thượng Giác nhìn lòng bàn tay dính đầy dâm thủy, sau đó vẽ chúng lên gương mặt, ngực, eo sườn cùng bắp đùi của đệ đệ. Hắn duỗi tay tiếp tục đùa bỡn hoa đế sưng đỏ. Cung Viễn Chủy còn chưa kịp hồi thần từ trong khoái cảm ngập đầu, nức nở rên rỉ hai tiếng. Mảnh vải bịt mắt hoàn toàn ướt đẫm, hai vệt nước mắt tinh tế chảy qua cằm nhỏ thon gầy bị Cung Thượng Giác ôn nhu lau đi. Nếu như không nhìn kỹ gân xanh bạo khởi ở thái dương và cần cổ, hắn thật sự giống một vị quân tử có mỹ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn. Cung Viễn Chủy mềm mại dựa vào trong lòng ngực ca ca, tùy ý để Cung Thượng Giác nâng ngồi dậy. Hai chân vô lực bị bẻ ra đặt ở hai sườn. Một tay Cung Thượng Giác kìm chặt đôi tay của đệ đệ:
- Lại đây.
Cung Viễn Chủy nghỉ ngơi trong chốc lát. Sau khi trên người có lại chút sức lực mới chậm rãi quỳ gối đi về phía trước. Hoa huyệt ềm mại ướt nóng cách y phục ma sát với dương vật cứng rắn của Cung Thượng Giác. Cung Thượng Giác im lặng đỉnh lên, kích thích hoa đế sung huyết. Trong nháy mắt dâm thủy lại tuôn ra đầm đìa, tưới ướt y phục. Cung Viễn Chủy không kêu được, chỉ có thể run rẩy ngồi sụp xuống. Cung Thượng Giác ẩn nhẫn gằn nhẹ một tiếng, tay siết lại, cường ngạnh hôn đệ đệ. Hắn nhìn đệ đệ sắc mặt ửng hồng, bụng nhỏ co rút phập phồng dồn dập, rõ ràng đã sảng đến tận trời.
- Tiếp tục.
Trên giường chỉ còn tiếng thở dốc của Viễn Chủy. Nến trong phòng đac cháy hơn phân nửa, không khí càng thêm ái muội. Hai mắt không thể nhìn thấy một hồi lâu vốn đã khiến Viễn Chủy lo sợ không yên, mấy tháng không thấy ca ca mà thái độ của ca ca lại lạnh nhạt như thế cho nên trong lòng càng thêm hoảng loạn. Thiếu niên vừa ủy khuất vừa đáng thương đi về phía trước, nhỏ giọng ngập ngừng mở miệng:
- Ca…
- Hửm?
- Ca, đệ sai rồi……
- Sai cái gì?
Cung Viễn Chủy không lên tiếng. Y không biết chính mình làm chuyện gì mà lại chọc ca ca tức giận, chỉ biết dựa theo kinh nghiệm xin tha. Viễn Chủy không biết nên trả lời ra sao, chỉ biết bắt chước tiểu thú rút vào trong ngực ca ca. Cung Thượng Giác nhìn thấy đệ đệ như thế, tuy trong lòng còn tức giận nhưng tay đã cởi bỏ trói buộc, ôm đệ đệ đến gần hơn chút. Cung Viễn Chủy vừa được buông ra liền sờ soạng ôm lấy lưng của ca ca, cánh mũi nhỏ ngửi tới ngửi lui, bờ môi ướt nóng môi khẽ liếm hôn khóe miệng ca ca. Cung Thượng Giác gỡ hai tay của đệ đệ xuống, ôm người lại càng gần. Hắn kéo bắp đùi đệ đệ kẹp sát trên đầu. Cung Viễn Chủy hoảng loạn muốn lui lại đột nhiên bị một trận khoái cảm dồn dập kích thích đến mức nấc ra tiếng. Cánh mũi cao thẳng của Cung Thượng Giác cọ xát hoa đế mẫn cảm khoái, từng đợt toan trướng khiến thiếu niên hoảng hốt kêu ca ca. Dâm thủy cùng khoái cảm cuồn cuộn dâng lêm khiến tay chân của y nhũn ra, cánh tay chống ở trên vai Cung Thượng Giác, móng tay vô thức cấu chặt. Trên vai truyền đến cảm giác hơi đau cũng không hề ảnh hưởng đến Cung Thượng Giác, bàn tay to rộng rắn chắc đỡ lấy đệ đệ, đầu lưỡi đẩy ra hoa huyệt, linh hoạt đảo lộng khắp nơi. Khi thì cuốn lên liếm mút, khi thì nghiến răng nanh không ngừng ma sát. Bàn tay ôn nhu vuốt ve bắp đùi tinh tế. Cung Viễn Chủy khóc lóc thở gấp, hoa huyệt gắt gao hút lấy đầu lưỡi, vách trong co giật run rẩy, dâm thủy phun ở trên cằm cùng trong miệng Cung Thượng Giác.
Cung Thượng Giác thu đầu lưỡi lại, giúp đệ đệ cởi bỏ mảnh vải che mắt ướt dầm dề, ôm người vào trong lồng ngực. Trong khoảng thời gian ngắn Cung Viễn Chủy cao trào mấy lần, hiện tại toàn thân còn hơi hơi run rẩy, tinh thần choáng váng, không ngừng nức nở. Sau một lúc lâu thần chí của Viễn Chủy mới khôi phục lại một chút, đôi mắt phủ kín một tầng hơi nước. Thiếu niên nhìn thấy dấu vết trên mặt ca ca liền vội vàng vươn tay chà lau, kết quả bị Cung Thượng Giác ấn xuống, nắm cằm hôn lên. Cung Viễn Chủy nếm được hương vị kỳ quái tring miệng ca, vành tai với cần cổ lập tức đỏ bừng một mảnh. Giờ phút này y phục của Viễn Chủy đã bị lột sạch, giống như ấu thú ở trong lồng ngực ca ca quậy loạn. Một tay trong lúc lơ đãng đụng tới tính khí bừng bừng của Cung Thượng Giác ở dưới lớp y phục.
- Ca ca…..Đệ giúp huynh……
Nói xong liền cúi xuống hạ thân, mở miệng muốn liếm. Cung Thượng Giác một phen bế đệ đệ lên, đặt người nằm xuống giường. Trên người Cung Viễn Chủy phủ kín vệt đỏ nông sâu không đồng nhất, một chân treo ở trên eo ca ca, để lộ ra hoa huyệt sưng đỏ. Cung Thượng Giác vừa vuốt ve đầu vau oánh nhuận của đệ đệ, vừa nâng tính khí thô dài chậm rãi cắm vào. Hắn nhéo vài bắp đùi của Cung Viễn Chủy ấn vào thật sâu.
- A.....
Cung Viễn Chủy rên rỉ tiếp nhận va chạm, huyệt thịt run rẩy hàm chứa tính khí thô to nóng rực của Cung Thượng Giác cắm vào. Dương vật mỗi lần đỉnh lộng đều sâu đến tận gốc, cọ xát mỗi một tấc thịt mẫn cảm ở bên trong. Cả người Cung Viễn Chủy ướt đẫm như vừa được vớt từ dưới nước lên. Thiếu niên rũ mí mắt nhìn tính khí dữ tợn đang hung ác ra vào, một loại cảm giác no căng cùng thỏa mãn tràn đầy toàn thân. Hạ thể va chạm tạo ra thanh âm dính nhớp vang dội. Lực eo của Cung Thượng Giác thực đáng sợ, hung hãn giống như một con sư tử muốn ăn thịt người. Hắn không ngừng gặm cắn liếm hôn cổ đệ đệ cổ, lưu lại càng nhiều dấu hôn ướt hồng.
- Ca ca… Chậm một chút… Cầu xin huynh… A…
Nước mắt của Cung Viễn Chủy bắt đầu rớt xuống lã chã. Thiếu niên khóc đến đáng thương, đột nhiên bị nam nhân đảo lộng tàn nhẫn. Y sợ hãi kêu lớn một tiếng, dâm thủy như nước suối phun không ngừng, cảnh tương vừa dâm mĩ lại vô cùng hương diễm. Trong lúc cao trào, hoa huyệt co chặt lại khiến cho Cung Thượng Giác cử động khó khăn. Hắn xoay người áp ấu đệ áp xuống dưới thân, cúi người nhẹ nhàng mút hôn lên khóe mắt. Cung Thượng Giác nắm lấy mắt cá chân của đệ đệ ấn ở dưới hạ thân mà thao, hoa huyệt lại trào ra dâm thủy, theo động tác cắm rút tạo ra thanh âm lép nhép dâm mỹ. Cung Thượng Giác ngậm lấy vành tai trắng như bạch ngọc của Cung Viễn Chủy, ôn nhu liếm láp. Hắn dồn hết sức thao lộng vài cái, tách mở cung khẩu để bắn tinh.
Cung Viễn Chủy hoàn toàn không có sức lực, cả người thoạt nhìn giống như bị thao ngốc. Thiếu niên còn chưa kịp hồi thần từ trong cao trào thì hoa huyệt đã bị rót đầy tinh. Cung Thượng Giác còn ở trong thân thể đệ đệ cứng lên một lần nữa. Hắn chậm rãi rút ra một đoạn rồi lại đỉnh vào bên trong. Cung Viễn Chủy hốt hoảng kêu lên một tiếng, hoa huyệt bị thao mềm xốp đến mức không ngậm được tinh thủy. Cửa hoa huyệt còn dính một tầng bạch tinh chảy qua bắp đùi. Viễn Chủy ngượng ngùng, lỗ tai lại bắt đầu phiếm hồng, lảng tránh sang chuyện khác.
-  Ca còn tức giận sao……
Cung Thượng Giác không nói chuyện, chỉ đè cổ tay trái của đệ đệ xuống. Nơi đó không biết từ khi nào lại có thêm thêm một vết sẹo mới màu hồng nhạt, da thịt hơi lõm xuống tựa như bị người nào đó nhẫn tâm cắt xẻo. Thịt non mềm mịn bị đè nghiến khiến cho Cung Viễn Chủy nhẹ kêu đau một tiếng, giãy giụa tay chân muốn che giấu. Tuy nhiên Viễn Chủy đã quên chính mình còn đang trần trụi nằm ở trong lồng ngực ca ca, nào có cái gì có thể giúp y che đậy. Cung Viễn Chủy bối rối phản bác.
- Không phải như ca ca nghĩ đâu. Đệ có dùng dược nhân thử trước. Chỉ là dược tính của Thất Sinh Đan quá dữ dằn, người bình thường khó có thể chống cự được. Bốn người bọn h chưa có ai qua, cho nên đệ mới…… mới tự mình thử.
Thất Sinh Đan, đúng như tên gọi, cần chịu đựng bảy lần sinh bảy lần chết. Có lúc cảm tưởng như bị muôn vàn con kiến cắn xé, có lúc lại như nấu trong dầu nóng, cuối cùng chết trong đau đớn thống khổ tột cùng. Thất Sinh Đan này được Hề thị ở Nam Dương sở luyện, sau đó được Vô Phong sử dụng. Trên giang hồ nhất thời không có người có thể chống lại loại dược này, người nghe tiếng nó liền sợ vỡ mật. Khi tin tức truyền đến Cựu Trần sơn cốc, Cung Thượng Giác còn đang ở Ninh Châu xử lý sự vụ, mà ở gần Ninh Châu đúng lúc đó cũng có thế lực của Vô Phong trà trộn. Trong lòng Cung Viễn Chủy tức khắc căng thẳng, suốt đêm điều chế giải dược, lệnh cho Kim Phục tự mình đưa đến tận tay ca ca.
Cung Viễn Chủy âm thầm mắng Kim Phục lắm miệng, trên mặt lại biểu lộ vẻ hối lỗi nói:
- Ca ca, đệ biết sai rồi, lần sau đệ nhất định sẽ không tùy tiện tự lấy bản thân ra thí dược.
Thiếu niên chăm chú nhìn ca ca, không khỏi lại nghĩ về những ngày lo lắng hãi hùng ấy. Hơi nước ở trong mắt gom tụ lại, đọng trên mi mắt lấp lánh, thanh âm khe khẽ nức nở:
- Nhưng đệ lo lắng cho ca ca…… Nếu ca ca xảy ra chuyện, đệ, đệ…..
Cung Viễn Chủy nghẹn ngào nói không nên lời, lại vùi vào trong ngực ca ca nức nở. Cung Thượng Giác thở dài, ôm người vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve. Trải qua tình sự kịch liệt, thêm cả cảm xúc phập phồng mãnh liệt, cho nên Cung Viễn Chủy cứ rấm rứt khóc mệt rồi ngủ. Cung Thượng Giác phái người lấy khăn lông ấm áp, thay đệ đệ lau đi khóe mắt ướt nước cùng hạ thân hỗn loạn. Sau đó hắn lại ém chăn kỹ càng, ôm lấy đệ đệ cùng nhau ngủ. Chuyện mà hắn không muốn nói ra chính là lúc ở Ninh Châu bị Vô Phong tập kích bất ngờ, Cung Thượng Giác và đoàn người trở tay không kịp, vô tình lạc khỏi những thủ vệ khác. Hắn một mình ẩn thân trong rừng sâu, mấy ngày không có tung tích. Vô Phong không muốn bỏ qua cơ hội tốt nhất để có thể trừ bỏ Cung Thượng Giác này, cho nên sai người truyền tin tức về Thất Sinh Đan báo cho Cung Viễn Chủy. Cung Viễn Chủy nhất định sẽ phái Kim Phục liên lạc bí mật cùng Cung Thượng Giác, khi đó nhất cử lưỡng tiện, tiêu diệt một mẻ.
Nhưng Thất Sinh Đan do Hề thị ở Nam Dương sở luyện, chẳng qua chỉ là một loại dược vật huyễn hoặc tâm trí cực mạnh. Lượng dược sử dụng trong một lần chỉ cần dùng lưỡi dao cạo chút bột phấn là đã có thể gây mê. Nếu ăn cả một viên sẽ lập tức điên khùng phát cuồng, thất khiếu đổ máu, tình trạng quả thực giống như đã chết, tuy nhiên hơi thở vẫn còn, chỉ là cực kỳ mỏng manh. Ba ngày sau không dùng giải dược sẽ chết. Cung Viễn Chủy lòng nóng như lửa đốt, trong lúc nhất thời quên xem xét xác chết của dược nhân một cách cẩn thận, trúng kế của Vô Phong. May mắn rằng có thị vệ kịp thời tới nơi, Cung Thượng Giác và Kim Phục mới có thể thoát khỏi nguy hiểm.
Ngày hôm sau, Cung Viễn Chủy vừa tỉnh lại liền thấy thị nữ treo đèn lồng khắp nơi. Nhớ tới mấy ngày nữa chính là Tết Thượng Nguyên, y vội vàng phủ thêm y phục đi tìm ca ca. Cung Thượng Giác bấy giờ đang an bài công việc cụ thể của các cứ điểm, góc bàn bày một trản hoa đăng được chế tác cực kỳ tinh xảo. Thấy Cung Viễn Chủy tới, Cung Thượng Giác mỉm cười viết một bút cuối cùng rồi đặt thư sang một bên.
- Sao lại không ngủ thêm một lát? Hiện tại cảm thấy thế nào, có còn khó chịu không?
Hắn một bên duỗi tay  thăm dò nhiệt độ trên người Cung Viễn Chủy, một bên tùy ý để Cung Viễn Chủy rút vào trong lồng ngực. Y phục bị động tác cọ loạn lộ ra dấu hôn nông sâu không đồng nhất.
- Đệ không sao hết… Ca lần sau nhẹ một chút…
Cung Viễn Chủy đang tìm một tư thế nằm thoải mái thì bị hoa đăng ở trên bàn hấp dẫn. Hoa đăng tầm thường dùng trúc điều làm khung xương, hoa đăng này lại dùng tử đàn làm khung, trên điêu đầu rồng, dưới khắc nanh hổ, lấy lụa sa làm vải phủ, lối vẽ tỉ mỉ sinh động như thật. Cung Viễn Chủy cầm hoa đăng xoay một vòng lại thấy nó càng thêm tinh xảo đặc sắc, cao hứng nói:
- Ca, đây là tặng cho đệ sao?
Khóe miệng của Cung Thượng Giác hàm chứa ý cười, thế nhưng vẫn chưa mở miệng.
- Tết Thượng Nguyên ca ca sẽ cùng đệ đi xem hoa đăng đúng không?
Cung Thượng Giác nhìn đệ đệ tràn ngập chờ mong, đôi mắt sáng lấp lánh. Hắn xoa xoa đuôi tóc của đệ đệ nói:
- Đương nhiên.
Cung Viễn Chủy vui vẻ rạo rực bàn tính đến hội hoa đăng. Tuổi tác của y còn nhỏ, chưa bao giờ ra khỏi Cung Môn, lần này tuy chỉ là đi xuống Cựu Trần sơn cốc, nhưng đối với Cung Viễn Chủy mà nói cũng là chuyện thập phần mới mẻ. Thiếu niên sớm đã nghe nói ở chợ có hoa đèn sáng như ban ngày, vào đêm cũng có hà đèn liên miên không dứt…… Cung Viễn Chủy tùy ý chuyển ánh mắt, chỉ thấy bên nghiên mực bày một chiếc hoa đăng nho nhỏ. So với trản đèn tinh xảo ngất trời kia, hoa đăng này có vẻ thô ráp hơn, nhìn còn có chút dơ cũ. Chỉ là ở đáy hoa đăng buộc một quả lục lạc tinh xảo, tiếng vang thanh thúy dễ nghe như ngọc thạch. Khung xương làm từ mộc điều, bên trên còn có rất nhiều dấu vết dao khắc. Hoa đăng chỉ phủ một tầng tơ lụa, vẽ hai thân ảnh nho nhỏ đứng sóng vai bên nhau.
- Ca! Đây là hoa đăng chính ta huynh làm sao? Hoa đăng này tặng cho đệ sao?
Cung Viễn Chủy cẩn trọng mở miệng. Hoa đăng của Lãng đệ đệ để lại một dấu ấn sâu sắc giữa bọn họ, nó cũng trở thành đoạn lý ức mà Cung Viễn Chủy không muốn nhắc nhất. Đáy mắt của thiếu niên phủ kín một tầng hơi nước. Cung Thượng Giác xoay đệ đệ lại, ôm người vào trong ngực, bên tai truyền đến hơi thở dồn dập của Cung Viễn Chủy. Hắn nhẹ nhàng xpa xoa sống lưng của người trong ngực, tựa như khi còn nhỏ:
- Ca ca vĩnh viễn yêu Viễn Chủy nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro