Cam đoan
Gần đây, Cung Viễn Chủy lại bắt đầu lấy thân thử dược, nhưng không may bị ca ca phát hiện ra, hơn nữa còn bị bắt quả tang ngay trước mắt.
Cung Viễn Chủy sượng sùng thả rơi bình dược trong tay, cúi đầu từng bước từng bước cọ đến bên người ca ca. Thỉnh thoảng còn ngẩng đầu liếc mắt một cái, nhìn xem sắc mặt của hắn lúc bấy giờ, chỉ thấy biểu lộ của ca ca vẫn trầm ổn như thường ngày, lúc này mới dám lôi kéo ống tay áo của hắn lắc lắc, nũng nịu nhận sai nói:
- Ca, đệ sai rồi, lần sau nhất định sẽ không lấy thân nghiệm dược nữa, huynh đừng nóng giận mà.
Cung Thượng Giác chỉ nhàn nhạt nhìn y một cái, không hề nói gì, đưa người về Giác cung dùng cơm.
Cung Viễn Chủy thấy vậy liền đinh ninh rằng ca ca không còn tức giận nữa liền vội vàng đi theo hắn đế Giác cung dùng bữa.
Đêm hôm ấy, Cung Viễn Chủy cũng không về Chủy cung, bị ca ca giữ lại ở Giác cung nghỉ ngơi một đêm. Cung Viễn Chủy cũng không nghĩ nhiều, dù sao mình đã lâu không ở cùng ca ca nên trong lòng cực kỳ muốn ở lại. Có thể ở lại bồi ca ca là chuyện vô cùng hợp ý Viễn Chủy.
Hương nguyệt quế trong Giác cung không nồng không nhạt, chỉ vừa đủ khiến tinh thần thư thái. Cung Viễn Chủy nằm ở trên giường, ngửi chút hương nguyệt quế liền ngủ thiếp đi.
Cung Viễn Chủy bị từng trận kích thích dánh thẳng vào đại não làm bừng tỉnh. Đầu óc của thiếu niên vẫn mơ màng như phủ sương, chưa hoàn toàn thanh tỉnh lại bị một trận khoái cảm khác đánh úp lại khiến y run rẩy bắn ra.
Dư vị cao trào còn chưa kịp rút đi, dưới thân lập tức bị động tác va chạm kịch liệt khiến thân thể mẫn cảm của Cung Viễn Chủy muốn cuộn tròn. Nam nhân trên thân nhanh chóng đè lại khiến thiếu niên chỉ có thể thành thành thật thật thừa nhận hết thảy.
Cung Viễn Chủy vô thức muốn giãy dụa, kết quả lại phát hiện tay của mình bị trói ở trên đỉnh đầu không thể động đậy, bên trong miệng cũng bị lấp khăn tay, chỉ có thể nghẹn ngào ô ô lên tiếng.
- Tỉnh rồi?
Thanh âm của nam nhân khàn khàn từ bên trên truyền đến. Cung Viễn Chủy cố gắng muốn ghé đến bên tai nam nhân kêu lên lại bị một trận thao lộng hung ác trừng phạt, đỉnh mạnh đến mức thân thể của thiếu niên giật lên run rẩy, ngước cổ, há miệng nghẹn ngào, bật ra mấy âm thanh không rõ ràng.
Trướng, thực sự quá trướng.
Cảm giác thân thể giống như bị lấp đầy.
Cung Viễn Chủy không chịu nổi mà lắc đầu. Thiếu niên không có cách nào giãy dụa hay cầu xin tha thứ, chỉ có thể gửi hi vọng vào ca ca có thể mở lòng từ bi bỏ qua cho mình.
Nhưng Cung Viễn Chủy tin lầm rồi. Cung Thượng Giác thấy đệ đệ tỉnh lại thì càng đỉnh thao thêm hung ác, hai chân bị kéo ra một biên độ lớn nhất, gác ở trên vai Cung Thượng Giác. Vậy nên cảnh tượng ở dưới thân đều có thể nhìn không sót một thứ gì. Hoa huyệt sưng đỏ ướt sũng đến đáng thương nhưng vẫn bị người thô bạo đối đãi.
Cứ như vậy bị Cung Thượng Giác thao cả một đêm, tuy rằng cường độ hung ác sau đó có thu liễm đi không ít, nhưng lúc này Cung Viễn Chủy đã sớm bị lộng đến mức thần trí mơ hồ, thân thể run rẩy, bị người đụng nhẹ một cái cũng có thể cao trào.
Cung Thượng Giác từ trong thân thể của Cung Viễn Chủy lui ra. Không có côn thịt ngăn chặn, tinh dịch lập tức tràn ra, chảy xuống đùi làm ướt át cả một mảng.
Cung Thượn Giác không giúp đệ đệ xử lý, chỉ tháo dây trói trên tay cùng vải mềm trên miệng Cung Viễn Chủy xong liền rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Cung Viễn Chủy từ trong mộng tỉnh lại nhìn thấy một thân chật vật của chính mình liền đỏ bừng mặt. Chất lỏng giữa hai chân còn chưa khô hết, chảy xuống dọc theo bắp chân. Cung Viễn Chủy xấu hổ giận dữ muốn chết, qua loa mặc lại y phục của mình xong liền lập tức chạy về Chủy cung. Tiểu cung chủ hạ lệnh không gặp không tiếp bất kì ai, kể cả là ca ca cũng không muốn!
Nhưng Cung Thượng Giác là ai, có người nào ngăn được hắn?
Cho nên khi Cung Viễn Chủy tắm rửa xong, đi ra ngoài liền nhìn thấy Cung Thượng Giác đang ngồi thẳng tắp bên trên giường của mình, suýt chút mềm chân mềm quỳ xuống. May mắn thay được ca ca kịp thời đỡ được, nhào vào trong ngực Cung Thượng Giác.
- Viễn Chủy đệ đệ đang làm gì vậy?
Bàn tay không đứng đắn quấn lên bên hông Cung Viễn Chủy, nhẹ nhàng vuốt ve. Thiếu niên không khỏi mềm eo run rẩy, nhớ tới chuyện đêm qua liền ủy khuất dúi đầu vào cổ của Cung Thượng Giác:
- Ca, đệ sai rồi, huynh đừng làm như vậy nữa, đệ đau....
Cung Thượng Giác vuốt ve mái tóc mềm của đệ đệ, thở dài một hơi:
- Viễn Chủy cam đoan với ca ca, sau này tuyệt đối sẽ không dùng thân thử dược, ca ca rất lo cho đệ.
- Được, ca. Đệ cam đoan với huynh, sau này tuyệt đối không làm như vậy nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro