Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ám Dũng ( Thượng )

- Được rồi được rồi, Viễn Chủy không khóc, ca ca mang đệ đến Trưởng lão viện chơi được không?
Cung Thượng Giác nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng Cung Viễn Chủy.
- Trưởng lão viện có gì vui? Chỉ là chỗ của một đám lão đầu ngốc.
Cung Thượng Giác nghe đệ đệ hỏi, nhưng hắn cũng không cho hồi đáp. Tại một nơi mà Cung Viễn Chủy không thấy được lặng lẽ câu lên ý cười xấu xa.
Không cách nào lay chuyển được thì chỉ có thể thuận theo, huống hồ ca ca đã nói rằng nếu đến trưởng lão viện chơi, sau này sẽ có càng nhiều cơ hội được xuống núi. Không nên nóng vội nhất thời, chỉ cần ở bên cạnh cùng ca ca là được.

Cung Viễn Chủy mau chóng ra khỏi phòng, đi trước ca ca. Nhưng dường như hôm nay ca ca lại hơi chút chậm chạp hơn so với bình thường. Cung Viễn Chủy vừa có ý định quay trở về xem ca ca làm gì, Cung Thượng Giác liền đi ra.

- Ca ca, huynh làm gì vậy?
- Không làm gì cả, đi thôi Viễn Chủy.
Ca ca không muốn trả lời vậy cũng không nên hỏi nữa.

Hai người cùng đi đến trưởng lão viện. Cúi đầu hành lễ với các trưởng lão xong liền ngồi về chỗ. Cung Tử Vũ cũng theo sau tiến vào, hành lễ xong đã lập tức đứng thẳng trước mặt ba vị trưởng lão thương thảo chuyện sửa sang lại Cung Môn. Bốn người thương lượng hăng say, giống như Cung Thượng Giác và Cung Viễn Chủy chỉ tới đây làm khán giả.
Không người nào để ý đến thì càng tốt, Cung Viễn Chủy cũng không muốn nghe mấy chuyện sửa sang gì đó liền kéo tấm đệm của mình dịch sang bên cạnh ca ca.

Cung Thượng Giác không nói lời nào, giống như đang nghiêm túc nghe Cung Tử Vũ cùng ba vị trưởng lão bàn bạc, thỉnh thoảng còn gật gật đầu biểu thị ý kiến tán đồng. Cũng không biết cái hội nghị này còn phải tiếp tục trong bao lâu, Cung Viễn Chủy hiện tại đã cảm thấy quá nhàm chán. Tiểu thiếu niên không thèm để ý chuyện gì nữa, chống tay lên trên bàn bắt đầu gật gù. Đêm hôm qua bị ca ca giày vò quá ác liệt, vừa nhắm mắt lại cơn buồn ngủ liền ập tới.

Lúc Cung Viễn Chủy mơ mơ màng màng buồn ngủ, đột nhiên từ phía dưới vạt áo có bàn tay luồn vào. Ngón tay lành lạnh du tẩu từ bắp chân sờ lên đến đùi non mềm mại, từng đợt tê dại từ dưới thân truyền đến. Cơn buồn ngủ lập tức bị quét sạch, Cung Viễn Chủy đột nhiên ngồi thẳng lên, xoay đầu nhìn về phía Cung Thượng Giác. Tuy nhiên ca ca vẫn mang bộ dáng nghiêm túc, giống như người đang đùa bỡn đệ đệ của mình ngay trong trưởng lão viện không phải hắn.
Ngay khi Cung Viễn Chủy nghĩ rằng ca ca sẽ không làm ra chuyện gì đặc biệt nữa, một tiếng kinh hô từ bên miệng thiếu niên bật ra. Cung Viễn Chủy cảm nhận được hai ngón tay của ca ca kẹp lấy âm thần mềm mại, bắt đầu ma sát. Từng đợt khoái cảm đánh tới, thân thể cũng không khống chế được mà bắt đầu vặn vẹo, nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Trong tiểu huyệt sớm đã trơn ẩm một mảnh, làm ướt tay Cung Thượng Giác.
May mắn thay có một tấm mao lớn che chắn nên không ai nhìn thấy được cảnh tượng dâm loạn ở phía dưới. Đồng thời cũng đem thân thể run rẩy, ý loạn tình mê động lòng người của Cung Viễn Chủy ẩn giấu đi.

Cung Viễn Chủy ở bên tai Cung Thượng Giác nhỏ giọng rên rỉ. Dục vọng của song nhi so với người bình thường lớn rất nhiều. Hai ngón tay vốn dĩ không đủ. Cung Viễn Chủy bị tình triều khống chế vươn tay xuống hạ thể, đem hai ngón tay của ca ca cắm vào. Cảm giác thoải mái khiến thiếu niên không kìm được mà khẽ rên rỉ. Nhưng ca ca đột nhiên rút ngón tay ra, một đồ vật lạnh buốt bị nhét vào bên trong hoa huyệt. Hình dạng của nó cũng không giống bình thường, thô to ở giữa, mảnh dần về hai bên. Ca ca bắt đầu dùng một tay kéo dị vật, Cung Viễn Chủy cũng dần dần nhận ra nó là thứ gì. Dị vật kia chính là đai trán lớn nhất ở trong hộp tiểu sức của mình.
Đai trán nhét vào tiểu huyệt không mang lại khoái cảm, ngược lại chỉ có từng tia đau nhức do hoa văn thêu bạc cọ qua. Hốc mắt của Cung Viễn Chủy lập tức ẩm ướt. Thiếu niên không rõ mình làm sai chuyện gì, vì sao ca ca lại đối xử với mình như vậy.

Cung Viễn Chủy muốn kêu ca ca dừng lại, nhưng y không tìm được biện pháp. Tiểu nhân nhi nhớ tới xuân cung đồ hôm qua mình trộm nhìn, dường như có thể thử cách ở trong đó một lần.
Cung Thượng Giác ngoài mặt bình tĩnh nghiêm túc, nhưng nếu có người dám xốc y phục của hắn lên, rõ ràng có thể nhìn thấy dương vật cứng rắn to lớn ở bên trong, nương theo tiếng rên rỉ của Cung Viễn Chủy ở bên tai lại lớn thêm một vòng.

- Thượng Giác ca ca ~ Phu quân ~~ Phu quân ~ Cầu huynh thương xót ta được không? Viễn Chủy đau quá ~ Phu quân ~

Tính khí của Cung Thượng Giác không kìm được lại phồng lớn thêm một vòng, gân xanh bạo khởi, tiếng hít thở cũng không còn trầm ổn như ban nãy. Nhưng hắn vẫn chăm chú đem đai trán đặt ở hoa huyệt kiều nộn mà trừu sáp.
Cung Viễn Chủy thực sự chịu không nổi, lập tức nhấc lên một góc của tấm đại mao, đem cằm của mình cùng nửa thân người bên trái của Cung Thượng Giác che lấp lại. Thiếu niên bắt đầu dùng đầu lưỡi linh hoạt liếm láp tai trái của ca ca.
Nhìn thấy mỹ nhân kiều mị lấy lòng như vậy, Cung Thượng Giác cũng không còn lòng dạ khi dễ người thêm nữa. Hắn nhanh chóng kéo đai trán ra, sau đó đem bốn ngón tay cắm vào tiểu huyệt. Cung Viễn Chủy lần nữa bị tình triều khống chế, to gan dám cưỡi lên cánh tay trái của Cung Thượng Giác. Tiểu song nhi cọ xát lên xuống tìm kiếm khoái cảm, thật giống như ca ca đang đem tính khí cắm vào bên trong tao bức, hung hăng thao mình.

Nếu như ba vị trưởng lão cùng Cung Tử Vũ quay đầu cẩn thận quan sát, chắc chắn sẽ phát hiện đôi thân huynh đệ này đang làm chuyện dâm loạn, nhưng vì quá chuyên tâm bận rộn thảo luận, căn bản không có khả năng phát hiện ra tình cảnh này.
Cung Thượng Giác biết rõ tính tình của bốn người bọn họ, vậy nên mới dám ở trong trưởng lão viện dùng ngón tay thao đệ đệ của mình. Côn thịt không có cách nào tiến vào tao bức, Cung Thượng Giác cũng khó chịu muốn chết. Huống hồ tiếng thở gấp của mỹ nhân đệ đệ truyền đến bên tai, ngay cả Cung Thượng Giác luôn mang bộ dáng cấm dục cuối cùng không chịu nổi nữa.
Cung Thượng Giác dùng cánh tay trái nâng Cung Viễn Chủy lên, cánh tay còn lại kẹp lấy thân thể của đệ đệ, dùng tấm đại mao cẩn thận bao bọc người lại, tranh thủ lúc bốn người kia không chú ý liền lập tức ôm Cung Viễn Chủy trở về Giác cung.

Vừa bước qua cửa, Cung Thượng Giác liền đem tính khí cắm vào tao bức kiều nộn của Viễn Chủy, tiếng thở dốc trầm thấp cùng âm thanh rên rỉ câu nhân ở trong gian phòng vang lên không ngừng...........


Update: Ám dũng có vẻ sẽ có PN :>>>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro