Chương 1 2
Chương 1
Cung Viễn Chủy lần nữa tỉnh lại đã là ba ngày sau. Nói cho cùng, cuối cùng vẫn là chính mình cứu chính mình—trước khi hôn mê, cậu đã gắng gượng một hơi, nói cho bọn họ phương pháp cứu trị.
Nhìn thấy Cung Thượng Giác ghé vào mép giường nghỉ ngơi, người này tiều tụy đi rất nhiều, trong lòng cậu dâng lên một tư vị khó diễn tả. Miệng vết thương vẫn còn đau, Cung Viễn Chủy có thể cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của thương thế, chỉ sợ về sau sẽ để lại bệnh căn.
"Viễn Chủy, ngươi tỉnh rồi? Thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?"
Cung Thượng Giác dường như cảm nhận được gì đó, rất nhanh liền tỉnh. Vừa mở mắt đã bắt gặp đôi mắt đen sáng của Cung Viễn Chủy, lập tức đứng dậy giơ tay kiểm tra trán cậu rồi thở phào nhẹ nhõm. Ngữ khí tràn đầy lo lắng hỏi.
Cung Viễn Chủy lúc này mới nhìn rõ đôi mắt ca ca mình đầy tơ máu, rõ ràng là do thiếu nghỉ ngơi mà thành. Chẳng lẽ trong những ngày cậu hôn mê, Cung Thượng Giác vẫn luôn ở bên cạnh?
"Ta không sao, ca ca... Chén cháo kia..."
Cung Viễn Chủy nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng tức khắc lại nhớ đến chén cháo đó.
"Kia cháo không có độc. Thực xin lỗi, Viễn Chủy, là ca ca sai rồi, là ta không để ý đến ngươi."
Giọng nói của Cung Thượng Giác vô cùng ôn nhu, trong đó còn xen lẫn sự tự trách. Hắn trách bản thân vì sao vào ngày Tết Thượng Nguyên lại không chủ động gọi Cung Viễn Chủy một tiếng, nếu hôm đó hắn chịu lên tiếng, có lẽ mọi chuyện đã không đến mức này.
"Không, ca ca, ta không trách ngươi."
Cung Viễn Chủy nghe vậy, trong chớp mắt có chút hoài nghi liệu mình có phải đã hiểu sai hay không. Nhưng hiện tại cậu ại không thể chịu nổi dáng vẻ này của Cung Thượng Giác. Trong mắt cậu, Cung Thượng Giác vốn là nhân vật mà mỗi người trong Cung môn đều phải kiêng dè, chứ không phải dáng vẻ đầy áy náy như bây giờ.
"Thật sao?"
"Thật sự!"
Không khí chợt trở nên yên tĩnh. Đúng lúc này dược sư bưng bát thuốc đã được sắc kỹ bước vào phá vỡ sự im lặng. Người này vốn do Cung Thượng Giác sắp xếp ở Chủy cung để tiện chăm sóc Cung Viễn Chủy.
"Giác Công Tử."
Dược sư dâng thuốc lên cho Cung Thượng Giác rồi nhanh chóng lui ra. Trong suốt thời gian Cung Viễn Chủy hôn mê, đều là Cung Thượng Giác tự tay đút thuốc, dược sư cũng đã quen với điều đó.
"Tới, Viễn Chủy, uống thuốc."
Cung Thượng Giác nhẹ nhàng khuấy bát thuốc đắng, cẩn thận thổi từng hơi để làm nguội bớt.
Cung Viễn Chủy cũng không kháng cự, chỉ lặng lẽ nhìn Cung Thượng Giác, trong lòng thầm nghĩ:
Hắn còn có thể ôn nhu như thế này bao lâu nữa?
Đêm đó, ca ca hẳn là không nghe thấy tiếng lục lạc. Ngày thường, chỉ cần cậu vừa bước vào Giác cung liền bị phát hiện ngay, vậy mà lần này lại không... Có lẽ, ca ca thật sự thích nữ nhân tên Quan Thiển Thiển kia.
"Ca ca muốn cưới nàng sao?"
Uống xong thuốc, Cung Viễn Chủy rốt cuộc vẫn không nhịn được mà hỏi.
Cung Thượng Giác đương nhiên hiểu cậu đang nói đến ai, nhưng lại không lập tức trả lời.
"Ca thích nàng?"
Vẫn không có đáp án.
Ngực Cung Viễn Chủy chợt đau nhói. Cậu cảm thấy ca ca sắp bị người khác đoạt mất rồi.
"Yên tâm đi, Thượng Quan Thiển—thân phận của nàng ta ta đã tra được. Ngươi không đoán sai, nàng đúng là mật thám của Vô Phong. Ta chỉ lợi dụng nàng để có được một ít tin tức."
Sau một lúc im lặng, Cung Thượng Giác cuối cùng cũng lên tiếng.
Cung Viễn Chủy nghe vậy thì cảm thấy hài lòng, nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái. Cậu hiểu rất rõ ca ca mình, chỉ e nữ nhân kia trong lòng Cung Thượng Giác cũng chiếm một vị trí nhất định.
"Nếu ta nói ta không thích nàng, ca ca còn muốn cưới nàng sao?"
Sinh bệnh khiến lá gan của Cung Viễn Chủy trước mặt Cung Thượng Giác lớn hơn không ít. Lời nói cũng mang theo vài phần tư tâm.
Cậu muốn ca ca vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình cậuj, không bị bất kỳ thứ gì khác vấy bẩn.
"Viễn Chủy, hôm nay ngươi làm sao vậy? Vì sao luôn nhắc đến chuyện này?"
Cung Thượng Giác nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt trước mắt, cảm giác đệ đệ của hắn lại gầy đi không ít.
"Ta không thích nàng... Không thích nàng đi vào phòng ngươi, không thích ngươi uống trà nàng pha, không thích nàng quanh quẩn bên cạnh ngươi, không thích các ngươi lén lút ở bên nhau, không thích..."
"Đủ rồi, Viễn Chủy! Không cần nói nữa."
Cung Thượng Giác cắt ngang lời cậu, đứng dậy quay lưng về phía Cung Viễn Chủy.
Thật ra, hắn đã sớm biết tình cảm của Viễn Chủy đối với mình. Đó không phải là tình huynh đệ đơn thuần. Là một nam nhân trưởng thành, sao hắn có thể không nhìn ra?
Nhưng ở Cung môn, đây là cấm kỵ. Viễn Chủy còn nhỏ chưa hiểu cũng không sao, nhưng hắn thì không thể cứ để chuyện này tiếp tục phát triển như vậy. Hiện tại nguy cơ tứ phía, hắn không thể để mình mắc bất cứ sai lầm nào.
"Nguyên lai... ngươi đều biết a..."
Nhìn thấy động tác của Cung Thượng Giác, Cung Viễn Chủy chỉ cảm thấy bản thân thật nực cười. Hóa ra ca ca vẫn luôn biết, vậy mà vẫn cứ lặng lẽ nhìn hắn như vậy.
Người không bằng cũ, y không bằng tân.
Tình cảm bao năm qua, cuối cùng lại chẳng thể sánh nổi với một tân nhân mới đến.
Cung Viễn Chủy quay đầu sang một bên, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Trước kia, cậu ít ra còn có thể làm một đệ đệ được ca ca cưng chiều. Hiện tại, chỉ sợ đến cả tư cách ấy cũng dần mất đi.
Cuối cùng... vẫn chỉ còn lại một mình cậu.
Cung Thượng Giác đương nhiên biết đệ đệ mình đang khóc, nhưng hắn không tiến lên an ủi. Chỉ để lại một câu:
"Mới vừa tỉnh lại, nghỉ ngơi cho tốt. Ngày khác ta lại đến thăm ngươi."
Nói xong, hắn liền xoay người rời đi.
Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, Cung Viễn Chủy mới dám buông thả bản thân mà khóc lớn. Cậu thậm chí không để tâm đến vết thương đang đau nhói theo từng cử động.
Trước Chủy cung, Cung Thượng Giác đứng rất lâu mới rời đi. Trước khi đi, hắn phân phó Kim Phục chú ý động tĩnh trong cung, có chuyện lập tức báo lại.
Chương 2:
Bí mật đã nói ra, Cung Viễn Chủy cũng nhìn rõ tình cảnh của chính mình. Cậu vùi đầu vào dược phòng, mỗi ngày nghiên cứu những loại độc mới. Chỉ là vị trí tâm mạch vẫn thường xuyên đau nhói.
Thân thể trường kì thử độc, vết thương vốn đã khó lành, lại thêm việc thức đêm không ngừng khiến quá trình hồi phục càng chậm chạp hơn.
Người đến thăm đều bị cậu lấy cớ "thân thể không khỏe, không tiện tiếp khách" mà đuổi đi. Ngay cả cửa cung cũng không bước ra.
Lúc này, vị công tử của Giác cung đã lần thứ ba vấp phải trở ngại.
"Rốt cuộc công tử các ngươi đang bận cái gì? Ngay cả ta cũng không gặp?"
Cung Thượng Giác có chút bực bội.
Hắn không quên lời dược sư dặn dò. Sau khi Cung Viễn Chủy tỉnh lại, dược sư đã được cho lui về. Những ngày qua Viễn Chủy hồi phục thế nào, Cung Thượng Giác không hề hay biết, chỉ nghe cấp dưới Chủy cung báo lại rằng "không có việc gì."
Đây là lần đầu tiên ở Cung môn lâu như vậy, mà Cung Thượng Giác chưa gặp được Cung Viễn Chủy.
"Xin lỗi Giác công tử. Chủ tử đang nghiên cứu tân dược, đã phân phó không gặp bất kỳ ai. Cũng mong Giác công tử đừng làm khó tiểu nhân."
Cung Thượng Giác nhìn thị vệ trước mặt. Hắn nhớ rõ người này là do chính Cung Viễn Chủy tự mình chọn. Trung thành và tận tâm.
Hắn không nói gì thêm, chỉ liếc nhìn Chủy cung một cái, rồi xoay người rời đi.
Cung Tử Vũ và Cung Tử Thương sau khi nghe tin cũng định đến xem náo nhiệt. Nhưng kết cục của họ chẳng khác gì Cung Thượng Giác—ngay cả cửa Chủy cung cũng chưa bước vào, đã phải mặt xám mày tro quay đi.
Thoáng cái,một tháng trôi qua.
Cung Viễn Chủy cũng gần như hồi phục hoàn toàn, chỉ là cậu càng sợ lạnh hơn trước, áo khoác luôn không rời người.
Hôm sau, Cung Viễn Chủy vì muốn tìm một số dược liệu nên ra ngoài.
Thật ra cậu rất ít khi tự mình rời khỏi cung. Trước đây mọi thứ đều do Cung Thượng Giác xử lý giúp. Nhưng bây giờ thì không thể nữa. Lời đã nói ra, nếu cứ tiếp tục dựa dẫm thì thật không thích hợp. Ngày sau mọi chuyện đều phải tự tay cậu lo liệu.
Tin tức Cung Viễn Chủy rời cung nhanh chóng truyền đến tai Cung Thượng Giác. Hắn vừa nghị xong chính sự liền vội vàng rời đi, để lại các trưởng lão nhìn nhau khó hiểu.
Chợ phố.
"Công tử, lò sưởi tay."
Nhìn thấy Cung Viễn Chủy kéo chặt áo khoác, thị vệ phía sau liền lấy ra một cái lò sưởi tay đưa tới. Cậu liếc nhìn một cái rồi đưa tay nhận lấy.
"Thanh Vân, nơi này thật náo nhiệt, đúng không?"
Cung Viễn Chủy nhìn dòng người tấp nập trên phố, khóe môi cong lên, nhẹ nhàng hỏi.
Thanh Vân là người duy nhất trong Chủy cung mà Cung Viễn Chủy có thể tin tưởng.
Hắn vốn là người do mẫu gia để lại cho Cung Viễn Chủy, nhưng sau khi Chủy cung trải qua biến cố, tất cả những kẻ thân cận đều bị điều đi nơi khác.
Một lần tình cờ, hai người họ mới có cơ hội gặp lại. Chuyện này ngay cả Cung Thượng Giác cũng không biết.
Cung môn có quy định—kẻ đã bị phân phát ra ngoài thì vĩnh viễn không được quay lại. Nếu bị phát hiện, kẻ vi phạm sẽ bị trừng trị theo cung quy.
Mà Cung môn trừng phạt, chưa bao giờ chỉ là lời nói suông.
Khi đó Cung Viễn Chủy đã nghĩ, nếu sau này sự việc bại lộ, cậu cứ một mình gánh lấy là được, không thể liên lụy đến Cung Thượng Giác. Dù gì ký ức tốt đẹp thời thơ ấu của cậu cũng chỉ còn sót lại chút ít này.
"Công tử quanh năm hiếm khi rời cung, có thời gian thì vẫn nên ra ngoài một chút."
Thanh Vân trông có vẻ cao lớn thô kệch, nhưng thực chất lại vô cùng tinh tế. Hắn biết rõ điều gì nên nói và điều gì không nên nói.
Cung Viễn Chủy lần này ra ngoài cố ý mặc một bộ y phục màu xanh biển, thắt một dải đai mảnh trên trán, không đeo lục lạc, cố gắng làm cho bản thân trông ôn hòa hơn.
Chỉ là cậu lại xem nhẹ diện mạo của chính mình.
Chẳng bao lâu, xung quanh đã có không ít nữ tử đưa mắt nhìn theo, thậm chí còn mạnh dạn tiếp cận.
Cung Viễn Chủy dù sao vẫn chưa trưởng thành, gặp phải tình huống như vậy không tránh khỏi khẩn trương. Cậu lập tức kéo Thanh Vân vội vã rời đi.
Mà một màn này lại rơi vào trong mắt Cung Thượng Giác.
Không hiểu vì sao trong lòng hắn dâng lên một ngọn lửa giận.
Sắc mặt lập tức trầm xuống.
"Chỉ là một chút dược liệu bình thường, cũng cần ngươi tự mình ra ngoài mua sắm sao?"
Lúc Cung Viễn Chủy đang hài lòng xem xét thu hoạch hôm nay, giọng nói bất ngờ của Cung Thượng Giác khiến cậu giật mình.
"Ca ca?"
Thanh Vân bị Cung Thượng Giác tống trở về Cung môn, còn Cung Viễn Chủy thì bị hắn dẫn đến một khách điếm quen thuộc.
Dọc đường, cả hai người đều giữ im lặng.
"Ca ca như thế nào lại ở đây?"
Cung Viễn Chủy điều chỉnh lại tâm tình rồi mới mở miệng hỏi.
"Có vài việc cần xử lý, vừa vặn trông thấy ngươi."
Một tiếng "ca ca" kia đã khiến cơn giận của Cung Thượng Giác tiêu tan.
Hắn cẩn thận quan sát người trước mặt, ánh mắt dừng lại trên mái tóc đen mềm mại, rồi hỏi:
"Vì sao không mang theo lục lạc?"
Cung Viễn Chủy sở hữu một mái tóc đen tuyệt đẹp. Khi còn nhỏ, Cung Thượng Giác thường vuốt ve mái tóc ấy để dỗ cậu vào giấc ngủ.
"Phiền lắm, như thế này cũng khá tốt, tỉnh táo hơn nhiều."
"Thích thì có thể đến Giác Cung, ta giúp ngươi buộc."
"Chỉ sợ không tiện lắm." Cung Viễn Chủy dường như nghĩ đến điều gì, uyển chuyển từ chối.
"Có gì mà không tiện? Trước đây không phải đều do ta giúp ngươi buộc sao?"
"Không giống nhau." Cung Viễn Chủy cúi mắt, giọng nói khẽ khàng. "Hiện tại ca ca bên cạnh có Thượng Quan cô nương, ta đi sợ là quấy rầy."
Chuyện của Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển, dù Cung Viễn Chủy không rời khỏi cửa cũng đã nghe nói. Đó chẳng qua là do đám hạ nhân lén lút bàn tán, cậu tình cờ nghe được mà thôi.
"Thượng Quan cô nương?" Cung Thượng Giác nhướng mày, ánh mắt sắc bén nhìn cậu. "Ngươi từ khi nào lại gọi nàng như vậy?"
Cung Thượng Giác nhìn Cung Viễn Chủy, đây vẫn là lần đầu tiên hai huynh đệ mặt đối mặt ngồi xuống kể từ khi cậu tỉnh lại. Hơn một tháng chưa gặp, sao vẫn gầy yếu như vậy? Hôm nay thời tiết dù có lạnh cũng không đến mức phải khoác áo dày như thế. Mang theo nhiều nghi vấn trong lòng, Cung Thượng Giác gắp thêm không ít đồ ăn vào bát đệ đệ.
"Các ngươi không phải muốn thành thân sao? Tôn trọng vẫn tốt hơn."
Tin tức này Cung Viễn Chủy mới nghe hôm qua từ miệng đám hạ nhân. Nghe xong, cậu ngay cả bữa tối cũng chưa dùng đã vội vã chạy đến chất vấn Cung Thượng Giác. Nhưng khi vừa bước ra khỏi cửa Chủy Cung, cậu lại hối hận—mình có tư cách gì để quản chuyện ca ca cưới ai chứ? Thế là lại quay về.
Cung Thượng Giác nghĩ đến cuộc nói chuyện cùng các trưởng lão ngày đó. Vì tra xét bí mật sâu trong Vô Phong, bọn họ quyết định để hắn cùng Thượng Quan Thiển giả thành thân.
"Vì chuyện này mà một tháng không gặp ta sao?"
"Ca ca, nếu đã quyết định rồi, cũng đừng hỏi lại."
Cung Thượng Giác đương nhiên hiểu Cung Viễn Chủy đang nói về chuyện gì, liền không hỏi nữa. Nhưng trong lòng hắn lại không muốn đệ đệ không để ý tới mình, không muốn mỗi ngày đều không nhìn thấy đệ đệ, càng không muốn vị trí của mình trong lòng Cung Viễn Chủy bị người khác thay thế.
Hắn siết chặt đũa, ánh mắt tối lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro