Chương 9: Trị thương
[Giác cung]
_ Chuẩn bị xong chưa?
_Thưa công tử, toàn bộ vật phẩm gửi riêng cho Chuỷ cung đều đã chuẩn bị xong!
_Tốt! Đưa đi!
"Cung Viễn Chuỷ, nếu ngươi đã thích giả vờ như vậy, ta liền giúp ngươi một tay".
Thị vệ Giác cung từng người khiêng những rương vật phẩm nặng trịch lần lượt đưa đến Chuỷ cung, người người nối nhau thành đoàn trên đường trông rất náo nhiệt. Cảnh tượng này khiến cho trên dưới cung nhân đều cảm thấy thập phần quái lạ, Cung Thượng Giác quan tâm Cung Viễn Chuỷ từ khi nào vậy?
[Chuỷ cung]
Cung Viễn Chuỷ vẫn đang cặm cụi nấu thuốc như mọi ngày, đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào từ ngoài sân truyền đến. Y tò mò nhìn ra liền kinh ngạc khi thấy hàng chục thị vệ đã đứng đầy sân. Dự cảm không lành, y từ từ bước ra, hướng thị vệ Kim Phục hỏi.
_Đây là chuyện gì thế?
Kim Phục tiến lên hành lễ với y, đáp lời.
_ Đây là số vật phẩm Giác công tử căn dặn gửi riêng cho Chuỷ công tử!
_Giác công tử? Gửi riêng cho ta?
Cung Viễn Chuỷ khó hiểu hỏi lại. Lẽ nào Cung nhị tiên sinh muốn dùng thứ này để bù đắp lần trước ngộ thương y sao? Dù có là như vậy nhưng những thứ này cũng quá nhiều rồi, Cung Viễn Chuỷ y làm sao dám nhận.
Sau khi xác nhận với thị vệ Kim Phục không có sai sót gì, Cung Viễn Chuỷ đành tạm thời nhận lấy nhưng tuyệt nhiên không dám động vào. Y chưa từng mong cầu Cung Thượng Giác đối tốt với y, y chỉ mong kiếp này có thể dùng tài năng của mình phò trợ cho hắn, cùng hắn bảo vệ cung Môn và cũng là chuộc lại "lỗi lầm" thuở ấu niên của y.
Cung Viễn Chuỷ ngồi giữa nhà suy nghĩ không biết nên làm gì với số vật phẩm đang chất đầy khắp phòng bèn ghi chép lại từng thứ một, niêm phong ở kho chứa Chuỷ cung. Đồ vật quý giá như vậy, y không xứng dùng!
Bẵng đi một thời gian mọi thứ lại quay về với quỹ đạo bình thường, chuyện Cung Viễn Chuỷ bị Cung Thượng Giác ngộ thương cũng dần chìm vào quên lãng. Y vẫn ngày ngày nghiên cứu phối độc chế thuốc, Cung Thượng Giác vẫn lên đường hành tẩu giang hồ, lo chuyện giao thương với bên ngoài.
Đột nhiên một ngày nọ hắn trở về, cơ thể toàn là máu, trên bả vai xuất hiện một vết chém vừa sâu vừa dài trong rất đáng sợ. Hỏi ra mới biết hắn trên đường trở về cung Môn đã bị kẻ xấu ám sát, Cung Thượng Giác tuy võ công cao cường nhưng đối với hàng loạt sát thủ tấn công bất ngờ khó lòng trở tay, chỉ một chút lơ là liền bị chém một nhát vào bả vai. Tin tức Cung Thượng Giác bị thương lập tức truyền khắp cung Môn, thị vệ lập tức đến Chuỷ cung báo tin, kêu Cung Viễn Chuỷ nhanh chóng đến Giác cung chữa trị. Cung Viễn Chuỷ không dám chậm trễ một giây, vơ vội một số thuốc cầm máu cùng băng gạt chạy đến Giác cung.
[Giác cung]
Đây là lần đầu tiên Cung Viễn Chuỷ đến Giác cung, nơi đây quả thực tráng lệ. Xung quanh bày trí tinh xảo đẹp mắt nhưng không kém phần oai vệ nguy nghi, xứng tầm một cung chủ. Cung Viễn Chuỷ được một phen mở rộng tầm mắt, Chuỷ cung của y đến một góc cũng không bằng.
_Cung nhị tiên sinh! Ta đến xem vết thương cho ngài!
Cung Thượng Giác đang ngồi trên tràng kỷ, hắn cởi ra y phục màu đen điểm xuyến bằng chỉ vàng, làm lộ vết thương vẫn đang rỉ máu, liếc mắt nhìn thấy Cung Viễn Chuỷ đang đứng cúi đầu sau tấm bình phong chỉ hừ lạnh một tiếng đáp lại. Cung Viễn Chuỷ từ từ bước vào, cung kính hành lễ rồi nhẹ nhàng xem xét vết thương của hắn. Cung Viễn Chuỷ nhìn qua một lượt liền phát hiện lần này Cung Thượng Giác không chỉ bị thương ngoài da, hắn trúng một đao cũng không xem là bị tổn thương nghiêm trọng, nhưng căn cứ theo tình hình hiện tại, hắn chỉ vừa mới bị thương nhưng vết thương đã chuyển biến xấu như lâu ngày không chữa trị, y đoán chừng trên lưỡi đao đã bôi một lớp độc cô đặc hòng muốn đoạt mạng Cung Thượng Giác.
Lần này gay go rồi đây.
Cung Viễn Chuỷ nhỏ giọng thuật lại tình trạng vết thương cho hắn , y nhẹ nhàng lau qua máu đọng trên vết thương rồi dùng thuốc thoa lên, cẩn thận dùng băng gạt băng bó cho hắn. Cả quá trình y chỉ dám nhìn vào vết thương, tuyệt không dám nhìn Cung Thượng Giác lấy một cái.
Cung Thượng Giác vẫn thái độ lạnh lùng, chuyện ám hại nhau không phải lần đầu hắn gặp, chỉ là lần này hắn đã khinh suất mới bị thương tổn. Đoạn Cung Thượng Giác nhìn y một lượt từ trên xuống dưới, vẫn bộ y phục cũ, thân thể gầy gò xanh xao, sắc mặt trắng bệch liền không nhịn được mà châm biếm hỏi.
_ Ta nhớ là đã đưa đến Chuỷ cung của ngươi rất nhiều vật phẩm, tại sao Chuỷ công tử vẫn mang bộ dạng thảm hại như thế này?
Cung Viễn Chuỷ nghe hắn hỏi liền giật mình, y đơ ra vài giây không biết nên đáp lời hắn thế nào, chỉ cười gượng một cái rồi thành thật nói:
_Đa tạ số vật phẩm của Giác công tử, nhưng... Chuỷ cung hiện không cần dùng đến nên ta đã niêm phong tất cả trong kho rồi!
_À. Là vậy sao! Ta còn tưởng Chuỷ cung thiếu thốn đến mức phải nhờ đến cung ứng của cung khác chứ!
_Nhờ đến cung khác? Cung nhị tiên sinh đang nói gì, ta thật không hiểu?
_Chuỷ công tử nếu đã thích giả vờ như vậy, ta liền làm như không biết, giúp ngươi đóng vai kẻ phản diện!
_Không phải, Giác công tử...ta...
_Kẻ khác vẫn thường nói ta bạc đãi ngươi, giờ thì ta đã biết vì sao rồi!
Cung Thượng Giác vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Cung Viễn Chuỷ, y dường như cảm thấy cổ mình bị bóp nghẹt, tay chân cũng bất giác run sợ không dám lên tiếng.
Cung Viễn Chuỷ nghe những lời này thật khó hiểu. Cơ hồ đoán được Cung Thượng Giác có lẽ đã hiểu lầm y ở đâu đó, vừa định mở miệng giải thích thì hắn liền hất tay y ra, khoác lại ngoại bào hùng hổ bước ra khỏi phòng, hộp thuốc bằng sứ trên tay y cũng bị hắn hất đổ, thuốc bên trong văng ra vương vãi khắp nền đất.
Cung Viễn Chuỷ đến cơ hội giải thích cũng không có, y còn tưởng Cung Thượng Giác đã bớt đi một chút ác cảm với y, nào ngờ tất cả chỉ là do y tự mình phù phiếm.
Cung Thượng Giác hắn đang tức giận, hay là đợi hắn bình tĩnh lại rồi y lại lựa dịp thanh minh với hắn vậy. Cung Viễn Chuỷ cúi người nhặt lại hộp thuốc đặt vào trong tráp rồi cũng từ từ rời khỏi Giác cung.
[ Chuỷ cung, nửa đêm]
Đêm khuya tĩnh lặng, tất thảy các cung đều đã chìm vào giấc ngủ. Tiếng bước chạy dồn dập nện trên con đường lát đá đến Chuỷ cung càng lúc càng rõ rệt, tiếp sau đó là tiếng đập cửa cùng giọng nói gấp gáp:
_Chuỷ công tử, Chuỷ công tử! Người mau đến Giác cung! Giác công tử xảy ra chuyện rồi!
Thị vệ Giác cung nửa đêm hớt hải đến báo tin, Cung Thượng Giác không biết lý do gì mà vết thương đột nhiên đau đớn dữ dội, rỉ ra chất lỏng đặc quánh đen ngòm thấm ướt cả giường. Cung Viễn Chuỷ vừa chợp mắt được một chút lại bị gọi dậy, bật dậy khỏi giường tức tốc chạy đến Giác cung xem bệnh.
[Giác cung]
Cung Thượng Giác cởi trần ngồi trên giường, vết thương trên bả vai không ngừng chảy máu, cơn đau khiến gân máu trên người hắn nổi lên từng đợt, hai mắt đỏ lừ hằn lên tia máu. Cung Viễn Chuỷ vừa đến nhìn thấy một màn biểu cảm này của hắn không khỏi run sợ, y rụt rè không dám tiến vào nhưng nếu không vào vết thương của Cung Thượng Giác phải làm sao đây.
Cung Viễn Chuỷ lấy hết can đảm hành lễ với hắn rồi cẩn thận xem qua vết thương. Quả đúng như y dự đoán, chất độc được tẩm trên lưỡi đao không hề tầm thường mà là một loại cổ độc thất truyền từ xa xưa, một lần khó giải hết. Cung Viễn Chuỷ bồi dưỡng y thuật nhiều năm cộng với thiên phú sẵn có đã sớm nghĩ ra cách giải. Y dùng dao nhỏ lấy máu từ vết thương của Cung Thượng Giác rồi rạch một đường giữa lòng bàn tay. Dùng thân thử độc _ đó là cách giải độc tốt nhất mà y vẫn thường dùng.
Thị vệ Kim Phục nhìn thấy Cung Viễn Chuỷ lấy thân làm dược nhân liền hoảng hốt muốn ngăn cản nhưng không ngăn kịp. Cung Thượng Giác cũng không khỏi bất ngờ trước hành động của y. Cung Viễn Chuỷ định thần một chút cảm nhận phản ứng độc trong cơ thể, dần dần nghĩ ra cách phối dược giải độc, y lập tức trở về Chuỷ Cung nấu thuốc giải độc tạm thời cho hắn. Bản thân y cũng đã trúng độc.
Chuyện giải độc không chỉ ngày một ngày hai liền giải được, Cung Viễn Chuỷ phải suốt ngày bận bịu chạy đi chạy lại giữa Chuỷ cung và Giác cung đến tối tăm mặt mũi. Các trưởng lão thấy bất tiện bèn kiến nghị Cung Thượng Giác sắp xếp cho y tạm thời ở lại Giác cung để tiện bề chữa trị. Cung Thượng Giác mặc dù trong lòng không muốn nhưng cũng miễn cưỡng đồng ý.
Về phần Cung Viễn Chuỷ, y trước giờ chỉ biết nghe theo sắp xếp của trưởng bối, bảo sao làm vậy, chưa từng phản đối nên cũng tạm nán lại Giác cung làm tròn nhiệm vụ.
Vết thương của Cung Thượng Giác dưới sự tận tâm chữa trị của Cung Viễn Chuỷ đã tốt lên từng ngày, chất độc cũng không còn đáng ngại. Cung Thượng Giác tuy không thích y nhưng cũng không thể phủ nhận y quả là một thiên tài độc dược trăm năm khó gặp.
[Giác cung, đêm]
Đêm nay thời tiết oi bức, Cung Viễn Chuỷ không ngủ được bèn ra ngoài hóng gió. Y đi xung quanh ngắm nhìn cảnh tượng Giác cung về đêm, trong lòng thầm thập phần cảm thán. Nhưng Giác cung rộng lớn, phòng óc hầu như giống nhau khiến y lạc mất đường về. Y không dám kinh động đến Cung Thượng Giác bèn tự mình tìm đường. Đoạn y dừng lại trước một căn phòng, một cảm giác quái lạ thôi thúc y đẩy cửa bước vào.
Căn phòng trông rất gọn gàng sạch sẽ, cho thấy được người dọn dẹp thường xuyên. Xung quanh bày trí rất nhiều đèn lồng, kiếm gỗ, ngựa gỗ đủ mọi loại đồ chơi.
Là phòng trẻ con sao!?
Cung Viễn Chuỷ nhìn lướt qua một lượt, y bị thu hút bởi chiếc đèn lồng nhỏ hình con rồng treo trên giá. Chiếc đèn đã cũ, trên thân đèn còn có vài chỗ đã bị rách, dường như là món đồ được cất giữ từ rất lâu. Cung Viễn Chuỷ đang mải ngắm nhìn chiếc đèn lồng trong tay, đột ngột sau lưng truyền đến một giọng nói khiến y lạnh hết cả sống lưng.
_Ngươi muốn làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro