Chương 1
Tiếng động ầm ầm vang lên, Cung Thượng Giác từ trong bóng đêm từ từ tỉnh lại, thân thể nhức nhối, hắn giãy giụa bò dậy, bỗng nhiên chẳng thể nhớ nổi mình đã xuyên qua vách núi như thế nào. Cung Thượng Giác tiếp tục dọc theo sơn bích đi một đoạn, cảm giác nơi này có chút quen thuộc.
Chưa đến một khắc sau, lưng hắn bỗng chấn động, cảm giác như bị một đạo thiên sét vọt qua người, khiến toàn thân tê dại, như bị một cú đánh mạnh mẽ, thân hình ngã ngửa, không thể đứng vững.
------
"Ca ca...
Một thiếu niên mười tuổi, tóc búi quả đào hơi bối rối, trên người mặc bộ y phục thiên thanh ngắn, có vài vết bẩn lấm tấm, một bên trán đeo một chiếc xuyến ngọc châu sáng ngời. Cậu bé cười tươi, hớn hở chạy về phía hắn, đôi chân nhẹ nhàng bước nhanh.
Phía sau là một phụ nhân ăn mặc trang nhã quý phái, khuôn mặt tinh xảo mang nét hiền dịu của một người mẹ. Bà theo sát, ánh mắt lộ ra một chút bất đắc dĩ, nhưng lại đầy yêu thương và chiều chuộng.
Cảnh tượng này suốt mười năm qua, Cung Thượng Giác đã vô số lần mơ thấy trong những đêm khuya, nhưng chưa bao giờ rõ ràng và sống động như lúc này.
Đó chính là Lãng đệ đệ và nương.
Hắn không thể kiềm chế được, vội vàng giang tay ôm chầm lấy Lãng đệ đệ, thân thể ấm áp và mùi hương quen thuộc khiến nước mắt hắn bất giác tuôn rơi. Chốc lát, lòng Cung Thượng Giác như trào dâng cảm giác mãnh liệt, như thể đã trải qua vài đời kiếp, khoảng cách giữa họ là một giấc mộng dài, nay lại như tỉnh giấc tìm lại được thứ đã mất.
Hắn hiểu rằng, đây chính là ngày vô phong đánh vào cửa Cung môn năm ấy, cũng là ngày hắn phải trả giá suốt đời, là những nỗi đau đớn trong lòng, là 3000 ngày đêm qua phải chịu đựng những vết dao đâm, những ngọn lửa cháy, những đòn tra tấn không thể chịu nổi.
Nếu có một ngày Cung Thượng Giác có thể thay đổi quá khứ, thì đó chính là ngày hôm nay.
"Thượng Giác, ngươi không sao chứ?" Linh phu nhân quan tâm hỏi, một tay nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo của Cung Thượng Giác, ý bảo hắn vào trong, "Mau lên, mật đạo đại môn bên ngoài sắp đóng lại rồi, các trưởng lão lo sợ Vô Phong phát hiện, sẽ dẫn quân tới. Lãng nhi sợ hãi, la hét muốn ca ca, phải về nhà, ta tìm ngươi không thấy, giờ mới tìm được."
Cung Thượng Giác gắt gao nắm lấy Lãng đệ đệ tay, âm thầm lau đi giọt nước mắt, đôi lông mày từ từ giãn ra, một nụ cười thoáng qua đáy mắt.
Bất luận là bên trong hay ngoài Cung môn, phàm là khi nhắc đến Cung Thượng Giác, đều không thể không liên tưởng đến vị công tử có uy danh hiển hách, nổi tiếng với sự quả quyết và khả năng sát phạt. Hắn, với khuôn mặt anh tuấn nhưng lạnh lùng, đôi mắt phượng sâu thẳm như hồ băng vạn năm, mỗi khi nhìn người khác đều tựa như lưỡi dao sắc lạnh có thể xuyên thấu tâm can.
Nhưng không ai biết trong những năm tháng thiếu niên ấy, hắn cũng từng có những khoảnh khắc như cơn gió xuân ấm áp, dịu dàng như tuyết mới tan, có thể dương quang sáng lạng mà cười.
"Ca ca." Lãng đệ đệ còn đang làm nũng, vừa ăn vạ trong lòng ngực Cung Thượng Giác vừa nói: "Nương lôi kéo ta đi thật nhanh, Lãng nhi trên đường còn vướng chân ngã một cái, ca ca, ngươi xoa xoa cho ta đi."
Chính lúc Lãng đệ đệ nói chuyện, một nhóm thị vệ lục tục che chở các nữ quyến và trẻ nhỏ chạy vội qua bên cạnh. Âm thanh khóc la kinh hoàng vang lên từ xa, tiếng động mơ hồ của những bước chân vội vã, theo sau là tiếng vũ khí chạm vào nhau, những tiếng giết chóc rung trời.
Mới vừa rồi Cung Thượng Giác quan sát chung quanh, trong lòng đã thanh minh. Bọn họ hiện tại đang ở trong mật đạo Cung môn. Mật đạo này chỉ liên kết với một lối vào duy nhất phía sau núi, bên trong là một khoảng không gian riêng biệt, là nơi mà các tiền bối cao nhân đã chọn làm nơi lánh nạn. Cung Thượng Giác nắm chặt eo đa, đứng lên, ánh mắt hướng về phía cửa mật đạo, vẻ mặt bỗng chốc trở nên nghiêm nghị.
Sát Vô Phong, đó là một vết thương trong lòng hắn từ những năm tháng thiếu niên, khắc sâu vào cơ thể. Cung Thượng Giác 17 tuổi đêm mẫu thân và đệ đệ bảo vệ phía sau. Hắn lui lại vài bước, chỉ thấy ánh sáng bạc lóe lên, cơn gió sắc bén vụt qua, chỉ trong chốc lát vài tên hộ vệ bị đánh lui, còn hắn thì chém giết một tên sát thủ Vô Phong đang lẩn trốn vào mật đạo. Máu bắn ra làm ướt áo, Lãng đệ đệ hoảng sợ la lên một tiếng, còn Linh phu nhân vội vàng che mắt cho hài tử, ôm chặt lấy Lãng đệ đệ vào lòng.
Các trưởng lão thấy Vô Phong sát thủ đã xâm nhập vào mật đạo, không khỏi giật mình, lập tức ra lệnh: "Nhanh chóng đóng kín mật đạo đại môn!"
Bên trong và ngoài mật đạo, tiếng la hét, tiếng khóc vang lên không ngừng tạo nên một khung cảnh hỗn loạn. Người người hoảng loạn chạy tứ phía, chẳng ai kịp phân biệt được phương hướng. Cung Thượng Giác tiện tay đỡ lấy một thị vệ vừa chạy vào, trên người đầy thương tích. Hắn chú ý đến hoa văn Thương Cung thêu trên ống tay áo người nọ. Thương Cung vốn nằm ở Đông Nam, cách vị trí của địa đạo này không xa. Ngược lại, Chủy Cung nằm ở phía Nam, cách đây xa hơn, nằm ở vùng ngoại vi.
Cung Thượng Giác đảo mắt nhìn quanh. Phần lớn những người đang trốn trong địa cung là người của Vũ Cung và Giác Cung, bởi hai cung này gần vị trí mật đạo nhất. Giữa cảnh hỗn loạn, hắn gân cổ lên hỏi thị vệ Thương Cung:
"Chủy Cung người đâu?"
Thị vệ nọ vừa lau vội vết máu loang lổ trên mặt, vừa thở hổn hển đáp:
"Vô Phong thích khách từ hướng Nam đột kích, trước đánh vào Chủy Cung rồi mới giết tới Thương Cung. Chỉ sợ toàn bộ Chủy Cung đã bị xóa sạch rồi."
Viễn Chủy.
" Cung Viễn Chủy bảy tuổi giờ phút này ở đâu..."
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên trong đầu, Cung Thượng Giác bất giác rùng mình. Hắn lập tức xoay người, sải bước hướng về đại môn mật đạo .
"Ca ca đi đâu?"
Vạt áo đột nhiên bị một bàn tay nhỏ xíu níu lấy, khiến Cung Thượng Giác phải khựng lại.
Lãng đệ đệ với đôi mắt sưng đỏ ngẩng đầu lên nhìn hắn, giọng nói non nớt run rẩy, nhưng từng lời thốt ra như một mũi kim đâm thẳng vào lòng:
"Ca ca... ta sợ lắm, đoản đao ngươi đưa ta không thấy đâu rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro