Chương 2 (phần I)
"Cung môn, rốt cuộc là nơi thế nào?"
Dưới tán cây, Lý Giáng Du ngồi cạnh bàn, mẫu thân cậu cúi đầu gắt gao nắm tay cậu, cảm như bà sợ chỉ cần buông lỏng ra chút thôi cậu sẽ lại biến mất vào hư vô. Đôi mắt bà sưng đỏ, khuôn mặt trắng bệch vương nước mắt chưa khô, thanh âm khô cằn khó tả: "Cung môn rất đáng sợ. Du nhi, nghe lời nương, Cung môn là nơi ăn thịt không nhả xương! A tỷ, Lan phu nhân, Linh phu nhân, tất cả bọn họ đều đã chết, đều đã chết, đều phải chết! Nếu con được chọn, ta sẽ không bao giờ được nhìn thấy con nữa."
"Tại sao?" Lý Giáng Du nhíu mày, mắt đẹp nổi ưu tư: "Nương, tại sao họ lại phải chết."
"Bởi vì đám người đó căn bản không coi tân nương là người, a tỷ ta rõ ràng còn sống sờ sờ gả vô đó bị bọn họ tra tấn đến chết." Vân nương cười khổ: "Cưới tân nương bên ngoài tìm về cũng được, tuyển tân nương vào trong cũng thế, đối với họ, quan trọng nhất chỉ có huyết mạch thôi, bọn họ vì cái gọi là tiếp nối gia tộc đó, đã hại biết bao người! Trước khi xuất giá A tỷ xinh đẹp tuyệt trần, trai tráng trong tộc có thể vì tranh chiếc đai lưng hoa tỷ ấy tự làm mà đánh nhau vỡ đầu chảy máu, nhưng khi ta gặp lại tỷ, tỷ gầy đến độ không giống người thường, một bộ hoa tàn bại liễu, cả đời a tỷ bị giam ở nơi đó, đến cả thi thể tỷ, a cha a nương cũng không thể đưa về. Cái gì vinh quang, cái gì huyết mạch, tất cả đều là cái cớ do đám nam nhân ích kỉ tạo ra để biện hộ thôi! Du nhi, nương sợ, nương thật sự rất sợ..." Nói xong, Vân nương thút thít không ngừng: "Ta đã mất a tỷ rồi, ta không thể mất con nữa...con ta, bảo bảo của ta...nương không thể sống thiếu con."
Lý Giáng Du không biết a tỷ Vân nương là ai, có lẽ nàng là một trong những vị phu nhân ở thế hệ trước Cung môn. Sương độc bao quanh Cung môn quanh năm suốt tháng, không chỉ khiến việc sinh dục khó khăn mà thậm chí còn khiến một số khôn trạch yếu ớt gả vào mất sớm. Cậu ôm chặt Vân nương, thanh âm rất thấp, ngón tay thon dài vỗ nhè nhẹ lên sống lưng bà, như đang an ủi thú non không chịu rời mẹ. Vân nương vùi đầu trên vai cậu, nước mắt nóng bỏng thấm ướt lớp vải quý giá thêu trúc vân, hai tay bám riết áo choàng cậu.
Hàng mi dài của nàng đẫm nước mắt, lũc rũ xuống dính nhớp lại, che đi vẻ lạnh lẽo dưới đáy mắt.
"Cái này, con cầm lấy."
Trước ngày Cung môn đón dâu, Vân nương lặng lẽ gọi Lý Giáng Du tới, đặt vào tay cậu xác ve sầu đã chết, bên trong chứa một viên thuốc hình tròn nho nhỏ, đôi cánh khô che đi sắc đỏ của thuốc viên. Vân nương vốn xuất thân từ Nam Cương, trước khi phản bội tông tộc trốn đi, a tỷ nắm tay bà, đưa bả cổ trùng của bản thân, đây vốn là di vật do đời trước để lại, coi như đường lui cho đời sau, nếu bị người trong lòng phản bội rồi muốn chia xa, cổ này có thể phát huy tác dụng giúp giả chết bất cứ khi nào. Vân nương cẩn thận đặt xác ve nho nhỏ vào lòng bàn tay Lý Giáng Du: "Từ trước tới nay, lòng ta chưa bao giờ muốn con phải làm cái gì mà phu nhân cao quý, ta chỉ cần Du nhi vui vẻ hạnh phúc là được, nếu mệt mỏi thì cứ về đây, nương sẽ luôn ở nhà chờ con."
Lý Giáng Du nhìn ve sầu trong tay, ánh mắt nhàn nhạt, lúc ngẩng đầu nhìn Vân nương thần sắc có chút phức tạp, mỉm cười đáp: "Nương đừng lo. Cho dù tạm thời phải xa nhà, con cũng sẽ chăm sóc bản thân thật tốt. Nương ở nhà nhớ uống thuốc đúng giờ, chờ con về."
Xe ngựa đón dâu của Cung môn một đường đi từ Lạc kinh đến tận địa giới Tây Nam, đồ đạc Lý Giáng Du mang theo không nhiều, mẫu thân lấy từ hộp trang sức ra chiếc vòng đan hoa mà a tỷ bà từng đeo, trịnh trọng đeo vào tay cậu. Bà cười nói: "A tỷ có linh có thiêng, nhất định sẽ phù hộ con." Còn cả khóa trường mệnh làm bằng ngọc quý đang nằm trên cổ cậu cũng do trải qua năm tháng mà có chút cũ nát, khi đi thuyền với Lý Giáng Du suýt chút rơi xuống sông, trên đường không có tiệm sửa nên cậu lấy tạm cỏ dại buộc vội. Vực sông bao quanh Cung môn dài sâu thăm thẳm, tân nương bước xuống chưa kịp mở khăn bỗng dừng lại, Lý Giáng Du ngẩng đầu nhìn qua, một hàng hộ vệ mặc giáp từ cổng đi đến, đáng chú ý nhất là càn nguyên đi trước, khí thế hắn bức người, gương mặt lạnh lùng bạc tình đậm vẻ mệt mỏi như được đẽo gọt từ thứ ngọc thô sắc họn, mang theo phong sương mà đến. Lý Giáng Du dần nhìn rõ dung mạo hắn, mắt mày tựa xuân sơn đột nhiên nhăn lại, sự mâu thuẫn trong mắt giấu dưới hàng mi dài đang rũ xuống, tạo cảm giác như phấn đào kiều trên mặt sương sớm, nhìn không ra khác thường.
Càn nguyên cậu vô tình gặp ở Giang Nam, thế mà lại là Cung Thượng Giác.
Lý Giáng Du cảm thấy mọi sự xảy ra quá trùng hợp, trùng hợp như thể có ai cố ý sắp đặt. Trực giác cậu luôn nhạy bén, việc Lý gia bị nắm thóp nhất định có liên quan tới Cung môn, đáy mắt cậu nổi lên từng đợt sóng lớn, tay vuốt ve khóa trường mệnh trên cổ tỏ rõ vẻ bất an, một tếng "lạch cạch" vang lên, dây buộc lỏng lẻo rơi xuống. Lý Giáng Du đứng tim, cả người cứng đờ không khác khối gỗ mộc là bao, Cung Thượng Giác như bị tiếng động gây chú ý, cất bước tới gần, ngay lúc Lý Giáng Du cúi đầu định nhặt nhạnh mấy hạt ngọc rơi vãi đã bị động tác nhanh hơn của hắn hẫng được, giờ đây chiếc vòng đã nằm trong tay hắn, lòng bàn tay đang duỗi của hắn có một vết sẹo dài, khi mở rộng càng có vẻ dữ tợn hơn.
Sáng nay khi vào cốc trời có chút mưa, bậc thềm cửa cung cũng bị cơn mưa này làm ẩm ướt theo, mu bàn tay Cung Thượng Giác dính vài giọt nước lành lạnh, tin hương đặc trưng của thiên càn tựa sương tuyết làn tràn khắp nơi trong không khí. Lý Giáng Du đứng lên, cậu không ngửi được tin hương mát lạnh này, chỉ cảm thấy xung quanh bỗng có vẻ lạnh hơn hẳn, Cung Thượng Giác vươn tay, khóa trường mệnh bằng bạc trong tay hắn thấm nước, bị người cầm lên thoạt nhìn có vẻ hơi dính nhớp, hắn lặng lẽ dùng nội lực hong khô, ngữ khí vững vàng, đôi mắt tựa hàn đàm dán chặt lên nhân nhi gầy yếu tinh tế trước mặt, từng lớp y phục dày nặng che khuất khớp xương mảnh dẻ, bả vai ẩn trong bóng tối mơ hồ thấy nhô lên đôi chút.
Hắn nói, phục sức này của công tử, trông không giống đồ có nguồn gốc từ Trung Nguyên.
Lý Giáng Du đem khóa bạc cất vào trong tay áo, nhẹ giọng đáp lời: "Chỉ là chút đồ rẻ tiền không đáng nhìn tới thôi. Đã phiền Cung nhị tiên sinh rồi."
Lụa mỏng tựa mây khói che đi gương mặt tinh xảo của cậu, làm lộ ra đôi mắt thường bị hàng mi dài giấu đi, không thấy nổi cảm xúc nơi đáy mắt. Cung Thượng Giác cười nhẹ, Lý Giáng Du không ngờ người trông lãnh bạc như thế lại có thể lộ ra biểu cảm mềm mại đến vậy, thanh âm thị vệ từ xa truyền đến phá vỡ bầu không khí có phần trầm lặng: "Bẩm công tử, đã kiểm tra xong hành trang do các tân nương mang đến, không có vấn đề gì ạ."
Xem ra Cung Thượng Giác thật sự chỉ đến đây để kiểm tra tân nương thôi, xong việc liền quay người đi luôn. Lý Giáng Du quay lại hàng ngũ, nhóm tân nương xung quanh thì thầm bàn tán điều gì đó, nhưng cậu không có tâm trạng nghe, cả người lặng tờ như bị đinh sắt ghim lại. Mãi đếm khi tiếng bước chân xa hẳn, cậu mới quay đầu nhìn thoáng qua, dưới sắc trời u ám khó tả, chiếc chuông bạc lấp lánh cài dưới kim quan Cung Thượng Giác như nhuộm thêm lớp máu đen, làm cậu bất an vô cớ.
-TBC-
Cuộc gặp "đầu tiên" giữa tổng tài và kiều thê đây, mé đọc mà mê quá. Anh ta xuất hiện ít nhưng mỗi lần xuất hiện là tui hú :)))
Tui tính edit dài hơn, nhưng lại thích dừng ở buổi gặp gỡ cho trọn vẹn nên để hết đoạn dài vô phần sau vậy, chúc mọi người buổi tối vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro