Chương 6
Giả vờ...nhưng tôi yêu cậu
---------------------------------
Chương 6
Ngày hôm sau, tôi chuẩn bị đi học, tôi nhìn thấy điện thoại mình có một cuộc gọi nhỡ từ Dũng, tôi tính bấm gọi lại nhưng lại thôi, tôi còn nhớ lúc trước khi mới bắt đầu biết yêu, mỗi lần nhìn thấy chấm xanh facebook của người đó thì liền pm cho họ, khi họ rãnh rõi thì liền rủ họ đi ăn uống hay đi chơi, dù lúc đó biết mình yêu đơn phương họ cũng biết lúc đó mình chẳng là gì trong tâm trí họ, nhưng vẫn cố đeo bám bên ở bên, vì đó cảm xúc đầu trong tình yêu, yêu họ yêu đến mức chỉ cần nhìn thấy họ là hạnh phúc, nhưng đó là lúc trước bây giờ thì đã khác. Chắc có lẽ tôi nên tự giải thoát cho mình và bắt đầu cho cuộc sống mới! Tôi bỏ điện thoại vào túi, mở cửa sổ để đón ánh nắng của ngày mới, ánh nắng thật diệu nhẹ cùng với tiếng chim hót líu lo một khu cảnh thật bình dị, tôi vơ cái cạp lên vai rồi chạy xuống cầu thang.
Tôi thấy ba mẹ ăn sáng, tôi chạy lại và nở một nụ cười với họ:
-Chào buổi sáng ba, mẹ!
Ba nở một nụ cười nhìn tôi:
-Chào con trai nay thức sớm vậy! Ngồi đây ăn sáng với cả nhà luôn đi con!
Mẹ tôi từ trong bếp bước ra, bưng to bún chả cho tui:
-Con ngồi xuống ăn chung với ba luôn đi con, hai cha con mới sáng sớm mà đã ầm ĩ lên rồi!
Tôi ôm mẹ tôi:
-Cha con thắm thiết nên dậy mà mẹ! Tôi nháy mắt với ba tôi, ba hiểu ý tôi nên cũng chạy lại ôm tôi và mẹ tôi:
-Đúng mà vợ của tôi, cha con tôi tình thương mến thương lắm!
Mẹ tôi véo mũi tôi:
-Kể như tôi sợ cha con mấy người đi há! con ngồi xuống ăn đi, không thôi trễ học nữa bây giờ!
-Dạ vâng!
Tôi nhìn đồng hồ, thôi chết cũng gần trễ nên tôi cũng ăn nhanh rồi dẫn chiếc xe đạp của mình chạy đi tới trường, trên con đường tới trường xuất hiện những cây cổ thụ dọc hai bên đường nhưng có lẽ do gần tới hè nên những chiếc lá cây trở nên vàng và có cả những tiếng của những chú ve sầu, khung cảnh thật đẹp và yên bình. Đang chạy im ả thì có chiếc xe máy chạy tới:
-Ê! Hải Đăng sao nay đi trễ dậy!
Đúng là cha Quân, lúc nào xuất hiện cũng y như gần toàn chỗ đó bị làm náo loạn cả lên.Quân chạy ngang tôi:
-Làm giật cả mình mai mốt ông xuất hiện nhớ báo trước cho tôi biết nha!
Quân cười cười:
-Ờ!
Tôi nhìn Quân cười khổ:
-Thì hôm qua đi chơi, về khuya nên hôm nay thức trễ này! Đi xe đạp kiểu này chắc trễ mất rồi!
Quân mặt giang tà:
-Dậy cúp tiết đi chơi đi?
Tôi quay sang chừng Quân:
-Gần thi tới nơi rồi ông tướng ở đó mà cúp tiết nỗi gì!
Quân chán nãn:
-Dậy thì đi nhanh đi Đăng ơi! Chớ chẳng còn mấy phút đâu.
Nói rồi hai đứa tôi chạy nhanh tới trường cũng mai là tới trường còn 5 phút nữa vào học. Tôi vào lớp ngồi, nhìn lên phía trên giống như một thói quen, cậu ấy hôm nay đi trễ hay lại nghỉ nữa đây?
Tôi quay sang kêu nhỏ Linh:
-Linh hôm nay Dũng lại nghỉ nữa hả?
Linh nhìn nhìn tôi:
-Ừ! Chắc Dũng nghỉ á, hôm qua nó đi chơi khuya rồi uống rượu nên bệnh nghỉ ở nhà!
Hôm qua cậu ấy bệnh nên gọi điện thoại cho mình, học xong hôm nay mình sẽ sang nhà cậu ấy xem sao?
Vậy là nguyên buổi học đó tôi không thể nào chú tâm vào bài học được, đầu tôi cứ suy nghĩ và trách bản thân vì sao hôm qua không nghe điện thoại cậu ấy, tôi cứ mong cho các tiết học trở nên nhanh chóng để có thể về nhà, và chạy qua nhà cậu ấy nhanh nhất có thể!
Dậy là 5 tiếng học đã kết thúc tôi nhanh chóng bỏ tập sách vào cạp, rồi chạy nhanh ra nhà xe, tôi không chạy về nhà mà chạy thẳng qua nhà Dũng luôn, lúc đầu thì hưng phấn nhưng tới nơi tôi lại phân vân là không biết có nên vào hay không? Vì một phần một đã quyết định buông tay, nếu còn gặp lại sợ kiên định bị phá vỡ mất, nhưng nếu không gặp thì tâm trí mình cứ suy nghĩ cậu ấy nên thôi cứ bấm chuông trước đã chuyện tới đâu thì tới.
Tôi bấm chuông một hồi thì mẹ của Dũng ra mở cửa:
-Con chào cô!
Mẹ Dũng mặt ngạc nhiên nhìn tôi:
-Con là ai?
Tôi cười hiền hoà nhìn mẹ Dũng:
-Dạ con là bạn Dũng, hôm nay Dũng bệnh nên nghỉ ở nhà con qua thâm bạn ấy ạ!
Mẹ Dũng cũng cười nhìn tôi:
-Ừ! Con vô nhà đi Dũng trên phòng á, nó bị sốt nên nghỉ ở nhà!
Nói rồi tôi với mẹ Dũng bước đi vào nhà, mẹ Dũng rất hiếu khách nói chuyện với cô rất vui. Vào tới nhà tôi xin phép lên phòng Dũng xem thế nào?
-Ờ con lên trên đó với nó đi, hôm qua giờ nó sốt không chịu ăn gì hết?
Mặt tôi buồn buồn:
-Dạ vâng cô!
-Mà con ở lại chơi với Dũng cô bận một số công truyện nên đi ra ngoài rồi!
Nói rồi mẹ Dũng ngồi lên xe cho tài xế trở đi, tôi thì bước lên cầu thang mỗi bậc thang tôi bước lên tôi tim lại đập càng nhanh. Tới trước cửa phòng tôi rõ nhẹ:
-Dũng ơi ông có trong phòng không?
Tôi nghe thấy tiếng ho của Dũng mà lòng thấy sốt:
-Ờ! Có Gấu bông vào đi cửa không có khoá!
Tôi mới cửa bước vào, nhìn thấy một người con trai đang nằm trên giường mặt xanh xao, vì chắc có lẽ hôm qua tới giờ chưa ăn gì, tôi lại ngồi cạnh giường đặt tay lên chán thử, đúng là nóng thật có lẽ sốt rất cao. Tôi đặt tay xuống, nhìn Dũng:
-Ông sốt cao quá! Mà sao hôm qua giờ không ăn gì đi? Không ăn lỡ bệnh thôi rồi sao?
Tôi chảy nước mắt, Dũng cười ngồi lấy tay lau nước mắt cho tôi:
-Gấu bông ngốc quá! Bệnh như thế này thì làm sao mà ăn nỗi?
Tôi ngước lên nhìn Dũng:
-Vậy giờ Dũng muốn ăn gì không?
Dũng nhìn chầm chầm tôi:
-Không muốn ăn gì hết giờ chỉ muốn ngủ thôi!
Nói rồi Dũng kéo trăn trùm hết cơ thể, nhìn giống trẻ con khi bệnh, mất dỗ dành đúc ăn vậy! Tôi nở một nụ cười:
-Vậy Dũng ngủ chút đi!
Nói rồi tôi chạy xuống bếp Dũng xem cái gì nấu được không? Cũng còn mai là còn một ít thịt với gạo cùng hành, không chừng chừ gì nữa tôi sắn tay vào nấu món cháo thịt băm kết hợp cùng với một ít hành, người bệnh mà ăn được món cháo này thì sẽ khoẻ hơn rất nhiều. Đúng là thơm thật nha, tôi nếm thử thấy vừa ăn, tôi múc một chén lên cho Dũng:
-Dũng ơi thứ dậy ăn chút cháo đi rồi hả ngủ nữa!
Dũng mở trăn ra:
-Gấu bông Dũng không nỗi đâu, nói thật á!
Dũng lấy hai ngón tay chọt chọt vào nhau mặt xụ xuống lại còn chu mỏ ra, nhìn em bé mà lúc bắt vậy cưng phải biết:
-Dũng ăn đi cho khoẻ, cái này là Đăng nấu á không ăn là Đăng giận à nha!
Dũng mặt bí xị nhìn tôi:
-Rồi rồi! Dũng ăn đây gấu bông đừng giận!
-Ờ! Vậy ăn đi cho nóng bệnh mà ăn sơn hào hải vị đi chân nữa thì cũng không một báo cháo hành nóng hổi đâu!
Tôi cười nhìn Dũng lớn rồi mà như con nít ấy. Tôi nhìn xung quanh phòng đúng là đóng cửa lại hết chơn ở trong đây dù không bệnh cũng trở nên bệnh nữa là, Tôi vội đứng lên mở toan cửa sổ ra để cho có ánh sáng chiếu vào, có ít gió thổi qua cũng làm con người ta dễ chịu hơn.Tôi lại ngồi cạnh Dũng:
-Ăn từ từ thôi! Gấu bông còn nấu dư ở dưới bếp nếu muốn ăn nữa để Gấu bông múc cho?
Dũng cười hề nhìn tôi:
-Gấu bông đúng là nấu ăn ngon thật nha! Sau này ai lấy được Gấu bông chắc tu mấy kiếp rồi á!
Tôi đưa nước cho Dũng:
-Vậy ông lấy tôi đi, vậy là ông chẳng phải tu được mấy kiếp rồi sau!
Dũng cười nghiêng ngã:
-Ờ! Thì làm vợ Dũng đi một người vợ mà chẳng bao giờ cưới!
Tôi kí nhẹ vào chán Dũng:
- Ăn xong rồi thì uống thuốc, ăn chút gì rồi ngủ đi!
Dũng nhe răng nanh ra:
-Dũng muốn nghe Gấu bông hát rồi ngủ luôn, được không?
Tôi véo hai má của Dũng:
-Được rồi ông nhỏ của tôi, ngủ đi ! Mà Dũng muốn nghe bài gì?
Dũng nằm gọn ràng nhìn tôi:
-Bài gì cũng được miễn gấu bông hát là Dũng nghe?
Tôi nhìn Dũng rồi cười vì sự ngốc nghếch của cậu ấy!
-Vậy Đăng hát bài Dấu mưa của Trung Quân há!
-Ờ!
Nói xong Đăng nhắm mắt lại , miệng chốp chép nở nụ cười.
Một cơn mưa đi qua để lại... những ký ức anh và em
Tìm em trong cơn mưa... anh thẩn thờ
Lần theo những dấu vết đánh rơi
Tưởng như rất gần mà ngờ đâu đã rất xa
Vụt mất theo cơn mưa ngày qua
Tưởng như rất lạ mà ngỡ đâu sao quá quen
Là lúc em ngang đời ta
Chiều cuối con đường mình nhìn ngắm hoàng hôn
Ẩn sâu trong tiếng tí tách rơi
Chờ mãi nơi này... một cảm giác quá lạ thường
Cảm giác cho anh nhận ra
I love you... I love you so
Khoảnh khắc cho anh nhận ra
I love you... I love you so
Khoảnh khắc cho anh gần em.
Tôi vừa hát xong thì Dũng đã ngủ say tôi đưa tay lên mặt Dũng. Rồi từ từ nước mắt của tôi lại chảy, cậu biết không! tôi yêu cậu rất nhiều, nhiều đến mức trong trái tim tôi cậu hơn cả cuộc sống của tôi đang sống!. Nhiều lúc tôi thấy cậu đi chung với một ai khác tôi rất đau, nhiều lúc muốn chạy lại nói với người đó cậu là tôi, nhưng thử hỏi tôi lấy quyền gì để làm điều đó đây! lấy quyền một người yêu thầm cậu 2 năm để giành lại cậu sau. Nhiều lúc cậu thấy tôi ngồi một góc khuất khóc cậu chạy lại hỏi tôi có sao không? Tôi trả lời không sao nhưng cậu đâu biết tất cả chỉ là giả vờ..giả vờ không sao để tất được tốt hơn, giả vờ để có thể ở gần cậu hơn.. nhưng tất cả giả vờ ấy chỉ vì tôi yêu cậu ! Để yêu một người con trai chẳng bai giờ thuộc về mình!
Tôi cuối xuống hôn nhẹ lên đôi môi ấy!
Tôi biết yêu cậu là sai, nhưng cho tôi xin cậu cho tôi sai một lần để có thể yêu cậu nhé!
Xong xuôi tôi lấy tập sách của Dũng bỏ cạp của mình rồi đi về! Trên đường về bầu trời thật âm u như báo hiệu trước mắt mình là một con đường u tối mà mình phải trải qua vậy!
Hết chương 6------------------------
Nhận xét giúp mình nha..!!
Dù lời nhận xét của bạn như nào cũng được vì đó như lời đọng viên khích lệ cho mình để tiếp tục câu truyện này!....😊😊😊
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro