Chương 3
Giả vờ..nhưng tôi yêu cậu!
Chương3
-----------------------------------
Ngày hôm sau, tôi không thể nào đi học vì mắt tôi đã sưng do đêm qua khóc quá nhiều.Nằm trên giường nhưng rất nhiều suy nghĩ , tôi đặt tay lên ngực mình và tự hỏi bản thân, mày có còn chịu nỗi bao nhiêu lần nữa đây, con tim này có còn đau bao nhiêu lần nữa, cái chữ'' buồn'' hiện giờ chắc không còn hiện diện trong tôi, vì sao à? vì những năm tháng đã làm cho tôi quên mất cái từ''buồn'', đau à! chắc nó đau đến mức cái định nghĩa chữ'' đau''không thể nào định nghĩa được nữa.
Ngày hôm sau tôi đi học lại, mới bước vào chỗ ngồi, thì hai đứa bạn thân của tôi đứa tên Quân và đứa tên Linh:
Quân cười cười nói chuyện với tôi :
-Ê! Sau hôm qua nghỉ dạ em yêu?
Tôi kí nhẹ vào chán nó:
-Em yêu này!...Mà hay quá tao nghĩ hôm qua tới nay mấy hỏi thăm!!
-Ờ! Đâu phải tại tao đâu, hổm ngày thầy đưa bài tập tùm lum, học muốn chết này! mà thôi đền bù cho hôn má cái này!.
Tôi đưa mặt lại gần Quân, nó nhắm mắt lại nhưng tôi không hôn mà đưa sang bên tai Quân:
-Ê mấy đứa quay phim quá trời kìa, ông muốn hot girl gặp ông mà dép cũng không còn không?!!!
Quân mặt tái xanh, quay lại nhìn mấy đứa cái kia:
-Tụi bây muốn chết hả?
Mấy đứa kia thì cười hả hê, Quân rược tụi nó chạy vòng vòng lớp, rồi tới chạy ra sân nhìn vui làm sao, đúng là có tụi nó mà mình vui hơn hẳn.
Tôi kều nhỏ Linh:
-Linh! Dũng đâu?..Sao không thấy đi học?
Linh quay xuống:
-Nó đang quen nhỏ gì 11a mấy á, giờ này mà nó chịu vô tao cũng mừng!
Hình như nhỏ thấy mình hơi nói lố nên quay xuống nhìn tôi, nhỏ thấy tôi buồn buồn.
-Tao quên cho tao xin lỗi!
-Không sao!tao quen rồi không còn đau nữa đâu!-tôi cố ngượng cười nhìn nhỏ.
-Ờ! Mày nói thế thì tao yên tâm rồi!
Tôi cố gắng bình tâm lại:
-Mà chiều nay mày rãnh không? Đi uống nước với tao!.
-Cũng rãnh.
-Dậy mày nhớ đi nha! rủ mấy kia đứa nữa!...mà quên mày rủ thêm cái anh chàng đẹp trai của mày nữa nha!-tôi cười tít mắt.
Nhỏ chừng tôi:
-Mày nói gì?... nói lại tao nghe coi!
Tôi cười ôm cả bụng vì mặt nhỏ đỏ ửng lên.
-Dạ em sai! Em sẽ đền bù ạ, chiều nay em sẽ khao mọi người, được chưa cô nương.
-Ờ! dậy còn nghe được.
Một hồi thì Dũng cũng vào, nhưng vừa đi vừa vui cười với cô bé rất dễ thương, đứng trước cửa lớp nói chuyện làm cho mọi người điều nhìn thấy. Người thì nói cái này người thì nói cái kia, làm nhức cả đầu nên tôi ngục xuống bàn. Cậu ấy bước tới chỗ tôi mà tôi không hay, lại còn nở một nụ cười toả nắng:
-Gấu bông hôm nay sao dạ ta?..
Dũng ngồi xuống ngang bàn làm bộ mặt đáng yêu nhiều tôi nhìn mắc cười.
-Không sao đâu tại có người náo lộn trốn thiên đường đẹp của gấu bông, mà giờ không biết sao bắt đền đây!
Tôi véo mũi Dũng và cười tươi.
-Ờ thì!...ai biết ai đâu?
Dũng nhìn tôi cười, nhìn nụ cười đó mà tôi nghĩ. Giá như!..giá như!..tôi được một lần điều khiển ''nụ cười ý'', dẩu biết điều đó là ít kỉ nhưng con xin ông trời, cho con ít kỉ một lần thôi cũng được.
-Mà sao hôm qua gấu bông nghỉ dạ?
-Tại gấu bông mệt chút thôi!.-tôi cố gắng bày ra bộ mặt tươi tỉnh nhất.
Dũng vò đầu tôi cười:
-Ngán nghỉ ngơi nhiều vào nha!
Nói rồi Dũng vào chỗ, thầy cô đã vào.Tôi quay xuống nhìn Dũng, cậu lúc nào cũng quan tâm tôi để làm cho tôi yêu cậu, nhưng tới tôi yêu cậu thì cậu lại chạy đi bỏ tôi lại ở đây. Phải như cũng đừng quan tâm để tôi yêu cậu, thì bây giờ có lẽ mọi truyện đã khác rồi phải không?
Có phải hay không? Trong từ học có một lực có thể hút đẩy hay làm cảm ứng tất cả những gì xung quanh nó(nam châm), còn trong tình học có một lực sinh ra khiến đối tác nhận được không thể tách rời nhau trong bất cứ định luật nào(định mệnh).
* đôi lời tác giả : ở chương này xuất hiện nhân vật Quân nên để mình sơ yếu lý lịch người này chút để các đọc giả rõ hơn há!
Tên là Trần Hoàng Quân
Tuổi: 17
Ngoại hình: đẹp, chuẩn, tóc mót, là người biết theo mót, biết cách ăn mặc cũng là một công tử.
Các đọc giả cứ góp ý thoải mái nha để mình sửa lại truyện để truyện hoàn thiện hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro