Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24: Có thể nào cho tôi cơ hội?

Thật giả lẫn lộn, mọi thứ đều đơn giản chỉ bởi một hai câu nói là đã có thể khiến người trong cuộc vốn dĩ không biết gì rơi vào hoang mang. Xem chừng nếu sự việc xoay vần thành đến như lời Taehyung vừa nói ra thì quả thật bấy lâu nay Jungkook cậu đã như một tên ngốc mà tin lời hắn.

Ngẫm lại mới thấy, hiện tại hắn quả thật đang cai quản hẳn một tập đoàn lớn, sự nghiệp đồ sộ đến như thế, chẳng cần thiết một hậu phương bên cạnh giúp đỡ hắn thăng tiến thêm làm gì... lại nói, cũng chẳng ai có khả năng đến như vậy.

"Anh. Rốt cuộc. Mọi chuyện là thế nào?" Jungkook cố gắng trấn tĩnh lại bản thân mình lại, cùng Taehyung ngồi xuống một chỗ nói cho ra lẽ.

"Em chỉ cần biết, trước đây và hiện tại tâm trí tôi chỉ có một mình em."

"Vậy tất cả những gì, hợp đồng, người anh yêu từ trước, chẳng lẽ đều là nói dối."

Taehyung ảo não, không biết nên biện minh cho sự sai lầm của mình như thế nào. Một kế hoạch trơn tru được hắn tốn công sức bày sẵn ra như thế, mong rằng mình chỉ cần hành động nhẹ nhàng, giống như chăm sóc một mầm cây nhỏ, hàng ngày tưới nước bón phân cho nó, đợi chờ ngày tháng để nó trưởng thành, đâm kết hoa trái. Cũng như chính việc hắn ngày ngày vun đắp tình yêu với cậu, để niềm tin tưởng theo đó lớn lên, trở thành thứ yêu thương mãnh liệt không thể xa rời. Thế nhưng mới còn chưa đến nổi một tháng, Taehyung đã nhịn không nổi mà chẳng còn chút tiết tháo nào, gục ngã trước ngưỡng cửa của tình ái, gục ngã trước người mà cả một đời hắn thầm mến yêu.

Một kẻ si tình đến dại khờ, làm sao có thể cưỡng lại hấp dẫn của ái tình ghé qua.

Một kẻ đã từng ấy năm trời sống trong cô độc, khi tia hi vọng sưởi ấm cõi lòng hắn, bảo hắn sao không chớp lấy cơ hội mà nhận về ấm áp cho mình.

"Tôi... Xin lỗi... Nhưng hiện tại chắc chắn tôi sẽ không dám nói nửa câu gian dối nào với em cả. Em chỉ cần tin tưởng tôi, có được không?"Ánh mắt hắn có chút bất đắc dĩ, lại kèm theo nỗi buồn thống khổ, nhìn đến không có một chút giả dối nào, hai tay kia vịn lấy cánh tay Jungkook, khẩn khoản biết bao lúc này cậu có thể hiểu được. Taehyung sợ rằng, Jungkook rồi đây sẽ giận hắn, bỏ mặc hắn. Bỏ một mối cô đơn phá nát nơi trái tim cằn cỗi lâu ngày, bỏ lại một tấm thân gầy với trăm ngàn thương nhớ.

Vốn dĩ cả đời đã đi khắp kiếm tìm, tìm thấy được rồi, lại lầm lỡ để vuột mất.

Jungkook nhăn mặt, đại não triệt để rối tung, khó tiếp nhận được mọi chuyện đang diễn ra. Nhất thời không biết mở miệng nói cái gì, nói thế nào cho tình huống trớ trêu này mới được.

Hắn yêu thích cậu. Có thật không?

Hắn lừa dối hay thật lòng? Làm sao biết được?

"Chuyện này..." Jungkook rơi vào trầm mặc. Đoạn, cậu thở dài, tiếp lời "Số tiền em nợ anh không ít. Em cũng không có cách nào nhanh chóng trả được. Đợi đến khi em kiếm đủ rồi, hợp đồng khi ấy có thể bỏ đi đúng không?"

Taehyung cau mày, hít vào một ngụm khí lạnh, giọng hắn trở nên đục ngầu, khàn khàn lên tiếng "Em không hiểu. Tôi làm điều ấy hoàn toàn không phải để cho em vay, càng không cần để em trả lại. Cái tôi cần, chính là em, Jungkook, tôi chỉ cần em, một mình em, ở bên cạnh tôi."

Nói rồi, bàn chân hắn nâng khỏi mặt đất, từng bước tiến về gần với dáng hình nhân tình ở phía đối diện. Mỗi bước đi đều nhanh gọn, sợ như mình không đủ nhanh, cậu sẽ đi mất, sẽ không thể nắm lấy được cậu, không thể có được cậu bên đời.

Bởi hắn hiểu bản thân mình hơn chính ai hết, cậu chính là mảnh ghép của đời hắn còn thiếu. Ngay từ phút giây đầu nhìn thấy Jungkook, hồn phách của Taehyung cơ hồ như đã bay khỏi thân thể.

Và hắn nhận ra rằng, đây rồi, định mệnh của đời hắn, người gắn kết, người cùng hắn nên duyên trọn vẹn thắm nồng.

Sẽ là không nếu đó là ai khác ngoài Jeon Jungkook.

Jungkook chưa kịp phản ứng gì, đã bị Taehyung kéo vào lòng hắn. Rõ ràng cậu và hắn chẳng kém nhau về chiều cao là bao nhưng lúc này đây lại cảm thấy bản thân dường như đang biến thành một đứa trẻ, lọt thỏm vào lồng ngực vững chắc kia.

Taehyung đặt cằm hắn trên mái đầu tròn, khẽ cọ sống mũi cao dài của hắn trên đỉnh đầu cậu, mơn trớn qua từng lọn tóc nhỏ, chìm đắm trong hương thơm tự nhiên từ dầu sữa.

"Đừng đi nhé. Có thể nào cho tôi cơ hội không?"

Thời gian như nước chảy trôi, Jungkook để mặc mình nằm trong vòng tay hắn, cậu nhắm hai mắt lại, tận hưởng cảm giác êm đềm khi được thâu trong một cái ôm trọn. Cái ôm này thực sự thoải mái đến nỗi cậu chẳng tài nào bài xích nổi. Do là vì ở bên cạnh hắn lâu ngày nên với hành động này của hắn đã rất đỗi quen thuộc? Hay không phải quen thuộc mà thứ gì đó khác? Ví như đã động lòng?

"Anh cũng đã giúp em một việc lớn đến nhường vậy. Em không thể nào phụ đi người đã giúp đỡ mình... Vậy đi, em sẽ cho anh cơ hội." Jungkook rời vòng tay ôm siết mình của Taehyung, cậu đối diện mặt hắn, kiên định nói ra lòng mình. Dẫu sao nếu mẹ cậu mà không nhờ vào hắn, có lẽ giờ đã phải gắn liền với xe lăn. Và với một người luôn năng động như bà, sao chịu nổi cảnh ngồi yên một chỗ cho được.

Taehyung một phút trước còn chìm trong u buồn, nghe được từ chính miệng Jungkook nói sẽ bỏ qua hết, hắn bỗng nhảy cẫng lên vui sướng.

"Cảm ơn em."

Dứt lời, Taehyung nghiêng đầu, ấn xuống gò má phải của Jungkook một cái hôn, chóng vánh trong một khoảng thời gian chỉ bằng cái chớp mắt mà thôi, nhưng lại đủ khiến cậu vì thế mà phải rùng mình.

Jungkook trợn mắt lên, đẩy Taehyung một cái, thiếu chút nữa còn muốn cho hắn ăn thêm cái tát, cuối cùng vẫn là không nỡ ra tay.

"Em bảo cho anh cơ hội không phải là được nước lấn tới muốn ôm hôn thế nào cũng được. Em chưa chính thức nói yêu anh. Đừng làm thế."

Taehyung cười đến ngây dại, lắc lắc đầu "Tôi sẽ cố gắng sau này mỗi ngày đều phải hôn em."

"Anh... tốt nhất hãy biến đi. Đừng mong có cơ hội nữa." Cậu nhăn mày. Cực kỳ không thích ứng nổi hành động quá khích kia của hắn.Nhưng là miệng thì nói một đằng, trong lòng lại nghĩ một nẻo.

Jungkook không thể ngờ nổi, thẳm sâu trong cơ thể, bỗng truyền đến cảm giác vô hình nào đấy mà trước nay cậu chưa từng có được. Có chút nôn nao, lại có chút nhộn nhạo, nhưng theo một hướng vô cùng tích cực. Phải chăng cậu đã bị sự bỉ ổi của Taehyung làm cho có cảm giác với hắn mất rồi?

Không. Không thể nào nhanh thế được. Chuyện quyết định cùng một người có tình cảm, không phải chỉ vì chút xao động mà đã đồng ý được.

Taehyung không hề hay biết Jungkook đã có sự thay đổi lớn trong lòng. Hắn không trêu đùa cậu nữa, giữ lại vẻ nghiêm túc của mình, chuyển hướng câu chuyện đi một chiều khác "Vết thương trên mặt em đỡ chưa?"

Jungkook dường như đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình, cậu thơ thẩn mãi một lúc, đến khi Taehyung khẽ lay bả vai, mới hồi hồn lại được.

"À. Không đáng quan ngại nữa. Khuya rồi, anh về nghỉ trước đi."

Rời xa cậu nửa bước thôi cũng là một điều phi thường khó khăn mà nói đối với hắn hiện tại. Taehyung quyết định mặt sẽ phải dày thêm một gang "Tôi không thể ở lại đây?" hắn nói.

"Ý anh là sao? Giường chỉ có một, anh ở đây thì ngủ đâu cơ chứ?"

"Cái giường không có bé lắm. Nếu em ngại, có thể chặn một cái gối ở giữa, tôi sẽ không dám làm gì em đâu." Taehyung mím chặt môi, hai mắt chớp chớp, một lần nữa tranh thủ cơ hội Jungkook đang tỏ ra mềm lòng với mình mà lấn tới.... biết đâu được, cậu lại cho phép.

"Phòng của anh đâu, rốt cuộc anh còn muốn gì nữa, có phải vì em đối tốt với anh nên anh dở chứng?"

Có thể nói Jungkook là người cực tốt tính, cậu đã đồng ý bỏ qua chuyện Taehyung lừa dối mình mà vẫn cho hắn cơ hội để bày tỏ. Thế nhưng chẳng lẽ hắn không thể nào bày tỏ giống những người bình thường khác hay sao? Như là bắt đầu từ một buổi hẹn hò nào đó và tìm hiểu nhau, hợp thì yêu còn không thì từ chối. Chứ không phải là chưa gì đã có ý định nằm chung một giường thế này.

"Chưa nói với em phòng tôi đang phải sửa lại rồi." Taehyung nhếch mày. Dù là phòng bản thân có bị hỏng cũng không mảy may lo lắng chút nào. Cũng phải, hắn làm sao lo lắng được, khi mà nhân cơ hội này là có thể được ở chung với cậu.

"Anh nói dối. Mà cho dù có nói thật, nhà anh cũng không thiếu nơi để ngủ. Mau đi đi trước khi em rút lại lời nói khi trước của mình."

Taehyung rầu rĩ, cọ cọ vào người Jungkook "Thôi nào, chỉ một đêm mà thôi. Chẳng lẽ một giấc ngủ em cũng không thể cho tôi được ở trên giường ấm đệm êm hay sao?"

Thoáng chốc, kim đồng hồ điểm đến mười hai giờ. Sự kì kèo không ngớt của Taehyung đã làm Jungkook chẳng thể từ chối thêm được chút nào nữa. Xét về lý thì đây là nhà của hắn, cậu cũng chẳng có quyền quyết định hắn sẽ ở đâu. Nên cho dù là có không muốn đi chăng nữa, cuối cùng vẫn là đành chấp thuận cho hắn ngủ lại.

"Vốn dĩ anh cũng rất là tùy tiện. Cho nên miệng anh có nói sẽ không làm gì nhưng em vẫn phải đề phòng. Cấm được vượt qua ranh giới của chiếc gối này, bằng không em sẽ xuống đất ngủ." Jungkook sắp sẵn giường gối cẩn thận, còn chặn giữa hai người bằng chiếc gối ôm dài gần nửa cơ thể cậu. Sắc lang ở bên cạnh có thể nửa đêm làm trò đồi bại. Cậu phải tự bảo vệ lấy bản thân mình.

"Được... Em có xây một cái tường luôn cũng không sao."

Vậy là trên chiếc giường nho nhỏ, có hai vị to lớn chen chúc nhau nằm.

Jungkook bởi đau nhức sau cú ngã khi nãy, lại còn cả tối cùng Taehyung tranh cãi đã rất nhanh mệt lả đi mà chợp mắt trước. Còn Taehyung phía bên này... hiển nhiên không thể ngủ nổi.

Khoảnh khắc trong mộng giờ đã biến thành sự thật, người trong mộng giờ đã xuất hiện trước mắt.

Hắn tủm tỉm nén cười, nằm nghiêng về phía bên cậu, hai mắt sáng bừng, chăm chú ngắm cậu không sót một chi tiết.

Hiếm khi có thể ở cạnh Jungkook với cự ly gần như thế này. Taehyung thật muốn nhào lấy đem khuôn mặt thanh khiết kia hôn cho cùng hết.

Nhìn đến lâu như vậy rồi, hắn vẫn chưa thể an ổn đi ngủ. Taehyung bèn nảy lên ý tưởng, chậm rãi cầm lấy chiếc gối dài ngăn cách hai người kia, kéo nó một cách thật nhẹ nhàng để trôi khỏi giường.

Giờ thì chiếc gối đáng thương đang im lìm một góc dưới đất còn kẻ gian xảo Taehyung như được cởi trói, ngày càng nhích gần về phía Jungkook.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro