Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Phốc!

Tôi bị đấm thẳng vào bụng, bộ phận hoàn toàn không được che chắn gì khi tôi đang cố bảo vệ mặt. Chỉ trong thoáng chốc, tôi cảm thấy nghẹt thở và chấn động, cùng lúc đó là cơn đau bắt đầu lan ra bên trong. Tôi lảo đảo lùi lại, nghiến răng và cố gắng chịu đựng bằng hai chân vì một cú đấm khác lại bay tới. Vút, khi cánh tay lướt ngang qua đầu với tiếng gió thổi, hắn nhanh chóng thu tay lại và duỗi một cánh tay khác ra.

Nhờ cái gã điên chỉ muốn nhắm vào mặt tôi này mà môi tôi giờ đã bị nứt. Tưởng chừng chỉ sượt nhẹ qua một chút, nhưng máu đã chảy ra từ khóe môi cùng với cảm giác bỏng rát. Tôi bận rộn tránh né để che chắn mặt, mùi máu sộc lên gần như làm tôi sực tỉnh. Nếu vẫn là tôi trước đây thì tôi đã xông vào mà chẳng cần phải bảo vệ mặt như này. Nhưng tôi nghĩ chắc một phần do tôi ít nhiều cũng đã thay đổi rồi. Dù tôi đã bị đánh thảm hại đến cỡ nào thì hắn ta cũng chỉ chăm chăm vào mặt tôi như thế. Bởi vậy mà cơ thể tôi đã tơi tả lăn xuống mặt đất sau một cú đá từ hắn.

BỊCH.

Khi cơ thể va vào nền xi măng cứng, một âm thanh lớn vang lên trên sân thượng yên tĩnh. Ừ thì đưa tay lên bao quanh đầu trong lúc lăn xuống để tránh bị thương mặt là hay đấy, nhưng trông lại cả người tôi mà xem, tôi liền nổi xung lên. Chết tiệt, sao nghệ sĩ hài lại có thể đánh đấm giỏi như vậy? Tôi cố gắng đứng dậy dù vẫn còn đang choáng váng, nhưng thật không may là tôi lại không thể làm được.

"Hự."

Tôi rên lên một tiếng nhỏ mà không ngẩng đầu lên. Lúc tiến đến gần, hắn dùng một tay bóp chặt lấy cổ tôi. Hắn thậm chí còn phun ra cái giọng điệu thong thả đó từ miệng.

"Cậu cũng tạm được đấy chứ?"

Lời khen đó trái lại làm tổn thương lòng tự trọng của tôi. Nếu tôi nghiêm túc hơn từ đầu thì có lẽ sẽ khác? Tôi bực tức nghĩ lại và rồi cảm giác có thứ gì đó trên môi. Rùng mình. Ngước lên nhìn trong sự ngạc nhiên, tôi bắt gặp khuôn mặt vô cảm của hắn. Hắn sờ lướt qua môi của tôi bằng cái tay còn lại không dùng để bóp cổ. Khi tôi nhăn mặt lại vì ghét cái hành động đó, hắn mỉm cười. Và ấn chặt ngay trên khóe môi đã chảy máu và sưng phù lên.

"Ư...!"

Tôi vô thức phát ra tiếng kêu đau và nhìn hắn chòng chọc. Tôi gặp phải một gã thực sự phiền phức rồi đây.

"Tôi thích ánh mắt này."

Chẳng giống với sự biếng nhác trong âm điệu, đôi mắt lạnh lẽo đó nhìn xuống tôi.

"Ai là người tuyển chọn cậu?"

"..."

"Cậu tên gì?"

"..."

Thấy tôi không trả lời, một nụ cười ôn tồn hiện lên trên mặt hắn. Giờ thì cái mỉm cười đó còn chẳng giống một nụ cười nữa. Bởi vì hắn ta đang vừa cười vừa siết chặt lấy cổ tôi.

"Mục đích cậu tiếp cận tôi là gì?"

Đến câu hỏi này, tôi thực sự không nhịn được mà trả lời.

"Vì thuốc lá chứ gì nữa. Ai mà biết anh là ai."

Tôi phun ra với cổ họng đã khàn đặc. Trong chớp mắt, mắt hắn hình như đã híp lại, nhưng đến lúc tôi nhận ra, hắn đã trở về với cái mặt cười cười đó.

"Vậy là cậu thực sự không biết tôi."

"Tôi không xem TV."

Mắt hắn cong vút lên như vầng trăng khuyết. Và tay lại để lên môi tôi. Vết thương bị ấn lên không hiểu sao lại khiến tôi co rúm lại. Nhưng ngón tay cái của hắn đã chạm vào. Lần này hắn chỉ đặt nó lên và từ từ sờ vào viền môi. Điều đó lại càng khiến tôi rùng mình hơn.

"Bỏ ra."

Tôi càu nhàu, nhưng hắn không thèm nghe mà mở miệng nói câu khác.

"Cậu không phải kiểu người sẽ đi làm một nghệ sĩ. Bởi không có ai muốn làm người nổi tiếng mà lại không xem TV cả."

"..."

"Nhưng cậu lại liều mình che chắn khuôn mặt để trở thành nghệ sĩ như thế."

Ngón tay di chuyển trên môi dừng lại. Biểu cảm của hắn đã biến mất, hắn nhìn xuống tôi bằng ánh mắt hờ hững.

"Phải chăng cậu có lý do nào khác?"

Không phải vì tay hắn đang đè trên cổ tôi mà tôi có cảm giác nghẹt thở này. Mà là vì cảm giác ớn lạnh như thể đôi mắt đang nhìn từ trên cao đó có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ của tôi. Dù vậy, tôi cũng không né tránh nó. Tôi không muốn chịu thua sự chế nhạo này.

"Cũng đâu phải vì anh, đừng có mà xen vào."

Khóe miệng hắn chậm rãi cong lên. Và ở đó còn có lúm đồng tiền của hắn ngay bên cạnh. Lại là cái cảm giác quen thuộc này. Phảng phất như tôi đã gặp hắn ở đâu đó...

Rì rì rì~

Đột nhiên, một tiếng động khác thường phá vỡ bầu không khí cô đọng này. Trước khi tôi kịp nhận ra đó là tiếng chuông điện thoại của tôi, một cánh tay khác đã nhanh chóng bắt lấy nó.

Tít.

Lấy nó khỏi túi áo, hắn mở giao diện rồi đẩy nó ra ngoài tầm với của tôi. Tôi luôn mở âm lượng lớn, chủ yếu là để khách hàng gọi điện tới giao hàng. Tuy nhiên, âm thanh mà tôi vẫn luôn thấy nhỏ mỗi khi vác theo vật phẩm chạy trong các ngõ hẹp đó, giờ đây lại vang lên qua loa ngoài trên sân thượng im ắng giữa màn đêm.

「Anh đang ở đâu? Giám đốc, à không, quản lý Choi về rồi nè. Em chắc là ông ấy đã quyết định sẽ làm việc với anh rồi đó. Thực ra thì ông ấy không thích ý định trả thù của anh đâu, nhưng mà...」

Tút, CẠCH−

Điện thoại rơi xuống lăn vòng trên mặt đất khi tôi đẩy hắn ra nhân lúc hắn mất cảnh giác vì giọng nói phát ra từ điện thoại. May mắn thay, pin đã bị rớt ra và điện thoại không còn phát ra tiếng động nào nữa. Tôi nhanh chân đứng dậy và nhặt điện thoại di động lên, chửi thầm trong lòng. Tôi không muốn đối mặt với tên khốn này thêm lần nào nữa. 200 triệu gì đó, cứ vờ như chưa biết gì đi. Nếu bây giờ hắn mà đứng ra chặn trước mặt tôi nữa thì tôi sẽ xông lên bất chấp cái mặt này luôn. Nhưng không, hắn ta xoay người và đứng ra nhường đường cho tôi bước qua. Thậm chí còn cổ vũ.

"Hãy cố gắng vượt qua cuộc phỏng vấn thật tốt. Phải vậy thì cậu mới được tôi giảm giá cho đấy."

Hắn lại ngậm thuốc lá vào miệng. Tách, một ngọn lửa đỏ bùng lên cùng với tiếng nắp bật lửa mở ra, chiếu vào mặt hắn ta trong giây lát. Có lẽ đã để ý thấy cái nhìn của tôi, hắn mở miệng trong khi vẫn còn đang ngậm thuốc lá.

"Hoặc tôi có thể giúp đỡ cậu thay vì giảm giá."

"Giúp cái gì?"

"Trả thù. Đó là lý do cậu muốn trở thành người nổi tiếng mà."

Tôi vốn đã có thể nói hắn câu chuyện mà hắn nghe từ cuộc gọi đó chẳng liên quan gì đến tôi và cứ thế quay người rời đi, nhưng những gì hắn nói sau đó khiến tôi không thể thực hiện được.

"Tôi có thể làm nhà tài trợ của cậu."

Điều khiến tôi thắc mắc ở đây là hắn ta lại có thể tự gọi mình là nhà tài trợ một cách tự nhiên như thế. Sao hắn lại biết được dự định của tôi, đến mức khiến tôi có chút nghi ngờ. Tôi lẳng lặng nhìn hắn rồi mở miệng.

"Tôi không cần anh."

"Cậu không trả lời là không thích, nghĩa là nhà tài trợ của cậu có thể là nam."

"..."

"Và cậu không cần 'tôi'. Tức là cậu cần một nhà tài trợ nào khác. Ai vậy?"

Chẳng có lí do gì phải trả lời nên tôi cử động thân thể, và nghe được một âm thanh chậm chạp.

"Nói tôi biết đi, tôi sẽ giảm một nửa tiền thuốc lá cho cậu."

Lời nói tiếp đó lại níu giữ chân tôi. Chính xác là một giọng nói lạnh như băng không có một chút ý cười.

"Nếu không thì cả đời cậu sẽ phải làm việc như chó và trả hết số tiền đó đấy."

Hắn nói bí mật của hắn là không thích đùa mà nhỉ? Vậy thì chắc giờ hắn cũng chẳng nói đùa đâu. Không ngờ là lại bị đe dọa phải trả số tiền vô cớ phải trả này. Không hiểu sao tôi lại thấy cái tình huống này có chút buồn cười. Tôi quay đầu lại hỏi.

"Sao anh lại muốn biết chuyện này?"

"Chỉ muốn biết thôi."

"..."

"Đừng lo. Tôi sẽ giữ bí mật."

Hắn có lẽ đúng thật sẽ giữ bí mật, trừ khi lại nảy ra ý tưởng gì đó. Dù hắn chỉ là một tên điên muốn đổi đời chỉ nhờ việc bán thuốc lá, hắn trông cũng không giống gì một gã không biết giữ lời. Nhưng mà, không phải vì điều đó mà tôi mới mở miệng. Chỉ là thấy phiền quá thôi. Tôi có cảm giác, nếu tôi không trả lời thì hắn sẽ không để cho tôi đi và còn làm phiền tôi dài dài. Thế nên tôi nói hắn. Một người mà tôi đang nhắm vào.

"Là giám đốc Yoon của công ty này."

Tại khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận được ánh mắt hắn ta đã thay đổi một cách kỳ lạ, nhưng tôi chỉ nghĩ về ông chú soda đang đợi ở tầng dưới và cứ thế bước đi. Tôi không muốn gặp lại hắn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #fanfic