Chương 7
Chỉ còn lại tĩnh lặng trong căn phòng sau khi ông chú ra ngoài để suy nghĩ thêm. Tôi cũng không thấy bất tiện gì về điều đó. Nhìn xuống tấm ảnh polaroid lúc nãy, gương mặt thẫn thờ nhìn vào camera đó khiến tôi có chút lúng túng. Tôi thậm chí còn chưa từng đứng trước gương soi lại bản thân mình dù chỉ một lần trong suốt 5 năm qua. Bức ảnh đó, có thể sẽ là khởi đầu cho sự nghiệp đứng trước ống kính từ giờ của tôi, nhưng tôi lại không thấy thực cho lắm.
"Có phải anh biết Yoohan hyung từ trước rồi không?"
Chậm rãi ngẩng đầu lên, tôi chạm mắt với cậu nhóc biểu cảm nghiêm túc trước mặt này. Chắc là 21 hoặc 22? Khuôn mặt đó có nhiều nét trẻ con hơn là nam tính. Cậu nhóc có chút bối rối khi tôi nhìn chằm chằm cậu mà không trả lời.
"Ặc, em không nên hỏi câu đó ạ?"
"Không phải. Muốn hỏi gì tùy cậu. Nhưng tôi có trả lời không là một chuyện khác. Tôi vẫn chưa thể tin cậu lắm."
"Anh có thể tin em."
Cậu ta bổ sung lời khẳng định.
"Em sẽ không nói ai hết. Yoohan hyung cũng chẳng thích em đâu. Giám đốc Choi đối xử với em rất tốt..."
Cậu ta nhíu mày cúi gằm mặt xuống, có lẽ đang nhớ về quá khứ.
"Yoohan hyung là một trong số ít diễn viên rất nổi tiếng của công ty tụi em. Lúc còn ở cùng công ty, em với anh ta chỉ biết mặt nhau thôi chứ không thân thiết gì, nhưng em lại không ngờ anh ta lại bán đứng tụi em như thế khi hợp đồng chỉ vừa mới hết hạn. Tuy là công ty không lớn, nhưng người tốt được như giám đốc Choi trong giới thì có rất ít. Hoàn toàn tôn trọng ý kiến của diễn viên, ủng hộ vô điều kiện và luôn dõi theo đến khi thành công. Nhưng ngay khi Yoohan hyung vừa mới nổi lên được nhờ giám đốc..."
Buồn bã lí nhí trong miệng, cậu nhóc lại ngước mắt lên nhìn.
"Khi sắp đến thời điểm gia hạn hợp đồng, anh ta yêu cầu muốn có tiền đặt cọc trước, và giám đốc cũng vô cùng chịu khó kiếm được cho anh ta mấy trăm triệu đô la. Nhưng hóa ra anh ta đã ký hợp đồng với công ty khác trước đó rồi. Thật sự là... khi em nghĩ về những gì đã xảy ra lúc đó."
"Vậy tại sao không đi giành lại?"
Tôi hỏi, cậu ta chỉ thở dài.
"Tất nhiên là tụi em muốn giành lại. Vì vậy giám đốc đã gửi đơn kiện, nhưng phiên toàn đã phải kéo dài vì bên phía Yoohan hyung phản biện lại rằng đó chỉ là tiền bồi thường vì đã không nhận được một đồng nào khi còn làm việc ở công ty tụi em cả. Nhưng sự thật là có phải như vậy đâu chứ. Rõ ràng là mỗi lần cần tiền anh ta đều vác mặt đến đòi giám đốc trước, và sau đó là cứ thế thoải mái mà tiêu xài. Chỉ có giám đốc là phải gánh hết mọi tội lỗi và cố gắng giải quyết, sau gần 1 năm kể từ phiên tòa đầu tiên mới nhận được phán quyết từ tòa án. Luật sư của anh ta đúng là kiên trì thật... Cuối cùng, tụi em chỉ được nhận lại được 1/5 số tiền gốc đã bị lấy đi. Chậc, còn không bằng tiền thuê luật sư phải trả lúc đó nữa. Vấn đề là, vì bên kia tiếp tục kháng án nên số tiền ít ỏi đó tụi em cũng không được lấy luôn."
Vẻ buồn bã lại lan rộng trong đôi mắt ấy dù cậu ta có đang cố kể chuyện bằng giọng vui tươi thế nào.
"Vụ việc đó đã để lại nhiều thiệt hại lớn cho công ty. Chính là vừa mất một khoản lớn xong, còn đang phải trả tiền cho luật sư thì các nhà đầu tư lại kéo nhau rút vốn vì một nghệ sĩ nổi tiếng rời khỏi công ty... Cuối cùng tụi em phải hủy kiện vì không còn đồng nào nữa. Công ty dần dà xuống dốc, những người còn lại cũng lũ lượt bỏ đi. Mất nhiều thời gian như thế công ty mới phất lên được, vậy mà lại sụp đổ chỉ trong tích tắc..."
"Cậu đã không bỏ đi."
Khi bị tôi điểm danh, cậu ta đã gãi đầu một cách ngượng ngùng, 'À cái đó.'
"Em nợ giám đốc nhiều lắm. Từ sau trung học, ông ấy đã đi khắp nơi giúp em tìm chỗ học diễn xuất, nhưng không có ai nhận em vào hết. Ờm... tại em bị chứng sợ camera đó. Haha~ em buồn cười lắm đúng không?"
"Ừ."
"..."
"..."
"E hèm, nhưng mà rất nhanh giám đốc đã ổn định lại. Chỉ có một công ty duy nhất nhận ông vào, sau đó thì bị đưa đến làm quản lý cho Yoohan hyung. Giám đốc nói không sao, nhưng lúc đầu em đã khóc. Giám đốc không cho em trả thù. Bởi vì nếu vậy thì sẽ trở thành kẻ xấu giống như anh ta. Nói thật thì em chỉ muốn giám đốc nghỉ việc ở đó đi cho rồi. Nghe nói đó là nơi duy nhất nhận ông ấy vào làm, nhưng lại rất khắc nghiệt. Ông ấy đã quyết định sẽ nhận lợi nhuận dựa theo diễn viên mà ông phụ trách. Nên lúc đầu gần như chẳng có thu nhập gì cả..."
Cậu ta không nói gì về việc thu nhập của giám đốc cũng sẽ sớm bị cắt đứt. Dù sao ngày mai cũng sẽ biết được việc quản lý bị thay thế nên giờ không cần phải nói trước làm gì. Tôi nuốt lại lời định nói rồi nhìn về phía cửa, ông chú soda vẫn chưa về.
"Song Yoohan có nhà tài trợ không?"
Không nghe thấy câu trả lời nào, tôi quay đầu lại và thấy cậu ta đang ngậm chặt miệng lại với vẻ mặt rối rắm. Nhìn thấy vẻ mặt khó nói đó, tôi hỏi nhẹ.
"Nhà tài trợ là một người đàn ông đúng chứ?"
"A, làm, làm sao anh biết được?"
"Tôi không rành về chuyện trong giới này lắm, việc có nhà tài trợ có hiếm không?"
"... Không. Bình thường."
Vậy thì Song Yoohan nổi tiếng được như thế chắc hẳn nhà tài trợ của cậu ta phải rất quyền lực. Tôi đang suy đoán, nhưng đột nhiên giọng nói nhỏ dần như sắp kể tới một chuyện bí mật gì đó.
"Nếu muốn thành công ở đây mà chỉ có kỹ năng diễn xuất thì sẽ rất khó. Đặc biệt là trên TV. Độ nhận diện sẽ tăng cao tùy thuộc vào việc xuất hiện được bao lâu, nên ai cũng đều điên cuồng muốn xuất hiện trên TV dù chỉ một lần. Nhưng nếu muốn xuất hiện được lâu thì không thể không nhờ vào tiền được. Dù sao thì nếu chỉ lên màn ảnh được có một, hai lần thì có thể nổi tiếng được đến đâu? Vậy nên muốn được xuất hiện liên tục thì phải xì tiền ra... Mà muốn thế thì một là bản thân đã có sẵn nhiều tiền, hai chính là phải có nhà tài trợ. Vậy nên mới ra như vậy đó."
Cậu ta nhìn thẳng vào tôi sau khi do dự được mấy phút đầu.
"Nếu anh muốn nắm lấy một nhà tài trợ để nổi tiếng nhanh chóng thì tốt nhất là đi tìm một người khác. Giám đốc Choi vốn không thích tài trợ cho bất cứ ai hay là hối lộ mới có thể đưa họ vào các chương trình. Mà bây giờ ông ấy cũng đâu còn khả năng làm vậy nữa đâu..."
"Tôi không mong đợi vào khả năng đó."
"Anh không cần làm vậy sao?"
Cần chứ. Tôi gật đầu khi kiểm tra kế hoạch vừa mới mơ hồ nảy ra.
"Nhưng chuyện đó để tôi tự lo."
Anh định làm kiểu gì? Biểu cảm của cậu ta hiện rõ trên khuôn mặt như không kìm được muốn hỏi một câu, nhưng cậu ta lựa chọn lờ đi và đối mặt với câu hỏi khác.
"Năng lực đào tạo diễn viên của giám đốc Choi so với những người khác thì như thế nào?"
"Chắc chắn là tốt nhất."
Cậu trả lời một cách dứt khoát và mỉm cười.
"Anh biết không? Lúc đầu nhìn thấy anh em có chút không thích cho lắm vì anh lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng, nói chuyện cũng cứng nhắc nữa, nhưng mà càng nói chuyện với anh, em lại thấy càng bị thu hút."
Cậu ta lẩm nhẩm, 'Người giám đốc Choi nhìn trúng quả là tốt nhất.' rồi lại cười tươi rói.
"Em nói với anh nhiều thế rồi đó, anh có thể tin em và kể chuyện cho em được chưa? Anh có quen biết Yoohan hyung không?"
Gật đầu.
"Từ bao giờ?"
"Lâu rồi."
Cậu ấy dường như muốn hỏi sâu hơn vì câu trả lời không rõ này, nhưng cuối cùng vẫn phải lảng đi.
"Anh nói muốn trả thù, là Yoohan hyung đúng không? Anh ta làm gì anh thế? Anh cũng bị mất tiền hả?"
Tiền. Nghe tới đây, tôi mới nhớ ra tôi cũng bị mất tiền. Tôi vốn cũng đâu có nghĩ tới nó, liền cười lên. Chắc hẳn tôi đã không tự chủ được mà mỉm cười nên không hề nhận ra. Mắt của đối phương bỗng bừng mở như thể đang vô cùng ngạc nhiên khi thấy nó.
"Wow, anh đang cười kìa, nhìn anh cứ như..."
"Cũng giống vậy."
"Dạ? A, vậy là anh cũng bị lấy tiền. Xem ra anh cũng bị cướp rất nhiều nên mới phải đi trả thù như bây giờ."
"Không nhiều."
"..."
"..."
"À thì, anh không bị cướp nhiều tiền, vậy sao anh lại trả thù?"
Giám đốc của cậu nhóc cũng bị lấy mất hàng trăm triệu đô la, và tôi cũng đã nghe những lời lẩm nhẩm thêm vào phía sau đó. Tôi biết, tôi chỉ mất mười triệu won, và Myungshin cũng không thực sự giết em trai tôi. Dù sao thì nguyên nhân toàn bộ là do lỗi của tôi. Giống như Myungshin nói.
- Chẳng biết nữa. Chết hoặc không. Tất cả đều là lỗi của cái thằng khốn nạn đó mà. -
Phải, là lỗi của tôi. Lỗi của Myungshin là do cậu ta chỉ muốn sống. Vậy nên chỉ có một mình tôi. Người cần bị trả thù. Vì tôi cũng là một kẻ khốn nạn giống như vậy. Sống trên đời và học hỏi được nhiều thứ. Tôi biết nhân quả báo ứng sẽ không đến nếu chỉ biết chờ đợi. Chỉ khi tôi đứng ra tự hành động thì nhân quả báo ứng mới đến với kẻ thù của tôi. Nếu không thì chờ đợi nhân quả báo ứng sẽ chẳng khác nào chờ đợi bị trời phạt cả.
Kéttt.
Đẩy ghế ra, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, và gọi điện hỏi ông chú khi nào tới. Trước khi di chuyển, tôi nói cho ông chú biết lí do tôi muốn trả thù.
"Tôi vừa được trả lại tự do vào hôm qua."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro