Chương 19
Ông còn nói gì đó nữa, nhưng lúc đó tôi không thể nghe thêm được gì. Tôi không có chút quyền lực nào. Ngay từ đầu tôi đã tự nhận thức được và vẫn luôn dành thời gian suy nghĩ về điều đó, nhưng thực ra, tôi không hề biết cơ hội đã xảy đến với tôi rồi. Chỉ là, tôi vẫn âm thầm gạch bỏ đối phương vì hắn ta có vẻ là một kẻ phiền phức và có lẽ sẽ khiến tôi phải điên đầu trong một thời gian dài. Gã psychopath đó. Nhưng, hắn nói đúng. Chỉ dựa vào tôi thì có thể làm được gì? Không cần phải cân nhắc gì thêm nữa, tôi phải nắm chắc lấy cơ hội này. Dù cho nó có là cơ hội điên rồ đến mức nào.
"Cứ về công ty trước đã..."
Sột soạt. Tôi nắm lấy cánh tay của quản lý và ngắt lời ông. Sau đó, ông quay người lại và hỏi tôi sao vậy.
"Cậu ta sẽ phải thất vọng thôi."
Thất vọng là sao? Ai cơ? Tôi chỉ đáp gọn lại một cái tên.
"Song Myungshin."
Cậu đang nói cái gì vậy, theo sau là một loạt những lời ngớ ngẩn, nhưng tôi đã hỏi một câu khác.
"Ông nghĩ gì về tôi?"
"Hở? Gì vậy?"
"Ông có thấy tôi thú vị không?"
"Ờ, thay vì nói là thú vị thì, thỉnh thoảng tôi chỉ muốn đấm cậu mấy phát thôi."
Tôi mỉm cười, ông ấy đã trả lời nghiêm túc ngoài dự đoán đó chứ, và cầm điện thoại lên. Tôi tìm thấy số điện thoại mà tôi đã tiện tay lưu lại và nhấn vào.
[Tên điên]
Cái tên hiện ra, tiririri~ đã bắt đầu có tín hiệu. Sau một lát, một âm thanh êm ái quen thuộc vang lên qua điện thoại.
「Chuyện gì.」
"Tôi sẽ đưa tôi cho anh."
Tôi cảm giác được ánh nhìn đầy khó hiểu của quản lý bên cạnh tôi, bĩnh tĩnh nói thêm khi đầu dây bên kia vẫn chưa có phản hồi.
"Vì vậy, hãy cho tôi phần đặt cọc trước."
Một lúc sau, tôi nghe được tiếng cười trầm thấp vang lên cùng với một câu hỏi. 'Có cậu thì tôi được lợi gì?' Lợi? Vậy thì...
"Thỉnh thoảng tôi sẽ cho anh đấm tôi vài phát. À, và không có hoàn trả đâu."
"Vậy nên hãy để tôi nhận phần đặt cọc trước đi."
Cạch.
Tôi xác nhận lại tiếng cửa xe đã đóng chặt, ngồi lên và ngả người dựa lưng vào ghế xe. Có lẽ là do đoạn sau của cuộc gọi tôi đã ra ngoài để nghe, nên quản lý chỉ nghe được đoạn trước, vẻ mặt của ông giờ đây xen lẫn giữa lo lắng cùng với chút tò mò.
"Ai vậy? Rốt cuộc là cậu đã nói đưa cậu cho ai vậy chứ? Còn đặt cọc cái gì nữa?"
Tôi biết sẽ rất tồi tệ nếu làm việc thất lễ với đối phương, nhưng tôi phải hỏi một câu hỏi khác để tránh phải trả lời ông.
"Quản lý nghĩ ai là tốt nhất?"
"Cái gì tốt nhất?"
"Chụp ảnh."
Chớp chớp mắt. Ông ấy chỉ nhìn tôi mà không đáp lại, tôi đành phải cho ông ấy biết một chút về những gì mà ông đang tò mò.
"Một ai đó đã đồng ý sẽ giúp đỡ."
"Ai?"
Nghe vậy, tôi mới nhớ ra tôi còn chưa biết tên của hắn.
"Tôi không biết."
Vẻ mặt của quản lý liền có chút rạn nứt khi nghe câu trả lời hết sức chân thành của tôi.
"Không biết á? Cậu đừng đùa chứ..."
"Tôi thực sự không biết. Nhưng tôi biết một thứ."
Là gì? Tôi mở miệng nói ngay khi ông hỏi lại.
"Hắn quyền lực hơn Myungshin."
"..."
"Vậy ai là nhiếp ảnh gia tốt nhất?"
"Chụp ảnh thì tôi nghĩ tác giả Lee là tốt nhất. Cậu ta là một kẻ dở người chỉ thích chụp cho người nào mà cậu ta muốn, vì vậy rất khó để có thể đặt lịch hẹn, với lại cậu ta cũng có chút vấn đề... Khoan, ai mà quyền lực hơn Myungshin? Hắn làm gì? Làm sao cậu biết hắn ta quyền lực hơn Myungshin hả?"
Có vẻ lần này không thể lảng đi được nữa rồi. Nhưng vấn đề ở đây là chính tôi cũng chỉ biết rất ít.
"Tôi thấy Myungshin khúm núm trước mặt hắn."
Tôi nghĩ nói thế là đủ để giải thích cho mọi việc rồi. Xét thấy hành động của Myungshin mà tôi đã chứng kiến, trông như cậu ta đã cúi đầu trước một người quyền lực hơn vậy. Tôi nhận ra, vì trước kia tôi đã thấy qua rất nhiều lần. Bất cứ ở nơi nào cũng có những kẻ luôn dựa vào bản năng để tìm ra kẻ mạnh hơn và rồi phải né đi nơi khác. Những kẻ này có thể phiền phức và đáng khinh bỉ, nhưng thực tế chính vì họ không mạnh bằng nên mới phải cảnh giác như vậy.
Vấn đề là trong số đó sẽ luôn có những kẻ mang dã tâm đen tối muốn vùng lên làm người đứng đầu. Tôi cũng từng tận mắt chứng kiến cả một băng nhóm đã sụp đổ chỉ vì thủ đoạn và mánh khóe của một tên tham lam nào đó. Loại người này thậm chí còn nguy hiểm và khó nhằn hơn những kẻ mạnh nhiều. Ai cũng nghĩ như vậy. Nhưng rõ ràng là vẫn có vài kiểu người tương tự thế.
Myungshin đang nỗ lực trở thành giỏi nhất, nhưng vẫn không phải là cao nhất. Nên hành động của cậu ta mang ý gì đều quá rõ ràng. Vì đối mặt với một kẻ quyền lực hơn nên cậu ta mới cúi đầu như vậy. Tôi tưởng đây là một sự thật đơn giản nên không cần phải giải thích nhiều, nhưng quản lý đã nhíu mày và hỏi lại.
"Chỉ vì thế mà cậu hỏi nhờ một ai đó lạ hoắc lạ huơ mà cậu còn không biết á?"
"Vâng."
"..."
Ông chú không biết nói gì chỉ yên lặng nhìn tôi, rồi nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Hình như cậu chỉ sống dựa vào bản năng thôi hay sao ấy."
Rõ ràng là thế mà? Dù sao thì ai cũng sống theo bản năng hết còn gì. Tôi muốn nói với quản lý nhưng lại thôi.
"Nhưng nếu lỡ cái người đó là người nguy hiểm thì sao? Với lại, nếu hắn yêu cầu cậu làm mấy chuyện kì quái thì cậu phải làm sao đây?"
Quản lý không hiểu sao lại ngập ngừng đôi chút, rồi bình tĩnh tỏ rõ quan điểm.
"Mặc dù tôi không thích việc cậu đi tìm nhà tài trợ, nhưng vì cậu muốn trả thù nên tôi có thể cho qua được, thế nhưng cậu lại còn chưa biết người ta là ai mà đã..."
"Quản lý. Chẳng lẽ tôi chỉ có thể bỏ mất một tháng như vậy mà không làm gì được Myungshin sao?"
"..."
"Và, ông thấy tôi có giống người dễ bị lừa không?"
Vừa dứt lời, tôi nhìn ông chằm chằm, ông ấy gần như ngừng thở và không nhúc nhích gì, một lúc sau mới thở dài đáp lại.
"Không có."
"Vậy cứ giao lại cho tôi và đi thôi."
'Được rồi.' Quản lý trả lời và khởi động xe. Đột nhiên ông quay lại nhìn tôi.
"Cơ mà giờ chúng ta đi đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro