Chương 18
Lầm to rồi. Chỉ còn lại suy nghĩ như vậy trong đầu tôi kể từ khi trở về từ sân thượng. Sao tôi lại có thể gặp phải một tên xấu xa như thế chứ hả? Tôi vốn đã sai lầm từ lúc hỏi xin một điếu thuốc lá cái lần gặp đầu tiên đó rồi. Chết tiệt. Có những người luôn có thể nhìn thấu đối phương như đang nhìn một bóng ma vậy. Nếu lỡ kết thù với những kẻ đó thì chỉ có nước chịu khổ dài dài thôi.
'Nếu cậu đã xác định ở lại công ty này, cậu sẽ còn phải gặp mặt tôi nhiều lắm. Và như tôi đã nói, tôi thấy cậu khá thú vị, vậy cậu nghĩ xem, tôi có nên gây chút trở ngại cho những gì mà cậu đang cố gắng làm không đây? Chà, cậu sẽ cho tôi được gì?'
Tôi thế mà lại bị đe dọa bởi một gã nào đó tôi còn không biết tên. Có lòng tốt đưa tôi cả số điện thoại, còn cho tôi thời hạn một tuần, tôi rất muốn lờ đi những gì hắn đã nói nhưng thái độ của Myungshin đối với hắn ta lại khiến tôi phải do dự. Rốt cuộc hắn ta quyền lực đến mức nào?
"... Taemin?"
Tôi quay đầu lại nhìn bàn tay đang lắc vai tôi, quản lý và Hansoo đang nhìn tôi chằm chặp.
"Cậu sao vậy? Đi đâu đó rồi tự nhiên về với cái vẻ mặt nghiêm trọng này là sao?"
"Quản lý."
"Hửm?"
"Một nghệ sĩ trong công ty này, khoảng 30 tuổi, mặt lúc nào cũng cười cười... Mà thôi. Ông định hỏi gì à?"
Biết được cái tên thì cũng chẳng có ích gì. Dù sao thì cũng sai lầm quá rồi.
"À, định hỏi cậu tuần sau có thời gian đi chụp ảnh đại diện không ấy mà. Đáng lẽ là phải chụp ngay luôn, nhưng mà tôi đẩy lùi lại 1 tuần để vết thương trên mặt cậu lành lại cái đã. Đó sẽ là bức ảnh đầu tiên trong sự nghiệp, trưởng phòng Park đã liên lạc với tôi để có thể xem bức ảnh, rồi sau đó sẽ quyết định hướng đi trong tương lai cho cậu luôn. Vậy nên cậu phải rất chú ý đấy. À, phải nói trước với cậu, người chụp ảnh thực sự rất là quan trọng. Chỉ chụp đẹp thôi thì ai biết dùng camera đều có thể làm được, nhưng không phải ai cũng có thể nắm bắt được những điểm đắt giá và phối màu đâu. Thật may là studio liên kết với công ty là nơi nổi tiếng làm việc tốt nên không có gì phải lo lắng cả. Haha~"
Tôi có lo lắng gì đâu.
"Thêm nữa là còn phải bổ sung cho lý lịch của cậu, những hoạt động trong quá khứ như trình độ học vấn của cậu... chẳng hạn."
Càng nói càng nhỏ dần, quản lý liếc nhìn con dao ở túi sau của tôi với ánh nhìn đầy quan ngại.
"Ừmm, tôi chỉ hỏi để phòng hờ thôi, Taemin cậu có làm gì xấu trong quá khứ..."
"Đừng lo. Hộ khẩu nhà tôi không có dòng đỏ."
"Haha, đúng nhỉ?"
"Chỉ có vài lần phải lên đồn cảnh sát thôi."
Biểu cảm của họ đột nhiên cứng đờ lại. Tôi không biết tại sao, nhìn qua nhìn lại giữa hai người một hồi rồi hỏi nhẹ.
"Trong cuộc sống hai người chưa từng bị cảnh sát bắt lần nào sao?"
"..."
"..."
Tôi không hiểu nổi cái sự im lặng này của cả hai, nên tôi chỉ biết đứng nhìn, Hansoo đã mở miệng thay cho quản lý.
"Vậy thì, em chỉ hỏi cho có thôi, trung học phổ thông... Anh tốt nghiệp rồi chứ?"
"Không. Tôi bị đuổi học khi mới vào trường."
Lông mày của quản lý giật điên cuồng.
"Vậy là cậu đã làm việc chăm chỉ để kiếm tiền mua thuốc cho người mẹ bị bệnh sau khi bị đuổi học..."
"Tôi phóng xe mô tô và đi trấn lột mấy thằng nhóc."
Không hiểu sao sắc mặt của hai người lại trông thật nhợt nhạt. Đói bụng rồi sao? Tôi suy nghĩ rồi kể cho họ nhược điểm duy nhất của tôi.
"Nên là tôi có hơi thiếu hiểu biết. Đặc biệt là tiếng Anh."
Khi sắc mặt của hai người họ đã trắng bệch đến mức khiến tôi có chút lo lắng, quản lý đã mở miệng nói.
"... phải theo chủ nghĩa thần bí thôi."
May mắn là đã tìm được người giao hàng mới nên tôi chỉ cần làm việc thêm đúng một tuần là được. Giao trả chìa khóa xe vào ngày cuối cùng, tôi đã lẳng lặng rời khỏi chỗ làm mà không nói lời từ biệt nào. Từ ngày mai, tôi sẽ không còn làm việc ở đây nữa mà là ở một nơi khác, nhưng tôi vẫn chưa thực sự thích nghi được. Tuy nhiên, tôi biết. Tôi sẽ dốc toàn lực để trả thù, cũng như tôi đã làm việc quần quật suốt 5 năm để trả nợ vậy. Có lẽ đó chỉ là một sự gia hạn thời gian dành cho tôi để trả nợ. Và có lẽ vì nghĩ thế nên tôi mới bình tĩnh tiếp nhận nó như vậy. Ngay cả khi đột nhiên đã xảy ra vấn đề ngay ngày đầu tiên chụp ảnh đại diện của tôi.
Trong đầu tôi nghĩ rất đơn giản, chỉ cần bấm nút chụp hình là xong. Vì vậy, khi được đưa đến studio có trần nhà cao ngất như kho hàng, tôi đã cảm thấy lúng túng vô cùng. Những thiết bị tôi không biết tên đặt ở khắp nơi, và ở giữa chúng chỉ độc mỗi một phông nền màu trắng được treo lên. Tôi không biết những thứ trước mắt này, nhưng tôi biết nơi đây thiếu sót điều gì. Con người, không có ai ở đây để vận hành chúng cả.
"Không, hôm qua chúng tôi đã liên lạc trước rồi mà? Không phải đã xác nhận hai lần với chúng tôi là hôm nay 1 giờ cậu ta sẽ tới à?"
Quản lý hiếm khi tức giận và nâng giọng lên tiếng với người phụ nữ duy nhất có mặt ở đó. Thế nhưng, cô gái chỉ biết hoảng hốt lặp đi lặp lại rằng mình chỉ là một nhân viên làm việc bán thời gian.
"Mọi người đã ra ngoài từ sớm cho buổi chụp hình ngoại cảnh rồi ạ. Đến một vùng nông thôn nào đó, anh ấy nói là cũng không biết khi nào sẽ về đây nữa..."
"Tất cả thợ nhiếp ảnh luôn á? Kể cả tác giả Park? Cô chắc chứ?"
Cô nhân viên gật đầu lia lịa trước câu hỏi của quản lý.
"Vâng, bao gồm cả đội ngũ trang điểm. Vậy nên tôi đã nhận được tin nhắn từ sáng nay dặn tôi phải trông giữ văn phòng vài ngày đấy ạ."
Nhân viên bán thời gian đang cố gọi điện cho cấp trên và liên tục giải thích với quản lý như sắp khóc. Nhưng tôi chỉ nghe được tiếng nhạc điện thoại vang lên mà không có ai ở đầu bên kia bắt máy. Quản lý đứng ở một bên cũng thử gọi điện, nhưng đầu ngón tay bỗng khựng lại trước lời nói của cô nhân viên.
"Tôi cũng không biết nữa, nghe nói là cậu Song Yoohan cần chụp ảnh họa báo ngoài trời gấp..."
"Cô nói ai cơ?"
"Dạ? Là diễn viên Song Yoohan. Ừm, đợi một chút ạ. Cuộc gọi... A! Ngài trợ lí! Ở đây có người từ Dream đến chụp ảnh đại diện ạ..."
Cô nhân viên đã kết nối được với đầu bên kia vội vã giải thích lại tình huống hiện tại, nhưng ngay lập tức vẻ mặt đã trở nên khó xử khi nghe trả lời, sau đó quay đầu qua nhìn quản lý. Tôi không cần nghe cũng biết rõ ràng là họ sẽ không thể đến được. Cô ấy có lẽ sẽ ngắt điện thoại và xin lỗi ngay lập tức. Nhưng tôi lại nghe được lời xin lỗi từ một nơi khác.
"Tôi xin lỗi."
Tôi quay người lại nhìn về hướng phát ra giọng nói nhỏ đó, quản lý đang cúi gằm mặt xuống và thì thầm.
"Chắc là Myungshin đang gây cản trở cho cậu rồi..."
Tôi đang định nói là tôi cũng không bất ngờ vì đã nghe Myungshin kể về chuyện này trên điện thoại ở sân thượng rồi, nhưng tôi chỉ im lặng. Tại sao ông phải xin lỗi? Chỉ là một buổi chụp hình thôi mà?
"Chúng ta có thể chụp hình ở nơi khác không?"
Tức khắc, trên mặt quản lý có chút lúng túng khi được hỏi.
"Ờ... Nhưng mà đây là nơi đã ký hợp đồng với công ty. Nếu muốn chụp ở chỗ khác thì chúng ta phải báo cáo lên trên để xin phép. Hoặc là, chúng ta có thể tự bỏ tiền túi ra, ờ, mà tôi không có nhiều tiền thế..."
"..."
"Mà cũng không sao! Dù cậu đã ký hợp đồng 1 tháng và phải gửi ảnh càng sớm càng tốt để cấp trên còn biết mà hỗ trợ... Đừng lo! Ở công ty cũng có vài người có thể chụp ảnh đó, bí bách quá thì bất cứ ai cũng được..."
Bất cứ ai? Không phải ông đã giảng giải với tôi rằng người chụp ảnh quan trọng thế nào sao? Trái lại, người cần phải bình tĩnh ở đây là quản lý mới đúng, nhưng tôi không có cơ hội nào để xen vào.
"Taemin này, hôm nay cứ về trước đi, để tôi hẹn lại họ ngày kia vậy. Ngày kia chắc ổn chứ hả?"
Khi quản lý hỏi cô nhân viên lúc này đã cúp máy, cô ấy lại như muốn khóc cầm lịch trình trên tay lên.
"Việc này... Anh ấy còn dặn tôi không được nhận đặt lịch trước vì lịch trình đã kín hết đến cuối tháng mất rồi."
"Hả? Ha, vậy còn chúng tôi..."
Quản lý vô thức lớn tiếng nhưng rồi lại nhỏ giọng, ông biết cô gái trước mắt này không hề có lỗi.
"Làm ơn hãy chọn một ngày trước đi. Chúng tôi có thể đến lúc sáng sớm mà..."
Giọng nói nhỏ dần như bị nghẹn trong cổ họng để tôi không thể nghe thấy, mang ngữ điệu cầu xin nói với cô gái nhân viên. Ông ấy lặp đi lặp lại nhiều lần nói cô gái phải liên lạc ngay khi có thời gian rồi mới chịu rời khỏi studio. Có vẻ như ông ấy lại bắt đầu tự đổ hết lỗi lên bản thân mình, tôi muốn an ủi một câu nhưng không thể.
"Bất ngờ lắm đúng không? Haha, công việc này thường xuyên gặp bất trắc lắm, mấy loại chuyện như này xảy ra như cơm bữa ấy mà."
Cơ mặt của quản lý run nhẹ khi ông cố gắng mỉm cười. Tôi cũng chỉ gật đầu và chui vào chiếc xe cũ của ông, vì tôi nghĩ rằng dù bây giờ tôi có nói gì ông ấy cũng không nghe thấy đâu. Sau đó, ông đưa cho tôi vài tờ giấy để thay đổi bầu không khí một chút.
"Tôi đã soạn lịch trình sắp tới của cậu rồi đấy."
Trên tờ giấy ông đưa, cả ngày trời chỉ có luyện tập. Luyện giọng, phát âm, động tác, nhảy... Trong lịch trình dày đặc kín kẽ từ sáng cho tới tối, mỗi ngày có một, hai ô thời gian được tô đỏ. Quản lý tự tay cầm lấy và giải thích.
"Mấy cái này là lớp học được hỗ trợ bởi công ty. Tham gia hầu hết đều là những người được đào tạo từ trước rồi, nên có thể là cậu sẽ khó mà theo kịp được. Nhưng cũng đừng quá lo lắng, người ta làm được thì cậu cũng sẽ làm được thôi."
Tôi không có lo lắng gì cả, nhưng vẫn như những lần trước, tôi không có cơ hội để nói ra. Vì tôi đang có thời gian, quản lý đã gọi điện thoại cho tôi đi nghe giảng một tiết học trước. Tuy nhiên, nội dung cuộc gọi lần này lại rơi vào tình trạng tương tự như lần gọi không lâu trước đó.
"... Gì cơ? Không nhận diễn viên do tôi đảm nhận là có ý gì? Công ty đã hỗ trợ rồi mà... Diễn viên vẫn chưa được kiểm chứng?! Không biết gì nên mới phải học chứ! Dĩ nhiên là hỗ trợ theo hợp đồng rồi..."
Quản lý còn đang lớn giọng đột nhiên im bặt. Khi tôi nghi ngờ có khi nào ông ấy đã ngưng thở rồi không, ông đã thở ra và thì thào.
"... Là Song Yoohan à? Cái thằng nhãi đó... A lô? A lô!"
Quản lý thẫn thờ nhìn điện thoại khi đối phương đã ngắt kết nối. Tôi không biết chi tiết chuyện gì đã xảy ra, nhưng có vẻ lịch trình hôm nay của tôi trống rồi đây. Tôi dời tầm mắt nhìn xuống tờ giấy trong tay. Lịch trình của cả tuần được ghi chi chít chỉ trong một trang giấy. Kẻ đường và điền kín vào các ô, trông như một thời khóa biểu mà tôi thường dùng lúc còn đi học. Có bốn tấm như vậy. Tôi sẽ trải qua một tháng như thế nào với tư cách là một diễn viên ký kết hợp đồng 1 tháng? Tôi chắc chắn là ông ấy đã suy nghĩ rất nhiều về nó.
"Taemin à, thực sự rất xin lỗi. Đó... Thì là..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro