Chương 16
Hợp đồng 1 tháng. Có một hợp đồng đang chờ được tôi ký lên ngay trước mắt, nhưng tôi không có cảm xúc gì đặc biệt. Tôi chỉ thấy phiền phức khi phải đọc kỹ mấy dòng chữ nhỏ dài dằng dặc này. Với lại, toàn bộ nội dung trên này đều là những hạn chế về những điều không được làm. Có lẽ cũng tốt cho tôi bởi tôi còn chưa sẵn sàng để làm một người nổi tiếng, nhưng thật sự là tôi không có cảm giác gì cả. Mặc dù quản lý và Hansoo trông có vẻ rất phấn khích.
"Woa~ Ngay cả mấy đứa nhóc bên học viện diễn xuất cũng khó mà vượt qua được cuộc phỏng vấn, thế mà anh còn ký được cả hợp đồng!! Đỉnh thật đó!"
"Haha~ Tôi cũng giật mình luôn đó. A, tim tôi vẫn còn đang run dữ lắm này. Lúc trưởng phòng Park nói tôi ra ngoài, tôi còn tưởng thế là xong rồi, ai mà ngờ được Taemin lại chuẩn bị một màn như vậy đâu chứ?!!"
"Aiss, em cũng muốn được vào xem chung mà! Quản lý thấy sao? Như nào?"
"À ồ, lúc đầu ghê lắm nhé. Taemin đột nhiên rút ra một con dao và..."
Quản lý thình lình đứng dậy và cố tái hiện cảnh tượng lúc nãy, tôi cũng đứng dậy theo vì nghĩ việc này chắc sẽ tốn kha khá thời gian. Sau đó, ông chú cũng ngừng diễn giải và nhìn tôi.
"Cậu đi đâu vậy?"
Đi vệ sinh. Khi tôi định quay lại trả lời, ông ấy bất ngờ khen tôi.
"Hôm nay cậu làm tốt lắm."
Không hẳn, tôi dời mắt qua định đáp lại, nhưng cuối cùng không nói gì. Ông ta khen ngợi tôi rất nhiều, nhưng tôi nhìn ra một tia phức tạp trong ánh mắt ông. Ánh mắt giống hệt như lúc nhận ra tôi đang diễn trước trưởng phòng Park.
"Màn đầu tiên cậu vừa cầm dao vừa diễn, thật sự đã kết hợp rất tốt. Tôi cũng thấy bất ngờ đó."
Vậy vấn đề là màn thứ hai. Không ngoài dự đoán, quả nhiên lời khen ngợi tuôn ra từ miệng ông.
"Màn thứ hai cũng tốt lắm."
"..."
"Cậu bắt chước theo rất giỏi."
Bắt chước. Tôi lẳng lặng nhìn quản lý, ông nói thêm bằng giọng điệu đầy phiền muộn.
"Vì là lần đầu tiên nên tôi có thể hiểu, nhưng diễn xuất không phải là bắt chước y hệt người khác như vậy đâu."
"..."
"Nếu cậu vẫn còn tiếp tục giữ cái suy nghĩ đó, vậy thì tôi không thể nhận cậu được nữa."
"..."
Tôi giữ vẻ mặt muốn nói lại thôi một hồi lâu, nhìn thẳng vào ánh mắt cố chấp đó. Phải rồi, phương pháp đó sẽ chẳng vừa lòng được ông chú này. Mà, tôi cũng không định đi theo cách làm đó.
"Tôi không có ý định bắt chước Myungshin. Tôi chỉ là cố hết sức mình thôi."
Khi tôi trả lời, ánh mắt quản lý đã lại ngập tràn ý cười.
"Được, phải thế chứ. Hahaha~ Giờ chúng ta đi ăn liên hoan một bữa chứ? Liên hoan nhá?"
Vì tiệc liên hoan, cả hai đã lại khí thế hừng hực bắt đầu công cuộc tìm kiếm quán ăn ngon với ý định càn quét hết đủ loại món ngon trên đời. Sau 20 phút tìm tòi, tôi lặng lẽ rời đi và tiến vào căn phòng trống ngay bên cạnh. Tầng 3 khắp nơi đều là các phòng nhỏ như phòng họp, có thể là phòng cho các nghệ sĩ và quản lý dùng để có thể tiện gặp bất cứ lúc nào.
Tôi đứng dựa vào khoảng tường kế bên cánh cửa khép hờ, thẫn thờ nhìn vào bên trong căn phòng trống. Chẳng để làm gì cả. Tôi chỉ là đứng chờ bọn họ tìm quán ăn xong và đi ra tìm tôi mà thôi. Cửa chỉ đóng một nửa, nên tôi có thể gọi họ lại ngay khi họ ra khỏi căn phòng bên cạnh. Thế nhưng, thay vì thấy được hai người mà tôi đang chờ đợi, tôi lại nghe thấy giọng nói của một người khác.
"Gì đây? Sao hai người lại ở chỗ này?"
Tiếp nối âm thanh sang sảng của Myungshin, giọng nói của Hansoo liền vang lên.
"Tôi ở đây là quyền của tôi. Có vấn đề gì à?"
Tôi ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa. Myungshin đang đứng quay nửa lưng về phía tôi, lạnh lùng nhổ từng chữ vào Hansoo đang đứng ở phía đối diện.
"Chưa bị đuổi việc nữa hả? Mày thậm chí còn chẳng đứng nổi trước camera vì cái chứng sợ hãi tật nguyền đó, cứ long nhong quanh đây làm cái gì?"
Quản lý tiến đến chắn trước người Hansoo, bị kích động trước lời nói đó và cau mày.
"Yoohan, cậu nói cái gì đấy? Hansoo..."
"Cả ông nữa. Chả hiểu làm sao ông vẫn còn dính dáng tới công ty này dù đã tách khỏi tôi và cũng chẳng còn nghệ sĩ nào để phụ trách. Sao tôi xui thế nhỉ."
Mặt Hansoo đỏ bừng lên như thể đã cảm thấy bị xúc phạm khi Myungshin nói xối xả như thế.
"Chúng tôi mới là người xui xẻo đây này! À, mà anh nghĩ cho dù anh không có ở đây thì quản lý cũng không còn nghệ sĩ nào khác để phụ trách à? Quản lý của tụi tôi đã tìm được người mới rồi, hôm nay còn thông qua phỏng vấn và ký được hợp đồng nữa đấy, làm sao!"
Những lời nói tiếp theo của Hansoo về chuyện của tôi làm tôi không còn có thể bình tĩnh nghe nổi nữa.
"Trưởng phòng Park là người đã phỏng vấn xem anh ấy diễn xuất giỏi đến mức nào, thậm chí còn khóc nữa! Anh ấy là thiên tài diễn xuất, là thiên tài diễn xuất đó!"
Cậu có chắc là đang nói về tôi không vậy?
"Đừng có lo cho chúng tôi nữa, muốn làm một diễn viên xuất chúng thì lo mà về nói công ty nâng đỡ anh cho tốt vào đi kìa. Được chứ hả?"
Sau khi hất cằm lên nói, Hansoo nắm lấy cánh tay người quản lý còn đang lúng túng kéo lại vào trong phòng, đóng cửa 'Rầm!' một tiếng. Tôi nhìn cánh cửa đã đóng kín lại, rồi quay qua nhìn cái người còn đang đứng sững kia. Từ chỗ này chỉ có thể nhìn thấy được nửa khuôn mặt của cậu ta nên tôi không rõ cậu ta có biểu cảm gì, nhưng khá chắc chắn là cậu ta đang hết sức bực bội. Thấy một màn như vậy, tôi thật sự rất muốn cười. Chẳng thay đổi gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro